Long Xà Diễn Nghĩa - Chương 524: Trảo công Tam Hoàng pháo chủy
- Trang chủ
- Truyện tranh
- Long Xà Diễn Nghĩa
- Chương 524: Trảo công Tam Hoàng pháo chủy
Phàm là cao thủ hóa kình, đều ra tay rất tàn nhẫn.
Phịch!
Hoắc Linh Nhi chỉ huơ tay “Thủ huy tì bà” đã làm đứt đoạn toàn bộ gân cổ tay của cao thủ người Nga, sau đó luân phiên ba chiêu “Bạch viên hiến quả” “Ưng kích trường không” “HỈ thước đặng chi”. Người này dù một mét tám hoặc chín, thể trọng hơn 100kg như gấu bắc cực cũng bị đánh cho phun huyết ba thước, bay ra xa hơn vài mét.
“Lại một người nữa.”
“Xem ra không một ai có thể ngăn cản cước bộ của Hoắc Linh Nhi!”
“Vậy cũng chưa chắc. Phải đến đợi phiên những người Hoa này tự giết hại lẫn nhau.”
Hoắc Linh Nhi lại đến cuộc chiến thứ ba.
Hai cuộc chiến trước đều là những cao thủ đẳng cấp Hóa kình, kinh nghiệm thực chiến phong phú. Nhưng lại không hề có lực tay bị Hoắc Linh Nhi tay không dễ dàng đánh bại.
Trên tràng những cao thủ có nhãn quang lợi hại đều có thể rõ ràng nhìn ra, Hoắc Linh Nhi đã có sự biến hóa thoát thai hoàn cốt.
Cùng lúc đó, Vương Hồng Cát, Lạc Tiểu Mạnh cũng cảm giác rất rõ ràng sự biến hóa của Hoắc Linh Nhi, trong nội tâm càng đề cao cảnh giác.
Ngày thứ bảy của đại hội võ đạo, những cao thủ Đan kình thật kì là không cần phải ra tay, toàn bộ đều là cao thủ Hóa kình chém giết.
Bởi vì chỉ cần đến lượt cao thủ Đan kình, những kẻ còn lại toàn bộ đều né tránh hoặc bỏ lượt.
Tựa hồ hơn 100 vị cao thủ Hóa kình là sự chuẩn bị cho cuộc tàn sát lẫn nhau của các cao thủ Đan kình. Vị trí còn khuyết sẽ mau chóng được biết.
Vương Siêu cũng đến lượt 3, đều là bỏ lượt. Thật sự là có ai dám đấu lại vị trí “Chân tiên”của hắn.
Tinh hình thế này, cứ duy trì liên tục đến cuối buổi.
Buổi tối đại hội võ đạo sau vài giờ nghỉ ngơi lại tiếp tục tiến vào chiến đấu.
Trên màn hình lớn của máy tính hiện ra.
Phong Thái – Trung Quốc
Lưu Mộc Bạch – Trung Quốc.
Đây là sự gặp mặt giữa hai cao thủ Đan kình.
Sau khi hai người gặp mặt, 10 người trước đại hội võ đạo sẽ bị thiếu đi mất một người.
Rất nhiều người đang mỏi mắt trông chờ trận đấu này.
Đồng thời, các tổ chức của các nước trên thế giới cũng đang thông qua nhiều con đường bí mật để quan sát cuộc chiến võ đạo, mở ra những sòng bạc lớn và nghiên cứu phân tích ra đủ loại số liệu
Lúc này, Thái Phong đã thay một chiếc váy tơ lụa sáng bóng, răng trắng mắt sáng, lông mày như loan nguyệt, giống như trẻ hơn mười mấy tuổi so với xuất tràng trước kia, nhìn thế nào cũng giống phong vận của một thiếu nữ.
Những người quen thân với Phong Thái thập phần kinh ngạc, dù bây giờ Phong Thái cùng Tô Tiểu Nguyệt con gái nàng đứng cạnh nhau, trăm phần trăm là không thể nhận ra được đây là hai mẹ con.
