MẶC SẮC NHIỄM HOA - Chương 13: Chương 13
Đi Đông Hải Doanh Châu lấy Thần Chi Thảo, mặc dù trải qua rất nhiều hung hiểm, nhưng cũng may Dạ Hoa vẫn lấy được.
Một đường không ngừng đi đến Côn Luân Hư, Chiết Nhan và Điệp Phong đã chờ sẵn ở đó.
“Điện hạ! Đã lấy được Thần Chi Thảo chưa?” Điệp Phong thi lễ, sau lại sốt ruột hỏi.
Dạ Hoa gật đầu, sau đó nhìn về phía Chiết Nhan: “Hồn phách Mặc Uyên thế nào rồi?”
Chiết Nhan vươn tay, ánh sáng vàng nhàn nhạt của Long khí trong Ngọc Hồn xuất hiện trên tay hắn.
Dạ Hoa nhìn Ngọc Hồn, trong lòng một trận vui mừng, ngay sau đó lấy ra Thần Chi Thảo: “Đây là Thần Chi Thảo.”
Chiết Nhan nhướn mày: “Ngươi chỉ mới bảy vạn tuổi, có thể lấy được Thần Chi Thảo từ tứ đại thần thú Đào Ngột mà không bị thương một chút nào.
Tu vi này, đến cả Mặc Uyên lúc trước cũng không bằng đó…” Chiết Nhan nói, nhìn vẻ mặt điềm tĩnh không chút kiêu căng của Dạ Hoa, Chiết Nhan không khỏi thở dài: Đứa nhỏ này từ lúc mới sinh ra đã được chỉ định là Trữ quân, một thân trách nhiệm, cũng thật đáng thương.
Thế nhưng vì sao nó lại đối xử tốt với Mặc Uyên vậy?
Chiết Nhan càng ngày càng tò mò về quan hệ giữa Mặc Uyên và Dạ Hoa: Mặc Uyên à Mặc Uyên, ngươi mau tỉnh lại đi, rồi cho ta biết.
Dạ Hoa này, ngay cả mặt ngươi còn chưa gặp qua, lại có tình nghĩa như vậy, mà phần tình nghĩa này, khiến người lớn lên cùng ngươi từ nhỏ là ta đây, cũng cảm thấy hổ thẹn không bằng.
“Thượng thần quá khen.” Y chỉ một lòng muốn lấy Thần Chi Thảo cứu Mặc Uyên, cho nên mới dốc hết toàn lực.
Y tin rằng, bất cứ ai, miễn là trong lòng quan tâm, dù vấn đề có khó khăn đến đâu, thì cũng trở nên đơn giản.
Dạ Hoa bình tĩnh hỏi Chiết Nhan: “Giờ xử lý Thần Chi Thảo thế nào?”
“Thần Chi Thảo này…”
“Ta biết ngay là ngươi ở đây mà!”
Chiết Nhan đang muốn nói việc phải xử lý Thần Chi Thảo thế nào, Bạch Chân trên không trung đạp chim Tất Phương đến, bay xuống trước mặt Chiết Nhan: “Nghe nói ngươi phát hiện ra hồn phách của Mặc Uyên, ta tìm được chim Tất Phương rồi, liền tới đây xem náo nhiệt.”
“Bạch Chân thượng thần.” Điệp Phong ở một bên quy quy củ củ hành lễ, Dạ Hoa chỉ là mặt không cảm xúc nhẹ nhàng gật đầu: “Bạch Chân thượng thần.”
Bạch Chân bước tới gần Chiết Nhan, thật cẩn thận hỏi: “Thái tử điện hạ đây làm sao vậy?”
Chiết Nhan lắc đầu, gõ lên trán Bạch Chân một cái: “Chân Chân, ngươi thật là…” Dạ Hoa hiện tại rất quan tâm đến chuyện của Mặc Uyên, đang cấp bách, ngươi lại ngắt ngang lời ta nói, Dạ Hoa đương nhiên không vui rồi.
