LƯU MANH ĐẠI ĐẾ - Chương 47: Có ma
Ba ngày sau.
Vào buổi sáng, ngay khi gà gáy, Thích Ngân Lượng đã đánh thức hai đứa nhỏ dậy.
Hôm nay là ngày đầu lứa tân sinh tiến vào nội viện Thánh Viện tu tập, nhất định phải có mặt đúng thời điểm, không được phép vắng mặt.
Sau một tuần trà, mọi sự đã chuẩn bị đầy đủ, mọi người lập tức xuất phát.
Thích Ngân Lượng sai hạ nhân đánh xe ngựa, tiễn chân đám người Võ Thiện Nhân ra tận ngoài cổng thành Thăng Long mới chịu trở về, chỉ còn Thích Thì Chiến điều khiển cự kiếm, đưa hai đứa nhỏ lên đường.
Thích Thật Thà vốn là một người phóng túng, không ngờ khi chia tay cha cũng bịn rịn, lưu luyến.
Nghe nói vào nội viện sẽ có sáu mươi năm học tập và rèn luyện. Một khi nào đạt đến Thánh Cấp mới được thoả mái tự do ra vào.
Sáu mươi năm ở Địa Cầu vừa vặn với tuổi thọ của đời người nhưng tại Đông Hoà Tinh lại rất ngắn ngủi, chỉ thoáng qua như bóng câu qua thềm mà thôi.
Lại nói, cách đây hai ngày, sau khi dùng Tấn Linh Đan, rốt cuộc Võ Thiện Nhân đã thành công đột phá vào Nhân Vực cấp mười. Lão Kim từng nói qua, chỉ khi nào Võ Thiện Nhân đạt đến tu vi Thần Cấp mới có cơ hội quay về Địa Cầu.
“Cảnh giới Thần Cấp.”
Hiện tại Võ Thiện Nhân chỉ là một Nhân Vực nhỏ nhoi. Không biết đến tháng năm nào hắn mới có thể chạm tới cấp bậc siêu việt đó?
Một đường thẳng tiến, chẳng mấy chốc cả ba người đã tiến đến cánh cổng ngoại viện. Võ Thiện Nhân và Thích Thật Thà bước xuống, chào Thích Thì Chiến rồi mau chóng tiến vào.
Đại tổng quản Thích Thì Chiến nhìn theo bóng lưng Thích Thật Thà, khẽ lẩm bẩm: “Đại thiếu gia cố lên! Nhất định không được để lão gia thất vọng.”
Đợi hình bóng hai đứa nhỏ biến mất, Thích Thì Chiến thu lại cự kiếm, tự mình lăng không phi hành về Thăng Long Thành.
***
Quay trở vào ngoại viện, sau khi xuất trình lệnh bài thân phận, hai người Võ Thiện Nhân ngay lập tức nhận được tin báo từ đội quân cảnh vệ. Vì vậy, cả hai cứ thế đi thẳng một mạch đến địa điểm tập kết.
Tại một góc thuộc ngoại viện số tám, xuất hiện hơn hai trăm đầu người. Tất cả đều là tân sinh nội viện lần này.
Khi hai người Võ Thiện Nhân đến, vừa vặn đúng lúc Quân trưởng lão đang khoa chân múa tay nói: “Ở đây đều là những tân sinh ưu tú xuất sắc vượt qua kỳ khảo hạch. Hi vọng khi vào nội viện, các ngươi sẽ cố gắng tu luyện, lúc trở ra đã thành cường giả uy chấn thiên hạ.”
Lời lão nói vang vọng vào đầu mỗi người, như liều thuốc kích thích cực mạnh khiến ai nấy khí huyết sục sôi.
Bên cạnh Quân trưởng lão chính là Hoàng trưởng lão quen thuộc, lão chỉ tay về cột sáng phía sau lưng nói: “Đây là Dòng Chảy Thời Không. Các ngươi bước vào sẽ được truyền tống đến thẳng nội viện, trong đó Viện chủ đã phân phó người đón tiếp.”
Dứt lời, một tiếng kèn hiệu lệnh vang inh ỏi.
Ngay sau đó, từng nhóm tân sinh lục đục bước lên.
Đến gần, Võ Thiện Nhân phát hiện Dòng Chảy Thời Không này vô cùng kỳ lạ, giống như một miệng giếng, đường kính chừng vài trượng được bao phủ bởi một màn hào quang năm màu. Võ Thiện Nhân còn tinh ý phát hiện bên trong Dòng Chảy Thời Không ẩn chứa linh khí kinh người, khí thế luân chuyển vô cùng vô tận.