“Mẹ tại sao lại trở nên trẻ như vậy?”
Trong phòng bí mật Tô Tiểu Nguyệt đang căng thẳng xem trận đấu cũng không tránh khói khiếp sợ.
“Mấy ngày này, mẹ cũng thoát thai hoán cốt rồi!”
Tô Tiểu Nguyệt trái lại biết rất rõ. Phong Thái từ lúc đánh hạ Y Hạ Nguyên, trong lúc dưỡng thương, cơ thể dường như đã xảy ra một ít thay đổi không tưởng.
Lưu Mộc Bạch thượng tràng nhìn thấy Phong Thái, thoáng sửng sốt, như bị vinh quang của Phong Thái mà khiếp sợ, mí mắt rõ ràng nháy nháy, khí huyết toàn thân hơi chấn động, không biết đang nghĩ cái gì.
“Làm sao vậy? Mộc Bạch? Ngươi chẳng lẽ không muốn động thủ cùng ta?”
Trông thấy bộ dạng của Lưu Mộc Bạch, Phong Thái cười nói.
“Ài…không phải thế…đến bây giờ, còn muốn hay không muốn sao.” Lưu Mộc Bạch ngẩng đầu lên”Ta thật sự kinh ngạc, ở Bắc Kinh nhiều năm như vậy, chúng ta đều không biết Tô phu nhân lại là một vị đại cao thủ tuyệt đỉnh, đúng là có công phu giấu tài, làm người khác kinh ngạc.”
“Cái này cũng không có gì, sau đắc pháp thì vong pháp mà thôi.” Phong Thái nói một câu có phần thiền lí:” Đại hội võ đạo những ngày này, bất luận là cao thủ tuyệt đỉnh hay là quyền sư bình thường, mỗi người đều thu được lợi ích không nhỏ. Ta xem dáng điệu của ngươi, chắc chắn là công phu đã tiến triển đến trình độ thâm sâu khó lường rồi, làm ta thấy rất thú vị.”
Lời nói của Phong Thái rất đúng. Cho dù là đại hội võ đạo bắt đầu mấy tháng trước hay là quá trình đại hội thì lợi ích của người luyện võ là không thể nào tưởng tượng được. Đại hội võ đạo trước là thúc giục nghiêm khắc sau là quan sát sinh và tử.
“Tô phu nhân thân phận của ngươi rất đặc biệt, nhưng mà đã trên này thì ta sẽ không lưu tình đâu.” Lưu Mộc Bạch nói.
“Ta cũng không phải là Tô phu nhân, mà là Phong Thái – chính tông truyền nhân đời thứ hai của Tam Hoàng Pháo Chủy.” Phong Thái cười nói “Mộc Bạch ngươi nếu trong lòng còn kiêng nể, hay là sớm rút lui đi.”
“Ha ha ha ha. Nói rất hay.” Lưu Mộc Bạch cũng cười:” Trong nội tâm ta không hề nghĩ kiêng nể, chỉ dự tính làm sao có thể đỡ mệt chút thôi. Phong Thái ngươi cũng quá coi thường Lưu Mộc Bạch ta rồi. Khiến cho ta dùng Âm Phù Thương, vậy sẽ lãnh giáo một chút Tam Hoàng Chủy của ngươi.”
“Ngươi muốn so với binh khí?” Phong Thái nói
Lưu Mộc Bạch lắc đầu:”Ta từ lâu đã không dùng thương rồi. Dùng thương hay không dùng cũng như nhau thôi. Nhưng nếu như Phong Thái ngươi muốn so với vũ khí thì ta cũng sẽ theo đến cùng.”
“Rất thẳng thắn.” Phong Thái tung tà váy lên không nói gì nữa.
Lưu Mộc Bạch cũng không không nói chuyện, hai người lẳng lẳng chờ tiếng chuông vang lên.
Mấy phút sau, tiếng chuông đột ngột vang lên.