Bỏ đi, bỏ đi, ta nên tranh thủ thời gian thôi.
Bạch Chân bị Chiết Nhan gõ một cái vào trán, đang định cãi lại vài tiếng thì nhìn thấy nhiều người ngoài ở đây, đều là tiểu bối, liền đứng thẳng lưng, bộ dáng nghiêm túc trầm ổn: Cái lão phượng hoàng này, bây giờ không so đo với ngươi!
“Dạ Hoa, chúng ta nói tiếp.
Thần Chi Thảo là vật độ tu vi, ngươi bỏ Thần Chi Thảo vào lò luyện đan của Côn Luân Hư, dùng tu vi của mình luyện nó thành đan dược.
Chuyện còn lại, cứ giao cho ta làm là được.”
“Được.” Dạ Hoa trả lời, quay người nói với Điệp Phong: “Vậy xin ngươi chỉ đường.”
“Được, các vị đi theo ta.” Điệp Phong đưa mọi người đến lò luyện đan của Côn Luân Hư.
Tới trước phòng luyện đan, Dạ Hoa thi pháp đem Thần Chi Thảo để vào trong lò, vận hết tu vi toàn thân, bắt đầu luyện đan, Thần Chi Thảo trong lò xoay nhanh, cho đến khi ba canh giờ trôi qua, đan dược cuối cùng cũng hoàn thành.
Chiết Nhan thấy Dạ Hoa thế mà lại luyện thanh đan dược trong thời gian ngắn như vậy, càng thêm thán phục năng lực của Dạ Hoa.
Lại một canh giờ nữa trôi qua, Dạ Hoa vẫn chưa thu tay lại, Chiết Nhan nhíu mày, cuối cùng nhận ra tình huống không đúng lắm: “Đan dược đã luyện thành rồi, ngươi còn làm gì vậy?”
Dạ Hoa đã đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch: “Thượng thần nói càng độ nhiều tu vi, thì sẽ giúp Mặc Uyên càng nhanh chóng tỉnh lại hơn.”
Chiết Nhan trong lòng chấn động: “Ngươi…”
“Ngươi mau dừng lại đi! Không lẽ ngươi muốn đem toàn bộ tu vi của mình đưa hết cho Mặc Uyên đấy chứ?” Bạch Chân cũng bắt đầu lo lắng, ở một bên khuyên bảo Dạ Hoa.
Lúc này Dạ Hoa đã bắt đầu nôn ra máu: “Yên tâm, ta biết chừng mực.”
“Ngươi nói đây mà là biết chừng mực hả?” Giọng của Chiết Nhan trở nên nghiêm nghị: “Ngươi như vậy, muốn Mặc Uyên phải làm sao?”
“Điện hạ! Sư phụ bình sinh không thích nợ ân tình người khác, cái gì cũng tự mình gánh vác.
Điện hạ, mau thu tay lại đi!” Điệp Phong thấy Dạ Hoa bắt đầu nôn ra máu, trong lòng càng sợ hãi.
Đây chính Thái tử của Cửu Trọng Thiên đó!
Dạ Hoa rốt cuộc chịu không nổi nữa, tu vi trong cơ thể không còn thừa lại bao nhiêu, liền thi pháp lấy đan dược trong lò ra.
Đến khi đan dược nằm trong tay, Dạ Hoa đã chống đỡ không nổi thân thể, quỳ rạp xuống đất.
“Dạ Hoa!” “Điện hạ!” Ba người vội lao tới đỡ lấy Dạ Hoa.
Chiết Nhan vừa đau lòng lại vừa bất đắc dĩ: “Ngươi, đứa nhỏ này!”
Dạ Hoa cười thư thái.
Bây giờ, y đã làm tất cả những gì có thể làm cho Mặc Uyên rồi.
Dạ Hoa giơ tay, đưa đan dược vừa mới luyện xong cho Chiết Nhan: “Chuyện còn lại, nhờ cả vào thượng thần.”
