MẸ CỦA NAM CHÍNH NGƯỢC VĂN - Chương 20
Editor: hemaniko
Tấn Sóc Ngôn cảm thấy đi cùng học cùng con trai, mệt hơn so với tăng ca làm việc thâu đêm nhiều.
Hắn mới bước ra từ phòng học, liền phát hiện bên ngoài đang có một đám cha nhìn thì trẻ trung nhưng vẻ mặt mệt mỏi như muốn lìa trần.
Đám người đó ngày thường là những đoá hoa trên cao, là người thành công trong cuộc sống giống hắn, và đây là lần đầu tiên bọn hắn bị con mình dập tơi tả như vậy.
Có người thấy Tấn Sóc Ngôn đi ra, lập tức dùng vẻ mặt hoạn nạn có nhau nhìn về phía hắn.
Đại khái là do cảnh ngộ giống nhau, một đám đàn ông trẻ trung nhưng đã là hoa có chủ sinh ra một chút tia cảm thông với nhau.
Đặc biệt là lúc chơi cùng đám trẻ, rõ ràng là nam nhân thân hình cao lớn uy mãnh, lại phải khom lưng cẩn thận chăm sóc bọn nhỏ, sợ mình sơ ý làm đau tổ tông nhỏ.
Ngày thường đi bận bịu chém gϊếŧ trên thương trường cả tháng, cũng không là gì so với hôm nay.
Bởi vì gặp được Trần Hàm Tinh cùng cháu trai của hắn, Tống Kiêu Kiêu còn lo lắng An An sẽ được phân vào cùng ban với tiểu Nặc.
Tuy tiểu Nặc là một đứa con nít, nhưng tưởng tượng đến Trần Hàm Tinh liền nhịn không được mà xây dựng tuyến phòng thủ vững chắc.
Chị họ của Trần Hàm Tinh là mẹ đơn thân, con trai cô ta lúc nào cũng đi theo Trần Hàm Tinh. Trong trí nhớ mơ hồ của nguyên chủ, cô nhớ ra Trần Hàm Tinh từng nói muốn giúp chị mình dạy dỗ tiểu Nặc.
Đều nói người một nhà giống nhau y đúc, nhân phẩm Trần Hàm Tinh như vậy còn dạy dỗ trẻ con, Tống Kiêu Kiêu thật sự không dám khen ngợi đứa trẻ mà thằng khốn này dạy dỗ.
Thời điểm nghỉ ngơi Tống Kiêu Kiêu đi ra ngoài tìm Tấn Sóc Ngôn, còn Tấn Sóc Ngôn thì đang ngồi nghe người cha già khác giảng dạy bí kíp trông con.
Bên trong đám người có mấy người nhận ra Tấn Sóc Ngôn, biết được thân phận không đơn giản của hắn, muốn nhân cơ hội kết bạn vị phật sống này.
Nếu là ngày thường Tấn Sóc Ngôn sẽ không phản ứng với những người này, nhưng nghe được chuyện thú vị của bọn họ cùng con, nhịn không được mà dừng chân nghiêm túc lắng nghe. Muốn học tập từ những người này về tình thương của cha.
Bởi vì đây là thời gian nghỉ ngơi của đám nhóc, nên nhóm những bà mẹ đi ra khỏi phòng học, đại đa số là đi tìm chồng mình.
Diện mạo của Tống Kiêu Kiêu thập phần hoàn mỹ, đứng ở bên trong những người mẹ trẻ trung xinh đẹp, thì thân ảnh của cô vẫn nổi bật như thường.
Vừa ra tới Tống Kiêu Kiêu nhìn xung quanh một chút, thời điểm nhìn thấy Tấn Sóc Ngôn hai mắt cô phát sáng.
Lúc Tống Kiêu Kiêu dẫm lên giày cao gót đi tới hướng này, có không ít đàn ông nhìn qua hướng mà cô đi.
Mọi người đang suy đoán nữ nhân xinh đẹp như vậy, sẽ là vợ của ai trong đám bọn họ? Thời điểm nghĩ như vậy, bước chân của Tống Kiêu Kiêu đã dừng trước mặt Tống Sóc Ngôn.
