MẮT MÈO HOANG DẠI - Chương 35: 35 Chuyện Đời Thường - Kết
- Trang chủ
- Truyện tranh
- MẮT MÈO HOANG DẠI
- Chương 35: 35 Chuyện Đời Thường - Kết
Phan Nam Anh người Hải Phòng, lên Hà Nội để thi đại học.
Phan thuê ở một ngôi nhà còn mới lắm, ở rìa thành phố, đoạn Nghĩa Đô – Từ Liêm.
Giá thuê rẻ đến không ngờ.
Lấy làm lạ lắm, song việc học còn bộn bề nên mọi chuyện trôi qua nhẹ bẫng.***Nhà trọ phan là nhà cấp bốn, vôi còn đậm tường, gỗ còn thơm cột.
Mái ngói, đèn néon, điện nước vô tư.
Phan lấy thế làm hài lòng, ngày đêm dùi mài, những mong sớm có ngày tên mình trúng tuyển.
Phan thi Đại Học Sân Khấu Điện Ảnh.
Ngày đêm dợt kịch bản mà chưa có cái nào Phan ưng ý cả.Có những đêm thức trắng, chong đèn viết lách rồi diễn tập.
Đêm Phan hay thấy cái bóng của mình bị chạm vào cái bóng của sợi dây thòng lọng, tựa hồ như bị treo cổ vậy.
Cảm thấy sợ hãi.
Nhìn ra phía sau, lại chẳng thấy sợi dây nào cả, càng lấy làm lạ lùng lắm.
Bèn đem hỏi ông chủ cho thuê nhà trọ họ Phạm tên Thanh.
Phạm ông cười mà rằng: “Chắc cậu học nhiều, sinh ảo giác vậy thôi”.
Phan cũng đồ vậy nên bỏ, chẳng để ý tới nữa.Trước hôm thi tiểu phẩm, Phan cứ lo cuống cuồng lên, thao thức nghĩ thầm, có vẻ như buồn phiền lắm.
Hơn chục cái kịch bản, tuồng như sáo quá.
Đêm ấy, bỗng có người tới.Phan thấy lạ định không tiếp nhưng nhìn kỹ lại, chẳng cầm lòng đặng.
Người đó là một cô gái tóc xoã chấm hông, áo pull quần jeans, cân đối và dễ thương.
Phan sững người mất một lúc rồi hỏi:- Cô cần tìm ai?Cô gái đáp:- Tìm anh.Phan lấy làm lạ.
Cô gái tiếp:- Anh tên là Phan Nam Anh phải không? Quê ở Hải Phòng lên đây, định thi khoa diễn viên Đại Học Sân Khấu Điện Ảnh?Phan càng lạ lùng hơn nữa và đồ rằng cô gái này ít nhiều có quen ai đó bạn Phan.
Nhưng không, cô gái nói:- Em bỏ nhà đi.
Không lẽ lại ngủ nơi đầu đường xó chợ? Vì sao em biết anh ư? Cái đó sau này anh sẽ biết, còn bây giờ, sao chưa mời em vào nhà?Phan luống cuống nghĩ nhanh: “Mình chẳng có gì phải sợ cô gái này cả.
Tiền bạc trong túi cũng chỉ còn trên dưới một trăm, chẳng bỏ để cô ta lấy”.
Phan mở rộng cửa, kéo ghế mời ngồi, rót nước mời uống.
Chuyện trò có vẻ tâm đắc.Qua mười hai giờ đêm, Phan bảo:- Thôi, đi ngủ.
Cô nằm trên giường, tôi trải chiếu dưới này cũng được.Lúc mắc màn, Phan thở dài:- Mai thi rồi mà nay vẫn chưa tìm ưng được cái kịch bản nào để diễn tiểu phẩm cả.Cô gái cười để lộ cái lúm đồng tiền bên gò má trái:- Đừng lo!Và suốt đêm ấy, cô gái hướng dẫn Phan đóng một vở diễn….Sáng sau, Phan lục tục chuẩn bị đi thi, cô gái đeo cho Phan một sợi dây bạc có chữ Chủ Nhật trên mặt.
Cô gái nói:- Để có vận tốt.
Thi xong đem về trả em.Phan yên tâm đi thi.
