LOẠN NHỊP VÌ NGƯỜI - Chương 7
Chắc chắn cậu ấy không ngờ đó là mình.
Trong khung kết bạn viết hai chữ “Thời Ý” rõ ràng, cô thật sự không nhìn nhầm!
Phó Tư Điềm sướng ngất ngây, nhưng cũng sợ mình mừng hụt, lấy tay véo mạnh lên má, vẫn biết đau. Ngay lập tức tay cô run rẩy, vô cùng trịnh trọng bấm vào nút “Chấp nhận”.
Điện thoại đã xài quá lâu, bộ nhớ cũng ít, máy đì đến nghiêm trọng, Phó Tư Điềm hấp tấp chọt thêm vài cái, load xong trang chủ mới thêm bạn thành công.
Vài giây sau điện thoại lại rung lần nữa. Phó Tư Điềm mừng rỡ tưởng rằng Thời Ý nhắn gì đó cho mình.
Ngờ đâu nhìn vào hóa ra là hệ thống thông báo cô và Thời Ý đã trở thành bạn, khung tin nhắn vẫn trống không.
Phó Tư Điềm không dám chớp mắt nhìn chăm chú vào khoảng trống kia, mong đợi biết đâu chừng giây tiếp theo, hoặc là giây tiếp theo nữa, Thời Ý sẽ nhắn tin qua.
Nhưng mà đã nhiều giây trôi qua, khung tin nhắn vẫn chỉ là khoảng không thinh lặng.
Đôi mắt sáng ngời của Phó Tư Điềm tối lại. Cô nhấn vào khung nhập tin nhắn, bàn phím hiện ra. Hoặc là cô nên chủ động chào Thời Ý, nói vài câu?
Nhưng mà nói gì bây giờ? Cô là một đứa cực kỳ tệ hại trong khoản chủ động kết giao. Đầu tiên là hỏi vài câu xã giao phổ biến kiểu “Chưa ngủ hả?”, tiếp theo là “Mình ăn bánh trung thu rồi, ngon lắm.”, tiếp nữa nếu Thời Ý có hứng tám, có lẽ hai người họ sẽ tán gẫu thêm được mấy câu?
Nhưng nếu phân tích một cách lý trí, nếu Thời Ý kết bạn với cô mà có hứng tám thì hẳn cô ấy phải là người chủ động bắt chuyện trước, nếu đã không bắt chuyện trước có phải chứng minh cô ấy chỉ lịch sự thêm bạn do cùng hoạt động tối nay hay không? Huống chi hiện tại đã gần mười một giờ, có thể Thời Ý gửi yêu cầu xong thì ngủ mất rồi? Hoặc chuẩn bị đi ngủ?
Nếu Thời Ý muốn đi ngủ mà cô lại lôi cô ấy lại để tán gẫu có phải rất không biết điều hay không? Mà nếu nói một hai câu, lần này nói chuyện bánh trung thu xong, lần tiếp theo muốn nói chuyện thì biết đến khi nào?
Quan trọng nhất là… Cô nhìn vết nứt trên góc màn hình điện thoại, suy cho cùng có phải cô nên lý trí hơn hay không, đừng lúc nào cũng muốn tiếp cận Thời Ý, đừng đến quá gần Thời Ý.
Màn hình tối lại do không được thao tác trong thời gian dài. Trong bóng đêm, Phó Tư Điềm thở dài một hơi, thôi bỏ đi. Hình như nghĩ như thế nào cũng không ổn.
Rõ ràng là một việc đơn giản, nhưng chỉ bởi vì người kia là Thời Ý khiến cô bỗng nảy sinh ra quá nhiều sự đắn đo.
Hôm nay đã đủ vui vẻ rồi, cứ kết thúc như vậy cũng nên thỏa mãn. Đừng tham lam, không mong đợi thì sẽ không thất vọng.
Cô nhắm mắt thôi miên chính mình tiến vào giấc ngủ, tay lại nắm chặt điện thoại không buông. Chỉ cần điện thoại có động tĩnh cô sẽ ngay lập tức biết được.
Nhưng điện thoại đã không còn động tĩnh gì nữa.
Phó Tư Điềm lăn qua lộn lại, khó mà ngủ say. Trong đầu chốc chốc lại là Thời Ý lúc còn bé, chốc chốc lại là Thời Ý bình tĩnh đứng lên phát biểu thời trung học, chốc chốc lại là Thời Ý mỉm cười với cô ban tối.
Gần trong gang tấc, lại xa không thể với. Không biết qua bao lâu, tiếng ngáy nho nhỏ của Trình Giai Lạc to lên, âm thanh của vài kẻ say rượu ồn ào huyên náo ngoài đường đi ngang qua trường, xuất hiện rồi lại biến mất, Phó Tư Điềm cuối cùng cũng thoát ra được, mơ màng chìm vào giấc ngủ say.