Nhìn thấy Tống Kiêu Kiêu dừng ở trước mặt Tấn Sóc Ngôn, đám người cũng không có đặc biệt kinh ngạc. Thật ra lúc cô đi tới, nhiều người đã đoán ra vị này có khả năng là phu nhân của Tấn tổng.
Trong mắt họ chỉ có đàn ông có tiền có quyền lại có sắc, mới có thể xứng đôi với người phụ nữ xuất chúng như vậy.
Tống Kiêu Kiêu không để ý ánh mắt của người khác, cô cho Tấn Sóc Ngôn ánh mắt ý nói hắn tới gần mình.
Tấn Sóc Ngôn nhìn thân ảnh nhỏ xinh ở phía trước, đối mặt với ánh mắt cực kì hâm mộ của mọi người, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Hắn suy nghĩ trong lòng: Nếu những người này biết hắn cùng vợ mình thật ra chỉ là vợ chồng hợp đồng, thì không biết bao nhiêu người cười nhạo hắn vô năng.
Hơn hai mươi năm trước Tấn Sóc Ngôn nỗ lực trở thành nhân trung long phượng, nỗ lực kiếm tiền khiến cho cuộc sống mẹ mình ngày càng tốt lên.
Cuối cùng hắn thành công, trở thành nhân trung long phượng mà người người ao ước.
Nhưng hắn biết trên phương diện tình yêu, hắn chỉ là kẻ thất bại, hắn không có diện mạo gây thiện cảm với phái nữ giống Trần Hàm Tinh, càng không có chiêu trò hoa mỹ dỗ dành nữ nhân của Trần Hàm Tinh.
Dù vậy hắn cũng không hâm mộ Trần Hàm Tinh, hắn chính là chướng mắt những thủ đoạn không lên được mặt bàn của Trần Hàm Tinh, tên Trần Hàm Tinh này càng trơ trẽn hơn khi có quan hệ qua lại với phụ nữ đã có chồng.
Trong mắt Tấn Sóc Ngôn tình yêu là độc nhất, không phải xuất phát từ những lời nói xu nịnh lẫn nhau.
Tống Kiêu Kiêu không biết Tấn Sóc Ngôn đang suy nghĩ gì, cô đi tới chỗ vắng người sau đó đem lo lắng lúc nãy nói ra.
Cô lo lắng đứa trẻ tên tiểu Nặc kia, về sau sẽ bắt nạt An An.
Nhưng điều làm Tống Kiêu Kiêu cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Tấn Sóc Ngôn nghe xong lời cô lại nói: “An An sớm hay muộn cũng phải trưởng thành, có người muốn hãm hại con, cô cũng không có biện pháp che chở con cả đời”
Chúng ta sớm muộn gì cũng phải thử buông tay, để con đi trên con đường đã chọn, nếu không nhẫn tâm, thằng bé thực sự trở bông hoa trong nhà kính.”
Đoá hoa nhà kính, không thể chống nổi mưa sa gió táp ngoài kia.
Tấn Sóc Ngôn có thể nỗ lực cho An An sinh hoạt tốt nhất, nhưng không thể thay thế thằng bé lớn lên.
Hắn không có khả năng xác định mình có thể luôn ở bên người An An hay không, cho nên hắn cần làm hết sức để cho An An trở nên trưởng thành.
Tống Kiêu Kiêu nghe vậy hơi sửng sốt, con mắt xinh đẹp hiện lên tia không đành lòng.
Từ trước đến nay Tống Kiêu Kiêu không phải là người mềm lòng hay thánh mẫu, chính là càng tiếp xúc với An An cô càng đau lòng thay bé.
Nghe được ý tứ của Tấn Sóc Ngôn, Tống Kiêu Kiêu như người mới bước ra từ mộng.
Đúng vậy, cô không thể bởi vì đau lòng An An, mà đem tương lai của nam chủ dưỡng thành thằng vô dụng.