Một ít nhiều sảng khoái.
Cô gái ở lại trong căn nhà.
Phan bắt xe ôm vào khu Văn công Mai Dịch để thi.
Lúc ấy, trời còn tờ mờ sáng.Trường Sân Khấu Điện Ảnh không xếp số báo danh theo vần nên Phan phải đợi đến xế trưa mới tới lượt.
Số báo danh của Phan là 24397.
Phan diễn tiểu phẩm học đêm qua.
Một câu chuyện kể về sự bỏ nhà ra đi của đứa con sau cuộc xích mích với người bố dượng.
Kết thúc, các vị giám khảo lắc đầu riêng có một vị chồm lên.
Phan nhận ra đó là đạo diễn Giang Huế khá nổi tiếng:- Xin hỏi, cậu có quen ai tên Tuệ Thảo không?Phan nhíu mày suy nghĩ.
Và lắc đầu.
Đạo diễn Giang Huế ngã ngồi xuống ghế.
Khuôn mặt ông tái nhợt.
Rồi bỗng ông lại:- Thế cái tiểu phẩm cậu vừa diễn ở đâu ra thế?Phan nói:- Có một người con gái đã dạy em.Đạo diễn Giang Huế lại chồm người lên:- Có phải ở má trái, khi cười hiện lên lúm đồng tiền rất sâu, tóc chấm ngang hông, chừng 17 – 18 tuổi.Phan cố nhớ lại.
Phan gật đầu:- Dạ! Quả đúng vậy ạ.
Chẳng hay đó là…Đạo diễn Giang Huế gật đầu lẩm bẩm:- Tuệ Thảo đấy! “Chủ nhật đấy”!Phan ngạc nhiên:- Chủ Nhật?Đạo diễn Giang Huế nói:- Cô ấy có cái tên ở nhà là Chủ Nhật.Phan cầm chiếc dây chuyền trên cổ.
Song chưa kịp nói thì đạo diễn Giang Huế đã thảng thốt:- Phải rồi! Đúng cái dây chuyền này rồi.
Cậu…!cậu đưa tôi tới ngay nơi Chủ…!à không, Tuệ Thảo ở đi!Đạo diễn Giang Huế cùng Phan về nơi thuê nhà.Không thấy Tuệ Thảo đâu, Phan đoán:- Chắc Tuệ Thảo đi đâu thôi.
Thầy ngồi chờ.Đạo diễn Giang Huế gật đầu, vẻ mặt khó hiểu.Và đạo diễn Giang Huế kể cho Phan nghe chuyện gia đình ông.Chiều tối rồi mà vẫn chẳng thấy Tuệ Thảo đâu, Phan bảo:- Thôi, để em ra hỏi bác cho thuê nhà.Phan đi ra.
Đạo diễn Giang Huế cũng đi theo.
Ông chủ nhà đang trầm ngâm nhìn chiều đi.
Phan lên tiếng:- Ông có thấy cô gái nào hôm nay từ trong phòng cháu đi ra không?Đạo diễn Giang Huế vồn vã:- Đấy là con gái tôi đấy! Tuệ Thảo.
cao chừng 1m 60…Chỉ cần nghe hai chữ Tuệ Thảo và nhìn thấy chiếc dây chuyền bạc trên tay đạo diễn Giang Huế, ông chủ nhà đã ú ớ:- Đến phiên cậu rồi sao? Thôi được rồi, nếu cậu không muốn thuê nữa thì tôi xin bồi hoàn lại một nữa tiền.Phan lấy làm ngạc nhiên lắm.
Đạo diễn Giang Huế còn có vẻ ngạc nhiên hơn.
Phạm ông tiếp:- Cái hôm cậu thấy cái bóng dây thòng lọng là thật đấy, không phải ảo giác đâu.
Đã bảy người trước như cậu rồi.
Bị cô ấy đùa cợt.
Cô treo cổ tự tử ở đấy và vong cứ luẩn quẩn đùa bỡn bao nhiêu người.Rồi ông phạm lập cập vào nhà, rút nén hương trầm, cắm lên bát.
Trên cái bát hương là tấm ảnh cô gái.
Ông Phạm sững người với tay mang ảnh xuống hỏi Phan.
