LƯƠNG CHÚC CHI HỒ ĐIỆP ĐƠN PHI - Chương 7: 7 Sát Thủ Đàn Cổ
- Trang chủ
- Truyện tranh
- LƯƠNG CHÚC CHI HỒ ĐIỆP ĐƠN PHI
- Chương 7: 7 Sát Thủ Đàn Cổ
Cái gì gọi là không có khổ nhất chỉ có khổ hơn? Chính là bạn biết nó nhưng mà nó không quen bạn, đặc biệt là khi đây là môn bắt buộc phải thi để được tốt nghiệp.
Lương Sơn Bá ôm cây đàn cổ, khóe miệng giật giật.
Đàn cổ…..!Lương Sơn Bá đương nhiên biết, cũng biết Tứ đại danh cầm của Trung Quốc cổ đại.
Hiệu Chung của Tề Hoàn Công, Nhiễu Lương của Sở Trang Vương, Lục Ỷ của Tư Mã Tương Như và Tiêu Vĩ của Thái Ung.
Ở kiếp trước, Lương Sơn Bá từng tiếp xúc qua nhạc cụ, nhạc cụ dân tộc hắn cũng có học qua, nhưng thứ hắn học là đàn tranh mà không phải đàn cổ.
Đàn tranh mặc dù xuất hiện sớm nhất vào thời Chiến Quốc, nhưng ở thời đó số dây đàn tận 25 dây, đàn tranh hiện đại chỉ có 21 dây.
Loại đàn hắn học đương nhiên là đàn 21 dây, đối mặt với loại đàn cổ chỉ có 7 dây này, Lương Sơn Bá thật sự khóc không ra nước mắt.
Chúc Anh Đài ôm cây đàn nhìn về phía Lương Sơn Bá, chỉ thấy hắn ôm cây đàn của mình cúi thấp đầu, biểu tình như cha mẹ chết tới nơi (thư viện cung cấp đàn cho học sinh, chất lượng như nhau, dù sao cây đàn này cũng đi theo ngươi 3 năm, nói cách khác là trong khoảng thời gian này nếu bị hư hao, ngươi phải tự mình sửa chữa, thư viện sẽ mặc kệ không quan tâm).
“Đại ca, làm sao vậy?”, tiết tiếp theo sẽ học Âm Nhạc, sao mà nhìn Lương Sơn Bá cứ bi thảm như nào ấy.
Lương Sơn Bá ngẩng đầu, nhìn trái rồi nhìn phải, nhỏ giọng, “Ta………ta không biết chơi đàn (cổ)”
Chúc Anh Đài giật mình nhìn Lương Sơn Bá dò xét từ trên xuống dưới, không phải chứ, là một học sinh chỉ cần không quá nhỏ thì đều biết đàn, Lương Sơn Bá bây giờ lại nói không biết, nói ra điều này thật đúng là không tin được.
Chúc Anh Đài nhìn lướt qua một vòng, cũng nhỏ giọng, “Không phải chứ?”
Lương Sơn Bá gật đầu một cái thật mạnh, “Ta lừa ngươi ta cũng không có đồng nào, Anh Đài tiểu đệ, ngươi dạy cho ta nha?”, hắn vừa nói vừa nháy mắt mấy cái với Chúc Anh Đài.
Lộ Bỉnh Chương thấy Lương Chúc hai người chụm đầu bàn tán lầm rầm lì rì, “Lương huynh, Chúc huynh, hai người đang nói gì đó? Làm cái gì mà thần bí vậy?” Lộ Bỉnh Chương cũng lại gần, nhỏ giọng hỏi.
Lương Chúc hai tên ngẩng đầu nhìn Lộ Bỉnh Chương rồi lắc đầu mãnh liệt, đồng thanh trả lời, “Không có gì, không có gì đâu.”
Lộ Bỉnh Chương nhíu nhíu mày, tỏ vẻ không tin.
“Thôi được rồi, sắp vào tiết học rồi, đừng để tiết đầu tiên lại đến trễ.” Lộ Bỉnh Chương vỗ vai hai người, ôm đàn của mình đi đến lớp học.
Hai người nhìn Lộ Bỉnh Chương đi xa, Chúc Anh Đài nhích nhích lại gần Lương Sơn Bá, “Dạy ngươi thì được, há há, nhưng mà đại ca phải trả tiền công cho ta năm mươi văn.”
