MẠNH NHẤT DẪN ĐƯỜNG - Chương 22: 22 Sắp Quay Ngựa
- Trang chủ
- Truyện tranh
- MẠNH NHẤT DẪN ĐƯỜNG
- Chương 22: 22 Sắp Quay Ngựa
Một ngày này, người chơi đã trải qua phó bản thần kỳ nhất cũng dễ dàng nhất, tuy rằng lúc đầu hơi dọa người chút.
Nhưng cuối cùng toàn bộ người chơi đều sống sót.
Trong phó bản trốn giết kiểu này có thể nói là hiếm có vô cùng.
Đương nhiên, in sâu trong đầu bọn họ còn có bóng người mặc đồ ngủ khủng long, vác theo thanh đao dài 3 mét truy đuổi trùng tộc.
“Đại, đại lão a!”
Là bọn họ sai, không nên nghĩ rằng cứ không chuẩn bị thì đều là newbie, cũng có thể đó là đại lão không sợ gì cả.
Lúc bọn họ còn đang khẩn trương chờ bị kéo vào trò chơi thì đại lão vẫn còn đang ngủ, dù sao vào rồi cũng phải tỉnh………!
Sau khi ra ngoài, lập tức có người chơi đăng lên diễn đàn.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiểu khủng long đã trở thành cách gọi đại lão, rất nhiều người chơi nhịn không được mua một bộ, hưởng ké hào quang đại lão.
Đương nhiên, chuyện này Đàm Thu không biết.
Rời trò chơi, Đàm Thu đi tắm cũng thay đổi bộ đồ ngủ khác.
Tuy trở về hiện thực, quần áo vẫn sạch sẽ như cũ, không bị ảnh hưởng lúc trong phó bản nhưng cậu vẫn muốn đổi, sau đó giặt sạch!
Lăn lộn như vậy, cậu cũng không buồn ngủ nữa, dứt khoát vào game thực tế ảo.
Tinh tế rất lớn, chỉ riêng đế quốc cũng đã có vài tinh cầu, thời gian mỗi nơi cũng khác nhau, bởi vậy cho dù đăng nhập vào buổi tối cũng có không ít người chơi online.
Bởi vì lần trước xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp, có không ít người kết bạn với cậu, có người đơn giản là muốn kết giao, cũng có người định lôi kéo cậu vào bang phái……..Đàm Thu tất nhiên không vào, cậu không muốn bị quản thúc.
Chẳng qua đã thương lượng tốt, khi nào đánh nhau thì gọi cậu.
Hôm nay vừa vặn có một trận đánh, Đàm Thu hưng phấn đi qua, liếc một cái đã thấy phe địch có ID: [đả đảo tất cả yêu ma quỷ quái]
Đàm Thu không cao hứng, nhà người đả ma đảo quỷ đánh quái thì thôi, yêu cũng đâu có chọc ngươi, sao lại chịu bị đánh.
Vì thế cả trận này cậu chỉ đánh cái tên [đả đảo tất cả yêu ma quỷ quái] này.
Đánh xong cảm thấy thần thanh khí sảng, hiếm khi dậy sớm một lần, hưởng thụ Đàm gia bữa sáng.
Bữa sáng Đàm gia thanh đạm, nghiêng về khỏe mạnh, không phù hợp với khẩu vị Đàm Thu, cậu thích hương vị nặng hoặc là nhiều dầu một chút, chính là cái loại ăn một miếng liền muốn ăn miếng thứ hai.
Nghĩ nghĩ, tròng mắt chuyển động, mở vòng bạn bè, chỉ có Tưởng Thiếu cũng Hoắc Cảnh Hành, sau đó đăng trạng thái, tất nhiên chặn Tưởng Thiếu.
“Cơm sáng thật khó ăn, muốn ăn điểm tâm ngọt!”
Nhìn thấy trạng thái – Hoắc Cảnh Hành: “……”
So với Đàm Thu nhàn rỗi, Hoắc Cảnh Hành hiển nhiên không được, đêm qua hắn về đã phải kiểm tra tinh thần lực một lần, sáng này trước khi đến công ty cũng phải gặp bác sĩ để xem kết quả.