Đã như vậy rồi còn nghĩ tới Mặc Uyên, Chiết Nhan đành phải nói: “Ngươi đã sốt ruột như vậy, nếu ngươi có thể chịu đựng được, thì bây giờ chúng ta lập tức đến Vô Vọng Hải.”
Dạ Hoa môi tái nhợt, cười nhẹ: “Ta chịu đựng được.”
Chiết Nhan bị Dạ Hoa đánh bại, đỡ Dạ Hoa từ dưới đất lên, đem đan dược Dạ Hoa vừa mới luyện đặt giữa hai người, bắt đầu thi pháp.
Dạ Hoa thấy Chiết Nhan như thế, bắt đầu nôn nóng: “Thượng thần!” Muốn kháng cự, lại bị Bạch Chân bên cạnh ra sức ngăn chặn.
Chiết nhan nói: “Ta chuyển một chút pháp lực qua cho ngươi, bằng không, ngươi không thể chống đỡ nổi đến Vô Vọng Hải.”
Dạ Hoa nghĩ nghĩ, gật đầu: “Làm phiền thượng thần rồi.”
Sau khi Dạ Hoa hồi phục lại một nửa tu vi, bốn người đi đến Nam Thiên Môn.
Trước Nam Thiên Môn lại thấy các vị tiên quân đều ở đó, Dạ Hoa cùng Chiết Nhan nhìn nhau, bước vào cung kính hành lễ với Thiên Quân: “Thiên Quân, Tôn nhi đã lấy được Thần Chi Thảo, Chiết Nhan thượng thần cũng đã đem Thần Chi Thảo luyện thành đan dược.”
Thiên Quân lo lắng nhìn Dạ Hoa: “Vậy có bị thương không?”
Dạ Hoa lắc đầu: “Không có bị thương lớn gì, chỉ là chế phục bốn con thần thú, tổn thất một chút tu vi.”
Thiên Quân yên tâm, gật đầu nói: “Tu vi có thể từ từ khôi phục lại, không có bị thương lớn gì thì tốt rồi.”
Chiết Nhan ở phía sau Dạ Hoa mắng thầm: Tôn nhi bảo bối của ông vừa mới đem hết toàn bộ tu vi chỉ để luyện đan đó! May mà ta ngăn lại, bằng không bị thương căn cơ, thêm bảy vạn năm nữa cũng không khôi phục lại được đâu!
Bên kia, binh tướng Tố Cẩm tộc kéo kéo Tố Cẩm, nhắc nhở ả mau mau đi lấy đèn Kết Phách ra.
Tố Cẩm si mê Dạ Hoa đến thần hồn điên đảo, lại dùng mọi cách không muốn biến ra đèn Kết Phách.
“Thiên Quân, đây là đèn Kết Phách.
Có thể góp chút sức mọn giúp Mặc Uyên thượng thần trở về, là vinh dự của Tố Cẩm tộc chúng ta.” Tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng trên mặt vẫn ngoan ngoãn mà làm.
Tố Cẩm đưa đèn Kết Phách cho Thiên Quân, dáng vẻ cực kỳ dịu dàng ngoan ngoãn.
“Được, được! Chuyện Tố Cẩm tộc các người hôm nay cho mượn đèn Kết Phách, Thiên tộc ghi tạc vào lòng.” Thiên Quân cầm lấy đèn Kết Phách, đưa sang cho Chiết Nhan: “Làm phiền thượng thần rồi.”
Chiết Nhan cười tiếp nhận đèn Kết Phách, trong lòng lặng lẽ lắc đầu: Người của Thiên tộc thật là kỳ quái.
Rõ ràng ta cùng Mặc Uyên mới là nghĩa tình huynh đệ, thế mà sao từ miệng bọn họ nói ra lại cứ như thành người ngoài vậy?
“Chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta mau tới Vô Vọng Hải đi.” Chiết nhan đem đèn Kết Phách thu vào, nói với Thiên Quân.
