LUẬT SƯ, ĐỪNG CHẠY! - Chương 31: Mềm mại
Tiêu Kì Huyên cùng Lãnh Huỳnh Duệ trốn khỏi Đằng Vũ Thời Đại, thẳng đến khi cách Đằng Vũ Thời Đại rất xa Lãnh Huỳnh Duệ mới bình tĩnh lại, nàng nhìn Tiêu Kì Huyên bên cạnh, trang phục thể hiện sự giỏi giang của nàng, chì mặt Tiêu Thái Hậu sao lại hồng như vậy, có phải chạy quá trốn quá nhanh nên cơ thể ăn không tiêu?
“Tiêu, em có khỏe không?” quan tâm này phát ra từ nội tâm, không thêm không bớt thốt ra.
“Ừm, không sao” Tiêu Kì Huyên nhìn tay hai người đang nắm lấy nhau, chúng nó từ lúc Lãnh Huỳnh Duệ túm Tiêu Kì Huyên chạy vào thang máy đã nắm cùng một chỗ, cho đến khi ngồi lên xe taxi, đến khi xe đã đi rất xa rất xa.
Tiêu Kì Huyên đang nhìn gì, Lãnh Huỳnh Duệ nhìn theo ánh mắt của nàng, chú ý tới bàn tay đang nắm lẫn nhau, lập tức nới lỏng và rút tay về, làm bộ sửa lại mái tóc, động tác tự nhiên nhưng nội tâm xấu hổ, không biết nắm từ khi nào mà mình không biết.
“Bọn họ vì sao đuổi theo chị?” nói sang chuyện khác, không khí mới dịu đi một ít.
“Người của Thôi gia, không cần để ý tới” Thôi gia trong miệng Lãnh Huỳnh Duệ là một thế lực lớn, trong thành phố có một vài thế lực nhỏ, người dưới tay làm không ít chuyện xấu, mỗi lần gặp chuyện đều mời Lãnh Huỳnh Duệ lên tòa, đều bị nàng cự tuyệt, lần này em ruột của Thôi gia gặp nạn, Thôi gia dùng không ít cách để mời Lãnh Huỳnh Duệ nhưng đều không thể đạt được mong muốn, mắt thấy em mình sẽ bị phán bỏ tù, Thôi gia tự thân ra tay chặn đường cái vị có cái miệng giỏi nhất thành phố A này.
“Chị thật đúng là ngôi sao tai họa, đi đến chỗ nào thì chỗ đó có chuyện”.
“Hiện tại biết cũng chưa muộn” tâm Lãnh Huỳnh Duệ lạnh xuống, khoảng cách, phải giữ khoảng cách.
“Oh, ngay ngày đầu quen biết chị em đã biết rồi, được không” người của Đằng Vũ Thời Đại thật quái đản, có một con sói cái làm lãnh đạo, còn có một tên miệng thép làm luật sư, một người không dễ chọc, một người không thể trêu.
“Biết mà còn tìm tôi, không sợ gặp vận xui tiếp sao?” nói đến cũng lạ, từ lần sau khi Tiêu Kì Huyên ra viện, Lãnh Huỳnh Duệ không ít lần tìm Tiêu Kì Huyên nhưng chuyện không hay chưa từng xuất hiện qua.
“Bớt tự mãn đi, em đến để phỏng vấn Kha Dĩ Nhu”.
“……”.
Hai người ở trên xe có nói chuyện, mặt trăng sáng như trăng rằm, như được thiên sứ thắp sáng trên bầu trời, chiếu sáng lên màn đêm tối tăm. Lãnh Huỳnh Duệ nhớ lại chuyện cũ với mối tình đầu, là giai đoạn đẹp nhất mà Tiêu Kì Huyên được nghe kể, mà đẹp đẽ gì đó cũng là trong trí nhớ, cuộc sống còn đang tiếp tục không phải sao, người ta đi lấy nước từ nơi cao về chứa trong nới thấp, chỉ cần một ngày trái đất còn quay thì Tiêu Kì Huyên còn cơ hội. Yêu và được yêu cũng không tốt như đôi bên cùng yêu nhau, muốn yêu nhau phải có người yêu trước, Tiêu Kì Huyên kéo khóe môi, tình yêu với con cua nhỏ này nàng nguyện ý ăn, về phần hương vị thế nào thì ăn qua mới biết được.
