MẠT THẾ CHI TRÙNG NHÂN QUẬT KHỞI - Chương 5: Chương 5
- Trang chủ
- Truyện tranh
- MẠT THẾ CHI TRÙNG NHÂN QUẬT KHỞI
- Chương 5: Chương 5
Bước từng bước một tới gần, từng dãy từng nhóm nhân loại, tất cả đều trần truồng để lộ da thịt bên ngoài, không hề có bất cứ thứ gì che cho cậu.
Đối mặt với loại tình huống này, đã không còn người nào thèm quan tâm tới vấn đề thể diện nữa.
Có vô số dị tộc hai mắt nhìn chằm chằm, họ nhà chim bay lượn trên bầu trời cùng với không ít trùng tộc cánh cứng, dị tộc loại thực vật đứng trên đường, còn có dị tộc thuộc loại sinh vật biển, che kín bầu trời căn cứ, đem toàn bộ nhân loại bao vây lại, không chừa ra bất kỳ kẽ hở nào.
Tất cả nhân loại, bó tay chịu trói, đối mặt với loại tồn tại là dị tộc có thể sánh ngang với quái vật ở trong tận thế này, chỉ có đầu hàng mới có thể tiếp tục sống sót.
Bạch tuộc khổng lồ biến dị ngoe nguẩy cái xúc tu thật dài, Nhạc Tử Mặc đang ở giữa không trung, có chút choáng váng đã bị buông ra.
Thời điểm cậu đứng còn chưa vững đã có hai người đàn ông cao lớn từ phía đối diện đi tới.
Hai người đàn ông này mặc trang phục khôi giáp cùng loại với nhau, bên ngoài cứng chắc tựa như được chế tạo từ sắt thép, dưới ánh mặt trời, miếng lót vai, bao cổ tay, bao đầu gối, ngực, còn có phần hạ bộ quan trọng, lòe lòe tỏa sáng.
Hai người đàn ông này rất cao, khung xương tỉ lệ hoàn mĩ có thể dùng để làm hình nộm minh họa, chân cực kỳ dài, Nhạc Tử Mặc cao một mét tám, lúc này đây cũng chỉ có thể đứng đến ngực hai người này.
Ngay tại lúc cậu vừa mới bị thả xuống đất, còn chưa đứng vững, hai người đàn ông mặt mũi u ám, ngũ quan đẹp đẽ này đã tiến lên bắt cậu lại.
Nhạc Tử Mặc vừa định hô lớn lên, hai người này đã một trái một phải kẹp lấy cậu, một người cởi áo một người lột quần của cậu, ngay cả đồ lót cũng không tha.
Nhạc Tử Mặc bị dọa chết khiếp, bắp thịt cả người đều đang run rẩy, cậu sợ mình biểu hiệu quá mức quái dị, không dám kêu to, gắt gao cắn chặt răng.
Cậu nhìn thoáng qua những người khác, những người bị xúc tu của bạch tuộc thả xuống cũng bị những người đàn ông khác đi đến lột sạch sành sanh!!!
Mặc dù vẻ mặt đều như tro tàn suy sụp, nhưng những người này không hề gào thét.
Nhạc Tử Mặc hít một hơi thật sâu, cũng may là mình không làm lố quá.
Nhạc Tử Mặc bị lột sạch hệt như một con gà luộc béo béo non nớt, so với một đám người vàng vọt xanh xao như nến, giống y như thịt muối trong tận thế thì cực kỳ bắt mắt.
Huống chi làn da của con gà luộc này lại còn trắng nõn, không có lông chân rậm rạp thể hiện của nam tính, cơ bắp đầy đặn rắn chắc, làn da co dãn đàn hồi, quan trọng nhất chính là có một khuôn mặt trắng trẻo nhã nhặn, trong nhất trời, bất kể là tù binh bị vây nhốt hay là những dị tộc khác, toàn bộ đều bị hấp dẫn.
Nhạc Tử Mặc có chút bất an.
Làn da trắng quá mức cùng với thân thể khá khỏe mạnh của mình mang đến phiền phức cho cậu, giờ phút này cậu đứng thôi cũng cảm thấy không yên.
