LONG HỒN HÀNH GIẢ - Chương 35: 35 Ông Ngụy
Tả Long mỉm cười xua tay: “Không cần, chuyện nhỏ thôi, xem ra em ra ngoài phải mang theo mấy vệ sĩ rồi”.
Ngụy Tuyết Phi khẽ cắn môi, do dự một chút rồi cuối cùng lên tiếng: “Thầy Tả nếu như thầy không ngại thì em muốn nhờ thầy làm vệ sĩ cho em, được không?”
Cái gì!
Không chỉ có Tả Long trợn tròn hai mắt mà ngay đến Điền Thư Ngữ bên cạnh cũng không giữ được bình tĩnh.
“Phi Phi, cậu nói thật à? Mặc dù thầy Tả quả thực rất lợi hại”.
Ngụy Tuyết Phi gật đầu, chuyện của mình tự mình biết, không ngờ yên tĩnh mấy tháng, đám kẻ thù trong bóng tối này lại bắt đầu ra tay rồi.
Nhưng điểm khiến cô thấy kỳ lạ là trong nhà lần này lại không phái người tới bảo vệ cô.
Hơn nữa cùng là người luyện võ, Tả Long mạnh thế nào ít nhất cô cũng có thể sơ lược nhìn ra.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là đề nghị của Ngụy Tuyết Phi, cụ thể có thể thực thi hay không thì phải đợi nhà họ Ngụy điều tra rõ thân thế của Tả Long mới có thể quyết định.
Tả Long xoa cằm, rốt cuộc có đồng ý hay không đây?
Nhiệm vụ bảo vệ anh thật sự không quá thích thú, nhưng đây lại là cơ hội cực tốt để tiếp xúc gần với Ngụy Tuyết Phi, phải cân nhắc xem sao.
Ban ngày đương nhiên không cần nói, trong trường học bình thường cũng sẽ không phải là nơi sát thủ chọn để ra tay, như vậy sẽ hoàn toàn khiến bộ an ninh đặc biệt Hoa Hạ nổi giận, nhất định sẽ đào bới hang ổ của bọn chúng.
Nhưng buổi tối thì không dễ nói.
“Tôi! “
Vừa mới mở miệng, ai ngờ Ngụy Tuyết Phi đột nhiên cướp lời: “Thầy Tả, lần nữa cảm ơn thầy, em và Thư Ngữ đi trước đây, mấy ngày nữa thu xếp xong em sẽ tới tìm thầy”.
Điền Thư Ngữ cứ như vậy ngây ngốc bị kéo đi.
Hai người lặng lẽ sóng vai đi được một lúc, Điền Thư Ngữ đột nhiên nổi hứng thú nói: “Phi Phi, cậu nói với tớ vừa nãy thầy Tả làm thế nào mà đánh ngã được sát thủ đi, đến lúc tớ phản ứng lại được thì hai người đều đã bất tỉnh nhân sự rồi”.
Ngụy Tuyết Phi lắc đầu.
“Tớ cũng không nhìn rõ được, dù sao rất lợi hại là được”.
Hai người cuối cùng cũng ý thức được điểm khác biệt của Tả Long.
Đây cũng là nguyên nhân Ngụy Tuyết Phi không gọi cho nhà tới để xử lý chuyện về sau, dù sao đám sát thủ này đều là dân chuyên nghiệp, không hỏi được gì cả.
Cho dù có móc được chút tin tức nhưng đến điểm quan trọng thì đều bị cắt đứt.
“Phi Phi, cậu liệu có phải chuyển ra ngoài sống không?”
Ngụy Tuyết Phi nghe thấy câu hỏi này thì dừng bước chân lại, nhìn Điền Thư Ngữ.
“Thư Ngữ, tớ sẽ báo lại tình hình cho nhà tớ, tớ nghĩ nên chuyển ra ngoài sống thôi”.
“Ồ”.
Tâm trạng của Điền Thư Ngữ dường như có chút tụt xuống.
Còn trong quán bar, Tả Long sau khi nhốt hai tên này vào nhà kho rồi rút điện thoại ra.
“Long Vương mà cũng có lúc chủ động gọi điện thoại cho một người phụ nữ yếu ớt như tôi sao? Mặt trời mọc đằng tây rồi à?”
Tả Long sờ sờ mũi, dù sao cũng phải nhờ cậy người ta, thái độ nên ôn hòa chút sẽ tốt hơn.
“Đồng chí Mai Quế, tôi có chuyện nghiêm túc, quán rượu CV không lâu trước đây có hai sát thủ lộ liễu tới ám sát một đóa hoa của tổ quốc, cô nói xem chuyện này có nên can thiệp vào không?”
