MẶC SẮC NHIỄM HOA - Chương 17: Chương 17
Dạ Hoa đi theo phía sau Mặc Uyên, ngoài miệng lặng lẽ lộ ra nụ cười ngọt ngào, trái tim nhỏ đập thình thịch liên tục, thân thể cũng kích động đến nhẹ nhàng run rẩy.
Dạ Hoa nỗ lực hít sâu làm nỗi lòng mình bình tĩnh trở lại, sợ sẽ bị Mặc Uyên phát hiện mình đang kích động.
Dạ Hoa nào biết, Mặc Uyên đưa lưng về phía y sớm đã bật cười.
Mặc Uyên đã phát hiện hơi thở của Dạ Hoa không ổn định, cũng biết Dạ Hoa đang nỗ lực làm cho nỗi lòng bình tĩnh lại.
Cho nên mới không quay đầu lại, để Dạ Hoa từng bước đi tới.
Mặc Uyên trong lòng cảm thấy Dạ Hoa rất đáng yêu, không nghĩ tới Thái tử Dạ Hoa ngày thường nghiêm túc điềm tĩnh, vậy mà ở trước mặt ca ca ruột của mình, sẽ căng thẳng như thế.
Nghĩ đến đây, Mặc Uyên thật sự muốn xoay người lại xoa đầu Dạ Hoa.
Nhưng sợ Dạ Hoa sẽ càng thêm khẩn trương, liền nhịn xuống.
Đi đến ao sen, Mặc Uyên dừng bước chân, nhìn từng đóa hoa sen trắng, nghĩ đến hoa sen vàng mình đã từng ngày ngày đêm đêm nuôi dưỡng, lại nghĩ đến đệ đệ mong chờ mười mấy vạn năm giờ đang đứng ngay bên cạnh, trong lòng tràn đầy vui sướng.
“Chỗ này lúc trước chính là nơi đệ đã ngủ say.
Mà ta cũng đứng ở đây…” Mặc Uyên xoay người đối diện với Dạ Hoa, ánh mắt dịu dàng: “Đợi đệ mười mấy vạn năm.”
Tâm Dạ Hoa bị câu “Đợi đệ mười mấy vạn năm” đó của Mặc Uyên hung hăng đập mạnh môt cái, trái tim bóp lại.
Y biết! Y biết Mặc Uyên đợi y mười mấy vạn năm, chỉ là chuyện này khi đích thân ngài nói ra, đánh sâu vào tình cảm của y, thật sự quá mãnh liệt!
Dạ Hoa hai mắt đỏ hoe nhìn Mặc Uyên.
Huynh ấy nói ra những lời này sao lại nhẹ nhàng như thế? Một tâm tư không nên có, lại cố tình người mà tâm tư khác thường ấy hướng tới, dịu dàng nói ra câu “Đợi mười mấy vạn năm”.
Dạ Hoa rốt cuộc vẫn nhịn không được đi tới ôm lấy Mặc Uyên, gác đầu mình lên vai Mặc Uyên, cảm nhận được độ ấm của Mặc Uyên, lại phải tránh cho Mặc Uyên nhìn thấy hai mắt mình đỏ bừng.
Mặc Uyên không rõ vì sao cảm xúc của Dạ Hoa đột nhiên chùng xuống như vậy, cho nên cũng không biết khuyên thế nào.
Đành phải vươn tay ôm lại Dạ Hoa, một bàn tay đặt lên eo Dạ Hoa, một tay khác xoa xoa đầu Dạ Hoa, không tiếng động mà an ủi.
Nước mắt mà Dạ Hoa kìm nén hồi lâu, rốt cuộc vẫn rơi xuống khi Mặc Uyên ôm lại y.
Dạ Hoa giơ hai ngón tay lên vẫy vẫy, nước mắt trong mắt của Dạ Hoa chảy ra bị hút đi, nhao nhao ngưng tụ trên đầu ngón tay Dạ Hoa, lấp lánh phản chiếu ánh trăng sáng.
Dạ Hoa siết chặt cái ôm ấm áp, tham lam cọ cọ trên vai Mặc Uyên.
Mặc Uyên… Mặc Uyên! Nếu huynh đợi ta mười mấy vạn năm, vì sao chỉ có tình cảm huynh đệ? Mà ta cũng chỉ ngồi ở Vô Vọng Hải, nhìn trí nhớ của huynh qua mấy ngày, cứ như thế hãm sâu…
Đợi tâm tình bình phục, Dạ Hoa buông Mặc Uyên ra, thuận tiện lặng lẽ đem giọt nước đầu ngón tay bắn vào ao sen.
