LỜI TỎ TÌNH MÙA HÈ CỦA EM - Chương 37-2
Nàng giữ chặt lấy tay Nhan Vị, kéo cô về sau, nhìn rõ vệt đỏ trên tay cô, nàng tức giận run rẩy, hai mắt đỏ bừng rống: “Giang Khang Quốc! Kẻ điên như ông sao không chết đi!”
Người đàn ông vốn có chút kinh ngạc nhưng nghe thấy những lời này, gã hùng hổ nắm lấy cổ áo Giang Ấu Di: “Mày có biết mình đang nói chuyện với ai không?”
Nhan Vị nhanh chóng dùng sức đẩy gã, ngắt lời: “Sao ông dám đánh người ở trường?”
“Mày là ai dám quản chuyện nhà người khác?” Sắc mặt Giang Khang Quốc nghênh ngang, tức giận như dù có là trời cũng không ngăn nổi gã đánh người: “Nó là con tao, tao muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng! Ông khuyên bé con tìm chỗ nào mát mẻ đợi đi, không khéo ông cũng đánh luôn cả mày!”
“Ông không nói lý lẻ!” Nhan Vị cũng rất tức giận, những vết thương trên người Giang Ấu Di mỗi khi nàng về nhà đều do gã đàn ông này gây nên!
Cô gắt gao che chở Giang Ấu Di, không quan tâm đến hình tượng: “Ông có tin tôi báo cảnh sát không!”
Giang Khang Quốc bị lời này chọc cười, châm chọc: “Báo đi! Để xem cảnh sát có quản việc ông đây đánh con mình không!”
Hai bên không ngừng khắc khẩu, Giang Khang Quốc còn muốn đánh Giang Ấu Di, Nhan Vị đã chuẩn bị đánh trả.
Lúc này, Nhan Đình Việt và Hà Bình đi đến kéo tay Nhan Vị: “Con làm gì vậy? Cha con người ta cãi nhau liên quan gì đến con? Theo ba mẹ đến văn phòng!”
“Buông con ra!” Nhan Vị dùng sức bỏ tay Nhan Đình Việt, cô không kiềm được phẫn nộ và uất ức trong lòng: “Cô Từ tìm ba mẹ mà không phải tìm con! Muốn đi ba mẹ đi đi!”
Nếu cô bị kéo đi, vậy ai sẽ quan tâm đến sống chết của Giang Ấu Di?
“Phản rồi phải không! Thái độ này của con là gì?” Lửa giận của Nhan Đình Việt lập tức bùng cháy thiêu đốt tất cả lý trí: “Có phải cánh cứng rồi thì cảm thấy chúng tôi không quản được cô?”
Hành lang loạn lên, Hà Bình thấy không ổn, giữ chặt chồng mình, đề phòng ông dưới cơn tức giận đánh Nhan Vị, vẻ mặt nôn nóng khuyên bảo: “Vị Vị à, con nói xem con đang làm gì? Sao con lại nói như vậy với ba mẹ? Còn không mau nhận lỗi?”
“Con đã phạm lỗi gì?” Nhan Vị cảm thấy khó tin, vớ vẩn không thôi: “Có phải con nên trơ mắt nhìn bạn mình bị đánh không? Đây là bạo hành! Là phạm pháp!”
Hai tay cô bảo vệ phía trước Giang Ấu Di: “Hôm nay con thấy con phải lo, ai cũng không thể động vào cậu ấy!”
Nếu Giang Khang Quốc tiếp tục động thủ, vậy cô sẽ liều mạng với gã!
Không khí lập tức căng thẳng, Nhan Vị và Nhan Đình Việt không ai nhường ai, lúc này Giang Khang Quốc bất ngờ đẩy Nhan Vị ở trước Giang Ấu Di ra.
Nhan Vị bị Nhan Đình Việt và Hà Bình làm phân tâm, Giang Khang Quốc đẩy khiến cô đứng không vững, lảo đảo ngã vào song sắt.
Giang Ấu Di hoảng sợ, muốn đỡ Nhan Vị, kết quả bị Giang Khang Quốc kéo lại, đánh hai bạt tai vào mặt nàng.
Hành động của Giang Khang Quốc không chỉ khiến Nhan Vị bất ngờ, còn khiến Nhan Đình Việt và Hà Bình không kịp phản ứng, chờ khi Nhan Vị ngã trên đất, Nhan Đình Việt mới bừng tỉnh hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hà Bình kinh hô chạy đến chỗ Nhan Vị, bế cô lên, gọi: “Vị Vị.”
Nhan Đình Việt đánh vào mũi Giang Khang Quốc: “Thằng khốn dám đụng đến con tao!” Dáng vẻ văn nhã của ông hiện tại đã bị sự tức giận hóa thành mãnh thú hộ con.