Đều nói mẹ hiền chiều con hư, không thể tưởng tượng được những lời này có một ngày sẽ đặt lên người mình?
Đại khái lúc bốn giờ rưỡi, khoá học buổi chiều liền kết thúc.
Thời điểm buổi sáng An An không có xíu năng lượng nào, thậm chia còn sợ hãi môi trường xa lạ. Nhưng tới chiều, vì có ba và mẹ ở bên liền nhanh chóng hoà nhập với không khí của nhà trẻ.
Nếu mà ở nhà trẻ có thể chơi cùng ba và mẹ, đối với An An mà nói đây là một việc vô cùng hạnh phúc.
Thời điểm sắp trở về, Tấn Sóc Ngôn đã gọi cho mẹ mình trước.
Lưu Du San nghe được cháu nội nhỏ rất thích ở nhà trẻ, cả người ngay lập tức tốt đến mức không thể tin.
Tuy rằng Lưu Du San yêu thương An An nhất, nhưng cũng vì vậy mà bà vô cùng đau lòng Tấn Sóc Ngôn.
Bà biết ngày thường Tấn Sóc Ngôn vô cùng bận rộn, không có thời gian làm việc mình muốn làm, càng không có thời gian tiêu phí cho việc ăn uống.
Trước kia lúc cao trung*, Tấn Sóc Ngôn vô cùng thích món bánh nếp vừng Tứ Hỉ và thịt bò nướng than mà bà làm.
Thật ra tay nghề nấu nướng của Lưu Du San vô cùng tốt, nhưng nguyên chủ lại không cho bà nấu.
Thứ nhất là cô ta cảm thấy mẹ chồng nấu cơm thân phận liền rớt, truyền ra ngoài chọc người chê cười. Thứ hai, cô ta cảm thấy mẹ chồng nhìn có vẻ là người không quá sạch sẽ, cơm ăn vào bụng không biết có sạch hay không.
Đã rất lâu rồi Lưu Du San không được vào phòng bếp, cũng rất lâu đã không làm món ngon cho con trai ăn.
Bà đối với đứa con trai này vô cùng hiểu biết, hắn là đứa con hiếu thuận. Đối với đồ ăn ít khi sinh ra du͙ƈ vọиɠ, mà cố ý lại muốn ăn đồ ăn mà Lưu Du San cực nhọc làm cho hắn.
Đoán chừng Lưu Du San không trộm làm đồ ăn cho hắn thử, đứa nhỏ ngốc này cả đời chắc cũng không ăn.
Thời điểm cả nhà Tống Kiêu Kiêu trở về, đã là 5 giờ, mới vừa vào cửa An An liền gấp gáp không chờ được mà chạy vào trong, muốn kể chút việc ở nhà trẻ cho bà nội nghe.
Thời điểm bé đi ngang qua phòng bếp thì ngửi được một mùi hương quyến rũ, An An hít hít mũi nhỏ, vẻ mặt thòm thèm liếm môi.
Bé nhịn không được nhón mũi chân đi đến đối diện nhà bếp, dùng giọng nói ngọt ngào hỏi: “ Hôm nay có món gì ngon hay sao ạ?
An An bước chân ngắn đi về trước vào bước, vừa đi vừa lấy tay nhỏ sờ sờ bụng.
A, đột nhiên bé rất đói nha.
Lưu Du San bận rộn trong phòng bếp nghe được tiếng của cháu trai nhỏ, bưng một mâm đồ ăn đi ra khỏi phòng bếp.
Bà nhìn bộ dáng đáng yêu của tiểu Bình An, lập tức nở nụ cười, bà nói: “An An đã quay trở lại nha, hôm nay ở nhà trẻ thế nào nha?”
Vóc dáng An An quá nhỏ không thể nhìn thấy đồ ăn trong tay bà, chỉ có thể cố gắng vươn cổ nhìn lên trên.
Nhưng là bất luận bé cố gắng đến mức nào, thì trước tầm mắt vẫn là đáy mâm.
“ Hôm nay An An vô cùng lợi hại, cô giáo liên tục khen thưởng cho con!”