Ánh mặt trời rọi sáng, Phó Tư Điềm tỉnh giấc trong tiếng nhạc lúc 6 giờ truyền đến từ quảng trường xa xa như một thông lệ. Chưa đến thời gian cài sẵn trong đồng hồ báo thức, Phó Tư Điềm giơ tay mở khóa màn hình điện thoại, định bụng tắt báo thức, ma xui quỷ khiến thế nào lại mở QQ kiểm tra thông báo trước.
Ngoại trừ tin từ hệ thống ngày nào cũng có, thì chẳng có bất kỳ thông báo mới nào.
Quả nhiên là thế, Phó Tư Điềm cảm thấy thất vọng không thể nói rõ. Cô yên lặng nhìn ảnh đại diện của Thời Ý, ánh mắt thật là mềm mại, trong lòng thầm “Chào buổi sáng” với cô ấy, đứng dậy rời giường.
Sáng nay cô và Trần Hi Trúc phải cùng đi đến trung tâm mua sắm cách một tiếng đi xe để làm thêm, hẹn nhau bảy giờ rưỡi gặp ở trạm xe buýt.
Sợ làm ồn đến Trình Giai Lạc và La Thiến, Phó Tư Điềm cầm vật dụng rửa mặt đi đến nhà vệ sinh chung giữa lầu 13 để làm vệ sinh cá nhân, sau đó cầm bình giữ nhiệt đi ra ngoài.
Tối qua cô đã cho nước ấm vào bình giữ nhiệt. Cô đi đến căn tin, mua một cái bánh bao ở quầy điểm tâm, nhìn thấy bên cạnh có bán bánh trung thu. Do dự một thoáng, cô chọn loại bánh trung thu đắt tiền nhất, một hộp sữa yogurt, đem tính tiền chung với bánh bao.
Đi đến chỗ ngồi ăn, cô đeo tai nghe điện thoại, lấy sách, nước ấm từ trong túi ra, vừa luyện nghe vừa ăn bánh bao. Canh thời gian không sai biệt lắm, cô thu dọn đồ đạc, đổi bài tập nghe trong điện thoại thành âm nhạc, bước vào nắng mai, ra khỏi cổng trường đi đến trạm xe buýt.
Trần Hi Trúc đã đến rồi, nhìn thấy cô từ xa đi đến bắt đầu giơ tay vẫy vẫy.
Phó Tư Điềm bước nhanh đến bên cạnh cô ấy, tháo một bên tai nghe xuống, vừa kéo khóa túi xách vừa hỏi: “Ăn sáng chưa?”
Trần Hi Trúc suy sụp lắc đầu: “Mình tắt đồng hồ báo thức, tính ngủ thêm năm phút nữa thôi…”
Khỏi cần đoán cũng biết kết quả là gì. Quen biết với Trần Hi Trúc lâu như vậy, Phó Tư Điềm đã sớm nhìn thấu Trần Hi Trúc cái gì cũng tốt, chỉ có tật ngủ nướng vào sáng sớm là không tốt.
“Cậu đó.” Phó Tư Điềm bất đắc dĩ. Cô đưa sữa yogurt và bánh trung thu cho Trần Hi Trúc, “Vừa hay, mình có đem cho cậu.”
“Wow! Cậu tốt quá đi Điềm Điềm!” Hai tay Trần Hi Trúc nhận lấy, hận không thể chôn đầu lên vai Phó Tư Điềm tíu ta tíu tít.
Phó Tư Điềm buồn cười lui về sau một bước, ngưng hành động làm nũng của cô bạn lại.
Trần Hi Trúc đứng thẳng người, thở dài: “Haiz, vô tình.” Cô ấy cắm ống hút vào hộp sữa, hút hai ngụm cho đỡ đói: “Bao nhiêu vậy, lát nữa mình đưa lại cho cậu.”
“Không cần đâu.”
“Không được nha Điềm Điềm, chỉ mới vô đại học có mấy ngày cậu đã trở nên xấu tính rồi hả?” Trần Hi Trúc híp mắt đánh giá Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm không hiểu: “Hả?”
Trần Hi Trúc ra vẻ như có chuyện lạ: “Không lấy tiền của mình, sau này mình sẽ ngại nhờ cậu mang cơm giúp mình. Có phải ý đồ của cậu là vậy không hả?!”
Phó Tư Điềm nở nụ cười, thỏa hiệp: “Nói không lại cậu. Vậy cậu đưa mình một tệ rưỡi đi.”
Trần Hi Trúc tỏ vẻ không tin, Phó Tư Điềm giải thích: “Là tiền sữa. Bánh trung thu là bạn học cho mình, mình chia cho cậu.”