Tấm ảnh Tuệ Thảo.- Cậu nhìn giùm tôi xem còn cái dây chuyền bạc trên cổ không?Phan run rẩy lắc đầu.
Phạm ông thảng thốt:- Mới hôm qua tôi thắp hương vẫn thấy còn dây chuyền bạc kia mà.Rồi ông khấn:- Cô sống khôn chết thiêng đừng quấy rầy cái thân già này nữa.Khi ông quay ra thì thấy Đạo diễn Giang Huế ôm đầu, vai rung lên bần bật.
Còn Phan? Ông Phạm thấy có vũng nước dưới chân cậu.Ông Phạm chép miệng:- Đùa trúng kẻ yếu bóng vía rồi, cô Thảo ơi!Đâu đây văng vẳng tiếng cười trong leo lẻo._____________________________________________________________________________________Choang ! Choang !- Đúng là nghệ thuât? Cậu thấy sao khi cậu đang là một tác phẩm.
Tuyệt chứ hả? Ha ha ha.
Tuyệt vời!!! Đúng là nghệ thuật chân chính.Choang ! Choang !- Em đau lắm rồi! Em xin anh tha cho em!….Anh để em đi.- Nói nhiều quá đấy.
Câm mồm đi! Để tao xem mày còn nói được nữa không!Choang!- …!.Hắn lạnh lùng kết thúc cuộc đời của người đàn ông tội nghiệp.
Không một nét sợ hãi.
Không do dự.Hắn đứng trầm ngâm nhìn chàng trai tội nghiệp đang nằm sõng soài trên vũng máu, nét mặt anh ta vẫn còn nguyên sự sợ hãi.
Càng nhìn, hắn lại càng thấy thỏa mãn vì thành quả không ngờ của mình.
“Đúng là một tác phẩm nghệ thuật!!!” – Hắn thầm nghĩ….3 năm sau.Dạo này, thời tiết giao mùa, gió đầu đông bắt đầu thổi, tiết trời se se lạnh.
Lan có vẻ mệt mỏi.
Cô bị nhức đầu từ mấy hôm nay rồi.Từ khi người anh song sinh mất tích, cô luôn cảm thấy trong người khác lạ, cô vẫn luôn cảm thấy anh cô dường như bên cạnh cô và chăm sóc cô.
Anh cô đã mất tích 5 năm, không một dòng tin để lại, không một manh mối, cảnh sát đã chịu thua.
Bố mẹ và gia đình cô không lúc nào là không cảm thấy tuyệt vọng và lo lắng nhưng họ vẫn luôn tự an ủi: biết đâu anh trai cô đã đến một nơi nào đó kiếm sống và sẽ trở về sớm thôi.
Đối với Lan, Cô thấy buồn và lo lắng hơn bao giờ hết.Lan – cô sinh viên Đại học năm thứ tư của một trường văn hóa nên từ tính tình đến dáng vẻ của cô đều toát lên vẻ nữ tính, dịu dàng.
Cô rất hay mơ mộng, lãng mạn.
Nhưng từ khi không còn anh trai, cô đã thay đổi hẳn.
Cô thực tế hơn và chỉ muốn học thật giỏi để giúp đỡ cha mẹ nuôi dạy các em.Dạo này bận học quá Lan chưa về thăm nhà.
Công việc lu bù, cô cứ phải chạy xuôi ngược mãi.
Năm thứ tư rồi nên cô muốn vừa đi học vừa đi làm để tích lũy kinh nghiệm và kiếm thêm thu nhập.
May sao nhờ Thắng – người bạn thân trong công ty của anh trai cô nên đã giúp cô xin được một chân làm văn thư cho công ty – nơi mà anh trai cô đã từng làm.
Mọi người trong công ty cũng giúp đỡ gia đình cô rất nhiều kể từ khi có biến.Có lẽ, họ cũng áy náy vì đã không có thông tin gì giúp đỡ cho gia đình cô.
Từ khi vào công ty, Thắng là người gần Lan nhất , anh rất tận tình giúp đỡ cô và có lẽ cũng có cảm tình với cô gái nhỏ nhắn mà quyết đoán này.5h sáng, cô lọc cọc đạp chiếc xe mini nhỏ của mình đến trước cửa công ty.