Tâm Lãnh Huỳnh Duệ giống như một tòa thành, bức tường cao như trúc, lối vào tâm đóng chặt cửa, trước cửa còn có một con hào bảo về. Nàng như một vị nữ hoàng cố chấp, tình nguyện ngồi chết trong thành chứ không muốn mở cửa thành ra đón đầu sự khiêu chiến. Tòa thành của nàng tồn tại cùng với ký ức, nàng vì đó mà chờ đợi nên không cho phép bất kỳ kẻ nào xâm phạm.
Tâm của chị ấy có một bức tường nhưng nàng phát hiện một cái cửa sổ, Tiêu Kì Huyên muốn cố gắng đi đến hướng đó cho dù con đường đó phủ đầy bụi gai, nàng cũng muốn phá vỡ nó. Vân Thiên Hà từng nói một câu, “tôi không thể giúp bạn sống từng ngày”, Tiêu Kì Huyên đối này câu nói này rất đồng ý, bất quá đối với người anh em họ Vân liều lĩnh xúc động nàng vẫn kiên trì giữ lại ý kiến này. Tình yêu không phải trò chơi như truy tìm kho báu, hoặc dùng các công cụ hack cheat là có thể trường sinh bất tử, thiên hạ vô địch. Tình yêu là thứ không có đạo lý gì, nhưng nó có nó quy tắc, giữa biển người mờ mịt tìm được người đó, đem hai trái tim tới gần nhau, đồng sinh công tử mới có vĩnh hằng.
Tiêu Kì Huyên tuy rằng chưa từng yêu đương bao giờ nhưng mà đạo lý này nàng biết, người bên người, chia tay rồi yêu, yêu rồi lại chia tay, mọi người đều đồng thời bận rộn tìm kiếm người kia của mình. Tiêu Kì Huyên cho rằng tình yêu không thể cầu mà chĩ có thể chờ đợi, duyên phận thật vi diệu, nó chỉ cần nhiệt tình tiến đến chắc chắn ngăn cũng không được.
“Tiểu Lãnh Tử, cứu chị một mạng, mời em ăn cơm đi” cơ hội phải tranh thủ, Tiêu Kì Huyên nếu như không đặt yêu cầu với Lãnh Huỳnh Duệ, chờ xe đến nơi thì hai người sẽ lưng tựa lưng chia lìa.
“Giống như lần trước em còn nợ tôi một con báo gấm đó” như vậy là có thể huề nhau, Tiêu, đừng đến gần nữa, hiện tại tôi rất rối rắm.
“Thiếu gì thì trả nấy, lần sau em mời chị, hôm nay chị mời em” chị không nói thì em củng quên, không có việc gì lớn, không phải là một con báo gấm thôi sao, cho dù mắc cỡ nào chị đây cũng mua được. Muốn từ chối ư, cửa cũng không có đâu, cửa sổ cũng đừng nghĩ, ngành công nghiệp quan sự đã giúp lớp kính cửa tốt hơn, đạn hay hỏa tiễn bắn tới cũng không vỡ.
“……”.
“Không nói lời nào, coi như là cam chịu , nơi ăn em chọn” Tiêu Kì Huyên việc nhân đức không nhường ai, cùng lái xe sư phó nói nhà ăn tên cùng vị trí, ngược lại nhìn Lãnh Huỳnh Duệ cười cười, âm thầm nói nhỏ, em sẽ không cho chị chạy trốn. “Tiểu Lãnh Tử, chị đang oán thầm phải không?”.
Lãnh Huỳnh Duệ ưỡn bản mặt trắng nõn ra nhìn Tiêu Kì Huyên, oán thầm, Tiêu đại phóng viên xem như cao minh, bất quá chị đây có chút mâu thuẫn, không cần phải ép uổng người khác như vậy, tâm tình chị đây đang không ổn định, lười so đo với em.