Bác sĩ kiểm tra cho hắn là do Đại công chúa mượn từ Hoàng đế, nghe đồn thời xưa, những bác sĩ như vậy được gọi là ngự y.
Chẳng qua hiện tại không còn kiểu xưng hô này nữa, nhưng cấp bậc, trình độ tất nhiên sẽ không kém.
Lúc này hai bên đang nói chuyện, Hoắc Cảnh Hành nhìn thấy loại ám chỉ chói lọi này, không khỏi cắn răng, ha, một đứa ngốc không làm nổi chuyện này.
Không đúng, nếu thật sự ngốc, phòng chửng câu này cũng chỉ là oán giận.
Hắn nhắn phòng bếp chuẩn bị điểm tâm ngọt, lại tiếp tục nói với bác sĩ: “Kết luận là chiều qua ở Tưởng gia một lúc thực sự có hiệu quả?”
“Từ kết quả nhìn thì không sai.” Bác sĩ nói: “Chúng tôi đã thu thập mẫu đất kia, kết quả phân tích cụ thể còn chưa có, tạm thời chưa rõ ràng nguyên nhân có phải do đất hay không.”
Lượng tử thú dù giống cũng không phải cây cối thật, cũng như lượng tử thú hệ động vật không cần ăn uống, từ trước tới nay chưa bao giờ nghe thấy lượng tử thú thực vật cần trồng xuống đất.
Hoắc Cảnh Hành không khỏi nhớ lại buổi tối hôm đó, đứa ngốc kia nói hắn thiếu quang hợp.
Lại lắc đầu, không có khả năng, lượng tử thú không cần quang hợp.
“Dù là vì lý do gì, tôi kiến nghị ngài nên dành thời gian đưa lượng tử thú qua đó thả.” Bác sĩ tổng kết.
Hoắc Cảnh Hành gật đầu, ở nhà một lát mới mang theo điểm tâm dã chuẩn bị tốt ra ngoài.
Đàm gia.
Đám người Đàm Ngọc Thịnh lúc ra ngoài gặp được Đàm Thu được hôm dậy sớm còn sửng sốt một lúc.
Đàm Tử Nhan còn hỏi một câu, “Tiểu Thu hôm nay dậy sớm vậy?”
“Đúng vậy!” Đàm Thu đối với nàng không tệ lắm, “Chơi trò chơi cả đêm không ngủ.”
Nàng nghe vậy cũng chỉ gật đầu, vội vã ra ngoài đi mất.
Nhưng Đàm Ngọc Hồi theo sau lại cau mày, “Sao lại thấy thằng ngu này gần đây không còn ngốc nữa.”
Cậu ta vô tình nói vậy nhưng Đổng Thu Mạn ở sau lại cả kinh.
Nhìn kỹ Đàm Thu một lúc lâu, cảm thấy đúng là tốt hơn rất nhiều.
Nghĩ lại hồ sơ bệnh án bị bà ta sửa lại, không khỏi cắn môi.
“Mẹ, con đi đây.” Đàm Ngọc Hồi cắt ngang suy nghĩ của bà.
Cậu ta hôm nay vừa thoát khỏi xe lăn, còn đang cao hứng.
Tuy tạm thời chưa thể chạy nhanh nhưng đã ném xe lăn sang một bên, chỗ nào cũng muốn tự đi, như đang chứng minh cậu ta khỏi hẳn rồi.
Đổng Thu Mạn nhìn cậu ta, ánh mắt ôn nhu hơn nhiều, lại sửa sang quần áo của cậu ta rồi mới vẫy tay.
Sau đó lại nhìn Đàm Thu rồi mới lên tầng.
Bà vào phòng Đàm Tử Huyên, dáng vẻ như muốn thương lượng chuyện gì.
Đàm Thu đảo tròng mắt, lập tức dùng thần thức nghe lén……!Biểu tình khi nãy của Đổng Thu Mạn không đúng lắm.
