LƯƠNG CHÚC CHI HỒ ĐIỆP ĐƠN PHI - Chương 11: 11 Lá Chắn Hoa Đào
- Trang chủ
- Truyện tranh
- LƯƠNG CHÚC CHI HỒ ĐIỆP ĐƠN PHI
- Chương 11: 11 Lá Chắn Hoa Đào
Lương Sơn Bá đi từ sau tấm bình phong tới, kéo kéo quần áo trên người.
“Mã huynh, cái này có vẻ không ổn lắm ha? Tại hạ vẫn nên……đổi lại đồ thôi.” nói xong lại muốn quay về bên kia bình phong.
Mã Văn Tài lập tức giữ chặt tay Lương Sơn Bá, gật đầu liên tục, “Không có gì đâu, bộ quần áo này……..rất hợp với ngươi.”
Lương Sơn Bá nhìn qua nhìn lại, tuy chất vải cũng bình thường, nhưng tay nghề may vá rất tốt, giá cả cũng không thấp.
Chỉ là Lương Sơn Bá cứ luôn thấy không được tự nhiên, không phải chỉ đi xem hội hoa rồi đi vẽ tranh thôi sau? Sao lại biến thành đi mua quần áo rồi, nếu như bị người khác để ý, e là sẽ gặp rắc rối không ngừng.
Có vẻ như hội hoa ở thời này sẽ có rất nhiều cô gái đến tham gia.
“Bộ quần áo này rất hợp với ngươi, không cần thay.
Đi thôi, không còn sớm nữa.” Mã Văn Tài phe phẩy quạt, bước ra khỏi phòng trước.
Lương Sơn Bá nhìn bóng lưng Mã Văn Tài, thầm oán trong lòng: Không còn sớm? Đã trễ từ lâu rồi.
Thật không biết trong lòng hắn đang âm mưu cái gì nữa.
Hội hoa ở bên bờ Tây Hồ thực ra được tổ chức trong phủ của một hộ gia đình giàu có.
Mà toàn bộ phủ này, chính là nhà của Mã Văn Tài!
Bản dịch gốc chỉ đăng tại Wattpad và WordPress (https://littlecorner97.wordpress.com/)
Mã Văn Tài chậm rãi dẫn Lương Sơn Bá quay về nhà, đến khi Lương Sơn Bá nhìn thấy hai pho tượng sư tử đá uy phong ngời ngời trước cửa chính, đèn lồng đỏ to thật to treo ở hai bên, bảng tên gỗ chạm vàng bên trên có hai chữ Mã Phủ chói lọi lại thêm thị vệ đứng gác cổng, làm hắn có suy nghĩ muốn quay đầu bỏ chạy ngay lập tức.
Nhưng Mã Văn Tài sẽ thả người dễ dàng như vậy sao? Đương nhiên là không có khả năng đó rồi, không tính việc lần trước hắn đã vất vả như thế nào để có thể đưa ra lời mời trước bọn Chúc Anh Đài, đến bữa ăn ở quán trọ Duyệt Lai kia cũng tốn không ít bạc, mà hôm nay hắn còn muốn nhờ Lương Sơn Bá chặn hoa đào giúp hắn.
Đúng vậy, là để chặn hoa đào! Hội hoa được tổ chức hằng năm chính là biến tướng của một cái hội xem mắt, mỗi năm đều có vô số cặp vợ chồng nên duyên từ hội này.
Nên mỗi khi lễ hội này diễn ra, người lớn trong nhà cũng giày vò hắn không ít.
Người hầu thân cận với hắn đứng ở cổng vừa nhìn thấy Mã Văn Tài, lập tức phi nhanh lao tới, khuôn mặt tươi cười, “Công tử, ngài về rồi! Lão gia đã đợi công tử nguyên một buổi sáng đó ạ!” Không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu cô nương xinh đẹp rồi đây này.
Lương Sơn Bá liếc xéo Mã Văn Tài, trong lòng hơi hơi bất an.
Mã Văn Tài tỉnh như ruồi, “Vị này là đồng môn của bản công tử, Lương Sơn Bá, không thể chiêu đãi qua loa!”
Người hầu nhìn Lương Sơn Bá, thấy Lương Sơn Bá chỉ khoác một cái áo choàng màu lam nhạt, tuy nhìn qua thì không sang trọng nhưng lại mang một khí chất văn nhân không thể bỏ qua.
Hơn nữa Lương Sơn Bá tướng mạo thanh tú, nếu mặc nữ trang cũng sẽ không thể phân biệt được thật giả.
E hèm, đương nhiên, suy nghĩ này của hắn cũng chỉ dám để trong lòng, không dám nói ra.
“Lương công tử.” Người hầu cúi chào Lương Sơn Bá.
