MẠNH NHẤT DẪN ĐƯỜNG - Chương 17: 17 Thanh Lãnh Cấm Dục Biến Nhẹ Nhàng
- Trang chủ
- Truyện tranh
- MẠNH NHẤT DẪN ĐƯỜNG
- Chương 17: 17 Thanh Lãnh Cấm Dục Biến Nhẹ Nhàng
Hoắc Cảnh Hành nhìn vật nhỏ trước mắt, độ phù hợp của bọn họ hẳn là rất cao.
Nếu không thì trong hiện thực, tầm mắt hắn cũng chẳng tự động dõi theo cậu, dù sao sức hấp dẫn của dẫn đường đối với lính gác khiến hắn muốn đem vật nhỏ vừa thơm vừa ngọt này nhốt bên người.
Hôm qua ở sân sau Tưởng gia, cũng là lượng tử thú của hắn luyến tiếc đuổi người đi, hắn lại nhất thời thất thần mới để đối phương có cơ hội trèo lên.
Hiện tại ở trong trò chơi giả thuyết, lính gác dẫn đường cũng không khác gì người thường, mùi hương khiến người khác đắm đuối kia cũng đã biến mất, chẳng qua người này vẫn lóa mắt như vậy.
Vui tươi hớn hở, cũng ngốc hề hề.
Cũng chính vì vậy mà ngày đó hắn mới để cậu chạm vào lượng tử thú.
Lấy tử chủ của hắn, không có khả năng bị quan hệ lính gác dẫn đường ảnh hưởng.
Cho dù là tiểu bối bằng tuổi Đàm Thu, như Tưởng Thiếu, nhìn thấy hắn cũng không tự tại như vậy.
CŨng chỉ có Đàm Thu, nhìn như nghiêm túc nhưng thực ra chẳng sợ hãi tí nào.
“Cậu tên Đàm Thu đúng không?” Hoắc Cảnh Hành nhớ rõ, mấy người nói xấu nhắc đến tên này.
Đàm Thu gật gật đầu.
“Vì sao lại có tên này.” Ở Đàm gia, lính gác đều lấy tên đệm là Ngọc, dẫn đường lấy Tử, nếu như vậy phải là Đàm Tử Thu!
Đàm Thu khịt mũi, “Tôi không biết a!”
Thực ra tên này do cậu tự lấy.
Đại yêu bọn cậu đều như vậy, cậu không cần theo họ cha hay họ mẹ, bản thân tự chọn tên là được.
Lẽ ra việc này không vội lắm, nhưng vận may của cậu tốt, chưa nở ra đã có nhũ danh, tiểu yêu trứng, còn suýt nữa bị gọi là xú mao trứng, để thoát khỏi mấy cái tên này, cậu sớm tự gọi mình Đàm Thu.
Sau này lại thường xuyên bị kêu Đàm Thu Thu, mà người khởi đầu cũng chính là người đặt nhũ danh cho cậu, Thần khí cha nuôi.
Vì thế cậu lại đuổi theo đối phương mổ, chạy qua chạy lại vài đỉnh núi nhưng vẫn vô dụng!
Có một số Thần khí, da dày, không có dây thần kinh xấu hổ!
Mỗi khi nhớ lại chuyện này, Đàm Thu lại muốn vùng dậy, đại nghịch bất đạo.
Cho nên không thể nhắc, không thể nhắc, không thể nhắc, anh không nhắc thì tôi không biết……
Hoắc Cảnh Hành ngẫm lại cũng thấy vậy, tên đều là do người lớn đặt, cậu lại ngốc ngốc, không biết cũng là bình thường.
Chẳng qua hắn cảm thấy Đàm gia là cố ý, thoạt nhìn vật nhỏ này không phải cái gì cũng không biết, không hoàn toàn giống một đứa ngốc lắm.
Nếu dạy dỗ cẩn thận thì hiện tại cũng được bình thường hơn.
Mà Đàm Thu cũng nhìn hắn, cảm thấy người này cùng tối qua không giống lắm.
Đêm qua Hoắc Cảnh Hành thanh lãnh cấm dục, hôm nay có thể là do không có người ngoài, lại đang rảnh rỗi nên cả người trở nên ôn nhu rất nhiều.