Dưới những ánh mắt nhìn chăm chú hoặc là kinh ngạc, hoặc là nghi hoặc, hoặc là kinh hỉ, hoặc là nóng bỏng, Nhạc Tử Mặc không thể không dùng bàn tay để bảo vệ, che đi bộ phận quan trọng giữa hai chân mình.
Chờ một chút!
Chuyện gì xảy ra phía sau thế?
Vì cái giống gì che phía trước thì lại có càng nhiều ánh mắt rơi xuống sau lưng? Loại ánh mắt nóng rực cháy bỏng kia khiến toàn thân Nhạc Tử Mặc cực kỳ nóng rát.
Hô hấp của hai người đàn ông trước đó cởi quần áo của cậu có chút nặng nề, đôi con ngươi dựng thẳng một cách quỷ dị lúc này trừng lớn, tùy ý đánh giá thân thể Nhạc Tử Mặc, tầm mắt của bọn họ di chuyển khắp các vị trí trên thân thể cậu, dường như cảm thấy cực kỳ vừa lòng.
Nhạc Tử Mặc: “…”
Đến cùng thì bọn họ muốn làm gì?
Hiện tại cậu hoài nghi những người này không phải là nhân loại, trong lúc bị hai người đàn ông kia nhìn chăm chú, cậu thấy được phía sau hai người kia đột ngột mọc ra từng cái râu quái dị, giống như biến dị mà mọc ra thêm hai khúc xương, quá mức kinh dị.
Từng nhóm từng nhóm người được phân đến các nơi, cậu cũng bị áp giải mang đi, những dị tộc này chia nhân loại thành mấy loại, nam nữ tách nhau ra, lớn tuổi nhỏ tuổi, đang còn trẻ tuổi được phân thành một nhóm riêng.
Trong mười mấy phút Nhạc Tử Mặc bị áp giải đi, trên đường đi nhận được vô số ánh mắt nghi ngờ không thôi của cả nhân loại lẫn dị tộc, cậu phát hiện so với ánh mắt của nhân loại, dị tộc đối với cậu có nhiều thiện ý hơn một chút, còn nhân loại thì đa số là căm hận.
Mang theo tâm tình phức tạp thấp thỏm bất an, rốt cuộc Nhạc Tử Mặc cũng đi đến đích.
Chỗ cậu được phân tới, toàn bộ đều là thanh niên trẻ tuổi, độ tuổi từ mười mấy đến ba mươi, so với con gà luộc là Nhạc Tử Mặc, những người này đều gầy nhưng khỏe mạnh, toàn thân tràn đầy sức lực.
Yên lặng nhìn thoáng qua người mới tới, biểu lộ của những người này đều rất lạnh nhạt, cũng rất lạnh lùng, trong đó có không ít người bị thương, chảy máu.
Nhạc Tử Mặc bị giải đến, ép buộc đứng trong một hàng tù binh, phía đối diện với cậu cũng là một hàng người đông nghìn nghịt, nhưng mà là người lớn tuổi, có ông lão tóc bạc phơ, cơ bắp teo tóp, giờ phút này đã bị lột sạch, co vào một chỗ yên lặng hít hít mũi rơi lệ, vô cùng đáng thương.
Đợi thật lâu thật lâu, mãi đến khi không thể tìm được một người sống nào từ căn cứ nữa, những dị tộc này mới bắt đầu thu tay, kết thúc công việc.
Rất nhiều dị tộc ở ngay trong căn cứ biến thân thành hình dáng của nhân loại, thân thể bọn họ thon dài, tỉ lệ xương cốt cùng cơ bắp vô cùng hoàn mỹ, bước đi mạnh mẽ hữu lực, đập vào mắt chính là luồng khí chất đầy vẻ sát phạt.
Mấy vạn tù binh, đúng là không có bất kỳ người nào đứng ra phản kháng.
Nhạc Tử Mặc nuốt nước bọt, yên lặng nhìn xem những sinh vật hình người dị tộc kia ở một chỗ trò chuyện với nhau gì đó, cuối cùng đạt thành nhất trí, sau đó những dị tộc này bắt đầu phân chia tù binh nhân loại đã bắt được.
