LUẬT SƯ, ĐỪNG CHẠY! - Chương 26: Đùa giỡn
Đêm mùa hè, vườn hoa dưới lầu có tiếng kêu của hàng chục loại côn trùng, ánh trăng lặng im chiếu sáng con đường cho người đi lại, làn gió dịu mát. Máy điều hòa bên ngoài rầm rầm rung động, mọi người trong thành phố sớm đã có thói quen tự mình tạo tạp âm cho mình nghe, giống như có âm thanh đó xuất hiện mùa hè mới xem như đầy đủ.
Dười tác dụng của điều hòa, nhiệt độ trong phòng sảng khoái hợp lòng người, bức màn bằng vải bông thật dày được thiết kế để che chắn không gian riêng tư của chủ nhân. Ngọn đèn màu cam hình cái nấm nhỏ được gắn sát vách tường để lộ ra ngôi nhà ấm áp của chủ nhân. Trong phòng ngoại trừ tiếng hít thở đều đều, mà tiếng hít thở này nghe lại lệch nhau làm cho người ta tò mò muốn tìm tòi đến tận cùng.
Nhìn lên trên giường, một đôi mỹ nhân mặc quần áo đầy đủ đang nằm ngủ. Mi mắt các nàng rủ xuống tự nhiên, lông mi cong cong, khóe môi không tự giác nhoẻn lên, bày ra những đường cong tự nhiên nhất, nhiệt độ cơ thể được điều hòa làm mát, hai người cùng nhau sóng vai ngủ ngon lành, như một đôi song sinh khác trứng, khuôn mặt mỗi người xinh đẹp theo một cách khác nhau.
Tiêu Kì Huyên trong giấc ngủ say ngoắc khóe môi một cái, cả người đắm chìm trong giấc mộng đẹp được Chu Công đưa đến.
Bờ biển ngày hè, mặt trời chói chan trên đầu, gió mang theo hương vị độc đáo của biển từng đợt từng đợt thổi lại. Trên bờ cát chi chít các mái ô đủ màu sắc, trong đó có một mái che hình hoa cúc, phía dưới là một cái ghế nằm thoải mái màu trắng. Trên ghế có một người đẹp đang nằm, nàng mặc bikini hình hoa, trên đầu đội một cái nón rơm kiểu Hawaii thật to, kính mát gọng trắng đặt trên cái mũi cao thẳng, một bộ dáng nhàn nhã.
“Tiểu Lãnh Tử, kem chống nắng” Tiêu Kì Huyên nhấp một ngụm đồ uồng ướp lạnh dặn dò.
“Vâng” Lãnh Huỳnh Duệ mặc một bộ trang phục hầu gái, không dám ngẩng đầu nhìn, nàng nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Tiêu Kì Huyên, tỉ mỉ vì nàng bôi loạn xạ kem chống nắng.
“Tiểu Lãnh Tử, thêm đá”.
“Vâng” Lãnh Huỳnh Duệ không có nửa câu oán hận, nhấn nút trên máy làm đá, viên đá này nối tiếp viên đá khác đi ra, thời điểm đá đầy xô lại dùng đồ gắp gắp từng viên đá một bỏ vào trong ly đồ uống của Tiêu Kì Huyên.
“Tiểu Lãnh Tử, thế này mới ngoan. Ha ha ha ha” Tiêu Kì Huyên cười, nàng xem như đem oán khí trước kia xả ra, còn không quên thử qua cảm giác đại gia.
Lãnh Huỳnh Duệ nắm chặt tạp dề, mắt mang hơi nước, nhẹ nắm cánh tay Tiêu Kì Huyên, ánh mắt lộ ra yêu thương, từ ngữ nhẹ nhàng mà dịu dàng, “Tiêu, em không tiếp tục tra tấn chị nữa được không, em có biết là chị yêu em không, để chị và em cùng nhau vượt qua mỗi phút mỗi giây của cuộc sống được không?”.