Lương Sơn Bá mỉm cười “Không cần đa lễ, ta chỉ là nghe Mã huynh nói hội hoa ở Hàng Châu rất không tệ, nên tại hạ đi theo hắn đến chung vui.” Nói xong liền cười khẽ.
Người hầu kinh ngạc.
Mã Văn Tài bỏ lơ biểu tình của tên người hầu, nói với Lương Sơn Bá, “Đi thôi, cuộc so tài Thư họa hình như sắp bắt đầu.”
Tên người hầu nhăn mặt như trái khổ qua, “Công tử ơi, thiếu gia ơi, ngài còn nhớ rõ à.
Buổi sáng nay ngài không ở đây, lão gia đã nổi giận đùng đùng.
Nếu chiều nay ngài cũng không ở, lão gia sẽ nổi bão cuốn bay hết bọn tiểu nhân luôn đấy ạ.”
Ba người đi theo hàng dọc, lần lượt tiến vào phủ đệ nhà họ Mã.
Cách đó không xa, Lộ Bỉnh Chương và hai chủ tớ Chúc Anh Đài nhìn bóng lưng của bọn họ.
Chúc Anh Đài, “Sao lại đi đến Mã phủ luôn rồi?”
Lộ Bỉnh Chương xoa cằm không nói lời nào.
Ngân Tâm tiếp tục suy đoán: “Có khi nào Mã công tử có việc cần nhờ Lương công tử?” Ngân Tâm càng nghĩ càng thấy hợp lý, ngươi nhìn đi, bình thường không nói chuyện với người ta, nay lại đột nhiên mời đi ăn cơm ở tửu lâu sang trọng, rồi lại dẫn người ta về nhà, không phải có việc cần nhờ thì là cái gì?
Chúc Anh Đài gật đầu đồng ý, “Nhưng mà đại ca có thể giúp Mã Văn Tài cái gì nhỉ? Bàn về gia thế, gia thế của Mã Văn Tài so với bạn học trong thư viện là tốt nhất.
Bàn về tướng mạo, đơn giản mà nói thì là nam khôi (hotboy) trong thư viện.
Bàn về tiền tài, Mã Văn Tài là con ông cháu cha, người ta không thiếu tiền đâu.
Còn Lương Sơn Bá? Muốn tài không có tài, muốn tiền cũng không có tiền, mà tướng mạo lại thiên về thanh tú.
Chúc Anh Đài không thích Mã Văn Tài, không phải vì hắn thuộc đám nhà giàu ăn chơi, cũng không phải vì hắn coi thường phụ nữ, ăn hiếp kẻ yếu, lại càng không phải vì hắn để mặc đàn em của hắn khi dễ người khác.
Chúc Anh Đài chỉ đơn giản không thích hắn, không có lý do khác!
Lộ Bỉnh Chương híp híp mắt, nói: “Chắc là lấy hắn làm lá chắn rồi.”
“Ểy?”
“Hở?”
Chúc Anh Đài và Ngân Tâm nhìn Lộ Bỉnh Chương chằm chằm.
Lộ Bỉnh Chương giải thích, “Ta có nghe sư phụ nói hôm nay là hội hoa mỗi năm một lần.
Nói là hội hoa nhưng cũng không có nhiều loại hoa, thời tiết bây giờ hoa gì cũng tàn rồi, có đi nữa cũng chỉ có hoa cúc (quần chúng:…….).
Nhưng những cái này cũng không quan trọng, quan trọng là hội hoa hằng năm này đều thúc đẩy không ít nhân duyên.”
Chúc Anh Đài nhíu mày.
Ngân Tâm giật mình.
Lộ Bỉnh Chương nói tiếp, “Chúng ta muốn vào thì cũng vào được, nhưng cần có người bảo kê.”
Chúc Anh Đài ngẩng đầu nhìn Lộ Bỉnh Chương, “Ai?”
Lộ Bỉnh Chương chỉ Văn Nhạc ở cách đó không xa đang chậm rãi đi đến.
“Văn tiên sinh?!” Chúc Anh Đài giật mình.
“Văn tiên sinh từng là nhạc công trong cung, hắn đến đây là bình thường.
Nhưng Cầm, Kỳ không phải đã thi xong vào buổi sáng sao? Làm sao hắn lại còn tới đây lúc này?” về điểm này thì Lộ Bỉnh Chương không nghĩ ra.
Chúc Anh Đài nắm tay Lộ Bỉnh Chương kéo đến chỗ Văn Nhạc.
“Mặc kệ là vì cái gì, đi vào đó trước rồi tính!”
Văn Nhạc thấy ba người bọn họ chặn đường mình thì hơi ngạc nhiên, Chúc Anh Đài tóm tắt đơn giản lại mọi chuyện, nhưng giấu nguyên nhân ngu xuẩn là để theo dõi Lương Sơn Bá.