Thật sự rất kỳ quái, tù binh mà còn muốn chia sao?
Đây là do cậu nghe được người bên cạnh nhỏ giọng nghị luận.
Khác biệt hoàn toàn với sự trầm mặc trước đó, giờ phút này mấy vạn nhân loại bắt đầu náo động, bọn họ nhỏ giọng thảo luận với nhau phát ra những tiếng xầm xì vang dội giống như thủy triều.
Nhạc Tử Mặc chú ý thấy, vẻ mặt của những dị tộc kia là vui vẻ, dường như rất dung túng cho những tù binh bọn cậu, không có bất kỳ chỉ trích gì.
Không mò ra được tình huống, Nhạc Tử Mặc vểnh tai lên nghe lén người bên cạnh nói chuyện, thu hoạch thêm càng nhiều tin tức có lợi.
“…Ài, thực ra tôi đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay, cái trụ sở này bị công đánh vài chục năm, có thể tồn tại đến hôm nay cũng có thể coi là kỳ tích rồi, tôi cũng đã mệt mỏi.” – Đây là giọng nói của một người phụ nữ.
Nhạc Tử Mặc tự nhủ, không được kinh ngạc, không được kinh ngạc, phải giả thành dáng vẻ lạnh nhạt.
“Đúng vậy, tất cả mọi người đều mệt mỏi, cứ liên tục đánh liên tục đánh, chẳng được gì cả, bây giờ trở thành tù binh, tôi chỉ muốn tìm được một lối ra tốt.” – Giọng của một người đàn ông than thở nói.
“Nghe nói hiện tại dị tộc bọn họ đối với nhân loại đã có đổi mới rất nhiều, không còn ăn nhân loại chúng ta, nghe nói là bọn họ không có năng lực sinh nở nữa.”
“Hừ! Làm gì có chuyện để cho bọn chúng đoạt đi hết chỗ tốt được chứ.
Chiến tranh hạt nhân trao cho bọn chúng năng lực suy nghĩ cùng chiến đấu, phải để cho bọn chúng tuyệt diệt!” – Một người khác phẫn hận nói.
“Tôi chẳng quan tâm được nhiều thế đâu, lát nữa tôi chỉ mong có thể được trùng tộc chọn trúng thôi.” – Vẫn là giọng nói của người phụ nữ kia.
Nhạc Tử Mặc cẩn thận xem xét hàng đối diện, phát hiện những người cao tuổi phía bên đó thảo luận rất nhỏ, đại đa số đều đang gạt nước mắt, càng lộ ra vẻ suy sụp.
Vả lại số lượng phụ nữ ở đây rất ít, có hơn bảy phần là nam giới.
Mà số phụ nữ trẻ tuổi chỉ có hai phần, thậm chí còn ít hơn số đó.
Thông qua bàn luận khe khẽ của những người này, Nhạc Tử Mặc thu được một chút tin tức hữu dụng: Sở dĩ dị tộc được sinh ra, là vì năm mươi năm trước, chiến tranh thế giới, cũng chính là chiến tranh hạt nhân, vũ khí hạt nhân được triển khai toàn diện, số lượng lớn nhân loại trên địa cầu sử dụng vũ khí hạt nhân khiến địa cầu phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, núi lửa đồng loạt phun trào, vỏ trái đất vận động kịch liệt, biển động không ngừng, địa cầu nổi giận.
Nhân loại sống trong hòa bình lâu dài, lần chiến tranh này chịu phải thương tích, bọn họ phải nhận lấy sự ăn mòn của bức xạ hạt nhân, thể năng của cơ thể bị hạ xuống, bệnh tật không ngừng, chỉ có một phần rất nhỏ người cơ thể thông qua lần chiến tranh hạt nhân này đạt được kích phát.
Tín hiệu trên toàn cầu bị gián đoạn, từ tường hoàn toàn rối loạn, vỏ trái đất đứt gãy, mặt đất bắt đầu nứt ra, từng khối lục địa trên trái đất bắt đầu di chuyển, nơi đã từng là ngôi nhà xinh đẹp của nhân loại toàn bộ bị hủy diệt.