Ngoài dự kiến của tất cả mọi người. Sau hồi chuông, hai người không hề động thủ kịch liệt.
Phong Thái vẫn đứng bất động.
Còn Lưu Mộc Bạch bắt đầu chạy theo hình chữ “s”vòng quanh Phong Thái. Đi qua đi lại như con nhện nhả tơ quấn quanh con mồi, hoặc giả cũng giống sư tử đang thử thăm dò con mồi.
Phong Thái đứng ở giữa, cước bộ vẫn bất động, không vì Lưu Mộc Bạch vòng qua vòng lại mà có một chút hoang mang.
Mà Lưu Mộc Bạch dường như cũng rất kiên nhẫn, không ngừng đi ngược xuôi trái phải theo hình vòng cung mà cũng không động thủ.
” Đây là Tranh Viên Bộ của Bát Quái Chưởng, nhưng hình như lại có sự khác biệt rất nhỏ. Tại sao Lưu Mộc Bạch lại thay đổi khí thế công kích của đại thương thành loại công kích mang tính thăm dò này?”
Hoắc Linh Nhi nhìn hai người một động một tĩnh, không có cảnh giao thủ nên nên nghi ngờ này ra.
Nàng tất nhiên nhìn ra được. Đấu pháp của Lưu Mộc Bạch là chiến thuật của Bát Quái Chưởng, người luyện Bát Quái Chưởng khi đánh nhau bắt đầu bao giờ cũng đi vòng ngoài, vây kẻ địch lại. Thứ nhất là để xem phản phản ứng kẻ địch, chờ đợi công kích, thứ hai là để nhiễu loạn cảm giác phương vị của địch nhân, làm cho tinh thần và trí tuệ bị mê hoặc.
Nhưng Lưu Mộc Bạch chuyển vòng ngược xuôi đều không có như vậy.
Hơn nữa Hoắc Linh Nhi đã nhìn ra, Lưu Mộc Bạch xoay quanh cũng rất có học vấn, tựa hồ phối hợp với vận chuyển khí huyết trong cơ thể rất nhịp nhàng. Mỗi một bước đi cơ thể lại càng thêm uyển chuyển, trọng tâm càng thêm vững chắc, tăng cường khí thế đè ép, dường như chỉ còn chờ con mồi kiệt quệ thì sẽ xuất thủ.
“Đây là một loại vũ bộ trong Âm Phù Kinh mà bây giờ Lưu Mộc Bạch đang dùng để dò xét đối phương, đồng thời mượn vận động mà dần dần thúc đẩy khí huyết của bản thân lên cực điểm, không cần mất công đột nhiên bộc phát. Đồng tiết kiệm tâm thần thể lực, đảo loạn tiết tấu của kẻ địch. Một con sư tử thông minh thì trước khi công kích con mồi phải đợi con mồi thất kinh hoảng sợ mới đột ngột tấn công.”
Vương Siêu nói.
“Vậy tại sao Phong Thái không động thủ? Có phải là muốn phá hoại kế hoạch của Lưu Mộc Bạch.” Hoắc Linh Nhi nói.
“Phong Thái đang đợi, chính là đợi lúc Lưu Mộc Bạch khí huyết khí thế vận hành đến mức cuối cùng thì mới xuất thủ.. Nàng ta rất tin tưởng có thể đập tan Lưu Mộc Bạch, lấy kiên công kiên. Mà Lưu Mộc Bạch cũng biết quyền ý của Phong Thái, nhường trước đối thủ. Cho nên mới yên tâm sử dụng loại chiến thuật này. Lưu Mộc Bạch người này tuyệt đối không đơn giản, hắn còn kiên nhẫn hơn Vũ Vận Long. Ngươi phải thật chú ý, giao thủ giữa hai người, ngươi phải hết sức nhìn cho rõ, nhìn thật kĩ chiến đấu của cao thủ tuyệt đỉnh. Đó chính là bắt đầu bước vào cảnh giới này.
Vương Siêu càng tinh tường hơn bất kì người nào.