Lại thêm một thân cổ phục phụ trợ nên càng tuấn tú, nhẹ nhàng.
Tóm lại lịch sự văn nhã, nhìn qua rất tốt tính.
Đàm Thu vốn không phải người an phận, ỷ vào bản thân ngốc, tròng mắt đảo đảo, không biết đánh chủ ý gì.
Nề hà Hoắc Cảnh Hành không biết, chỉ thấy một đôi mắt đổi tới đổi lui, còn nhìn chằm chằm hắn, trong mắt toàn là…..thèm nhỏ dãi.
“Làm sao vậy?” Hắn kỳ quái hỏi.
Đàm Thu mím môi, nhỏ giọng nói: “Vị trí của anh, hình như rất thoải mái.”
Hoắc Cảnh Hành không nhịn được cười.
Tất nhiên, cái thuyền này chỉ có một chỗ cho người ngồi, Đàm Thu hiện tại đang ngồi dưới sàn, sao có thể so sánh.
“Tôi có thể ngồi không?” Sau đó nghe thấy vật nhỏ yêu cầu như vậy.
Hoắc Cảnh Hành cảm thấy thú vị, không nhịn được trêu đùa cậu, “Nếu tôi nói không được thì sao?”
Không cho thì thôi, cũng chỉ là một chỗ ngồi thôi mà….!Đàm Thu vẫn nhớ thiết lập của bản thân, chớp chớp mắt, ngốc hề hề nói: “Vậy anh nói có thể đi!”
Hoắc tổng thấy bộ dáng cậu đáng yêu không chịu được, đứng lên đổi vị trí, “Vậy, cho cậu ngồi.”
Chậc, quả nhiên là tốt tính.
Nhìn bộ dáng này có chỗ nào giống tối qua cứng rắn, vô tình, kiên quyết không cho người ta sờ cây.
Nói đây là cùng một người ai tin!
Chẳng qua trong lòng nghĩ thế nào thì đạt được đồng ý, Đàm Thu vẫn vui vẻ ngồi vào chỗ.
Vô nghĩa, có chỗ ngồi thoải mái thì ai muốn ngồi sàn.
Chiếc thuyền này không chỉ hẹp mà còn nhỉ, ít nhất Hoắc Cảnh Hành 1m9 không đứng thẳng được.
Cho nên sau khi nhường chỗ cho Đàm Thu, cũng phải ngồi dưới sàn, chân dài thu lại, miễn cưỡng xem như ngồi xuống.
Nụ cười trong mắt Đàm Thu gần như giấu không được, ai bảo anh cao, chân lại còn dài như vậy nữa……..
“Muốn ăn gì không?” Hoắc Cảnh Hành hỏi: “Trên thuyền có thể đặt hàng, muốn ăn gì thì cứ chọn.”
Đúng rồi, trò chơi này ngoại trừ cảnh đẹp thì còn có mỹ thực.
Hơn nữa để thuận tiện cho người chơi, có rất nhiều chỗ để đặt hàng, thậm chí còn có chỗ đặt hàng cho thú cưng và vật nuôi.
Thuyền của Hoắc Cảnh Hành tuy nhỏ nhưng lại đầy đủ mọi thứ, có một màn hình nho nhỏ để đặt đồ.
Hoắc Cảnh Hành mở màn hình, hỏi: “Uống trà sữa không, muốn uống vị gì….”
“Phải có trân châu.” Đàm Thu nói.
“Còn bánh kem, muốn loại trái cây nào.”
“Dâu tây.”
Hoắc Cảnh Hành gõ gõ, rất nhanh, trên bàn nhỏ xuất hiện đồ ăn.
Đây cũng là điểm khác biệt nhất so với hiện thực, vô cùng tiện lợi.
Đàm Thu ăn bánh kem nhỏ, lại uống trà sữa thơm nồng, lại nhìn Hoắc Cảnh Hành không duỗi nổi chân, ừm, hình như hơi ngượng.
Có phải cậu hơi quá đáng hay không……
Hoắc Cảnh Hành gọi cho mình một ly cà phê, tựa vào vách thuyền nhìn Đàm Thu, cảm thấy hình như nuôi một vật nhỏ như này cũng khá tốt.
Đàm Thu ăn uống xong xuôi liền đứng dậy, “Tôi đi chơi nha, anh về ngồi chỗ cũ đi.”
