LOẠN NHỊP VÌ NGƯỜI - Chương 47
Trông có vẻ sờ rất đã.
Một dòng nước ấm chảy trong lòng Thời Ý, cô ấy kìm lòng không đậu ôm chặt Phó Tư Điềm, cúi đầu, vùi nửa khuôn mặt vào vai Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm căng thẳng đến suýt ngừng thở, sợ rằng hơi thở của mình sẽ quấy nhiễu Thời Ý. Cô chưa từng cảm nhận được nhịp tim Thời Ý một cách rõ ràng như vậy – chỉ ngăn cách bởi hai khoang ngực mỏng manh, chân thực kề cận cùng trái tim đang nhảy lên của cô.
Giống như ảo giác, lại không giống như là ảo giác; giống tiếng vang, nhưng cũng giống lời hồi đáp. Trong yên lặng, gần gũi nhau.
Vài giây sau, Thời Ý cười một tiếng thật nhẹ, ngẩng đầu lên từ vai cô, thoáng buông cô ra. Phó Tư Điềm trải qua xúc động bèn sinh ra ngượng ngùng, vòng tay cũng vội thuận thế buông cổ Thời Ý ra, ngoan ngoãn ngồi trở lại đối diện Thời Ý.
Mặt đỏ tới mang tai, không dám nhìn biểu cảm của Thời Ý.
Thời Ý phát hiện ra, có chút buồn cười. Người yếu đuối là mình, mình còn chưa xấu hổ, sao cậu ấy lại xấu hổ trước rồi.
“Cậu muốn làm ba mẹ mình hả?” Thời Ý thích thú.
Phó Tư Điềm nhìn về phía cô ấy, bộ dạng cắn môi trông vẫn ngượng ngùng, nhưng vẫn gật đầu rất kiên quyết.
Ánh mắt Thời Ý lém lỉnh, “Cậu có chắc là cậu không phải đang chiếm tiện nghi mình không?”
Mắt Phó Tư Điềm chớp chớp, vẻ mặt mờ mịt.
“Nào, gọi ba đi con?” Thời Ý làm mẫu cho cô.
Ngay lập tức Phó Tư Điềm mở to đôi mắt hạnh, “Mình không có… Ý mình không phải vậy…”
Khóe môi Thời Ý xuất hiện độ cong vui vẻ, Phó Tư Điềm biết Thời Ý đang trêu mình, cũng không khỏi cười theo, cả người thả lỏng.
Thời Ý khi yếu đuối rất dễ gần, nhưng cô thà rằng Thời Ý vẫn luôn có thể ung dung bình tĩnh mà cười nói với mình như vậy. Chỉ cần cô ấy vui vẻ, những thứ khác đều không quan trọng.
Cô vô thức vuốt ve đầu ngón tay, đầu ngón tay vẫn còn lưu lại chút cảm giác ẩm ướt. Phó Tư Điềm sực nhớ ra vội nhắc nhở: “Thời Ý, cậu có muốn sấy tóc trước không, tóc ướt ngồi điều hòa không tốt, dễ bị đau đầu.”
“Ừ.” Ban nãy là do sốt ruột muốn đi ra xin lỗi.
Thời Ý đứng dậy bật đèn, khoảnh khắc ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, sự dịu dàng đã từng giống như một giấc mơ vừa nãy bỗng bị ánh sáng mơ hồ khiến con người ta thanh tỉnh, bầu trời sao phai mờ dần di. Phó Tư Điềm hơi ngửa đầu, cảm thấy mất mác.
Thời Ý nhìn thoáng qua, động tác tắt đèn chiếu sao hơi khựng lại, đột nhiên hỏi: “Nghe tin tức nói, 19 giờ 18 phút ngày 9 tháng 7 sẽ có siêu trăng, cậu có muốn cùng nhau đi xem không?”
Siêu trăng? Cô từng nghe đến nhưng chưa từng thấy qua. Phó Tư Điềm gật đầu.
Thời Ý tắt máy chiếu sao rồi ra ngoài, tùy tiện nói: “Hôm đó vừa hay là chủ nhật, tụi mình có thể ăn cơm sớm chút rồi đi lên đỉnh núi công viên xem.”
Phó Tư Điềm nghe theo, “Được.”
Cho đến tận khi đi tắm, Phó Tư Điềm nhớ lại từ đầu đến cuối cuộc tâm sự cùng Thời Ý đêm nay, sự dịu dàng rất dễ nhận ra mà Thời Ý dành cho mình, tim vẫn đập nhanh như trước, niềm yêu thích không thể ngăn lại được.
Giống như một kẻ ngốc vui vẻ vậy.
Trong lúc lau khô người, cô vẽ một vài khuôn mặt tươi cười xấu xí lên tấm gương phủ đầy hơi nước. Mặc quần áo quay về phòng sấy tóc, vừa sấy vừa chơi điện thoại, Trần Hi Trúc gửi tin nhắn hỏi thăm cô: “Xem chưa? Thành quả chiến đấu ra sao?”
Lúc này Phó Tư Điềm mới nhớ đến dự định vốn định thực hiện đêm nay.
Mùi dầu gội giống của Thời Ý quẩn quanh bên chóp mũi, cảm giác được Thời Ý tựa vào nơi bả vai dường như vẫn còn sót lại. Trong tiếng ồn của máy sấy tóc, Phó Tư Điềm hồi tưởng lại tiếng tim đập cực kỳ gần nhau của hai người lúc nãy.
“Chưa xem, có chút chuyện xảy ra.”
Không rõ là do lý trí đang suy xét hay là do lo sợ bong bóng hồng sẽ biến mất. Cô nói với Trần Hi Trúc: “Kỳ thực tập hè vẫn còn nhiều ngày, mình không muốn gấp gáp như vậy.”
