LÚC TÀN CANH - Chương 04: Bảy năm
「Hãy luôn hướng về ánh mặt trời, nơi đó có những điều tích cực và đầy ắp hy vọng」
Chương 04: Bảy năm
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Tưởng Thiệu Chinh giảng liền một tiếng cũng không thấy có dấu hiệu mệt mỏi, ngược lại là cô nàng sinh viên Ninh Lập Hạ này vì mất ngủ cả một đêm mà ngáp ngủ liên tục.
“Câu hỏi dễ như thế cũng không biết trả lời?”
“Em căm thù môn toán, mấy môn liên quan đều là ăn may mới đủ điểm qua môn đó.”
Tưởng Thiệu Chinh nhíu mày: “Phần này lấy toán học làm cơ sở, nếu phải giảng cả các phép toán trong đây nữa thì không kịp mất.”
“Đại khái là được, dù sao em cũng chỉ cần qua môn. Thầy Tưởng, hôm nay đến đây thôi!”
“Chị gái em cũng không giỏi toán, nhưng rất cần cù chăm chỉ, vấn đề nhỏ xíu cũng phải hỏi cho ra lẽ, không có qua loa cho xong chuyện như em.”
“Dừng! Anh nghĩ chị ấy tìm anh giảng bài là vì thành tích thật à? Nhà em cũng có gia sư đấy nhé!”
Tưởng Thiệu Chinh trầm mặc không đáp, cầm chén trà nhấp một ngụm. Đương nhiên là hắn biết mục đích khi đó của Nhan Cốc Vũ, đối với việc ngày ngày bị cô quấn lấy hắn không những lơ đẹp, đôi khi còn than phiền với Đường Duệ Trạch là cô quá dính người. Nhưng hiện tại Nhan Cốc Vũ đã mất tích, hắn lại không chịu được khi có người bên ngoài nói cô dù chỉ nửa câu, kể cả đó là em gái của cô.
Có lẽ bản năng bệnh vực này xuất phát từ áy náy, nhưng hắn lại không muốn thừa nhận, bởi hai chữ “áy náy” đó sẽ là một điều vô cùng không tôn trọng dành cho cô, và với quá khứ của họ.
Ninh Lập Hạ đặt một cốc cà phê xuống trước mặt Tưởng Thiệu Chinh, bản thân thì cầm một cốc nước trắng uống hết nửa: “Anh nghỉ một lát đi, em ra ngoài trồng hoa.”
Cô xách theo một cái xô đi ra mảnh đất cạnh bức tường thấp của biệt thự, dùng xẻng đào mấy cái hố nhỏ, sau đó cầm chỗ hạt giống trong túi giấy ra thả vào mỗi hố vài hạt, vừa vun lại đất xong muốn đứng lên đi lấy nước thì nghe thấy tiếng Tưởng Thiệu Chinh từ phía sau: “Chỉ thế thôi hả?”
“Không thế thôi thì còn thế nào được nữa?” Cô không đứng lên nữa, ngẩng đầu nhìn hắn, lúm đồng tiền bên khóe môi như ẩn như hiện, “Xách giúp em xô nước qua đây đi, góc phía tây bãi cỏ có vòi nước.”
Hắn đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xách một xô nước đầy quay lại. Ninh Lập Hạ ngồi lâu hơi tê chân, lại vì đứng dậy quá nhanh mà mất thăng bằng, đầu óc choáng váng ngã về phía Tưởng Thiệu Chinh. Thế nhưng cô phản ứng cũng rất nhanh, bám lấy cánh tay hắn để lấy lại thăng bằng, nhờ thế mà hai người mới không phải cùng nhau ngã xấp, chỉ có nửa xô nước bị đổ ra.
“Hú hồn thật, mà cái xô to thế này đâu cần anh lấy đầy làm gì chứ.” Nói xong mới nhận ra Tưởng Thiệu Chinh đã ướt hết người, phì cười, sau đó lại cảm thấy mình quá không lễ phép, nhanh chóng thu ý cười trên môi về, “Thật xin lỗi, hại anh giữa trời nắng ướt thành chuột lột rồi.”
Tưởng Thiệu Chinh cũng không phải hạng người sẽ tính toán với phái nữ: “Tại anh lấy nhiều nước quá.”
Thời tiết năm nay rất lạ thường, mới tháng năm mà nhiệt độ không khí đã lên đến ba bảy ba tám độ C, có khi đứng dưới nắng một lát thôi quần áo cũng khô cong. Nhưng Tưởng Thiệu Chinh là khách, sao mà để người ta mặc ướt vậy rồi đứng nắng phơi khô được, Ninh Lập Hạ bèn vào phòng nghỉ tìm sơ mi và quần âu của Ninh Ngự mang ra.