Thần thức của cậu tản ra hơi muộn, nhưng vừa lúc lại nghe được chính sự.
Đổng Thu Mạn có vẻ đặc biệt lo lắng cậu trở lại bình thường.
“Con cũng biết nó đâu ngốc thật sử.”
Đàm Thu cứng đờ người, không ngốc thật sự là có ý gì.
Lại nghe Đàm Tử Huyên bình tĩnh nói: “Mẹ, mẹ không cần lo lắng.
Mấy năm nay nó không được tiếp xúc với bên ngoài, cũng không được đi học, phải làm một kẻ ngốc ngần ấy năm, nghe người khác nói nó ngốc, cho dù là người bình thường cũng thành phế vật, chưa kể đầu óc nó vốn có vấn đề.”
“Mẹ cũng biết nó không phải thật sự ngốc, việc nó trở nên tốt hơn cũng là bình thường.
Mà cho dù nó bình thường hẳn thì sao, nó có thể làm gì, một đứa thất học đến chữ còn không biết!”
Đàm Thu biểu tình gắt gao, lúc trước cậu đã thấy trạng huống của nguyên chủ không giống ngốc lắm, thì ra bệnh án bị người làm giả.
Chuyện này khẳng định là do Đổng Thu Mạn làm, những người khác thì cậu không rõ ràng lắm.
Dù sao đã xác định được Đổng Thu Mạn là chủ mưu, Đàm Tử Huyên là tòng phạm.
Cậu vốn đang cân nhắc lại nghe được thông báo từ quang não, là Hoắc Cảnh Hành gửi, bảo ra cổng.
“A, đồ ăn tới!”
Đàm Thu câu môi, vui sướng đứng dậy chạy ra ngoài.
Hoắc Cảnh Hành vẫn sử dụng phi hành khí ngày hôm kia, Đàm Thu liếc một cái là thấy.
Hoắc Cảnh Hành từ xa đã thấy cậu nhảy nhót tiến đến, hoạt bát giống như trẻ con.
Chưa kẻ, khuôn mặt cũng non nớt, ra ngoài nói đây là học sinh cao trung cũng có người tin, chẳng ai đoán được cậu đã hai mươi.
Đợi Đàm Thu lại gần, hắn lập tức mở cửa phi hành khí cho cậu đi vào.
Điểm tâm đã được bày sẵn trên bàn, bên cạnh còn có cốc trà sữa, cũng là nhà làm, còn được giữ mát mang đến.
“Anh thật tốt!” Nói chuyện giữ lời, đủ hào sảng!
Thanh âm thiếu niên trong trẻo làm người nghe vui sướng.
Hoắc Cảnh Hành bảo cậu ngồi xuống từ từ ăn, còn bản thân lại mở quang não ra xử lý công việc.
Đàm Thu vừa ăn vừa nhìn lướt qua, Hoắc Cảnh Hành lúc làm việc cũng không lạnh lùng như vậy, cũng không ôn nhu như khi trong game, nhưng lại vô cùng nghiêm túc.
Không thể không nói, đẹp cũng là một loại lợi thế, nhìn thế nào cũng không ra chỗ xấu.
Chẳng qua, sao trên người hắn vẫn còn mùi ngô đồng nặng như vậy.
“Anh dùng nước hoa à?” Đàm Thu kỳ quái.
Hoắc Cảnh Hành sửng sốt một chút, gật đầu.
“Rất dễ ngửi.” Đàm Thu nghĩ, thật tinh mắt!
Hoắc Cảnh Hành thấy như vậy liền biết cậu không phân biệt được mùi hương này không phải do dùng thứ khác, mà là cảm ứng của dẫn đường đối với lính gác.
Mà chênh lệch cũng không lớn, nhiều người cũng không phân rõ được, mà Đàm Thu ít khi được ra ngoài, dù ngốc thật hay ngốc giả thì chuyện không phân biệt được cũng rất bình thường.
Đang suy nghĩ, quang não vang lên, là Tưởng Chiêu
“Có kết quả.”
Chuyện Đàm Thu có phải ngốc thật hay không..