“Đương nhiên là được, nhưng các ngươi có phải nên…….” Văn Nhạc nhìn lướt qua quần áo của ba người.
Lộ Bỉnh Chương chắp tay, “Tiên sinh, ta là võ sinh, quần áo không cần phải sửa soạn gì nhiều.
Ta chính là không muốn ăn mặc quá sang trọng, trêu hoa ghẹo bướm.”
Chúc Anh Đài mỉm cười: “Tiên sinh, không sao đâu, để ba chúng ta làm người hầu cho ngài là được.”
“Có tiên sinh nào lại dẫn theo tới ba tên người hầu à?” Văn Nhạc nhíu mày, “Hay là như vầy, các ngươi cứ dùng thân phận thật, coi như là ta dẫn các ngươi đi mở rộng tầm mắt.”
Chúc Anh Đài vui mừng, vội vàng nói: “Tạ..tạ ơn tiên sinh.”
Văn Nhạc mỉm cười lắc đầu, có hơi bất đắc dĩ, “Đi thôi.”
Ba người theo đuôi Văn Nhạc tiến vào Mã phủ.
Khi Lương Sơn Bá nhìn thấy người ở sân trong thì bắt đầu hối hận.
Ở lại càng lâu, càng biết được bản chất thực sự của hội hoa này, thì đã hối hận đến xanh mặt.
“Mã công tử cuối cùng cũng đến.” Một cô gái với váy áo lụa màu xanh da trời tay cầm quạt hương bồ, mỉm cười chậm rãi bước về phía Mã Văn Tài.
Mã Văn Tài cười thảo mai, “Dẫn theo một vị bạn học đến chơi nên trễ chút.” Vừa nói vừa lấy tay đẩy Lương Sơn Bá lên.
Lương Sơn Bá thải dương nhảy nhảy thành hình # (Kỳ: là thế này [=_=#])
Con bà nó! Thì ra là như thế này!
“Tiểu thư có lễ.” Lương Sơn Bá kiên trì hành lễ với cô nương lạ.
Thiếu nữ mỉm cười đáp lễ, nhưng ánh mắt chỉ đảo nhẹ qua Lương Sơn Bá rồi lại rơi vào trên người Mã Văn Tài.
Lương Sơn Bá lập tức vui vẻ, nhìn nha, người mà người ta thích là ngươi, ngươi đem ta thành bia đỡ đạn cũng vô dụng.
“Sơn Bá.”
Mã Văn Tài đầu lông mày chau lại, quay đầu nhìn về phía Văn Nhạc.
Văn Nhạc cười nhẹ, cử chỉ ưu nhã.
Lương Sơn Bá vừa nhìn thấy Văn Nhạc, tức thì cảm thấy nhẹ nhõm.
“Tiên sinh!” Chạy hai ba bước đến bên cạnh Văn Nhạc, “Tiên sinh sao lại ở đây?”
Văn Nhạc cau mày, “Còn ngươi tại sao cũng ở đây?”
Lương Sơn Bá sững người, không biết trả lời như thế nào.
“Đại ca!”
“Sơn Bá!”
“Công tử!”
Lương Sơn Bá giật giật khóe môi, ngẩng đầu nhìn thấy ba người đang đứng sau lưng Văn Nhạc.
Việc này…..không biết là phúc hay họa.
Mã Văn Tài nhìn thấy đám người Chúc Anh Đài, mặt càng nhăn như khỉ.
“Tiên sinh.” Mã Văn Tài đi đến hành lễ, kéo Lương Sơn Bá đang đứng như trời trồng chắc sau lưng.
Văn Nhạc gật đầu, không nói gì.
Cô nương lúc nãy thấy từ đâu nhảy ra một đống nam nhân, quay lại hướng về phía bọn họ hành lễ rồi rời đi.
“Công tử, lão gia tìm ngài.” Tên người hầu chạy đến.
Lương Sơn Bá liền nhân cơ hội này, “Mã huynh có việc cứ đi, tại hạ cùng mọi người tụ họp trước.”
Mã Văn Tài dù không vui nhưng nghĩ đến dù sao cũng lòng vòng trong phủ, muốn chạy cũng không chạy được bao xa.
Hắn gật gật đầu, “Như vậy cũng được.”
Quay sang Văn Nhạc, “Tiên sinh, học sinh cáo lỗi không tiếp được.”
Văn Nhạc gật đầu cười, phẩy phẩy tay: “Ngươi cứ yên tâm mà đi.”
Lương Sơn Bá cạn lời, thầm nghĩ: Câu này sao giống như đang tiễn vong vậy…..!