Giang Khang Quốc ăn đau, bị đánh lui về sau vài bước, máu mũi trào nhỏ xuống sàn.
Gã lau máu bên miệng, phun nước bộ, tức giận chửi mắng “là các người xen vào việc người khác”, sau đó đánh Nhan Đình Việt.
Hai phụ huynh đánh nhau ở hành lang khiến các nữ sinh nhát gan ở gần đó sợ đến mức thét lên khiến cô Từ trong lớp vội vàng đến, hành lang chật kín phụ huynh và học sinh hóng hớt.
Chu Hiểu Hiểu thậm chí báo bảo vệ kéo Nhan Đình Việt và Giang Khang Quốc ra.
Giang Khang Quốc không phục, vừa giãy giụa vừa tức giận mắng: “Cmn!”
Nhan Đình Việt cũng tức giận, sơ mi chỉnh chu đã bị kéo mất hai cúc áo nhưng ông không điên như gã, nhìn thấy giáo viên và bảo vệ đến, cũng bình tĩnh lại.
Ông biết vừa rồi bản thân quá xúc động nhưng hiện tại người đã vây kín hành lang, đánh cũng đã đánh, ông tuyệt đối không thể yếu thế trước mặt mọi người.
Nhan Đình Việt cất cao giọng nói với Giang Khan Quốc: “Vị Vị nhà chúng tôi xảy ra chuyện gì, ông chờ ngồi tù đi!” Nói rồi ông bế Nhan Vị lên, nhanh chóng xuống lầu.
Hà Bình chào hỏi cô Từ, không nói thêm gì, vội vàng cùng Nhan Đình Việt đến phòng y tế.
Giang Khang Quốc hất tay bảo vệ, lúc này mới phát hiện không biết Giang Ấu Di đã biến mất từ lúc nào.
Nhóm người vây quanh tất cả là học sinh và phụ huynh khiến Giang Khang Quốc lại nổi giận quát: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Mọi người trên hành lang lập tức giản tán, bảo vệ và cô Từ vốn muốn giữ gả nói vài câu nhưng điện thoại của đối phương bỗng vang lên, gã mặc kệ bọn họ, nghe máy, hùng hổ xuống lầu.
Cô Từ và bảo vệ khó xử nhìn nhau.
Nhan Vị đã tỉnh trên đường đến y tế nhưng cô không mở mắt, bên tai là tiếng khóc của mẹ cô Hà Bình.
“Hiện tại ông mới nhớ đưa Vị Vị đến y tế, sao lúc nãy lại không đi sớm hơn?” Giọng Hà Bình nghẹn ngào: “Ông đã bao tuổi rồi còn đánh nhau với người ta? Ông dạy Vị Vị không được đánh nhau nhưng lại làm gương vậy sao?”
“Bà có thể yên lặng chút không!” Nhan Đình Việt vẫn chưa nguôi giận: “Nếu không phải bà mềm lòng, lúc ấy cùng tôi kéo con thì đâu xảy ra việc này?”
Hà Bình không chịu nổi uất ức nói: “Ông còn trách tôi?”
“Ba mẹ đừng cãi nữa.” Nhan Vị mở mắt, uể oải nói: “Ba cậu ấy là tên khốn, bạo hành là việc xấu.”
Vai cô vừa bị đụng, hiện tại phía sau vẫn còn đau, nếu không đụng đến xương, có lẽ mai sẽ ổn hơn.
Nói đến chuyện này, Nhan Đình Việt lại tức giận quát: “Câm miệng! Mày gây chuyện còn không biết xấu hổ nói!”
Nhan Vị trợn mắt, không đáp.
Cô y tế kiểm tra giúp Nhan Vị, nói cô không sao, chỉ có nơi va vào lan can sẽ bị bầm tím. Lời cô y tế giống với những gì Nhan Vị đã nghĩ.
Ra khỏi phòng y tế, ba người ngồi xuống băng ghế bên ngoài, Hà Bình rót nước cho Nhan Vị, ba người im lặng, bình tĩnh trong giây lát.
Nhan Vị nhìn mặt đường xi măng ngoài phòng y tế, cảm thấy dạo này bản thân quá xui xẻo, thường xuyên đi đến phòng y tế, chỉ riêng tháng này, cô đã đến ba lần.
Đầu óc cô trống rỗng, bất giác nhấp môi uống nước lại bỗng nghe Nhan Đình Việt hỏi: “Quan hệ của con và con bé kia rất tốt sao?”
Câu hỏi này khiến đầu Nhan Vị vang lên chuông cảnh báo, cô hồi thần, vẻ mặt mình bình tĩnh, cắn ly giấy hỏi lại: “Dạ ai cơ? Giang Ấu Di sao?”
“Đừng có giả ngu!” Nhan Đình Việt mặt lạnh quát: “Không uống nước thì buông ly xuống!”