(´Д`。
Không giải thích vì sao mình đột nhiên lại như thế, Dạ Hoa vội vàng nói cáo từ Mặc Uyên: “Ta còn có chút việc cần xử lý, nên phải về trước rồi.”
Mặc Uyên bất đắc dĩ, vốn định hỏi rõ vì sao Dạ Hoa lại như thế, biết Dạ đây là không muốn mình hỏi nhiều, chỉ có thể thở dài: “Nếu có chuyện, thì có thể nói cho đại ca.”
Dạ Hoa yên lặng.
Không phải y không muốn nói, mà là biết nói như thế nào?
Mặc Uyên thấy Dạ Hoa vậy, nghĩ nghĩ, vươn tay nắm lấy tay trái của Dạ Hoa, vén ống tay áo rộng màu đen lên, lộ ra vị trí cổ tay.
Lại giơ hai ngón tay phải ra, sau đó lấy một giọt máu ở giữa mày của mình, vẽ lên cổ tay Dạ Hoa, trong miệng nhẩm vài thuật pháp.
Chỉ thấy giọt máu đó vòng quanh trên cổ tay Dạ Hoa, chậm rãi biến thành sợi mỏng, dung nhập vào máu thịt của Dạ Hoa.
“Đại ca?” Dạ Hoa thấy vệt đỏ trên cổ tay như trời sinh đã có, khó hiểu nhìn Mặc Uyên.
Mặc Uyên cười nói: “Đây là bí pháp chỉ có ta mới biết được.
Lúc trước, khi Mẫu Thần mang thai, còn phải sửa lại trụ trời, Phụ Thần sợ người xảy ra chuyện, liền tự nghĩ ra bí pháp này.
Nếu Mẫu Thần xảy ra chuyện gì, thì Phụ Thần sẽ có thể lập tức cảm ứng được.”
“Cho nên huynh…” Dạ Hoa ngơ ngác nhìn vệt đỏ, trong lòng ngọt ngào vì Mặc Uyên suy nghĩ cho y, nhưng lại có một chút hổ thẹn khi đối với ca ca ruột sinh ra cảm tình khác thường.
Mới nếm thử hương vị tình yêu, lại phải thống khổ khi cuối cùng cũng chẳng có kết quả.
Đủ loại cảm xúc lẫn lộn với nhau, làm Dạ Hoa thở không nổi.
Mặc Uyên đem tay áo Dạ Hoa sửa sang lại cẩn thận, vừa nói: “Tuy rằng đệ có pháp lực nửa đời của Phụ Thần trong người, năng lực bản thân cũng không thể đo lường, nhưng đệ là đệ đệ ruột của ta, ta muốn bảo vệ đệ cho thật tốt.”
Dạ Hoa nghe xong, tâm tình càng nặng nề.
Há miệng thở một hơi, vẫn nói: “Đa tạ đại ca…”
“Được rồi, đệ còn có việc muốn xử lý mà, ta cũng không giữ đệ lại nữa, mau trở về đi.” Mặc Uyên buông tay Dạ Hoa ra, nhưng lại không chú ý thời điểm buông ra kia, động tác của Dạ Hoa dường như muốn bắt lấy thứ gì đó.
“Vậy Dạ Hoa trở về trước.
Xin đại ca chuyển lời đến Chiết Nhan và Bạch Chân, thứ lỗi Dạ Hoa đi không từ mà biệt.”
“Ừm, đi đi.” Mặc Uyên nhìn Dạ Hoa biến mất ở trước mắt, trong lòng tràn ngập ấm áp ─ có đệ đệ thật tốt.
Đọc thêm nhiều truyện ở # Т г u m T r u у e Л .V Л #
Quay đầu lại nhìn dòng nước trong ao sen, nhớ tới vừa rồi đã nhận lời ủ rượu cho Dạ Hoa, liền nâng bước đi về phía nguồn nước suối.
Lần này bế quan ít nhất cũng mất mấy năm, trước tiên đem rượu ủ cho tốt, dùng pháp thuật phong kín, có lẽ khi xuất quan, là có thể cùng Dạ Hoa uống rượu nói chuyện phiếm.
Dạ Hoa mới đến cửa Tẩy Ngô Cung, liền đụng phải tam thúc Liên Tống của y.
Mà Liên Tống là nhân vật nổi danh phong lưu nhất Tứ Hải Bát Hoang này, thông thấu nhất một chữ tình.
