MẶC SẮC NHIỄM HOA - Chương 25: Chương 25
Quán trà Lâm Gian là một quán trà rất nổi danh nhất ở vùng này, trang hoàng đơn giản trang nhã, bầu không khí an tĩnh, các văn nhân nhã sĩ thường lui tới nơi đây.
Bọn họ ở chỗ này ngâm thơ câu đối, hoặc là đàm luận quốc gia đại sự, hoặc là thảo luận thú vị trong nhân gian.
Mặc Uyên và Dạ Hoa, một người là chiến thần Tứ Hải Bát Hoang, một người mới vừa khiến đại ma đầu Kình Thương bị thương.
Hai người thiện võ như thế, ngồi giữa một chúng văn nhân, không có chút nào lạc lõng.
Hai người gọi thêm một bình Bích Loa Xuân, Dạ Hoa nói tiếp đề tài vừa nãy: “Ngày ấy ta mới tỉnh lại, liền nghe được Đế Quân nói Tam Sinh Thạch với huynh… Có phải là nhân duyên của huynh sắp đến rồi hay không?” Dạ Hoa không thể tưởng tượng nổi cảnh Mặc Uyên đứng bên cạnh người khác, nếu thật sự là thế, y cũng sẽ vĩnh viễn không bước vào Côn Luân Hư.
“Có lẽ là vậy đi.” Mặc Uyên đối với cái cũng không để ý.
Dạ Hoa lặng lẽ nắm chặt tay dưới bàn, trên mặt nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay: “Huynh không đi xem thử sao?”
Mặc Uyên lắc đầu: “Ta tin tưởng tình cảm vẫn là thuận theo tự nhiên thì tốt hơn.
Nếu thật sự xuất hiện người này, ta chắc chắn cho cô ấy một nhân duyên tốt nhất.”
Dạ Hoa cưỡng bách chính mình gợi lên một tia cười nhạt, tuy rằng tâm như đao cắt: “Người có nhân duyên cùng đại ca, đương nhiên là hạnh phúc nhất rồi.”
Mặc Uyên bật cười: “Dạ Hoa, ta còn tưởng rằng không có cùng đệ lớn lên, lại qua bảy vạn năm mới xuất hiện, đệ và ta sẽ xa lạ, khi ở chung đệ sẽ không được tự nhiên.
Nhưng ta thật vui mừng, đệ lại rất tín nhiệm ta.”
Dạ Hoa nhìn Mặc Uyên thật sâu: “Ta cũng không biết, là tại sao nữa…” Sẽ nảy sinh tình cảm như vậy với huynh…
Khoan đã! Dạ Hoa đột nhiên nghĩ đến gi đó.
Tam Sinh Thạch định nhân duyên, hiện giờ y lại nổi lên cảm tình đối với Mặc Uyên, sẽ không phải là… trên Tam Sinh Thạch, bên cạnh tên của y, viết chính là Mặc Uyên?
Dạ Hoa còn đang trầm tĩnh trong phỏng đoán của chính mình, Mặc Uyên lại chú ý tới thời gian và không gian xung quanh bỗng trở nên yên lặng.
Tư Mệnh Tinh Quân xuất hiện ở trước bàn hai người: “Thượng thần, Điện hạ, Tiểu tiên làm phiền.
Chỉ là thời điểm tiểu tiên đang sáng tác vận mệnh cho Ly Cảnh, phát hiện Ly Cảnh ở Phàm Giới, thế mà đời đời kiếp kiếp đều là một người khờ dại, nguyên nhân là hắn thiếu một hồn một phách.”
Mặc Uyên buông chén trà, cau mày nói: “Chuyển Sinh Trì có thể thu về hồn phách, tại sao lại xuất hiện ra tình huống như thế này?”
Tư Mệnh Tinh Quân lắc đầu: “Tiểu tiên cũng không biết, nên mới tới thỉnh thượng thần đến đó xem sao.”
Trong lòng Mặc Uyên lo lắng cho đại đệ tử Điệp Phong của mình, liền lập tức gật đầu: “Được, vậy thì đi thôi.”
Ba người biến mất trong quán trà, người trong quán trà cũng khôi phục như thường, tiếp tục làm việc của mình.
Ba người ẩn thân đi vào một hộ gia đình phú quý ở Nguy Thành.
hộ gia đình này họ Chu, giàu có nhất Nguy Thành, chắc có lẽ là tài vận quá mức, chủ nhân nhà này đến 41 tuổi mới có một đứa con duy nhất, lại không ngờ là người ngốc!