Trần Hi Trúc sảng khoái đáp: “Được, chốt.”
Xe buýt tới, hai người bước lên xe. Do trên xe cấm ăn uống, Trần Hi Trúc cất hộp sữa đi, đợi đi đến phòng nghỉ phía sau nơi làm việc mới lấy ra lại.
Phó Tư Điềm nhìn cô bạn ăn bánh trung thu, nhịn không được quan tâm cô ấy: “Ngon không?”
Trần Hi Trúc ăn vội, trả lời: “Cũng được, ngon lắm.”
Phó Tư Điềm hơi áy náy, lại có chút thoải mái, giọng sầu muộn: “Vậy là tốt rồi…”
Chờ Trần Hi Trúc ăn xong cũng vừa đến giờ làm. Công việc hôm nay của hai người là hoạt động phối hợp trung thu trong trung tâm thương mại, đi khắp nơi, Nghe thì nhàn nhưng vì phải mặc đồ con rối rất dày, cho nên tuy chỉ ở phía trong trung tâm thương mại không cần ra ngoài trời, nhưng ngày tháng chín cũng khiến cả hai nóng nực khủng khiếp.
Huống hồ thỉnh thoảng còn bị vài đứa trẻ chọc phá.
Không biết là lần thứ bao nhiêu quay lại tầng 1, gần đến mười một giờ, số lượng người trong trung tâm thương mại tăng lên rõ rệt. Phó Tư Điềm và Trần Hi Trúc mặc đồ Pikachu cùng với chú mèo Poko đi ngang qua khu trò chơi, không biết sao lại gây chú ý với ba đứa bé trai.
Đứa bé trai tầm 7 8 tuổi ồn ào phóng từ ghế dài đến, không thấy ba mẹ nó đâu. Ban đầu Phó Tư Điềm cho rằng bọn nó chỉ tò mò, túm đuôi con rối của hai cô, chọc chọc vào thân rối.
Nhưng mà đi được vài bước, Phó Tư Điềm phát hiện không phải như thế.
Mấy đứa nhóc hi hi ha ha theo sát hai người, chốc chốc lại xông lên như thể muốn đọ xem đứa nào nhảy cao hơn túm được đầu của Pikachu và Poko, một đứa lấy chân đá, đứa còn lại cũng bắt chước đá theo. Phó Tư Điềm và Trần Hi Trúc vốn đang nóng đến xây xẩm, lại bị quấn lấy, mấy lần suýt ngã, chịu không nổi sự phá phách này.
Vì vướng quy định trong công việc, các cô không thể tháo đầu rối ra, không thể nói chuyện cũng không được biểu hiện không vui, chỉ có thể cầu nguyện trong lòng hi vọng ba mẹ lũ trẻ mau mau xuất hiện.
Một lần nữa bị giẫm lung tung vào người, có một thằng bé còn túm lấy trang phục của cô mà lôi kéo, Phó Tư Điềm không có cách nào tránh được, do bị lôi kéo mà loạng choạng về trước hai bước. Cơn giận của Trần Hi Trúc bốc lên, muốn tháo đầu rối ra để mắng chửi.
“Tụi bây làm gì đó?” Một tiếng quát lớn lành lạnh vang lên.
Mấy thằng bé lập tức rụt tay nhìn về hướng giọng nói phát ra, Phó Tư Điềm cũng nhìn theo.
Hai cô gái trẻ xinh đẹp một thấp một cao đứng ở lan can bên cạnh thang máy cách đó không xa, cô gái cao hơn gạt tay cô gái thấp hơn tựa hồ đang muốn khuyên can mình, đi thẳng về phía hai người các cô.
Từng bước từng bước, đạp loạn xạ lên nhịp tim của Phó Tư Điềm.
Là Thời Ý.
Hôm nay tóc cô ấy như bị thổi rối tung, đuôi tóc xoăn nhẹ, mặc váy, xinh đẹp cuốn hút. Hoàn toàn là kiểu chị gái nữ thần được lũ trẻ yêu thích nhất. Nhưng mấy thằng bé này hoàn toàn không yêu thích nổi, nhìn thấy vẻ mặt lạnh như sương giá của cô ấy đến gần liền sợ đến nỗi quên thở, khi một lần nữa bị cô ấy lạnh lùng hỏi: “Ba mẹ đâu? Ai dạy tụi bây bắt nạt người khác như vậy?”, bọn chúng sợ hãi giải tán ngay lập tức, bỏ chạy mất dạng.
Thời Ý thấy chúng nó chạy đi rồi, quay lại nhìn Pikachu và Poko, lạnh lẽo trên mặt vẫn chưa tan.
Mèo Poko vẫy vẫy tay, cúi người như muốn cảm ơn Thời Ý. Pikachu ngơ ngác đứng im không nhúc nhích, đầu xộc xệch, trông hơi ngốc.