Tiêu Kì Huyên nhìn vẻ mặt ngốc ngốc của Lãnh Huỳnh Duệ thầm mắng mình đặt cược mười ba không thành công, thì ra Tiểu Bạch vùng lên cũng không dễ dàng, phong phạm ngự tỷ, ngự tỷ cứ như bé gái, hôm nay tạm thời nghỉ ngơi một chút đi, Tiểu Bạch, Tiểu Nhị mau mau đến.
“Tiểu Lãnh, không phải tâm tình chị không tốt nha?” nội tâm Tiêu Kì Huyên nhảy như điên, lời này từ miệng mình nói ra rất mất mặt, nhưng em là ngự tỷ, ngự tỷ a!
“… Không phải em đang chơi vui sao?” nếu không đáp lại, không chừng Tiêu Kì Huyên còn có thể diễn đến tiết mục hỗ trợ giảm béo gì đó.
“Ây, dỗ cho chị vui vẻ trở lại rất khó nha, em mà không như vậy thì chị sẽ đáp lại sao?” chị cho rằng em muốn ở bên chị dễ dàng ư, a, nếu cho cái tên Ôn Đình Đình kia biết em như vậy, thế nào nó cũng cười như điên, Tiêu Kì Huyên nghĩ vậy, lắc lắc đầu.
“Em rốt cuộc muốn như thế nào?”.
“Ăn cơm, ăn xong thì ngồi nói chuyện, chỉ đơn giản như vậy”.
Đèn neon ngoài cửa sổ lóe ra, người đi trên đường đông đúc. Bọn họ tay trong tay tản bộ, bọn họ ôm hôn nhau. Tiêu Kì Huyên cùng Lãnh Huỳnh Duệ, đi qua bên cạnh bọn họ làm như không thấy, tay của hai người trong lúc lơ đãng đã nắm cùng một chỗ, Tiêu Kì Huyên muốn nắm, đáng tiếc thời cơ không thích hợp. Cảm xúc làn da tiếp xúc, Lãnh Huỳnh Duệ bất giác cảm thấy xa lạ, thanh âm trong nội tâm không ngừng kêu gọi.
Đây là một nhà hàng Thái Lan, nhân viên đón khách ở cửa mặc một bộ đồ Thái, nhìn thấy khách đến, hai tay chắp lại thành hình chữ thập trước ngực. Nhân viên đó cỏn chọn cho các nàng vị trí bàn ăn có ghế là xích đu, nhà hàng rất náo nhiệt thực khách ra vào, chỉ còn một bàn dành cho cặp đôi này là còn trống, hai người xem như bình thường mà ngồi xuống gọi cơm.
“Trước kia em từng đến qua một lần, nơi này có món cá ăn ngon lắm” Tiêu Kì Huyên đảo khách thành chủ, giới thiệu món ăn đặc sắc của nhà hàng này.
“Được, em gọi đi” Lãnh Huỳnh Duệ cũng không nói gì, thời đại học nàng cùng Ninh Ngưng cũng từng tới nơi này một lần, lúc ấy vừa khai trương, hai người từ xa mà tới, vốn định tìm vị trí dành cho tình nhân, nhưng ngay lúc đó chủ nhà hàng tỏ vẻ tình nhân là phải có một nam một nữ cho nên đã xếp cho các nàng một vị trí bình thường không thể bình thường hơn. Lúc đó Lãnh Huỳnh Duệ có chút không phục, muốn tìm chủ nhà hàng lý luận lại bị Ninh Ngưng cản lại, nàng nói lần này không thể trải nghiệm ngế xích đu thì có thể đến đây lần nữa. Ngày thứ ba sau khi nói câu này, Ninh Ngưng liền xảy ra chuyện, Lãnh Huỳnh Duệ không còn tới nơi này nữa.
“Chúng tôi muốn món này, này, còn cái này, cơm cũng dọn chung lên đây đi” Tiêu Kì Huyên nhìn vào thực đơn chỉ chỉ vài món ăn, Lãnh Huỳnh Duệ ngồi ở đối diện nhìn nàng.
“Trên mặt em có gì sao?” Tiêu Kì Huyên hỏi.
“Không có” Lãnh Huỳnh Duệ đáp, lòng nàng cũng nghĩ như vậy: động tác của Tiêu cùng Ninh nhi giống nhau như đúc, chọn món ăn cũng giống nhau, nên vui vẻ hay nên mất mát đây.