Cô phải đến sớm để sắp xếp công việc vì hôm nay là ngày thi nên cô muốn xin về sớm.
Công ty vắng vẻ không một bóng người.
Trời vẫn còn nhá nhem, chỉ duy có một phòng bảo vệ vẫn còn sáng đèn, cô dẵn xe vào chào lớn tiếng:- Em chào anh.
Hôm nay em có việc đến công ty sớm nên phiền anh để ý cho em chiếc xe – Lan nhỏ nhẹ nói.- Sớm thế này mà đã đi làm à.
Em chăm quá – Thành – bảo vệ công ty hơn cô tầm 4 – 5 tuổi lên tiếng.
Em lên đi để anh trông cho.- Vâng em cảm ơn anh.
Lan để chiếc xe lại rồi bước lên phía cầu thang.Đèn ở hàng lang vẫn sáng nhưng ánh sáng lù mù đó lại càng khiến cho không khí có vẻ rờn rợn.
Hành lang vắng vẻ, chỉ duy có tiếng bước chân cô nện xuống sàn đá hoa cương cộp cộp.”Vụt” –Tiếng động vang lên ở cuối hành lang.
Lan hơi rùng mình.
Có phải gió không? Không gió không thể lùa vào đây được vì thiết kế hành lang của công ty tương đối kín.
Hay là có người theo dõi cô? Thật nực cười, mình là ai mà người ta phải theo dõi.
– Cô tự nhủ.Lan cố gắng đi thật nhanh nhưng sợ hãi thì cô lại càng khiến cô cảm thấy hành lang dài vô tận.
Cô ước mình không đến đây sớm như thế.
Cô ước có anh trai bên cạnh mình như ngày xưa đi chơi tối về muộn, cô hay sợ bóng tối hay sợ ma anh trai luôn đi theo che chở cho Lan và đưa Lan cả đi và về.
Cô nhớ anh và cũng sợ tối nữa.Hôm qua trước khi về, Thắng còn trêu cô: “Công ty mình có ma đấy.
Cẩn thận đấy cô bé không lại bị ma bắt.”.
Cô nhướng mắt nhìn Thắng và bảo: “Có ma thì em bắt về cho anh xem”.
Cả hai cùng phá lên cười.
Ấy thế mà bây giờ cô lại đi sợ bóng tối vô hình, sợ một con ma trong tưởng tượng.Cô cố dảo chân bước thật nhanh.
Bỗng, nhanh như cắt một bóng đen đang tiến gần đến cô.
Cô chết lặng tại chỗ, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lan muốn chạy đi thật nhanh nhưng sao chân cô không nhắc lên nổi.
“Thế là xong ” – cô nghĩ.
Cô chết chân tại một chỗ nhắm tịt cả hai mắt lại, hét thật to:- Á á á ………Bóng đen tiến lại gần cô dang tay ôm trọn người con gái như săp ngã vì sợ hãi.
Đến lúc này, cô chợt nhận ra hơi ấm của con người nên có phần trấn tĩnh lại.- Anh Thành đây! Sao mà sợ thế em? Anh lên kiểm tra một vòng trước giờ mở cửa công ty.
Bộ em thấy ma sao mà hét dữ vậy?- Anh…!anh …!Thành à.
Anh làm em sợ quá, em tưởng anh là ma chứ.
– Lan lắp bắp trả lời.
Sao anh không đem theo đèn pin làm em sợ quá.- À anh quen mọi lối trong công ty rồi vả lại tự nhiên cái đèn pin nó bị trục trặc nên.
Thành hơi ấp úng vì Lan cứ thất thần đứng như người mất hồn, hai mắt nhướng lên nhìn anh với vẻ tội nghiệp.
“Thôi để anh đưa em lên phòng nhé.
Trông em thế này anh cũng hơi ái ngại” .- Vâng em cũng hết hồn rồi nhờ anh vậy.
– Lan khép nép bước sau lưng Thành như một chú mèo con ngoan ngoãn.Mấy ngày hôm sau , Lan vẫn rùng mình vì sáng sớm ngày hôm đó.
Thắng biết Lan sợ nên luôn đưa cô về tận nhà sau khi làm xong mọi việc.
Lan cũng đã bớt sợ đi nhiều rồi.Mấy hôm nữa là tròn ba năm ngày anh mất tích.