Nhan Vị bĩu môi, cầm ly nước, chậm rãi đáp: “Dạ cũng bình thường, chỉ là bạn.”
“Bạn sao?” Hà Bình hỏi: “Mẹ nghe nói vì con bé mà con đánh nhau với người ta ở đại hội thể thao.” Giữa phụ huynh, không có tin nào là không biết, dù Nhan Vị không nói, cũng sẽ có học sinh khác nói cho ba mẹ.
Nhan Vị lặp lại lý do đã dùng với cô Từ, Nhan Đình Việt đã có dấu hiệu tức giận, Hà Bình trừng ông bảo ông bình tĩnh, sau đó tiếp tục hỏi Nhan Vị: “Vậy gia đình con bé thế nào, con biết không?”
Nhan Vị lắc đầu, đáp: “Dạ con không biết, hôm nay là lần đầu tiên con gặp ba của cậu ấy.”
Cô thật sự không nói dối, tuy cô đã học cùng Giang Ấu Di hai năm nhưng những lần họp phụ huynh trước đó, cha mẹ của Giang Ấu Di luôn không đến dự, lần này Giang Khang Quốc đột nhiên xuất hiện khiến Nhan Vị và Giang Ấu Di đều bất ngờ.
Nhưng kiếp trước, vào lúc này, cô và Giang Ấu Di đã cạch mặt, xuyên suốt buổi họp phụ huynh cô luôn ở cạnh ba mẹ, sau khi kết thúc thì đến văn phòng của cô Từ trò chuyện, không biết Giang Khang Quốc đến cũng là điều bình thường.
Còn chuyện nhà Giang Ấu Di được đề cập trong quyển nhật ký của nàng, Nhan Vị đương nhiên không thể nói ra.
Thấy không thể hỏi được gì từ Nhan VỊ, Hà Bình không tiếp tục truy hỏi mà đứng lên đi vệ sinh.
Bà vừa rời đi, Nhan Đình Việt lại đột nhiên nói: “Về sau con phải giữ khoảng cách với con bé đó, thành tích học tập không tốt thì thôi đi, gia giáo lại chẳng ra sao, học sinh như vậy sẽ không có tương lai.”
Nhan Vị cúi đầu, tóc mái che lấp đôi mắt cô.
Khóe môi cắn chặt ngửi thấy mùi sắt, tay cô siết lấy ly giấy.
Trái tim cô như bị một bàn tay vô hình nào đó nắm lấy, lồng ngực không ngừng đau nhói, lý trí như đang từng chút mất đi khiến những tiếng rít rào suýt thoát ra khỏi miệng xé tan cảnh tượng bình thản giả dối này.
Nhưng cô lại không làm gì.
Lúc này, chỉ cần có bất kỳ biểu hiện để ý đến Giang Ấu Di thì chúng sẽ biến thành vũ khí sắc nhọn làm tổn thương nàng, cô vẫn chưa có đủ năng lực phản kháng ba mẹ mình.
Chữ “dạ” nặng trĩu thốt ra từ miệng Nhan Vị như một lời đồng ý.
“Còn nữa, con ít lo chuyện bao đồng, người bị liên lụy chính là con, đến lúc đó đừng trách ba mẹ không nhắc con.”
Nhan Đình Việt tiếp tục nói ra những kinh nghiệm từng trải cho Nhan Vị, con gái của ông lại không đáp lời nào, cô cúi đầu như đang nhận lỗi.
Nhan Vị không nhớ rõ mình trở về ký túc xá bằng cách nào, chỉ cảm thấy xung quanh thật ồn ào, suốt chặng đường đi cô như một cái xác không hồn.
Cho đến khi Chu Hiểu Hiểu vỗ vai cô lại nhìn Hà Bình đang xếp đồ giúp Nhan Vị, nhỏ giọng nói: “Vũ Đồng đang đợi cậu ở ngoài, nói có việc tìm cậu.”
Nhan Vị đưa bao gối vừa mở cho Hà Bình, nói với bà rồi rời đi.
Nhìn thấy Trương Vũ Đồng, Nhan Vị hỏi: “Cậu tìm mình có việc sao?”
Trương Vũ Đồng không đáp, ra dấu “qua kia”, sau đó cả hai đến cửa cầu thang.
Nhan Vị thắc mắc nhưng nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng của Trương Vũ Đồng, cô bỗng bất an.
Đến nơi vắng người, không nhìn thấy cửa phòng ngủ.
Trương Vũ Đồng mới lên tiếng nhưng lời của nàng khiến Nhan Vị nháy mắt chết lặng.
“Vừa rồi mình ở nhà vệ sinh ngoài phòng y tế thấy mẹ cậu và Giang Ấu Di ở cạnh nhau, hình như hai người đang cãi nhau.”