Mã Văn Tài vừa rời khỏi, Lương Sơn Bá đã bị Chúc Anh Đài kéo tới nơi hẻo lánh.
“Đại ca, sao người lại đến đây xem mắt?” Chúc Anh Đài đi thẳng vào vấn đề.
Lương Sơn Bá trên trán rơi xuống một đống đường kẻ màu đen -> (_ _|||)
“Anh Đài, ngươi nói bậy bạ gì đó! Ai nói ta đi xem mắt?” Làm ơn đi, thân thể này mới có mười sáu tuổi thôi, mà người được gọi là đối tượng xem mắt cũng mới mười sáu, mười bảy, độ tuổi này ở kiếp trước, chỉ mới học tới cấp 3…..!Hắn không có cái đam mê gì kia!
Chúc Anh Đài nghi ngờ: “Ngươi không đến để xem mắt? Vậy người đến hội hoa làm gì? Đừng nói chỉ để đạt giải nhất à nha!”
Lương Sơn Bá gật đầu: “Đúng vậy, Mã huynh nói nếu như đạt giải nhất có thể được nhận năm mươi lượng.”
Lộ Bỉnh Chương không đành lòng nghe tiếp nữa, Văn Nhạc thì buồn cười, Ngân Tâm vô cùng thông cảm nhìn Lương Sơn Bá.
“Đại ca!” Chúc Anh Đài hận rèn sắt không thành thép, “Ngươi có biết đạt giải nhất thì sẽ phải làm gì không?”
“Phải làm cái gì?” Không phải là lãnh tiền về nhà sao? Năm mươi lượng lận đó, đủ cho hắn chi tiêu ba năm.
Chúc Anh Đài thiếu điều té xỉu tới nơi, “Người đại giải nhất sẽ bị người ta cưới về.”
“Cưới?” Lương Sơn Bá nghe ra vấn đề nằm ở đâu.
Văn Nhạc buồn cười không nhịn được nữa, nheo nheo mắt nói, “Sơn Bá à, hội hoa này là thực ra là một cái hội xem mắt.”
Lương Sơn Bá mồ hôi lạnh đổ khắp người, nếu như mình đạt giải nhất liền bị người khác cưới về.
Chưa bàn tói việc người đó là nam hay nữ, nếu như bị quyền quý này nọ chú ý, vậy thì sẽ thành một cái rắc rối siêu to khổng lồ!
“Mã Văn Tài!” Lương Sơn Bá nghiến răng.
Chúc Anh Đài thở dài một hơi, cuối cùng cũng hiểu ra rồi à.
Bình thường thấy đại ca cũng thông minh sáng sủa, sao khi đi gần Mã Văn Tài thì lại trở nên ngốc như vậy nhờ? Chẳng lẽ…..!Chúc Anh Đài nghĩ tới một khả năng, kinh ngạc hóa đá tại chỗ……!
Văn Nhạc vỗ vỗ vai Lương Sơn Bá, “Ngươi nha! Vẫn nên đi tham gia đi.”
“Tiên sinh!” Chúc Anh Đài nghe thấy Lương Sơn Bá vẫn còn muốn đi tham gia, bị dọa sợ đến nỗi la lớn.
Lộ Bỉnh Chương lần này thì đồng tình với Văn Nhạc, “Nếu như Sơn Bá không đi, thì hắn lại đắc tội với Mã Văn Tài.”
Lương Sơn Bá nghĩ thầm, “Được! Ta tham gia!” Đã như vậy, ta liền vẽ một bức tranh tâm lý (*) style Tung Của!
Chúc Anh Đài nghĩ tới nghĩ lui, cũng hiểu được nguyên nhân sâu xa.
Người là Mã Văn Tài tự mình dẫn đến, mà trước đó đã nói sẽ tham gia so tài hội họa, nếu đột nhiên nói không tham gia nữa, đây không phải là vả mặt Mã Văn Tài sao?
Lương Sơn Bá âm thầm nghiến răng nghiến lợi, cái tên Mã Văn Tài ngươi ngon lắm! Suýt chút nữa là quên ngươi là đầu sỏ khiến Lương Chúc phải hóa bướm!
Bản dịch gốc chỉ đăng tại Wattpad và WordPress (https://littlecorner97.wordpress.com/)
(*) Một bức tranh trừu tượng làm người nhìn có thể nhìn ra nhiều hình ảnh khác nhau tùy theo trạng thái tâm lý của họ.
Các bạn có thể tham khảo hình dưới đây và làm trắc nghiệm chơi chơi.
Thông qua hình ảnh đầu tiên bạn nhìn thấy và liên tưởng đến, thì bạn nghĩ tới hình ảnh gì đầu tiên, vào link để đọc kỹ phần mô tả cho từng kết quả nhé.
.