“Đều chưa mặc lần nào, kích cỡ có vẻ giống anh. Ngoài này nóng, nhưng trong phòng bật máy lạnh, mặc đồ ướt sẽ bị cảm lạnh.”
Tưởng Thiệu Chinh nhìn quần áo đàn ông trên tay cô, trong lòng có cảm giác khó nói thành lời. Nhân viên ở phòng làm việc hắn đều đã gặp qua, chủ yếu là những cô gái trẻ, chỉ có hai người đàn ông, nhưng khá lùn, không thể là chủ nhân của kích cỡ này. Hắn đi theo Ninh Lập Hạ vào phòng thay đồ, nhìn thấy một hàng vest cùng kích cỡ ở tường bên trái, khó chịu trong lòng càng trở nên rõ rệt.
“Bạn trai em sẽ không để ý chứ?”
“Bạn trai? Anh ấy ít đến lắm, cũng chỉ là một bộ quần áo thôi mà.”
Đây là chuyện riêng của cô, hắn cũng không tiện hỏi quá sâu. Vốn dĩ chuyện cô có bạn trai hay không đã không hề liên quan đến hắn rồi, hắn không nên quan tâm quá nhiều đến chuyện này.
Đợi Tưởng Thiệu Chinh hồi thần, Ninh Lập Hạ đã ra khỏi biệt thự, tưới nước xong thì lấy thang trèo lên nóc nhà tìm chậu hoa. Tưởng Thiệu Chinh một lần nữa phải cảm thán hai chị em nhà này quá khác nhau, Nhan Cốc Vũ làm gì cũng mè nheo đòi hắn giúp, đừng nói trèo lên nóc nhà, xách nước cũng không thể làm một mình. Điểm giống nhau duy nhất giữa hai người có lẽ cũng chỉ có khuôn mặt đó.
Ninh Lập Hạ cầm mấy chậu hoa đi vào, vừa đổ đất vào trong vừa cười nói: “Em mua hạt giống cúc Ba Tư, cũng không biết sẽ thành cây gì. Mấy giống hoa này ra cây phần lớn đều không như tên ghi trên túi.”
Tưởng Thiệu Chinh cũng cười: “Chị gái em thích hoa hướng dương, trước lúc mất tích chiếm riêng một mảnh đất nhỏ ở vườn sau của Tưởng gia, gieo toàn bộ là hạt giống hoa hướng dương, không ngờ cuối cùng lại thành cúc mặt trời.”
Ninh Lập Hạ mất rất lâu mới có thể nhớ ra chuyện này. Đó là sau khi ba cô đã trốn đi, toàn bộ bất động sản của nhà cô đều bị đưa ra bán đấu giá, cô chỉ có thể tạm thời ở nhờ Trình gia. Người Trình gia không cho cô đi lung tung, nói là vì an toàn của cô, Tưởng Thiệu Chinh lại rất ít khi đến thăm cô, mảnh vườn gieo toàn hoa hướng dương đó thật ra là vì muốn lấy làm lý do chạy đến Tưởng gia mỗi ngày, để được gặp hắn.
Hắn bận rộn rất nhiều việc, hoàn toàn không đủ kiên nhẫn chăm sóc cô, cô cũng cứ thế làm nũng, rồi giả ngốc đòi hắn làm giúp mình đủ thứ. Thật ra không phải cô không nhìn ra phiền chán của hắn, nhưng gia đình gặp phải biến cố lớn, cô khi đó là phận ăn nhờ ở đậu, trong lòng lo đông sợ tây, vô thức muốn hắn quan tâm mình nhiều hơn, giữ cho bản thân mấy phần cảm giác an toàn.
Hoa hướng dương đại diện cho tình cảm mến mộ của cô khi đó, không ngờ lại mọc thành cúc mặt trời. Tình yêu vĩnh viễn không được đền đáp, nghĩ thì đúng là quá phù hợp, bởi vì hắn sẽ không thể nào thích cô được.
Cô không tính là thông minh, dĩ nhiên cũng tự biết năng lực của bản thân đến đâu. Hôn ước khi đó của họ có lẽ cũng là nhờ lần mất tích này mà giữ được cho đến bây giờ, nếu như cô không đi, Tưởng Thiệu Chinh sao có thể vì áy náy mà nhìn lại cô như thế? Đã biết trước chẳng thể đi đến đâu, chi bằng dùng thân phận này của Nhan Hàn Lộ, vừa có thể tránh được vô số phiền phức, vừa có thể tránh đối mặt với những chuyện xấu hổ trước đây.
“Sao chân em lại chảy máu thế này?”