Tiêu Kì Huyên đỏ mặt, phảng phất ngượng ngùng như cô gái bình thường, nàng nhăn nhó, hất tay Lãnh Huỳnh Duệ ra, gắt giọng “Đáng ghét”.
……
“Áo……!” cánh tay Lãnh Huỳnh Duệ bị người ta hung hăng ném ra ngoài, trực tiếp đụng vào tường, đau đến nỗi nàng giật mình ngồi dậy, co cánh tay lại, tập trung nhìn vào cái bọc trắng nõn tròn tròn như heo kia. Vừa định chửi ầm lên, quay đầu lại phát hiện Tiêu Kì Huyên ngủ thật đẹp, phần áo trước ngực trễ xuống làm lộ rõ khe chữ V, vẻ mặt như màu rượu đỏ, khóe miệng giơ lên thành hình lưỡi liềm hồng phấn, Lãnh Huỳnh Duệ không đành lòng làm nàng tỉnh lại, xoa xoa cánh tay, nhìn đồng hồ trước mắt, hơn hai giờ sáng, vẫn là tiếp tục ngủ đi.
Lãnh Huỳnh Duệ đưa lưng về phía Tiêu Kì Huyên, đắp chăn, nhắm mắt lại chuẩn bị nhập mộng. Chăn bị hai người chia sẻ, ở giữa tạo thành một khe hở không theo bất kỳ quy tắc nào, điều hòa nhiệt độ có chút thấp, Tiêu Kì Huyên tìm hơi ấm nên nhích về phía trước, vươn cánh tay ôm Lãnh Huỳnh Duệ giống như trước đây thường ôm gấu bông. Tim Lãnh Huỳnh Duệ thịch vài cái, tâm tình kích động, rốt cục cũng không thấy phiền, bước vào mộng đẹp.
“Buzz…..buzz….buzz……” di động Tiêu Kì Huyên reo vang , một bàn tay từ trong chăn vươn ra sờ soạng.
“A..lo” thanh âm lười biếng, buồn ngủ chưa tan.
“Huyên Huyên, tớ không gọi được xe, cậu có thể tới đón tớ một chút được không?” Ôn Đình Đình cực kỳ phấn khởi, nàng vừa xuống máy bay, sai giờ còn chưa kịp đổi lại, nàng đi công tác ở quốc gia khác, đúng mười giờ sáng ở nước người ta thì trong nước trời còn đang ở thời điểm rạng sáng, tối đen, xe khách ở sân bay hôm nay không biết vì sao một chiếc cũng không thấy.
Tiêu Kì Huyên nhu dụi mắt, “Ok, chờ chút đi, đừng chạy loạn” ngáp một cái, bò xuống giường, rửa mặt đơn giản, thay đổi quần áo mới nhớ tới mình không có bằng lái. Phải quành ngược lại phòng ngủ chuẩn bị gọi Lãnh Huỳnh Duệ rời giường.
“A Lãnh, dậy đi, dậy đi” Tiêu Kì Huyên thấp giọng gọi.
“Lãnh Huỳnh Duệ, đừng ngủ” Tiêu Kì Huyên lắc lắc.
“Tiểu Lãnh Tử!” nếu không dậy thì sẽ dùng cách gõ chén.
“Dậy làm gì!” Lãnh Huỳnh Duệ không vui, trong mắt tất cả đều là tơ máu, nàng không thích bị ép buộc.
“Theo giúp em đi đón Đình Đình được không?” Tiêu Kì Huyên nhìn bộ dáng Lãnh Huỳnh Duệ mà ngượng ngùng xoắn ngón tay.
“Tự em đi không được sao? Tôi đang buồn ngủ!”.
“Em……” Tiêu Kì Huyên cúi đầu, mí mắt nâng lên, trợn to hai mắt, chu môi hồng thì thào nói, “Người ta không có bằng lái xe”.