Tiêu Kì Huyên gắp chút cá để vào chén Lãnh Huỳnh Duệ, cá nơi này ít xương, đầy đủ hương vị. Lãnh Huỳnh Duệ thất thần, nhìn đồ ăn trong chén ngày càng nhiều hơn mới bắt đầu ăn, hương vị cùng năm đó giống nhau, ê ẩm, cay, nơi này hoàn cảnh cũng giống khi đó, nhạc Thái Lan nghe không hiểu, hương thơm trong nhà hàng đến từ Đông Nam Á.
“Thế nào, hương vị không tồi chứ?”.
“Tiêu, tôi cùng Ninh Ngưng đã từng tới nơi này”.
“……” tâm hơi hơi lạnh đi, đây xem như trở về chốn cũ sao, “A, phải không, thật trùng hợp”.
“Em không ngại sao?”.
“Có gì mà để ý. Tiểu Lãnh Tử, hôm nay sao nhìn chị ngu ngốc thế nào đó?” Tiêu Kì Huyên biểu tình cười cười, tâm tình cũng đau xót, thì ra yêu thương một cô gái đã từng có người yêu thì người đau đầu tiên là mình, “Nếu đã tới, vậy phải ăn cho ngon, em không gắp cho chị nữa, bụng thật đói” ngoài miệng nói đói xong, đồ ăn trong miệng lại nhạt như nước ốc.
“……” Lãnh Huỳnh Duệ uống một ngụm nước ngọt, mím môi nhìn Tiêu Kì Huyên, tướng ăn của nàng còn tao nhã như ngày xưa, chỉ là tần suất nhai nuốt chậm đi rất nhiều, “Tiêu, tôi không bỏ xuống được” đây là vấn đề của chúng tôi, tôi đi rồi cũng không quay về.
“Đổi lại là em cũng như thế” không chiếm được chính là tốt nhất, huống chi thời điểm Lãnh Huỳnh Duệ cùng Ninh Ngưng yêu nhau bởi vì ngoài ý muốn mà tách ra, điểm ấy Tiêu Kì Huyên hiểu được, “Nhưng Tiểu Lãnh Tử, con người là động vật ích kỷ”.
“……” Lãnh Huỳnh Duệ nghe xong dừng động tay trên tay lại, nhìn chăm chú vào Tiêu Kì Huyên, đôi mắt của nàng sạch sẽ trong suốt, nàng nhỏ giọng thả chậm ngôn từ giống như ma chú truyền vào trong tai Lãnh Huỳnh Duệ.
“Tiểu Lãnh Tử, chị hãy nghe cho kỹ” Tiêu Kì Huyên biết Lãnh Huỳnh Duệ hiểu ý của nàng, Tiêu Kì Huyên cũng hiểu được Lãnh Huỳnh Duệ giả bộ hồ đồ, “Em rất hâm mộ tình yêu say dắm của chị dành cho Ninh Ngưng, em cũng rất phục sự chấp nhất của chị đối với cô ấy, vì vậy em cũng rất ghen tị vì Ninh Ngưng có thể có được tình yêu của chị, chị có thể dành tình yêu cho cô ấy nhiều năm như vậy, nhớ mãi không quên”.
Lãnh Huỳnh Duệ đem hai tay lồng vào nhau đặt trên bàn, Tiêu Kì Huyên nói những câu khảm vào trong lòng nàng. Nhớ lại như cuộn phim chiếu lại những thứ đã trải qua, lâu lâu tua lại nhìn một cái, có thể làm cho người ta điều hiểu được, nhưng nhìn nhiều hơn sẽ trầm mê, mất đi chính mình, bỏ qua trí nhớ mới. Lãnh Huỳnh Duệ đúng là như thế, đoạn hồi ức kia với nàng mà nói là tiếc nuối, là đoạn hồi ức cho nàng không thể tiêu tan tiếc nuối.
“Tiểu Lãnh Tử, em không yêu cầu chị lập tức tiếp nhận em” em chỉ muốn một cơ hội, có thể chứ? “Em cũng sẽ không buông tha”.