Qua tìm hiểu, Võ Thiện Nhân biết Dòng Chảy Thời Không chính là thủ đoạn do cường giả cao cấp thiết lập, có khả năng kết nối không gian, tiết kiệm thời gian, đi về các địa phương khác nhau chỉ trong nháy mắt.
Dòng Chảy Thời Không phụ thuộc vào thực lực chủ nhân bày trí, cường giả cấp bậc càng cao thì khoảng cách dịch chuyển càng xa. Nghe nói, Đại Đế cường giả có khả năng mở ra Dòng Chảy Thời Không kết nối từ hành tinh này đến hành tinh khác.
Lúc này, Võ Thiện Nhân và Thích Thật Thà cũng đã tiến vào Dòng Chảy Thời Không. Bỗng cảnh vật trước mắt như lòa đi, chỉ một nhoáng đã thấy mình xuất hiện ở một nơi xa lạ.
Phóng tầm nhìn ra xa, Võ Thiện Nhân phát hiện bản thân đang ở trong một quảng trường rộng lớn.
Điều đặc biệt là không ngờ ngoài Dòng Chảy Thời Không mà hắn vừa bước ra, còn có thêm bảy Dòng Chảy Thời Không khác được sắp xếp gần nhau.
Tám Dòng Chảy Thời Không chớp sáng liên hồi, mang theo từng nhóm tân sinh tiến vào nội viện.
Nhìn đám người đứng trên quảng trường, Võ Thiện Nhân âm thầm suy đoán: “Đây chắc hẳn là tân sinh của bảy khu vực ngoại viện còn lại.”
Bên cạnh Võ Thiện Nhân, Thích Thật Thà bộ dạng lén lút, ghé tai nói nhỏ: “Người anh em! Lứa tân sinh này của chúng ta có không ít mỹ nhân xinh đẹp đó nha. Ngươi mau nhìn xem.”
Võ Thiện Nhân đảo mắt trông theo, quả nhiên xuất hiện không ít nam thanh nữ tú, dung mạo người nào người nấy đều trẻ trung, xinh đẹp.
Một lúc sau, màn hào quang của tám Dòng Chảy Thời Không vụt tắt. Có lẽ số lượng tân sinh đã tập trung đầy đủ cả, nhân số khoảng trên dưới hai ngàn.
Một lát, từ chân trời xuất hiện hai bóng người cưỡi linh bảo bay đến, áo trường bào xanh nhạt tung bay trong gió, trông rất có khí khái anh hùng.
Đến gần, hoá ra là hai gã thanh niên, gương mặt còn khá trẻ, trông khí tức toát ra hẳn đều là tu vi Tướng Cấp hậu kỳ.
Hai gã thanh niên khẽ quét mắt một lượt. Một người cất tiếng nói: “Xin chào tất cả tân sinh! Ta là Đỗ Quang. Còn đây là An Bình. Chúng ta hiện đều là đệ tử của Thông Thiên Phong. Hôm nay được giao nhiệm vụ đón tiếp mọi người gia nhập nội viện. Bây giờ chúng ta cùng nhau đi đến Thánh Điện. Ở đó có Viện chủ và chư vị đại trưởng lão đang chờ đợi.”
Dứt lời, Đỗ Quang và An Bình quay lưng bước đi. Hai ngàn tân sinh không ai có ý kiến, vội vàng nối gót theo bọn họ.
Bước ra khỏi quảng trường, đám người đi xuyên qua một con đường. Đặc biệt, hai hàng đại thụ bên cạnh khiến ai ai cũng trầm trồ. Cây nào cây nấy cao mấy trăm trượng, vươn thẳng trời cao, đường kính phải đến hơn mười người ôm.
Một lát, đám tân sinh bắt gặp một cánh cổng lớn, bên trên có đề hai chữ vàng: “Thánh Viện” vừa uy nghiêm, vừa oai vũ.
Xung quanh có đội ngũ vệ binh đứng gác, xem qua khí tức thì hiển nhiên đều là Tướng Cấp cường giả.
Võ Thiện Nhân hít ngụm khí lạnh, thầm kinh thán trước thực lực phô bày của Thánh Viện. Hắn đưa mắt dạo quanh một lượt, rồi cuối cùng vừa vặn dừng tại tấm bảng đề danh “Thánh Viện”.
Qua vài nhịp hô hấp, bất ngờ Võ Thiện Nhân có cảm giác khí huyết trong người nhộn nhạo, đầu óc đau như búa bổ.
“AAAA… Có ma.” Hắn hoảng quá, theo phản xạ liền la toáng lên.