Vương Siêu vừa dứt lời thì xung quanh mọi thứ đã yên tĩnh trở lại.
Trong tràng, chỉ có duy nhất một âm thanh.
Đó là tiếng bước chân xoay quanh của Lưu Mộc Bạch.
Loại âm thanh nặng nhẹ này dường như có một quy luật quỷ bí, giống như cái búa gõ dồn dập vào lòng người, sinh ra cảm giác hoảng loạn.
Người xem trên tràng đều cảm thấy tâm ý hoảng loạn, tâm tình bực bội chứ huống chi Phong Thái, nàng ta ở trung tâm đã phải chịu bao nhiêu áp lực rồi.
Ngược lại, thần sắc của Phong Thái vẫn rất bình thường.
Đột nhiên, Lưu Mộc Bạch dừng lại. Vốn dĩ khí huyết của hắn đang vận chuyển, còn phải thêm vài bước nữa, mới có thể đạt được đến cực đại. Nhưng không hề bước tiếp, thoáng cái đã dừng lại, thân thể xông về phía trước, ôm khuỷu tay.
Cả người Lưu Mộc Bạch như hỏa pháo khổng lồ, lại như máy ném đá, không gì sánh kịp sức mạnh và tốc độ của hắn, thẳng hướng về Phong Thái.
“Cản nguyệt thế” của “Âm phù thương”
Phong Thái đối mặt với va chạm này, không lui về phía sau, lại tiến hai bước, chắp hai tay dùng thức thức “Củng thủ chủy” trong Tam Hoàng Pháo Chủy, va chạm vào khuỷu tay của Lưu Mộc Bạch.
Hai người va chạm vô cùng khốc liệt, vượt qua cả dự liệu,nhưng không có chấn động, trực tiếp quấn lấy nhau.
Trước tiên Lưu Mộc Bạch trầm khuỷu tay trái, đâm vào bụng Phong Thái, Phong Thái xuất thủ dùng cầm nã thủ ngạnh kháng. Hai người lại đụng một lần nữa. Sau đó Phong Thái phản kích bằng trảo ” Đại điêu sát lang”.
Năm ngón tay Phong Thái duỗi hết sức, thoáng cái kéo ra,trảo như móc sắt bạc, ấn xuống. Đồng thời eo của nàng nhẹ vặn, mềm dẻo như rắn, bụng truyền đến âm thanh liên tiếp soàn soạt soàn soạt.
Âm thanh này giống như vảy cá trượt đi rất nhanh.
Loại âm thanh này,mọi người đều nghe rất rõ.
Gần thức thứ nhất, pháp luyện cầm nã thủ “Điêu trảo xà yêu” trong Tam Hoàng Pháo Chủy của Phong Thanh luyện không kém gì cảnh giới của Nghiêu thần.
Càng quan trọng hơn là, Phong Thanh sử dụng thủ pháp đại điêu sát lang, thậm chí có tư thái hung mãnh hơn cả Bằng Vương Quyền của Nhạc Bằng.
Đại Bằng Quyền ‘phi dương bạt hỗ ngã vi hùng’, khí thế nổi lên như diều gặp gió. Đại điêu sát lang của Phong Thái là từ cao mà xuống, phủ trùm sự chết chóc trong thiên địa, như Lôi Đình tức giận, như cơn giận của vương giả, khiến cho trăm vạn thi thể ngã gục, lưu huyết khắp nơi.
Lưu Mộc Bạch cũng không ngờ rằng, khí thế cầm nã thủ của Phong Thái lại hung mãnh đến trình độ này, chỉ kém một chút so với uy thế phô thiên cái địa bao trùm thiên hạ của Vương Siêu.
Trong mắt của Lưu Mộc Bạch, năm ngón trảo giáp của Phong Thái, đao lân thanh hắc, có nhiều loại thủ pháp như án, trảo, nhiếp, nã, cầm, đãi, chuyển, một trảo chi thế lại có thể lại có thể chế ngự được tư thế chuyển động của hắn.
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!