Liên Tống từng nói Dạ Hoa y nhân sinh không đủ viên mãn, chỉ vì y chưa bao giờ trải qua mùi vị tình yêu.
Lúc này Dạ Hoa không khỏi cảm khái, lời Liên Tống nói trước đây, quả nhiên có lý.
“Tam thúc.” Dạ Hoa cung kính thi lễ.
Liên Tống lắc lắc cây quạt trong tay, than vãn: “Dạ Hoa à Dạ Hoa, hiện giờ tìm con thật là càng ngày càng khó.
Ta tới Tẩy Ngô Cung mấy lần tìm con, vậy mà hôm nay mới tìm được.
Con đang bận cái gì thế hả?”
“Mấy ngày gần đây quả thật có rất nhiều chuyện bận.” Nghĩ đến Kình Thương sắp phá chuông mà ra, Dạ Hoa cau mày nói.
Dạ Hoa nhìn Liên Tống: “Không biết tam thúc có việc mà gì tìm con vậy?”
Liên Tống lắc đầu: “Cũng không có gì, chỉ là nghe nói con chính là hoa sen được Mặc Uyên nuôi dưỡng mười mấy vạn năm, hơn nữa còn là huynh đệ ruột của Mặc Uyên, tới trêu chọc con một chút thôi.” Liên Tống thở dài, nói: “Còn nhớ ngày đó con cùng Mặc Uyên đi ra từ Vô Vọng Hải, khuôn mặt giống nhau như đúc, cứ như soi gương phản chiếu vậy, khi đó cảm thấy thần kỳ, nhưng hiện tại biết được chân tướng, ngược lại cảm thấy chẳng thú vị nữa.”
Nhắc tới Mặc Uyên, trong lòng Dạ Hoa có khổ sở có ngọt ngào, khó khăn lắm mới lộ ra vẻ tươi cười: “Là song sinh, giống nhau cũng chẳng có gì thần kỳ cả.”
“Ừm…” Liên Tống gật đầu: “Chỉ có đều hiện giờ quan hệ đuổi theo quanh thân con cũng thật phiền toái… Không nói việc này nũa, con vừa mới nói có chuyện bận, chuyện gì vậy?” Liên Tống vẻ mặt tò mò nhìn Dạ Hoa.
Dạ Hoa do dự, nếu mà không nói cho tam thúc, với tính tình của hắn khẳng định sẽ không tha cho y đi.
Dạ Hoa hết cách, chỉ phải nói: “Hay chúng ta vào trong đi, con từ từ nói cho tam thúc nghe.”
Hai người bước vào chủ điện, Ly Cảnh sớm đã chờ ở nơi đó.
Thấy Dạ Hoa vào Liên Tống bước vào, Ly Cảnh đầu tiên là giật mình liếc mắt nhìn Dạ Hoa một cái, thấy Dạ Hoa gật đầu đáp lại, liền cúi người hành lễ: “Thái tử điện hạ, Tam điện hạ.”
Liên Tống so với Ly Cảnh còn giật mình hơi, cây quạt chỉ vào Ly Cảnh, nhìn Dạ Hoa: “Này, Dực Quân sao cũng ở đây luôn vậy?”
“Tam thúc, việc mấy ngày gần đây con bận, là chuyện của Kình Thương.” Dạ Hoa sắc mặt nặng nề nói: “Mấy ngày trước, Dực Quân có đến bẩm báo với con, lúc Mặc Uyên trở về, đồng thời Đông Hoàng chuông cũng mất phong ấn, Kình Thương sắp thoát ra.”
“Cái gì?!” Liên Tống kinh hãi: “Kình Thương sắp thoát ra ngoài? Vậy, tại sao lại không bẩm báo cho Thiên Quân và Đế Quân, mọi người cùng nhau thảo luận làm thế nào để giải quyết chứ?”
Vấn đề này của Liên Tống, Ly Cảnh cũng muốn biết.
Lúc trước bởi vì Thiên Quân dần dần bàn giao, đem sự vụ đều đưa cho Dạ Hoa xử lý, cho nên y mới đến Tẩy Ngô Cung bẩm báo.
Vốn tưởng rằng Dạ Hoa sẽ tự mình bẩm lên Thiên Quân và Đế Quân, nhưng y không ngờ Dạ hoa lại vẫn chưa nói cho người khác biết.
Dạ Hoa nhíu mày, kiên định nói: “Việc này ta sẽ tự giải quyết.”