Những cao ốc khi xưa tất cả đều đổ xuống, những căn căn nhà thấp bé thì bị cỏ dại, bụi cây, cây cối mọc lên phá nát, một số côn trùng không được chú ý cùng với động vật nhao nhao bò ra.
Thể tích của bọn chúng bắt đầu bành trướng, lớn lên gấp mười, gấp trăm, thậm chí là nghìn lần.
Mà kẻ cầm đầu tạo ra tất thảy những điều đó lại chính là nhân loại.
Thét gào cùng mắng chửi, hối hận, đây là thanh âm của một số người.
Nhưng vào giờ khắc này lại có càng nhiều nhân loại bị khơi lên dã tâm, dục vọng, khát khao quyền thế trong lòng bọn họ được phóng thích ra.
Bọn họ cảm thấy, đây chính là thiên hạ của bọn họ, thời của bọn họ đã đến rồi.
Bởi vì các loại vũ khí tiên tiến cùng với tin tức kỹ thuật không thể sử dụng được, hệ thống liên lạc cũng không thể kết nối, khoa học kỹ thuật của nhân loại trở về thời kỳ lạc hậu, toàn bộ nhà cửa đều bị bụi cây rậm rạp khỏe mạnh đột ngột mọc lên từ lòng đất xâm chiếm hủy đi.
Đủ loại phân đội nhỏ được tạo ra, chiếm lấy lãnh địa, tạo thành các căn cứ như tổ kiến, thu nạp rất nhiều người đến, chiếm đất làm vua.
Ở vài năm đầu tận thế, không ít căn cứ có người có dị năng đặc biệt, địa vị vô cùng cao, bọn họ giống như những thổ hoàng đế*, lực hiệu triệu của bọn họ cực kỳ mạnh mẽ, tổ chức được một nhóm người lớn, lại giống như những siêu anh hùng cứu vớt thế giới trong tận thế, vận dụng năng lực đặc thù của mình, vô cùng có lực uy hiếp, có thể trấn áp một phương, đồng thời còn có thể vượt nóc băng tường.
*thổ hoàng đế: vị hoàng đế xấu xa, hoang dâm bất chấp luân lý.
Bọn họ dưới sự lôi kéo của dã tâm, không ngừng phát triển thế lực riêng của mình, lung lạc lòng người, xây dựng lên vương quốc thuộc về riêng mình, bởi vì bọn họ cảm thấy, tận thế tới, chỉ có đi theo bọn họ mới có thể có được cái ăn thức uống, mới có thể tiếp tục sống sót.
Thế là, các căn cứ hình thành, về sau còn vì tranh đoạt quyền lợi mà chém giết lẫn nhau.
Ngay tại thời điểm nhân loại đánh đến khí thế hừng hực, cũng vào năm thứ mười sau tận thế, đột nhiên có một nhóm người kỳ lạ được hình thành từ các sinh vật khác lọt vào tầm mắt của nhân loại.
Đốt giết cướp đoạt, không có chuyện gì là không làm, dáng vẻ của bọn họ là con người nhưng so ra lại cao lớn hơn, mạnh mẽ hơn, những dị năng giả có dị năng đặc thù trước kia có thể lấy một địch trăm, nay dưới mắt những dị tộc này lại không chịu nổi một kích, bị xé nát ngay tại chỗ.
Đó là những năm tháng u ám nhất của nhân loại, vì mạng sống, nhân loại bắt đầu chạy khắp bốn phương hòng tẩu thoát.
Những con côn trùng nhỏ mà bọn họ đã từng nghiền nát, những bụi cây bọn họ chặt phá khắp nơi, những hải sản trên bàn ăn của bọn họ trước kia, còn có không ít những động vật bị giết mổ làm thịt, đột nhiên có được trí tuệ giống như nhân loại.
Bọn chúng biết suy nghĩ, bọn chúng cũng nhớ rõ những gì mà nhân loại đã đối xử với chúng, nhớ toàn bộ!.