Ninh Lập Hạ theo tầm mắt của hắn nhìn xuống, quả thật có máu đang chảy thành đường, cô vạch quần lên nhìn đầu gối bên trái, mới phát hiện có một vết thương nhỏ không sâu lắm.
Cô rút một tờ khăn giấy lau qua loa mấy lượt cho hết máu, sau đó mở hộc tủ bàn làm việc vừa tìm bông vừa nói: “Lúc trèo xuống thang chắc là quệt phải, lúc đó còn chưa chảy máu, vừa rồi cũng không thấy đau.”
“Cầu thang kia bằng sắt, sao lại không để ý như thế? Nếu đổi lại là Cốc Vũ, chưa biết chừng đã kêu ầm ĩ đòi gọi xe cấp cứu rồi.”
“…”
Cô nhìn Tưởng Thiệu Chinh mở ngăn tủ khác tìm được bông y tế, băng gạc và thuốc nước, ngồi xuống giúp cô xử lý vết thương. Hắn cầm kẹp giữ bông lau rất cẩn thận, còn không quên dặn: “Miệng vết thương khá sâu, ngộ nhỡ thang có gỉ sắt lại bị nhiễm uốn ván mất. Em đừng quên đổi thuốc, bông dùng xong thì vất luôn đi.”
“Có cần phải làm quá lên vậy không?”
“Chị gái em xước móng tay thôi cũng bắt anh đưa đến bệnh viện xếp hàng. Cô ấy cẩn thận quá mức, em thì lại quá vô tâm.”
“Chị ấy phiền lắm đúng không?”
Tưởng Thiệu Chinh hơi ngừng lại, nói: “Con gái đôi khi yếu đuối một chút cũng không sao.”
Ninh Lập Hạ cười, không nói nữa.
Lại thêm một lần nữa hắn nói cô và bản thân năm 19 tuổi kia hoàn toàn khác nhau, thật ra những năm này cô chẳng hề thay đổi. Điều thay đổi duy nhất có lẽ là không còn thương hắn nữa thôi.
Cô của năm đó đúng là vừa ngây thơ vừa ngu ngốc. Nghĩ chỉ cần giả vờ mềm yếu đáng yêu là sẽ chiếm được trái tim Tưởng Thiệu Chinh. Mỗi ngày vắt óc suy nghĩ làm thế nào để khiến hắn thích mình. Mỗi lần nhớ lại những chuyện đó, thật sự là mất mặt đến mức muốn quay về gõ đầu chính mình của năm 19 tuổi một cái.
Ninh Lập Hạ nghĩ, tế bào của con người có lẽ là mất bảy năm để thay mới một lượt, bởi vậy nói bảy năm sau là một chính mình khác cũng không sai. Bảy năm trước khi cô vừa rời khỏi, mỗi lần nhớ đến Tưởng Thiệu Chinh sẽ cảm thấy đau khổ cực kỳ, mà hiện tại, ngồi ôn lại chuyện cũ với hắn cũng chỉ cảm thấy bản thân của khi đó nực cười đến đáng thương.
***
88: Sự tích về hoa hướng dương, lý giải cho ý nghĩa của loài hoa này trong tình yêu:
/Theo thần thoại Hy Lạp, có một nàng tiên cá rất yêu vị thần mặt trời oai phong – Apollo. Tiên cá yêu chàng nhiều đến nỗi nàng ngồi trên mặt đất và suốt ngày dõi hướng về phía mặt trời. Thế nhưng, Apollo lại rất hờ hững và chẳng bao giờ chú ý đến nàng. Cứ năm này qua tháng nọ nàng tiên cá chỉ dõi theo mặt trời. Các vị thần khác cảm thương nàng tiên cá trẻ, đã biến nàng thành hoa hướng dương. Vì thế hoa hướng dương luôn hướng về Mặt Trời./
P/s: Kể ra có là cúc mặt trời hay hoa hướng dương thì vẫn vậy nhỉ, cuối cùng thì Apollo có yêu nàng tiên cá kia đâu, chẳng qua là thần thoại Hy Lạp bao giờ cũng được khai thác theo khía cạnh tích cực hơn. Chi bằng trồng cây nguyệt quế đi, vì nàng Daphne biến thành cây nguyệt quế mới là mối tình Apollo cầu mà không được, còn được ổng đội lên đầu nữa, sau này lại được thế nhân coi là tượng trưng cho chiến thắng. Lúc trước đọc thần thoại thấy cái tượng trưng cho chiến thẳng chẳng đúng tí nào, nghe đã thấy bi đát rồi, mà nếu nghĩ theo hướng của Daphne thì đúng là chiến thắng thật, có độc thân thì cũng là nữ hoàng :>>