Lương Sơn Bá chớp mắt nhìn Chúc Anh Đài, “Anh Đài tiểu đệ, ta là đại ca của ngươi, ngươi còn muốn đòi tiền của ta?”
Chúc Anh Đài cười ngọt như mía lùi, “Hihi, thì do ngươi là đại ca của ta, ta mới chỉ đòi tiền, những người khác ta mặc kệ đó! Ếy, đại ca ngươi đi đâu đó?”
Lương Sơn Bá không quay đầu lại, “Ta chắc nên tự học thôi”
Chúc Anh Đài đuổi theo, “Đại ca, ta có thể thu rẻ hơn xíu.
Eh, đại ca, chờ ta với….”
Mã Văn Tài nhìn một tên chạy, một tên đuổi theo, khóe miệng nhếch nhếch lên.
Có lẽ, đây là một cơ hội tốt.
Văn Nhạc người cũng như tên, là một người nhã nhặn, tướng mạo thân thiện tốt bụng, đồng thời cũng là lão sư dạy môn Âm Nhạc.
Đây cũng chính là thầy dạy đàn cổ trong ba năm tiếp theo của bọn Lương Sơn Bá.
Không biết có phải Lương Sơn Bá gặp ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy Văn Nhạc cứ luôn cố ý hoặc vô tình nhìn hắn.
Khi hắn nhìn lại, Văn Nhạc rất tự nhiên mà dời tầm nhìn.
Nếu chỉ một lần, hai lần thì cũng bình thường, nhưng đến lần thứ năm thứ sáu trở đi, Lương Sơn Bá cũng không còn giữ được bình tĩnh.
Rướn người về phía trước, “Tiểu đệ, ngươi có cảm thấy tiên sinh có gì là lạ?”
Chúc Anh Đài ngửa người ra sau, “Đại ca, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta nghe nói Văn Nhạc lão sư từng là Quốc nhạc sư ở hoàng cung.
Sau này từ quan về dạy đàn ở thư viện Ni Sơn.”
U là chời? Không ngờ người thầy này lại có lai lịch lớn vậy.
Lần tiếp theo khi ánh mắt hai người chạm nhau, Lương Sơn Bá liền cười lấy lòng.
Văn Nhạc sững sờ, lập tức nhìn hắn gật gật đầu, sau đó tiếp tục giảng bài.
Lương Sơn Bá không phải không biết gì về âm nhạc, ít nhất hắn còn biết Do, Re, Mi, Fa, Sol, La, Si.
Nhưng! Mà! Thời đại này không dùng ký âm mà là Cung, Thương, Chủy, Giốc, Vũ.
Lương Sơn Bá căn bản không biết cách phân chia chọn chúng! Lại còn có các nguyên tắc và phương pháp chuyển động ngón tay khi đàn, Lương Sơn Bá càng không biết một tí gì.
Khi Văn Nhạc lão sư đang cho mọi người thời gian để tập luyện.
Móng vuốt của Lương Sơn Bá (bạn không đọc nhầm đâu, không phải ngón tay mà là móng vuốt) đặt trên đàn vuốt qua một cái, bảy sợi dây đàn đứt hết năm…..!
Bạn học bên cạnh che miệng cười trộm, còn Chúc Anh Đài rất không nể mặt mà cười khanh khách thành tiếng.
Mã Văn Tài ngồi ở phía trước Lương Sơn Bá nhìn thoáng qua, lập tức quay đầu, nhưng bả vai run run đã bán đứng hắn.
Lương Sơn Bá rầu ơi là rầu, thời này đàn cổ đều dùng lông đuôi ngựa để làm dây đàn, làm sao so được với dây kim loại vô cùng kiên cố ở thời hiện đại chứ!
Văn Nhạc nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của Lương Sơn Bá nhăn như cái bánh bao liền bước xuống xem xét, hết nói nổi mà lắc đầu.
Hắn đã dạy không ít học sinh, nhưng mà không có ai có sức phá hoại như Lương Sơn Bá.
Bảy dây đứt năm, nhân tài!
“Sau khi tan học, ngươi ở lại.” Nói xong, Văn Nhạc liền rời đi.
Lương Sơn Bá vẻ mặt đang uể oải lại trở nên đần thối hơn.
Chúc Anh Đài quay đầu nhìn cây đàn của Lương Sơn Bá, cười nói, “Đại ca, thật là không thể nhìn bề ngoài của con người.