Hai người sau An An, Tấn Sóc Ngôn cùng Tống Kiêu Kiêu nghe vậy, nhịn không được mà nói thầm trong lòng: Là khen, nhưng cô giáo đối với mỗi đứa trẻ trong lớp đều khen.
Nhưng vì mặt mũi của An An, cả hai đều ăn ý không nói ra sự thật.
Lưu Du San cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, bà nghe được lời của tiểu Bình An, lập tức cảm thấy cháu trai nhỏ của mình thiệt lợi hại.
Bà khom lưng đem mâm trong tay đưa tới trước mặt bé, sau đó cười thật tươi nói: “An An thật lợi hại, lại đây bà khen thưởng cho An An một mâm đồ ăn ngon.”
An An vừa nhìn thấy mâm toàn viên tròn vo màu vàng, theo bản năng duỗi tay cầm lấy, lại bị Tống Kiêu Kiêu túm lấy cổ áo.
Tống Kiêu Kiêu: “Rửa tay!”
Thời điểm Lưu Du San thấy Tống Kiêu Kiêu thì hoảng sợ, ngay sau đó cũng thấy cô không có nổi giân, mới sợ bóng sợ gió mà gật đầu liên tục nói: “ Đúng vậy, rửa tay, rửa tay, xem này cái này mà mẹ cũng quên mất”
Vừa nói Lưu Du San liền buông mâm đồ ăn xuống, mang An An đi rửa tay.
Tống Kiêu Kiêu: “ Mẹ, con đi là được.”
Nói xong, cô liền bế An An vào nhà vệ sinh ở tầng trệt.
Tấn Sóc Ngôn nhìn vẻ mặt bất an của Lưu Du San, lại rũ mắt nhìn mâm đồ ăn quen thuộc, hắn biết là mẹ đang đau lòng thay mình.
Nói thẳng ra sau khi kết hôn, hắn không hề ăn lại đồ ăn quê hương.
Tấn Sóc Ngôn: “ Không cần lo lắng, không có việc gì” hắn nói xong cũng đi qua nhà vệ sinh.
Tống Kiêu Kiêu nghiêm túc cầm tay An An rửa, cảm thấy tay của trẻ con vừa mềm lại vừa đáng yêu, cô nhịn không được mà tỉ mỉ rửa sạch tay cho bé trong chốc lát.
Khoé miệng An An đong đầy ý cười, bé phát hiện mẹ rất thích bé, liền cười ngượng ngùng.
Lúc này Tấn Sóc Ngôn cũng tiến vào, hắn nhìn hai mẹ con “ Chơi vô cùng vui vẻ”, khẽ ho một cái thanh giọng.
Nhà vệ sinh nhà bọn họ thật ra rất lớn, nhưng Tấn Sóc Ngôn quá mức cao lớn, hơn nữa khí tràng của hắn rất mạnh, hắn vừa bước vào làm cho người khác cảm thấy không gian xung quanh mau chóng thu nhỏ.
Tống Kiêu Kiêu không cần nhìn cũng biết là ai vào.
Cô nhanh chóng rửa tay mình, sau đó mang An An ra ngoài.
“ Mẹ làm đồ ăn nếu cô không thích, bảo mẫu nấu cơm sẽ làm vài món.”
Tấn Sóc Ngôn chỉ nói nửa câu đầu, ý câu sau là nói cô không cần làm chuyện quá mức.
Tống Kiêu Kiêu đưa lưng về phía Tấn Sóc Ngôn vẻ mặt bất lực, cô cũng không phải nguyên chủ EQ âm độ mà đi hà khắc mẹ chồng, cô ngu mới làm những việc vô nghĩa đó.
________
he: khụ mình nhầm nha hai anh chị vẫn chưa thân nhau cho lắm. Nên xưng hô vẫn là cô-tôi :
Mình cười nguyên đêm qua, hôm nay nhanh chóng ra chương nè.
Mà cảm ơn tâm thư dài hơn mặt mình mà bạn kia viết cho mình nha. Lúc đầu mình đọc xong câm nín hổng bít nhắn gì lun á :))))