Thời Ý bước lại gần Pikachu.
Cổ họng Phó Tư Điềm nuốt nhanh, ngơ ra nhìn bóng dáng Thời Ý càng lúc càng gần trước mắt mình.
Thời Ý vươn tay, mũi Phó Tư Điềm cảm nhận được một mùi hương tươi mát.
Cô ấy chỉnh lại đầu cho Pikachu.
“Cậu dọa mấy đứa nhóc không sợ ba mẹ tụi nó dọa lại mình à.” Cô gái đứng cách đó không xa tiến đến gần trêu chọc Thời Ý. Những người đến đến đi đi nhìn thấy tình huống này không chỉ có bọn họ, nhưng chỉ có mỗi Thời Ý thật sự ra mặt.
Thời Ý cười một cái, thu tay lại đi về phía cô gái kia, không thèm để tâm lời trêu chọc, dần dần đi xa. Mái tóc xoăn dài của cô ấy đung đưa, giống như đuôi cá bơi trong lòng Phó Tư Điềm.
Cậu ấy tốt bụng quá.
Chắc chắn cậu ấy không ngờ đó là mình.
Bàn tay tròn vo của mèo Poko chọt chọt eo Phó Tư Điềm, gọi hồn Phó Tư Điềm trở về. Phó Tư Điềm nhúc nhích, lơ đễnh đi theo Trần Hi Trúc tiến lên phía trước.
Thời gian nghỉ giữa trưa, hai người cùng những nhân viên khác khó chịu ngồi trong phòng nghỉ không có quạt, khều khều cơm hộp miễn phí được nơi làm việc cung cấp cho.
Thật sự quá nóng, hai người không có khẩu vị gì, nốc cả bình nước, cơm ăn mấy muỗng đã hết ăn nổi.
Cùng nhau đi vứt hộp cơm tiện thể hít thở không khí, đột nhiên Trần Hi Trúc kéo Phó Tư Điềm, nhỏ giọng hỏi: “Điềm Điềm, Điềm Điềm, cậu nhìn bên kia đi.”
Phó Tư Điềm theo tầm mắt của cô ấy nhìn về hướng thang máy ở lầu hai.
Đuôi mày Trần Hi Trúc nhuộm lên chút ngưỡng mộ: “Nhìn thấy chị gái đang đeo túi đỏ không?”
“Ừ thấy.”
“Đó chính là đàn chị cùng ngành lúc trước mình có kể cậu nghe, nữ thần đấy. Trùng hợp ghê, chị ấy cũng đến đây đi dạo.”
Phó Tư Điềm gật đầu, cũng khen: “Ừ, đẹp đó.”
Trần Hi Trúc cảm thấy cô chỉ khen cho có, không hài lòng hỏi tới: “Vậy thì… Người bạn lúc nãy giúp tụi mình cũng rất đẹp, cậu nói xem đàn chị với cậu ấy ai đẹp hơn?”
“Cậu ấy đẹp.” Phó Tư Điềm không chút do dự đáp.
Trần Hi Trúc trề môi, càng không hài lòng. Cô ấy không phục nhưng nghĩ kỹ lại cũng không có sức để mà bắt bẻ. Dù sao trong mắt cô ấy, đàn chị thật sự rất xinh, cũng rất tốt, đã vậy còn thân thiện nữa.
Nghĩ như vậy, Trần Hi Trúc cảm thán: “Cô bạn lúc nãy cũng tốt ghê, thoạt nhìn rõ lạnh lùng, không giống kiểu người sẽ can thiệp vào việc của người khác cho lắm.”
Phó Tư Điềm nhoẻn miệng tán thành: “Ừa, rất tốt.”
Từ trước đã vậy rồi. Cậu ấy vẫn luôn là một người tốt như thế.
Mọi người ai cũng nói Thời Ý lạnh lùng, nhưng cô lại thấy trái tim Thời Ý rất nóng, rất tình cảm.
Cả đường đi đều nghĩ về Thời Ý, quay lại phòng nghỉ Phó Tư Điềm cuối cùng cũng không ngăn được cám dỗ, gửi cho Thời Ý tin nhắn đầu tiên: “Mình ăn bánh trung thu rồi, ngon lắm [mặt cười]”.
—————————————————–
Tác giả có lời muốn nói:
Vì sao bạn trẻ 10e không nhận ra thỏ con chút chít, đương nhiên là vì
10e: Tôi nghi ngờ kiếp trước cậu ấy là củ hành tây, trùm một lớp một lớp lại một lớp trên đầu.
Phó · Pikachu · Củ hành tây · Lai Lai · Tư Điềm · Thỏ con chút chít: Vô tội.jpg