Không nghĩ tới sức phá hoại của ngươi mạnh như vậy, hahahahaha…….”
Hứ! Hắn cũng không ngờ mà!
Dịch và Edit: Tử Kỳ (Wattpad KK1279) – https://littlecorner97.wordpress.com/
Mã Văn Tài liếc nhìn sang hướng hai người Lương Chúc, lông mày nhíu lại.
Vừa rồi hắn không nghe lầm, lão sư muốn giữ Lương Sơn Bá ở lại sau giờ học.
Nghe thấy câu này, Mã Văn Tài đột nhiên vô cùng mất hứng.
Khổ cực chờ đến lúc tan học, các bạn học ai nấy ôm lấy cây đàn không một vết xước của mỗi người ra khỏi lớp.
Chúc Anh Đài cũng đi, nghe nói là có thư nhà gửi đến.
Mã Văn Tài cất kỹ đàn của mình, đi đến trước mặt Lương Sơn Bá.
Lương Sơn Bá ngẩng đầu nhìn thân hình cao lớn của hắn, “Ngươi quả thật khiến người khác ngạc nhiên.”
Lương Sơn Bá giật giật khóe miệng, “Aizz..
đúng là xui xẻo!”, Lương Sơn Bá càng nhìn cây đàn đã đứt mất 5 dây càng thêm uể oải.
“Sau này vào giờ Dậu (khoảng 6 giờ chiều), đến lương đình lần trước, ta dạy ngươi.” Nói xong cũng không cho Lương Sơn Bá thời gian để phản ứng liền rời đi.
Đợi đến khi Lương Sơn Bá lấy lại tinh thần, Mã Văn Tài đã đi xa.
Mã Văn Tài dạy mình học đàn? Hắn không nghe lầm chứ? Lại còn không lấy tiền!
Văn Nhạc nhìn Lương Sơn Bá ngơ ngơ ngác ngác, thở dài bất lực.
“Lương Sơn Bá, đi theo ta”, Nói xong liền ôm đàn rời đi.
Khi đi đến cửa, Văn Nhạc phát hiện Lương Sơn Bá vẫn còn ngây ngốc ngồi yên tại chỗ, “Lương Sơn Bá!”
Lương Sơn Bá giật mình, hai tay ôm vồ lấy đàn rồi lon ton chạy theo.
Văn Nhạc hết nói nổi nhìn hắn, khóe miệng giật giật, quay người bước đi.
Đến trước cửa hậu viện, Lương Sơn Bá vô cùng tự giác dừng bước.
Văn Nhạc quay lại nhìn, lập tức vui vẻ, “Không sao, ta cho phép ngươi vào.”
Lương Sơn Bá đứng bên ngoài thò đầu vào nhìn tới nhìn lui, nghe Văn Nhạc nói xong liền cân nhắc lời nói của Văn Nhạc có uy tín bao lớn…..!
Văn Nhạc đã đi vào hậu viện, quay đầu nhìn lại thấy Lương Sơn Bá còn đứng ngoài cổng, “Thế cuối cùng là có vào hay không?” Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, tên học sinh này sao lại khờ thế.
“Mau vào đi.”
Lương Sơn Bá đánh giá Văn Nhạc từ trên xuống dưới, cuối cùng giơ chân trái lên, sau đó dừng lại…..!Văn Nhạc chân mày run lên, thầm nghĩ “Thằng nhóc này không chỉ ngốc, mà còn ngáo ngáo….”
“Nếu người không nhanh chân lên, tối nay không còn cơm ăn đâu”
Lương Sơn Bá chạy nhanh như gió, nhanh chóng lẻn tới sau lưng Văn Nhạc.
Văn Nhạc: “……..”
Nơi ở của Văn Nhạc là một đình viện nhỏ, dù không lớn nhưng đầy đủ tiện nghi.
Lương Sơn Bá liếc nhìn khu đất trống trong sân có một cây táo được trồng trước phòng ở, vừa vặn che khuất một nửa căn phòng.
Văn Nhạc đẩy cửa ra, nhường cho Lương Sơn Bá đi vào trước, Lương Sơn Bá hiếu kỳ dò xét bên trong phòng.
Hai phòng và một sảnh tiếp khách, phòng bếp thì ở bên ngoài trong một căn phòng nhỏ, nhà xí…..không biết nằm ở xó xỉnh nào.