Mai Quế bên đó lập tức thu lại giọng điệu đùa cợt: “Tôi lập tức tới ngay”.
Đúng sau 20 phút, Mai Quế đã dẫn theo 10 người mặc thường phục tới.
“Các cậu đi lấy băng an ninh giám sát đi, những người khác áp giải người lên xe”.
Bố trí nhiệm vụ xong, Mai Quế nhìn về phía Tả Long đang ngồi trên quầy rồi đi tới.
Tả Long vỗ nhẹ vào miệng sau đó cười nhẹ nói: “Ha ha, âu phục rộng thùng thình thế này mà cô mặc lại có cảm giác bó sát người thế nhỉ, không ngờ body của cô lại đẹp như vậy, hay là cố ý mua bé đi một số thế?”
Gương mặt vốn còn có chút ý cười lập tức đông cứng lại.
“Nghiêm túc chút đi, lấy lời khai nhanh cho anh”.
Nói xong, Mai Quyết lấy ra một cuốn sổ nhỏ.
“Họ tên!”
Tả Long bất đắc dĩ, cô gái này đúng là không lúc nào là bỏ qua cơ hội moi móc thông tin của anh.
“Long Vương”.
Bốp!
Mai Quế khép cuốn sổ lại đến bụp một tiếng, trừng mắt nhìn Tả Long: “Đây được coi là tên sao?”
Tả Long trêu đùa: “Tôi nói này người đẹp, đây sao lại không được coi là tên, Long cũng là một họ mà”.
Mai Quế tức giận, đột nhiên nhìn thấy Vệ Lam đi vào, một đàn em của cô ta đang lấy lời khai của Vệ Lam, vậy là trong lòng nảy ra tính toán.
“Khụ khụ! Được, vậy không lấy lời khai nữa, quán bar này coi là hiện trường vụ án, chúng tôi bây giờ nghi ngờ trong đây có lẽ vẫn còn tội phạm, đóng cửa quán bar trước đã, đợi điều tra kết thúc rồi hãy mở lại”.
Tả Long không biết làm sao, đúng là một người phụ nữ ngốc nghếch.
“Cô gái à, tưởng tôi không hiểu pháp luật sao? Cô dám đóng thử xem, tôi kiện cho đến tận cấp trên của các cô”.
“Anh! “
Vừa hay lúc này có một người đi tới.
“Đội trưởng, xong hết rồi”.
Mai Quế lại lần nữa hung hăng lườm Tả Long một cái nữa.
“Đi”.
Sau đó lại giải thích một lượt nữa với Vệ Lam, người khác còn tưởng là sát thủ tới nhắm vào cô ta và Tả Long.
“Ngụy Tuyết Phi, hình như tôi đã từng nghe nói qua, hình như là thiên kim của tập đoàn Ngụy Thị, xem ra người có địa vị thế nào cũng sẽ không an toàn mãi được”.
Tả Long nhân cơ hội chêm vào một câu: “Chị Lam, ở bên cạnh Tả Long này, tôi đảm bảo chị một đời bình an”.
Vệ Lam trừng mắt lườm Tả Long một cái: “Cậu đừng lắm mồm nữa”.
Trở về ký túc xá chưa được mấy phút, Vệ Lam vừa thu dọn giường chiếu xong quay người lại thì thất kinh.
Tả Long đã cởi đồ chỉ còn lại mỗi chiếc quần nhỏ.
Chỉ thấy Tả Long cười xấu xa nói: “Chị Lam, không được nhìn lén tôi đâu, mấy ngày chưa tắm rửa nên có hơi khó chịu”.
Nói xong thì đi vào nhà vệ sinh.
Vệ Lam bên ngoài nghe tiếng nước chảy và cả tiếng hát hò, trong đầu toàn là hình ảnh cơ thể tràn đầy sức sống đó của Tả Long.
Dần dần mặt bắt đầu ửng đỏ lên.
“Haiz, Vệ Lam, chị nghĩ gì thế, ngủ đi”.
Tả Long cảm thấy thú vị, nhưng sợi dây nào đó trong lòng Vệ Lam đang bị anh chơi đùa.
Nhà họ Ngụy ở Thanh Châu, ông Ngụy vừa cúp điện thoại.
“Tả Long, thầy giáo âm nhạc? Ha ha, tám phần là do tên ăn mày chết tiệt kia gửi đến, ừ, thú vị đây”.
Nói xong ông ta lại lần nữa gọi điện thoại.
“Có gì mau nói!”.