MANG THEO KHÔNG GIAN XUYÊN THÀNH TIỂU CA NHI - Chương 27
Edit & Beta: Minmin
Tiểu Ngư Nhi cùng phụ thânđưa Lâm Chính Trạch đi vào vườn rau.
Vừa bước vào đã thấy cảnh tượng vườn rau tươi tốt, so với vẻ ảm đạm của mùa thu thì nơi đây vẫn tràn đầy sức sống.
Chỉ là nhìn thấy vườn rau chia thành mấy mảnh lớn, mỗi mảnh chia rất đều nhau, trồng đủ các loại rau dưa.
Đập vào mắt chính là mảnh cà chu đỏ rực, cả chua đủ lớn, căng mọng.
Nhìn qua rất mê người.
Tiểu Ngư Nhi thấy y nhìn đến cà chua, liền đi lên hái một ít bỏ vào rổ.
Cùng Lâm Chính Trạch nói: “Lâm thiếu đông gia, ca chua nhà chúng ta không chỉ nấu ăn ngon, mà ăn sống hương vị cũng thật tốt nha.
Chua ngọt nhiều nước, ta thường xuyên hái chúng ăn như trái cây.
Ngươi có muốn ăn thử một chút hay không? Nếu muốn ta đi lấy mấy quả mang đi rửa đưa cho ngươi, phía trước còn có dưa chuột, cũng có thể ăn luôn được, hương vị giống nhau đều không tồi, ta ngay cả dưa chuột cũng thích hái ăn”
Lâm Chính Trạch nhìn Tiểu Ngư Nhi nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Các ngươi đều không cần khách khí.
Ta họ Lâm, gọi là Lâm Chính Trạch, Chính trong chính trực, Trạch trong ân trạch.
Ngươi có thể gọi tên của ta, ta năm nay 15 tuổi, cũng không hơn ngươi nhiều lắm.
Gọi thiếu đông gia thì có vẻ xa cách.
Ta có thể gọi ngươi là Tiểu Ngư Nhi không?”
Tiểu Ngư Nhi của chúng ta nghe xong thì nghĩ thầm, ngươi không phải là ông chủ của chúng ta sao! Đương nhiên là cần phải khách khí rồi.
Lại còn đến nỗi, nói tuổi không có lớn hơn bao nhiêu, 5 tuổi là vẫn lớn hơn đó nha nha.
Lâm Chính Trạch đương nhiên không biết bạn nhỏ Tiểu Ngư Nhi đang chửi thầm mình đâu. ( Minmin: Trạch ca said: vợ mới chả con)
Trạch ca của chúng ta vẫn không biết gì tiếp tục nói: “Có thể a! Nhìn cà chua của nhà các ngươi là rất muốn ăn, ta cũng muốn nếm thử xem nó có hương vị gì, còn có cả dưa chuột ngươi nói đi, ta cũng muốn thử”
Tiểu Ngư Nhi nhanh chóng đáp ứng: “Được rồi.
Mọi người đều gọi ta như vậy.
Thiếu đông gia…”
Còn chưa nói xong, liền nhìn đến Lâm Chính Trạch đang mỉm cười nhìn mình.
Tiểu Ngư Nhi đành phải nhanh chóng sửa miệng nói: “Ách, cái kia, Lâm Chính Trạch, vậy ngươi cùng phụ thân ta đi xem trước đi, ta đây đi hái cà chua với dưa chuột rửa mang cho ngươi.”
Thấy Lâm Chính Trạch gật gật đầu, Tiểu Ngư Nhi mang rổ đi hái chúng.
Sau khi nhìn Tiểu Ngư Nhi rời đi, Lâm Chính Trạch tiếp tục cùng Thẩm Đại Ngư đi nhìn vườn rau.
Đi qua mấy rãnh cà chua, liền tới tới mảnh trồng rau chân vịt.
Thẩm Đại Ngưu liền giới thiệu: “Này là mảnh rau chân vịt, trước kia trong nhà chúng ta chỉ trồng đủ ăn, không có trồng rộng rãi nhiều loại như bây giờ.