Lãnh Huỳnh Duệ tức muốn hộc máu, em gái à, em không có bằng lái xe, nói giỡn sao, chỗ này là thành phố lớn đó, tùy tiện ngoắc một cái sẽ có năm sáu người trên mười tám tuổi khỏe mạnh có bằng lái, em lại có thể nói cho tôi biết em không có bằng lái xe, em là người hành tinh nào thế, không phải là xuyên qua thời không mà đến chứ?
“Chị giúp được không?” mặc cho ai đó dịu dàng cầu xin, cũng không nhẫn tâm cự tuyệt, Lãnh Huỳnh Duệ thở dài, tôi mắc nợ em mà, bò xuống giường, vội vàng chuẩn bị một chút liền đi theo Tiêu Kì Huyên ra cửa.
Tiêu Kì Huyên lên xe, lúc đầu còn nói chuyện cùng Lãnh Huỳnh Duệ sau đó không biết từ lúc nào mí mắt bắt đầu đánh nhau, dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi. Lãnh Huỳnh Duệ nhìn nàng một cái, đem tốc độ xe giảm lại, bật đèn tín hiệu quẹo phải đến đường phụ, tắp vào lề dừng lại. Lãnh Huỳnh Duệ theo bản năng nhìn ra ghế phía sau, rỗng tuếch, mới nhớ đến đây là xe của Ôn Đình Đình. Trên xe ngoại trừ một ít vật trang trí đáng yêu thì chính là đồ ăn vặt ít đường, đồ dùng sưởi ấm gì đó không có một cái.
Tay trái đỡ lấy dây an toàn, tay phải chậm rãi ấn xuống cái nút PUSH màu đỏ, khớp nối bắn ra, Lãnh Huỳnh Duệ đem nó cẩn thận đặt qua một bên, kéo khóa kéo xuống, cởϊ áσ khoác ra, đem nó đắp lên trên người Tiêu Kì Huyên, tốt rồi, cài dây an toàn một lần nữa, tiếp tục lái xe.
Ôn Đình Đình lôi tay cầm vali đứng ở cửa, nhìn chiếc Sagitar màu đỏ chạy đến vẫy vẫy tay. Nàng tưởng Tiêu Kì Huyên lái xe, nhanh như vậy có thể thi được bằng lái, thật không hổ là bông hoa cải dầu, thời điểm xe dừng trước mặt Ôn Đình Đình mới nhìn rõ lái xe là Lãnh Huỳnh Duệ, hơn nữa nàng chỉ mặc một cái áo màu trắng, Ôn Đình Đình nuốt nuốt nước miếng, cô gái này không làm người mẫu thật đáng tiếc.
Lãnh Huỳnh Duệ nhìn nhìn Tiêu Kì Huyên, thấy nàng ngủ an ổn cũng không muốn kêu nàng, tự mình mở cửa xuống xe.
“Cô Ôn đợi lâu rồi” Lãnh Huỳnh Duệ tiếp nhận vali hành lý trong tay Ôn Đình Đình bỏ vào cốp xe, sức nặng còn có thể chấp nhận được, không phải rất nặng.
“Luật sư Lãnh, cô mặc quá ít” Ôn Đình Đình lấy lại vali, mở ra, lấy áo khoác đưa cho Lãnh Huỳnh Duệ, “Mặc vào trước đi”.
“Cảm ơn” Lãnh Huỳnh Duệ nhận mặc lên người, mùi nước hoa này nàng không quá thích, nhưng ý tốt của người ta cũng không thể cự tuyệt, cứ mặc trước đi đã.
“Sao cô lại tới đây, Huyên Huyên đâu?” Ôn Đình Đình đem vali bỏ vào cốp xe, vừa mới chuẩn bị đóng xuống đã bị Lãnh Huỳnh Duệ ngăn lại.
“Nàng ở trong xe, đang ngủ” Lãnh Huỳnh Duệ từ từ đóng cốp xe, dùng chìa khóa vặn một cái, trên xe cơ bản không có chấn động gì.
“Chốc nữa tôi lái về, luật sư Lãnh cũng ngủ chút đi”.