“Giải quyết?” Liên Tống nhếch môi: “Ngay cả tu vi mạnh mẽ như chiến thần Mặc Uyên cũng phải nguyên thần tiêu tán mới phong ấn được Đông Hoàng chuông, con muốn giải quyết như thế nào đây? Dùng nguyên thần năm vạn tuổi mới phi thăng thành thượng thần đi phong ấn Đông Hoàng chuông lần nữa à?”
Dạ Hoa mắt nhìn phía trước, ngữ khí bình tĩnh: “Nếu thật sự tới bước này, con sẽ làm như vậy.”
Liên Tống bất đắc dĩ, buông lỏng tay cười gằn.
Không được, hắn không thể mặc kệ Dạ Hoa làm chuyện ngu ngốc! Liên Tống nghĩ vậy, định bước ra khỏi Tẩy Ngô Cung, đi tới tẩm cung của Thiên Quân.
Dạ Hoa đột nhiên thi pháp đem Liên Tống định (định hình) lại, nói với Ly Cảnh: “Dực Quân, làm phiền ngươi ra ngoài thiên điện chờ một chút, được không.”
Ly Cảnh biết mình không nên xen vào quá nhiều, liền cung kính chắp tay đáp: “Vâng.”
Đợi sau khi Ly Cảnh rời đi, Dạ Hoa bước tới trước mặt Liên Tống, giải pháp định thân trên người hắn.
Dạ Hoa cau mày, trong mắt tràn đầy lo lắng: “Tam thúc, cầu xin thúc hứa với con, nhất định không được đem chuyện này nói ra ngoài.”
Liên Tống không ngờ Dạ Hoa thế mà lại dùng pháp định thân với hắn, càng không ngờ tới chính là, Dạ Hoa cầu xin hắn! Phải biết rằng, từ khi Dạ Hoa năm vạn tuổi thụ phong* trữ quân, Thiên Quân dần dần uỷ giao quyền, Dạ Hoa cũng gánh nổi người khác xưng y một tiếng Thái tử điện hạ, mọi chuyện đều tự tay làm lấy, chưa bao giờ tìm trợ giúp… Lúc này Liên Tống không khỏi nghiêm túc lại, nghiêm nghị hỏi Dạ Hoa: “Tại sao?”
Dạ Hoa nghiêng đầu, vẻ mặt do dự.
“Con cũng biết, Liên Tống ta muốn biết chuyện gì, thì nhất định phải biết cho bằng được.” Liên Tống giọng nói vững vàng, bức Dạ Hoa phải đem việc mà y giấu nói ra.
“Bởi vì Mặc Uyên, bởi vì con không muốn để Mặc Uyên biết, không muốn huynh ấy lại lần nữa dùng nguyên thần của mình tế Đông Hoàng chuông! Con sợ… Sợ huynh ấy không may mắn như vậy nữa, sợ huynh ấy lại lần nữa nằm trong Huyền Băng quan ở Vô Vọng Hải, sợ huynh ấy…” Dạ Hoa bị ánh mắt trầm tĩnh nghiêm nghị của Liên Tống nhìn chằm chằm, tình cảm lâu ngày cưỡng chế trong lòng đột nhiên bạo phát.
Có lẽ vì trên Cửu Trùng Thiên này Liên Tống là người hiểu y nhất, cũng có lẽ vì trong Tứ Hải Bát Hoàng này Liên Tống là người hiểu rõ về tình cảm nhất, cho nên tình cảm Dạ Hoa của đè nén trong lòng mới dám ở trước mặt hắn biểu hiện ra ngoài.
“Con chờ chút! Dạ Hoa…” Liên Tống vội bắt lấy hai tay Dạ Hoa, vẻ mặt hoài nghi: “Mặc Uyên ngài ấy… Mặc Uyên tuy rằng là là ca ca ruột của con, nhưng con… Dạ Hoa, con? Con không phải là?” Liên Tống mới phản ứng lại, cảm nhận mình bị khiếp sợ bởi những lời nói và tình cảm của Dạ Hoa, nghẹn họng nhìn trân trân vào Dạ Hoa.
Dạ Hoa đỏ hai mắt nhìn Liên Tống, sắc mặt thống khổ: “Tam thúc, con đã yêu rồi.” (à chỗ này thật ra nguyên bản của nó là “Tam thúc con đã động tình” nhưng ta thấy nó là lạ sợ các cô lại suy nghĩ đen tối nên để yêu luôn cho nó sáng, động tình cũng như yêu hay có tình cảm vậy mà.)
_
*Thụ Phong, là xác nhận Thiên Quân cũng như là kiểu từ nhỏ là được định là sẽ làm vua vậy á.
.