Cái vườn rau này hiện tại đều do Tiểu Ngư Nhi quản, người nhà sẽ ngẫu nhiên giúp đỡ hắn nếu hắn không lo liệu hết việc.
Tiểu Ngư Nhi nhà chúng ta ở phương diện này đều có thiên phú, hắn 7 tuổi đã nháo muốn chính mình trồng rau.
Chỉ là khi đó hắn còn nhỏ, liền chỏ hắn một mảnh đất nhỏ để trồng chơi.
Về sau lại không nghĩ, hắn trồng rau xác thực tốt, không chỉ có mọc tươi tốt mà hương vị cũng chưa từng được nếm qua ngon như vậy.
Trong nhà lúc này mới yên tâm khi hắn 10 tuổi thì giao vườn rau cho hắn quản lý.”
Lâm Chính Trạch vừa quan sát ruộng rau, vừa hứng thú dạo dạt nghe Thẩm Đại Ngưu nói chuyện.
Nghe hắn nói Tiểu Ngư Nhi nhỏ tuổi như vậy đã bộc lộ thiên phú trồng rau, liền phi thường cảm thấy hứng thú, tiếp tục nói: “Tiểu Ngư Nhi nhà các ngươi thật là một tiểu ca nhi có năng lực, hơn nữa nhìn hắn còn ngoan ngoãn.”
(Minmin: Vợ anh mà Trạch ca)
Thẩm Đại Ngưu thấy vị thiếu đông gia này không có giả bộ gì, cùng hắn nói chuyện trên mặt vẫn luôn treo nụ cười tươi.
Hơn nữa nhìn người cũng không có lớn lắm, vừa nghe y nói mới 15 tuổi, phát hiện y cùng Mao Mao bằng tuổi.
Khi nói chuyện không còn câu lệ như lần đầu tiên nữa, tự nhiên hơn rất nhiều.
Điều này, khiến hắn cảm thấy Lâm Chính Trạch thân cận hơn rất nhiều, tự nhiên cũng nói nhiều hơn.
Nghe y khen Tiểu Ngư Nhi như vậy, làm hắn thấy kiểu ngạo không thôi.
Lập tức thao thao bất tuyệt về mọi chuyện của Tiểu Ngư Nhi từ nhỏ đến lớn.
Thẩm Đại Ngưu nói: “Tiểu Ngư Nhi nhà ta từ nhỏ đặc biệt ngoan ngoãn, không bao giờ gây chuyện.
Hắn lúc nhỏ rất ít khi khóc.
Thường xuyên cùng chúng ta giống nhau, ban ngày tỉnh, buổi tối đi ngủ.
Lúc nửa đêm tỉnh lại, nếu không đói bụng thì sẽ tự mình chơi, cũng không khóc không nháo.
Buổi tối hắn uống sữa quả cùng thời gian đổi tã đặc biệt có quy luật.
Ta cùng a cha hắn chỉ cần tỉnh vào đúng canh giờ tỉnh lại, hảo hảo xử lý giúp, là hắn có thể ngủ yên cả một đêm.”
“Càng lớn lên, chúng ta liền càng bớt lo lắng hơn.
Tiểu Ngư Nhi khi còn bé rất mũm mĩm, cười phi thường ngọt, người người gặp qua đều thích, đa số đều khen hắn lớn lên cực kỳ xinh đẹp và đáng yêu.”
Lâm Chính Trực nghe Thẩm Đại Ngưu nói xong, trong đầu liền xuất hiện một bé con bụ bẫm, chân tay ngắn mũm mĩm như ngó sen, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, tròng mắt đen láy tròn xoe, hơn nữa ấn ký trên trán màu sắc tươi đẹp, mặt lại thường xuyên nở nụ cười rực rỡ.
Nghĩ liền cảm thấy thật sự thực đáng yêu a! Y như thế nào mà hồi nhỏ không được gặp, nếu có thể thì chắc chắn sẽ chọc chọc khuôn mặt nhỏ đó ( thôi đi anh ạ )
Nghĩ đến bộ dáng Tiểu Ngư Nhi lúc nhỏ, Lâm Chính Trạch cười càng đến ôn hòa hơn, nói: “Tiểu Ngư Nhi hiện tại nhìn cũng thực ngoan ngoãn, rất đáng yêu.”