Vốn dĩ Tư Mệnh Tinh Quân viết mệnh cho Ly Cảnh, văn võ song tài, cả đời đều có công danh lợi lộc, kết quả vừa mới viết lên, “Văn võ toàn tài” bốn chữ trực tiếp biến mất, sau đó “Công danh lợi lộc” cũng dần dần tiêu tán.
Tư Mệnh Tinh Quân không rõ, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp được loại tình huống này, thân là Tư Mệnh Tinh Quân, vậy mà viết không được mệnh bộ?
Tư Mệnh Tinh Quân liền đi xuống Phàm Giới tìm được Ly Cảnh chuyển thế, vừa thấy: Hay rồi! thiếu mất một hồn một phách! Chẳng trách “Văn võ toàn tài”, “Công danh lợi lộc” đều không được.
Tư Mệnh Tinh Quân bắt đầu sốt ruột, thiếu mất một hồn một phách chính là chuyện lớn, Ly Cảnh lại không phải tới Phàm Giới lịch kiếp, hắn là đời đời kiếp kiếp làm phàm nhân đó! Tiếp tục như thế này, hắn chỉ có thể đời đời kiếp kiếp làm một người ngốc! Tư Mệnh Tinh Quân vội vã đi tới Côn Luân Hư tìm, rồi lại được báo rằng Mặc Uyên cùng Dạ Hoa xuống Phàm Giới.
Mẹ ơi! Tư Mệnh Tinh Quân rất cấp bách, vội vàng đằng vân, bay khắp nơi tìm kiếm Mặc Uyên và Dạ Hoa.
Cũng may tiên khí của Mặc Uyên và Dạ Hoa cường thịnh, không cần tiêu phí quá nhiều thời gian liền tìm được.
“Ôi ôi ôi… Chậc chậc chậc, đứa nhỏ này, ngươi trả qua cũng thật quá trắc trở.” Một ông lão mặc thường phục, tóc bạc, râu dài lắc đầu cảm thán.
“Xin hỏi ông lão là ai? Tại sao lại biết hắn?” Điệp Phong một thân áo lam, hướng tới ông lão chắp tay hỏi.
Phu phụ Chu thị một bên vẫn vô cùng sốt ruột, khuôn mặt Chu Phú Phúc méo mó nói với Điệp Phong: “Vị tiểu huynh đệ này, ngươi vừa mới nói đã nhìn thấy con ta, chắc sẽ có biện pháp cứu nó, có thể nghĩ ra biện pháp nào không?”
Chu Phú Phúc nói xong câu đó, liền bị định bất động.
Điệp Phong quay đầu lại, liền nhìn thấy Mặc Uyên, Dạ Hoa còn có Tư Mệnh Tinh Quân.
Điệp Phong vội vàng thi lễ: “Sư phụ, Thái tử điện hạ, Tư Mệnh Tinh Quân.”
“Ấy trời ôi, Mặc Uyên thượng thần, Thái tử điện hạ.” Ông lão một bên cũng vội vàng hành lễ.
Mặc Uyên hướng tới lão giả cười, nói: “Minh Quân, lại phải làm phiền ông.
Ly Cảnh thiếu một hồn một phách, không biết nên giải quyết như thế nào?”
Điệp Phong vừa nghe, vội vã xoay người thi lễ với Minh Quân: “Điệp Phong mắt vụng về, không nhận ra Minh Quân.
Nếu Minh Quân có biện pháp cứu Ly Cảnh, cầu xin ra tay cứu giúp.”
Minh Quân vuốt chòm râu màu bạc phơ, cảm khái: “Đứa nhỏ này là người đầu tiên Chuyển Sinh Trì cứu, ta tò mò không biết xảy ra chuyện gì, liền xuống Phàm Giới nhìn xem, thật không ngờ tới, hắn vào Chuyển Sinh Trì, còn có thể thiếu một hồn một phách.” Kỳ thật Minh Quân là chuồn ra ngoài chơi, trên đường nhớ tới Ly Cảnh, liền thuận tiện đến xem thử thôi.
Minh Quân nhíu mày: “Chuyển Sinh Trì có thể thu về hồn phách, trừ phi có pháp khí gì đó đem hồn phách khóa lại, dẫn tới Chuyển Sinh Trì triệu không được những hồn phách đó.
Pháp khí? Mặc Uyên hồi tưởng lại tình hình ngày ấy, nói: “Ngày ấy ta dùng Ngọc Hồn cưỡng chế thu hồi nguyên thần Ly Cảnh đang trôi về hướng sông Nhược Thủy, sợ là khi đó, đã khóa một hồn một phách của Ly Cảnh.”
“Ha ha ha…” Minh Quân nghe xong, cười ha ha: “Thật là trong phúc có họa, trong họa được phúc a.