Mọi năm Lan thường về quê an ủi cha mẹ nhưng năm nay vướng phải công việc bận bịu quá Lan đành phải ở lại làm nốt việc còn dang dở.
Đúng hôm anh Lan mất tích , cô đã xin nghỉ nửa buổi để lên chùa cầu may.Đến khi trở lại công ty là lúc mà trời đã nhá nhem tối, cô gọi điện cho Thắng xin lỗi vì đã về trễ.
Thắng nói với cô là anh đã gửi cho cô tập tài liệu cần chỉnh lý mai phải nộp gấp Thắng đã nhờ anh Thành bảo vệ cầm giúp và bảo cô ra lấy.
Cô chạy ra tới nơi thì Thành đã giao ca và đi về, hỏi quanh mãi thì mới biết là Thành ở cách công ty không xa.
Cô vội vã lên xe đạp và đi tới nhà Thành.Ngôi nhà Thành dần hiện ra.
Đó là một ngôi nhà tương đối cũ nằm sâu trong ngõ.
Trong nhà có một cái sân tương đối rộng và cây cối tươi tốt.
Cô thoáng nhìn thấy một cây hoa ngọc lan ở ngay gần cửa nhà Thành.
Cây lan mọc tốt thật – cành là vươn ra bốn phía, lá xanh thẫm như màu áo anh trai cô trước lúc chia tay cô lên Hà Nội làm việc.
Mải suy nghĩ, cô quên khấy mất là phải gọi Thành.- Này – Thành vỗ vai Lan.
Lan giật mình quay lại bối rối nói :- A! Anh Thành!- Em vào lấy tài liệu à – Thành nhanh nhẹn nói.
– Cậu Thắng gửi anh hồi chiều mà anh lại cầm lẫn vào tập giấy của anh làm em phải vào tận đây.
Thật ngại quá.- Không sao đâu anh à.
Tại em về muộn quá em xin lỗi anh – Lan bẽn lẽn gãi đầu.- Đã đến đây rồi em vào nhà chơi – Thành nhiệt tình mời khiến Lan không nỡ từ chối.
Nhưng thấy cô có vẻ lưỡng lự , Thành nói tiếp : Vào nhà ngồi một lát anh lấy tài liệu cho không đứng ngoài này nhỡ ai bắt cóc mất thì sao.
Thế là Lan đành bất đắc dĩ dắt xe vào nhà.Bên ngoài, bóng tối đã bao trùm lên khắp không gian.
Đường phố đã dần thưa thớt, con ngõ nhỏ dường như vắng vẻ hơn.
Tiếng cổng sắt nhà Thành đóng lại vang lên tiếng kêu chát chúa.- Cây ngọc lan nhà anh tốt quá nhỉ ! Anh trồng được mấy năm rồi ?- Ba năm rồi em à.
Đúng ba năm.
Ngày này ba năm về trước.Lan nào ngờ sau khi cô bước qua cánh cổng đó là vẻ mặt đầy mãn nguyện của Thành cũng với nụ cười đầy ma quái….- Thế là lại sắp hoàn thành tác phẩm nghệ thuật thứ hai của đời mình.
Hai lúc nào cũng hơn một.
Cấu trúc xương, gương mặt của hai anh em họ thật giống nhau.
Thật hoàn hảo biết bao.
Ôi thật là tuyệt vời.
Phải không Thắng?- Đúng rồi đó.
Thật là đúng đắn khi xin cho con nhỏ đó vào làm ở chỗ mình.
Thật là ngây thơ.
Con bé đó tưởng nó sẽ có ngày tháng tươi đẹp nhưng nào ngờ hai chúng ta lại là anh – em.
Là những con người hoàn hảo chung một sở thích , chung một khao khát cháy bỏng là làm ra những tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo.
Ha ha ha ha.- Giải quyết thế nào đây anh trai?- Có lẽ chúng ta cần thêm một cái cây mới.
Lần này là một cây tường vi.- Thật hoàn hảo cho một kết thúc hoàn hảo và một khởi đầu hoàn hảo.- Ha ha ha ha……Chỉ còn tiếng cười hả hê man rợ của 2 kẻ điên cuồng vang vọng trong đêm tối..