“Hoàn cảnh nơi này không tệ, chỉ là nội thất không được tốt, nhà nhỏ mà.” Lương Sơn Bá vừa nhìn vừa gật gù, đồng thời còn bình luận vài câu.
Aizz, nếu mình có thể ở lại đây thì thật là tốt biết bao.
Nếu nhớ không lầm, trong nguyên tác《 Lương Chúc 》là do ở cùng phòng với Chúc Anh Đài mà muốn chịu trách nhiệm với Chúc Anh Đài.
Văn Nhạc từ phòng trong đi ra, trên tay cầm một bó dây đàn.
“Ngươi thích nơi này?” Văn Nhạc nghe thấy Lương Sơn Bá lẩm bẩm, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Lương Sơn Bá cũng thành thật mà gật gật đầu, “Vâng, nơi này rất tốt.
Ông nội cũng có một căn tiểu hợp viện, không khác lắm so với nơi này.
Ta thích đứng dưới tán cây để vẽ tranh, nhưng nhà của ông không trồng cây táo mà là cây đào.”
Văn Nhạc cười cười, “Đưa đàn cho ta.”
Lương Sơn Bá thu hồi ánh nhìn, nhìn thấy dây đàn trên tay Văn Nhạc, liền biết hắn giúp mình sửa đàn.
“Tạ ơn tiên sinh.”
Văn Nhạc gật gật đầu, không trả lời.
Lương Sơn Bá ngồi bên cạnh nhìn Văn Nhạc nối lại dây giúp mình, Lương Sơn Bá phát hiện, Văn Nhạc ngón tay thon dài, có cái từ gì dùng để hình dung ấy nhở? Mảnh khảnh! Đúng rồi! Mảnh khảnh! Nhưng là ngón tay mảnh khảnh hình như là dùng để mô tả con gái có bàn tay đẹp, dùng để mô tả cho nam có vẻ……!
Văn Nhạc nối xong toàn bộ dây đàn, chỉnh lại âm.
Ngẩng đầu nhìn thấy Lương Sơn Bá trừng mắt nhìn chằm chằm ngón tay của mình.
“Cái tên ngốc này lại suy nghĩ cái ý tưởng ngu ngốc gì đây?” Văn Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu.
“Được rồi, xem thử một chút.” Đưa đàn cho Lương Sơn Bá.
Lương Sơn Bá nhận bằng hai tay, đặt ở trên gối.
Móng vuốt rẹt qua một phát, lập tức đứt luôn hai dây……!
Văn Nhạc: “…….”
Lương Sơn Bá: “………Tiên sinh, ta không cố ý.”
Văn Nhạc giật giật khóe miệng, hắn có nên khen Lương Sơn Bá có tiến bộ, ít nhất cũng không làm đứt hết 5 dây trong một lần?
“Không sao, đưa đàn cho ta.”
Lương Sơn Bá cung kính đưa lại cây đàn.
Lương Sơn Bá rất rõ ràng đàn cổ chính là hố đen vũ trụ của hắn, nếu bây giờ cho hắn vẽ tranh đảm bảo sẽ khiến trời đất kinh sợ, quỷ khóc thần sầu.
Văn Nhạc ngồi bên cạnh vừa nối lại dây đàn vừa nói: “Khi ngươi đánh đàn không cần dùng lực mạnh như vậy, chỉ cần móc nhẹ là âm thanh đã vang lên.” Sửa xong dây đàn, Văn Nhạc làm mẫu cho Lương Sơn Bá xem, “Ngươi nhìn đây, làm giống như ta này.”
Lương Sơn Bá nhìn chằm chằm ngón tay của Văn Nhạc, chỉ thấy ngón tay thon dài trắng nõn đang nhảy múa phía trên dây đàn, tiếng đàn ưu nhã vang lên.
Thu hồi ánh mắt nhìn lại móng vuốt của mình, Lương Sơn Bá thấy hơi bất lực.
“Tiên sinh, vừa nãy ta dùng lực rất nhẹ.”
Văn Nhạc: “………”
Văn Nhạc hít vào một tiếng, vỗ vỗ bả vai của Lương Sơn Bá, lời nói thâm thúy, “Không sao, tập từ từ sẽ được, rồi sẽ có ngày không còn đứt dây nữa.”
Lương Sơn Bá: “………”
Tiên sinh, yêu cầu của ngươi đang đặt quá cao hay quá thấp vậy?.