“Được.” Thiên Quân đáp lời, quay đầu lại nhìn Đông Hoa một cái, Đông Hoa bước lên, cùng Thiên Quân đi trước, sau đó là Chiết Nhan, Bạch Chân, Dạ Hoa, còn có chúng tiên quân cũng xếp hàng lần lượt theo sau.
Một đám người mênh mông cuồn cuộn đi đến Vô Vọng Hải.
Tới Vô Vọng Hải, ngoại trừ Đông Hoa, Thiên Quân, Chiết Nhan, Bạch Chân cùng với Dạ Hoa, những người khác đều dừng lại ở phía trước.
Bên trong đều là tiên thể của các Đại Thần, không nên có quá nhiều người đi vào thì tốt hơn.
Đến trước Huyền Băng quan của Mặc Uyên, Chiết Nhan phất tay dời đi nắp quan, lấy Ngọc Hồn, đem hồn phách Mặc Uyên dẫn ra, để nó quay chung quanh tiên thể, sau đó lấy ra đan dược do Thần Chi Thảo luyện chế thành, dùng tiên pháp thúc giục đan dược, đem tu vi trầm ổn bàng bạc của Dạ Hoa trong đó thúc giục ra ngoài, làm cho tu vi mang theo hồn phách Mặc Uyên tiến vào tiên thể.
Đan dược theo pháp thuật Chiết Nhan thúc giục, trở nên càng ngày càng nhỏ, dần dần biến mất.
Tất cả mọi người nhìn Mặc Uyên không chớp mắt, chờ ngài có một chút biến hóa.
Đương nhiên, tiên thể của Mặc Uyên không có chút thay đổi nào, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, môi không hề có chút màu máu.
Chiết Nhan thu hồi pháp thuật, lấy ra đèn Kết Phách, thắp lửa, đặt vào trong Huyền Băng quan, cạnh Mặc Uyên.
Làm xong hết thảy, Chiết Nhan chắp tay sau lưng, thở phào một hơi: “Được rồi, hiện tại chờ đèn Kết Phách đúc kết lại hồn phách thì Mặc Uyên có thể tỉnh lại.”
Thiên Quân nghe xong, ngây ngẩn cả người: “Không phải lập tức thức tỉnh sao?” Vậy hắn còn triệu tập chúng tiên bên ngoài chờ làm cái gì?
Chiết Nhan nhìn Thiên Quân, vô tội nói: “Ta nói sẽ ngay lập tức tỉnh lại hồi nào? Nói thật, Mặc Uyên khi nào tỉnh lại, ta cũng không biết, chuyện ta làm được, chỉ có thể như vậy.
Còn lại, phải dựa vào chính đệ ấy.” Thật sự! Hắn cũng không rõ vì sao chúng tiên muốn đợi ngoài Vô Vọng Hải.
Thiên Quân nghẹn lời, trong lòng tức giận, nhưng mà cũng không lý do trách cứ Chiết Nhan.
Vung tay áo: “Vậy chẳng lẽ phải để chúng tiên quay về sao?”
Đông Hoa nhẹ nhàng phất đi tóc bạc trên vai, nhàn nhạt nói: “Để cho bọn họ chờ đi, dù sao Tứ Hải Bát Hoang cũng không có đại sự gì.”
Nếu Đông Hoa đã nói như vậy, Thiên Quân cũng chỉ có thể chờ.
Chiết nhan trong lòng mừng thầm: Mặc Uyên à Mặc Uyên, lúc ngươi tỉnh lại, ngàn vạn lần đừng để bị đại trận thế này dọa đó nha!
_
Thần thú Đào Ngột.
Là một thần thú thượng Cổ
_________
Lời tác giả muốn nói:
Sở dĩ Dạ Hoa có thể dễ dàng lấy được Thần Chi Thảo là bởi vì trong người y có mang nửa phần sức mạnh của Phụ Thần, cái này sau sẽ có giải thích, nhưng sợ các bạn không hiểu, cho nên nói trước.
Trên phim truyền hình vốn dĩ y cũng có thể toàn thân mà lui, nếu không có Huyền Nữ phá rối….