Sau đó sung sướng nhảy khỏi thuyền, dùng khinh công bay lên bờ.
Lại ở trong chơi chốc lát, Đàm Thu gặp được Tưởng Thiếu.
Đối phương vừa gặp liền oán giận chuyện ban nãy, Tưởng Thiếu không ngờ trên đời này còn có kẻ ghê tởm như vậy….
“Cái kỹ năng kia có vẻ như sẽ khiến người khác thích hắn, hoặc là trực tiếp yêu luôn.” Tưởng Thiếu chẹp miệng, “Kỹ năng thật tốt, nếu ở trong trò chơi, nếu có quỷ quái muốn giết tôi, không còn đường trốn thì dùng luôn, cho quỷ yêu đến chết đi sống lại, nói không chừng sẽ bỏ cho tôi một mạng, còn có thể bảo vệ tôi đâu.”
Dù gì cũng là mạng, người chơi kia thực sự phí phạm của trời, ngu ngốc!
Đàm Thu lại mua tiếp một cốc trà sữa, lúc này còn đang cắn ống hút, nghe xong cười nói, “Người khác người, chỉ sợ hắn không nghĩ tới việc này.”
“Hắc, cũng phải.” Tưởng Thiếu cười nói: “Chẳng qua hắn cũng xui xẻo, lại đụng phải chúng ta, coi như trộm gà không được lại mất nắm gạo.”
Ở trong trò chơi ăn nhiều cũng không béo, đây là chỗ mà Tưởng Thiếu thích nhất.
Cho nên dẫn Đàm Thu đi tìm tiệm cơm, ăn một bữa no nê.
Tuy rằng giá cả cao hơn bên ngoài, nhưng vậy thì sao, bọn họ có tiền.
Rời khoang trò chơi, Đàm Thu rửa mặt, xuống tầng chuẩn bị ăn cơm…..!Lúc này là thân thể yêu cầu, tất nhiên ăn ngon cũng là một nguyên nhân.
Dưới tầng, không khí không tính là tốt, Đàm Thu đoán chắc là lại ồn ào một trận.
Đàm lão phu nhân xuồng tầng cũng nói lại chuyện ngày hôm qua, nghe xong Đàm Thu cảm thấy, mọi người chắc cũng cảm thấy không thành, để ba tiểu bối không cần có gánh nặng tâm lý.
“Đàm gia ta tuy không phải đại gia tộc, nhưng quy củ vẫn phải có, mặc kệ thế nào cũng không thể làm trái, khiến người khác chê cười.” Này còn không phải nói chuyện Đàm Tử Huyên không tuân theo quy củ, trực tiếp chen lên trên hay sao.
Đàm Tử Huyên sắc mặt khó coi, cũng không giả nổi bộ dáng bạch liên hoa như mọi khi.
Đàm Ngọc Hồi lại càng khó coi hơn, vẻ mặt không phục, giống như muốn nói: Đàm Tử Huyên chỉ vì muốn tiếp cận Hoắc Cảnh Hành…..
Đàm lão phu nhân giáo dục Đàm Tử Huyên xong, lại khích lệ Đàm Ngọc Thịnh cùng Đàm Tử Nhan, sau lại nhìn về Đàm Thu….!Bà định nói ra sai lầm của Đàm Thu, không biết nắm chắc cơ hội, lúc Hoắc Cảnh Hành xuất hiện cũng không biết chạy đi đâu, không ở cạnh Đàm Ngọc Thịnh.
Nhưng,
Đây là một đứa ngốc a!
Nói thì cậu cũng hiểu sao, so đo với cậu thì có tác dụng gì.
Đàm lão phu nhân cuối cùng cũng không nói gì, trực tiếp ăn cơm.
Đàm Ngọc Hồi hằn học nhìn Đàm Thu, tất nhiên cậu chẳng sợ gì cả, cầm đũa ăn cơm, lại còn vui vẻ nghĩ:
Cũng không biết các nhà khác thế nào, có phải cũng có một hồi như vậy hay không.
Sau này nếu gặp lại Hoắc Cảnh Hành, cậu phải cho hắn biết, bộ dạng của bản thân dễ gây họa như thế nào.
Dù sao cậu ngốc , nói cái gì cũng bình thường..