“Không có việc gì, tôi đã muốn tỉnh. Nhưng còn cô, bay một chuyến như vậy cũng rất mệt”.
“Ha ha, tôi đây cung kính không bằng tuân lệnh” mình nếu là đàn ông thì tốt rồi, dịu dàng săn sóc, còn thông minh có năng lực, nhiều tiền lại đẹp đẽ như vậy mình nhất định sẽ gả cho nàng, Ôn Đình Đình vẫn có cảm giác không sai với Lãnh Huỳnh Duệ, dịu dàng như vậy Ôn Đình Đình khó gặp. Lãnh Huỳnh Duệ ở công ty có tiếng lạnh lùng, khó gần, buồn chán, nàng nói không nhiều nhưng đã nói thì những câu đó rất có sức nặng; Nhìn dịu dàng mềm mại, nhưng khi xử lý công việc thì nàng như vại ba chân ai lay cũng không di chuyển; Người theo đuổi nàng là một bó to nhưng chưa từng thấy ai thành công; Nghe nói trước kia nàng từng có một người bạn gái, nhưng đây cũng giới hạn trong nghe nói.
Lãnh Huỳnh Duệ nhìn Ôn Đình Đình ngồi vào xe, bàn thân mình cũng trở lại ghế điều khiển. Áo khoác trên người Tiêu Kì Huyên có chút xệ xuống, Lãnh Huỳnh Duệ nghiêng người giúp nàng đem quần áo sửa sang lại cho tốt, thật cẩn thận vén lại mái tóc của nàng rồi sau đó dịu dàng cười cười, ngồi xuống. Nụ cười này Lãnh Huỳnh Duệ cũng không phát hiện nó quá mức tự nhiên, tự nhiên đến vô tâm thể hiện, nhưng một màn này lại bị Ôn Đình Đình nhìn vào trong mắt, ghi tạc trong lòng.
Xe tiến vào nội thành, vừa lúc gặp phải kiểm soát giao thông, dừng lại chính là một giờ, hai người đẹp đang ngủ trên xe, tư thế ngủ khác nhau, ngủ ngon vô cùng, mí mắt Lãnh Huỳnh Duệ cũng muốn đánh nhau, không còn cách nào đành phải tìm một viên kẹo bạc hà bỏ vào miệng, vực dậy tinh thần. Xe một lần nữa trở lại tiểu khu đã là sáu giờ ba mươi sáng, trời đã gần sáng tỏ, mọi người đang tập thể dục buổi sáng, cũng có người lục tục ra khỏi cửa nhà.
Lãnh Huỳnh Duệ dừng xe, điều chỉnh điều hòa, mở radio, chỉnh âm lượng từ nhỏ đến to nhất thì hai người đẹp đang ngủ trên xe mới chậm rãi mở mắt, cách gọi thức dậy như vậy so với vỗ nhẹ cùng kêu la nhạ nhàng hơn rất nhiều.
“Oáp!” Tiêu Kì Huyên nhìn sắc trời sáng rõ mà xe vẫn đang đứng ở vị trí hôm qua, nghĩ rằng phen này nguy rồi, “A Lãnh! Đình Đình còn ở sân bay, làm sao bây giờ?”.
“Huyên Huyên, tớ đã trở về” Ôn Đình Đình xoa mắt, rốt cuộc ai trong các nàng đang nằm mơ.
“……” Tiêu Kì Huyên nhìn Lãnh Huỳnh Duệ, mặt giống như bị hỏa thiêu, “Cám ơn chị”.
“Dùng đặc quyền thôi” Lãnh Huỳnh Duệ thú vị nói, nhớ tới ngày đó Tiêu Kì Huyên nghiêm trang liền cảm thấy buồn cười.
“Dùng tốt lắm”.
“Đặc quyền cũng có giá nha, tôi không chọn gì khác, một tấm da báo gấm là được rồi”.
“Chị muốn tống tiền à?!”.
“Thì như thế nào?” Lãnh Huỳnh Duệ nhún vai, cảm giác khi dễ người khác thật tốt.