Đi qua mảnh rau chân vịt là đến nơi trồng rau cải thìa.
Nhìn đến thấy Tiểu Ngư Nhi đang mang theo một cái giỏ nhỏ đựng cà chua và dưa chuột đã rửa sạch lại đây.
Cậu đi tới nơi bọn họ đang đứng.
Trước tiên ở nhà cậu đã dùng dao cắt dưa chuột và cà chua thành từng miếng, xếp chúng trong cái đĩa rồi mang đặt vào cái giỏ nhỏ mang đi.
Trong giỏ còn có cả mấy đôi đĩa, thời điểm vừa lấy đũa, đột nhiên Tiểu Ngư Nhi nghĩ là nên dùng mấy cây xiên tăm.
Như vậy, ăn miếng hoa quả gì cũng tiện và trông rất nhã nhặn, đặc biệt là thời điểm khách nhân đến nhà.
Ở trong núi có trúc, tổ phụ đối với đồ vật làm bằng trúc rất có tay nghề, mình có thể đem hình dáng của nó nói với tổ phụ, khẳng định là tổ phụ làm được nha, cái đỏ làm cũng không có phức tạp.
Tiểu Ngư Nhi đi tới trước mặt Lâm Chính Trạch, cầm một đôi đũa đưa cho y nếm thử, đối với y nói: “Cứ kẹp trực tiếp như vậy là ăn được, trước nếm thử hương vị, chốc lát ta sẽ hái nhiều để về nấu cơm, cơm trưa ngươi liền lưu lại ăn cơm đi! Trong nhà sẽ chiêu đãi ngươi một bữa.”
Lâm Chính Trạch tiếp nhận đôi đũa, trực tiếp gắp mấy đũa dưa chuột cùng cà chua ăn, cảm thấy hương vị xác thực không tồi, cùng với làm thành đồ ăn hương vị bất đồng, một phen hương vị cực kỳ khác nhau.
Ăn một lát liền buông đôi đũa xuống, nói: “Thực không tồi, ta thích cái khẩu vị này”
Tiểu Ngư Nhi thấy y thích liền nói: “Kỳ thật cà chua sau khi cắt thành miếng có thể rải một chút đường lên mặt trên, hương vị càng thêm ngon nha.
Tốt nhất là loại đường tinh mới được.
Nhà chúng ta chỉ có đường thô thôi, sợ ảnh hưởng hương vị, nên vừa rồi mời không có rải lên.
Còn có dưa chuột cũng có thể làm thành rau trộn, trực tiếp thái nhỏ dưa chuột ra rồi trộn cùng với một chút gia vị là được.
Dùng làm món khai vị trước bữa ăn cũng được, coi như là một món phụ.”
Lâm Chính Trạch nghe xong cậu nói: “Xem ra cơm trưa hôm nay phải lưu lại đây, nghe ngươi nói liền muốn thử xem hương vị.”
Thẩm Đại Ngưu cùng Tiểu Ngư Nhi đều vội vàng nói: “Ngươi có thể lưu lại ăn cơm thực tốt, ta cầu còn không được.
Chỉ là đồ ăn trong nhà không được tinh tế như tửu lâu, chỉ nấu mấy món thường ăn thôi.
Chậm trễ ngươi”
Lâm Chính Trạch đáp: “Không có gì, ta thường xuyên ăn mấy món của tửu lâu, dù có ngon đến đâu cũng sẽ chán.
Cơm nhà nấy, ăn sẽ thoải mái hơn”
Cứ như vậy, sau khi Lâm Chính Trạch quyết định ở lại ăn cơm trưa, Tiểu Ngư Nhi đi hái rau, trở về nấu cơm cùng a cha bọn họ.
Thời điểm cậu hái rau, còn cố ý hỏi Lâm Chính Trạch là có kiêng ăn cái gì hay không.