Tiểu tử, ngươi có phải là cùng Ly Cảnh lưỡng tình tương duyệt hay không?” Minh Quân đột nhiên hỏi Điệp Phong.
Điệp Phong không ngờ Minh Quân đột nhiên lại hỏi như vậy, phản ứng đầu tiên chính là nhìn về phía Mặc Uyên.
Chờ nhìn thấy vẻ mặt ý cười ôn nhu ý của Mặc Uyên, trên mặt liền hiện lên một tia ngượng ngùng, gật đầu với Minh Quân: “… Ừm.”
Minh Quân gật đầu, rất vui vẻ: “Chuyển Sinh Trì trọng tố* hồn phách, để người đầu thai thành phàm nhân, quên đi quá khứ.
Nhưng Ngọc Hồn khóa lại một hồn một phách của Ly Cảnh, ngươi chỉ đợi đến lúc trăng tròn đầu tiên sau mỗi lần hắn tái sinh, dẫn hồn phách trong Ngọc Hồn vào thân thể hắn, hắn liền có thể nhớ hết chuyện cũ năm xưa.
Như thế các ngươi, cũng coi như là đời đời kiếp kiếp ở bên nhau.
Chỉ có điều phải nhớ rằng, đợi lúc hắn chết, nhất định phải đem một hồn một phách kia di chuyển vào lại Ngọc Hồn.”
Điệp Phong nghe được mấy chữ “đời đời kiếp kiếp” này, giọng nói kích động run rẩy: “Đa tạ Minh Quân!”
Tư Mệnh Tinh Quân lắc đầu trêu đùa: “Đây thật là trời cao chiếu cố, sợ là về sau mệnh bộ của Ly Cảnh, ta cũng không cần phải xen vào rồi.”
Dạ Hoa vì cảnh Điệp Phong vui vẻ cũng vui theo, chỉ là ánh mắt đảo qua Mặc Uyên, trong lòng không khỏi nổi lên một tia chua xót.
Ở Phàm Giới xem mấy vở hí khúc, nghe thuyết thư tiên sinh kể vài câu chuyện, Mặc Uyên cùng Dạ Hoa mới trở về Côn Luân Hư.
Hai người đi đến dưới chân núi Côn Luân Hư, ánh trăng mờ ảo, nếu không phải hai người bọn họ đều là thần tiên, đường núi tối tăm như thế, thì sợ sớm đã té ngã.
Mặc Uyên nhìn về phía Dạ Hoa: “Dạ Hoa, vì sao ta luôn cảm thấy tâm sự đệ của nặng nề quá vậy?”
Dạ Hoa sửng sốt một chút, nhanh chóng đáp: “…!Không có gì.”
Mặc Uyên dừng lại bước chân, nghiêm túc hỏi việc hôm nay cảm thấy lạ: “Hôm nay đệ vẫn luôn hỏi ta về chuyện Tam Sinh Thạch, hay là đệ có người vừa ý?”
Dạ Hoa không ngờ Mặc Uyên lại hỏi trắng ra như thế, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời ra sao.
Mặc Uyên thấy Dạ Hoa không đáp, thở dài: “Tuy rằng ta cảm thấy chuyện tình cảm, thuận theo tự nhiên cũng tốt, nhưng nếu đệ lo lắng, ta có thể giúp đi xem thử Tam Sinh Thạch.”
“Không cần.” Dạ Hoa sốt ruột nói: “Đại ca không cần lo lắng…”
Bị Mặc Uyên hỏi đến chuyện tình cảm, nội tâm Dạ Hoa đột nhiên kiên định muốn đi làm gì đó, liền nhợt nhạt tươi cười với Mặc Uyên, nói: “Dạ Hoa quấy rầy đại ca nhiều ngày, lỡ chuyện đại ca bế quan.
Bây giờ ngẫm lại, ta thân là Thái Tử Cửu Trọng Thiên, không thể một chút tu vi cũng không có, nên phải bế quan.
Dạ Hoa về Tẩy Ngô Cung trước.”
“Dạ Hoa!” Mặc Uyên bắt lấy Dạ Hoa, vì sao ngài luôn cảm thấy trong ánh mắt Dạ Hoa bao hàm quá nhiều thứ… quá nhiều thứ quen thuộc.
Mặc Uyên cuối cùng thu tay lại, giọng nói khôi phục dịu dàng: “Đợi khi đệ xuất quan, nhờ người tới Côn Luân Hư nói một tiếng.
Ta đã ủ rượu, đến lúc đó, cùng nhau uống vài chén.”
“… Ừm.”.