Lâm Chính Trạch trả lời cậu: “Ngươi xem làm cái gì là được, ta không có kén ăn, cái gì cũng đều ăn được”
Tiểu Ngư Nhi hái rau, chào hỏi Lâm Chính Trạch rồi về nhà nấu cơm.
Thẩm Đại Ngưu tiếp tục dẫn Lâm Chính Trạch đi xem những loại rau khác trong vườn rau.
Sau khi xem một loạt, y thấy được mảnh trồng khoai tây của Tiểu Ngư Nhi.
Cảm thấy không quen biết, liền hỏi Thẩm Đại Ngưu.
Hắn cùng Lâm Chính Trạch nói: “Đây là thứ mà người ở thôn khác phát hiện, lúc lên trấn thấy hắn bán nên mua về.
Chúng ta gọi nó khoai tây, nấu chín ăn thực nó bụng no bụng.
Hơn nữa cũng có thể làm thành món ăn, đây là chưa có trưởng thành, đợi trưởng thành thì đem khoai tây đào từ trong đất ra, cây trên mặt đất không ăn được.
Lần đó mua về, chúng ta dùng một ít để nấu ăn để nếm thử qua hương vị của nó.
Hán tử chúng ta ăn mấy cái này có thể lấp đầy bung, đây là điều rất tốt.”
Lâm Chính Trạch nghe vậy càng thêm hứng thú, hiện tại thu hoạch còn chưa tới, chỉ có thể nói: “Thật sự là chuyện tốt, thời điểm khoai tây đào ra, ta có thể lại đến nhà các ngươi quấy rầy hay không? Ta muốn tự thưởng thức món khoai tây này, nếu thật sự hữu dụng như các ngươi nói, về sau các người trồng thêm nhiều, có thể hợp tác cùng ta.”
Thẩm Đại Ngưu nghe xong rất cao hứng: “Kia có cái gì a! Đến lúc thu hoạch khoai tây, ta sẽ nhờ tiểu nhị đến lấy rau dưa chuyển lời cho ngươi, ngươi có thể trực tiếp đến đây.
Chỉ là hiện tại còn quá ít, chờ thu hoạch toàn bộ đều là để lại làm giống.
Cũng chỉ có thể nếm một chút ít”
Lâm Chính Trạch nói: “Nhìn qua xác thực là không nhiều lắm, hiện tại số lượng ít, có thể nếm thử là tốt rồi.
Về sau nhiều lên thì đem đến tửu lâu bán”
Thẩm Đại Ngưu thấy vườn rau đã xem xong, liền nghĩ mang Lâm Chính Trạch về nhà.
Liền nói: “Hiện tại vườn rau cũng xem xong rồi, ta thấy bọn họ cũng hái rau đã gần xong, đang mang đặt lên xe ngựa.
Nếu không chúng ta trở về đi? Về nhà ngồi, trước nghỉ ngơi một lát, cơm trưa cũng không có nhanh như vậy đâu.”
Lâm Chính Trạch cảm thấy không sai biệt lắm, y đối với vườn rau của của Thẩm gia cũng có hiểu biết nhất định.
Liền cất bước theo chân Thẩm Đại Ngưu trở về.
Bọn họ vừa đi đến cửa Thẩm gia, thấy tiểu nhị cùng những người trong nhà đã hái xong mấy sọt rau, đang chuẩn bị khiêng lên trên xe ngựa.
Lâm Chính Trạch đi qua nhìn nhìn, thấy bọn họ đều làm không tồi.
Liền cùng tiểu nhị nói: “Các ngươi mang rau dưa về trước đi, tửu lâu đang chờ làm thức ăn.
Đem xe ngựa của ta lưu lại đây, ta muốn trễ một chút mới trở về.
Nguyên Bảo ngươi giúp xong thì đến Thẩm gia tìm ta.”
Nói xong liền có một tiểu tử 12, 13 tuổi gương mặt trẻ con, thanh thúy trả lời: “Vâng, thiếu gia”
Thẩm Đại Ngưu nhìn y an bài tốt, liền mang y đi vào nhà.