“Mình định đợi thêm một thời gian, thân thiết hơn chút, chắc ăn thêm chút nữa rồi mới hỏi.”
Trần Hi Trúc trả lời: “Cũng đúng, cậu nói cũng đúng. Chứ không lỡ đâu hỏi ra lại không phải kết quả cậu muốn, nếu cứ ở đó tiếp chắc chắn cậu sẽ xấu hổ.”
“….” Phó Tư Điềm phì cười, cái tên này không thể nghĩ ra được chuyện gì tốt hơn sao?
Nhưng mà trên thực tế không phải cô không cân nhắc chuyện này. Hỏi ra không nhất định sẽ có hi vọng, không hỏi, vậy thì sẽ có nhiều hi vọng hơn.
“Vậy trước mắt cứ yên tâm hưởng thụ giai đoạn mập mờ này đi.” Trần Hi Trúc cổ vũ cô.
Cái này cũng tính là mập mờ à? Có điều khi nghĩ đến “mập mờ” này là dùng cho bản thân mình và Thời Ý, Phó Tư Điềm cũng cảm thấy vui.
Mọi thứ đều tràn ngập cảm giác không chắc chắn, nhưng mọi thứ cũng tràn ngập cảm giác ngọt ngào.
Bình thường thứ sáu là ngày tập huấn, buổi trưa Thời Ý, Giản Lộc Hòa và vài người bạn khác cùng đi ra ngoài ăn cơm. Vì phải ăn nhiều ngày liên tục, ngay từ ban đầu mọi người đã quyết định phải đi đến từng quán một để ăn thử. Hôm nay là ăn ở một quán mì nhỏ, quán không lớn, trang trí cũng hơi cổ lỗ sĩ nhưng may là thoạt nhìn qua cũng rất sạch sẽ.
Đang giờ cơm, khách trong quán vừa đi, vẫn còn đang dọn dẹp. Đám Thời Ý đành phải đứng bên ngoài đợi. Một con mèo con màu cam không biết từ đâu chạy ra, không sợ người, đứng cách bọn họ vài bước, hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh.
Bộ lông trắng vàng xen kẽ bóng loáng, mặt tròn vo, vô cùng đáng yêu.
Nhìn rất quen mắt.
Khóe môi Thời Ý chứa ý cười, vô thức mở camera điện thoại, ngồi xổm xuống phóng to ra chụp hai tấm.
Giản Lộc Hòa đứng phía sau Thời Ý, vô tình chứng kiến toàn bộ quá trình Thời Ý chụp ảnh xong, mở wechat, gửi ảnh chụp đi.
Thời Ý đổi tánh? Từ lúc nào mà cậu ấy cũng biến thành người hay chia sẻ khoảnh khắc như vậy?
“Cậu gửi cho ai vậy?” Giản Lộc Hòa nhịn không được hỏi.
“Tư Điềm.” Thời Ý thản nhiên trả lời. Cô ấy hỏi Phó Tư Điềm “Nhìn có giống con mèo mà cậu đút ăn ở homestay hôm bữa không?”, có thể Phó Tư Điềm đang bận, chưa trả lời lại.
Bàn trong quán đã thu dọn xong, bạn học đi đằng trước vẫy tay với mọi người, Thời Ý khóa điện thoại lại đi theo vào.
Ổn định chỗ ngồi xong xuôi, mấy người Giản Lộc Hòa gọi sủi cảo, một mình Thời Ý gọi mì.
Màn hình điện thoại đặt trên bàn sáng lên, Thời Ý chỉ liếc nhìn một cái, khóe môi lại hiện lên độ cong rõ ràng.
Cô ấy mở khóa điện thoại trả lời tin nhắn, Giản Lộc Hòa quan sát cô ấy, nhìn như thế nào cũng thấy không bình thường. Gần đây Thời Ý thích cười vậy à? Rất bất thường.
Cô ấy nhiều chuyện: “Tư Điềm trả lời cậu?”
“Ừ.” Phó Tư Điềm gửi cho cô ấy một biểu cảm cười, khẳng định, “Giống thiệt á, mặt với râu đặc biệt giống.”
Giản Lộc Hòa thất vọng, còn tưởng Thời Ý đang có gì đó!
“Dạo này quan hệ của cậu với Tư Điềm cũng tốt ghê, đến mình còn thấy ghen tị.” Giản Lộc Hòa trêu.
Thời Ý nhìn màn hình thấy Phó Tư Điềm hỏi “Người ta ai cũng ăn sủi cảo, sao cậu không ăn”, cô ấy gõ chữ “Vì bình thường sủi cảo bên ngoài ăn cũng không ngon”, thuận miệng trả lời: “Các cậu không giống nhau.”
Giản Lộc Hòa hỏi tới: “Không giống chỗ nào?”
Thời Ý bị hỏi trở nên sửng sốt. Không giống chỗ nào? Rõ ràng có rất nhiều cách trả lời, nhưng không biết sao trong lòng cô ấy bỗng có một cảm giác không thể nói rõ.
Phó Tư Điềm trên màn hình trả lời cô ấy: “Vậy cậu muốn ăn không? Hay là cuối tuần này tụi mình tự gói sủi cảo ăn nhé?”
Nụ cười của Thời Ý càng sâu hơn, Giản Lộc Hòa thắc mắc: “Cậu lại cười cái gì vậy? Suy nghĩ lâu thế?”
Cuối cùng Thời Ý trả lời cô ấy: “Mới phát hiện ra, cậu ấy biết gói sủi cảo, còn cậu chỉ biết ăn sủi cảo.”
Mấy người bạn ngồi cùng bàn nghe thấy câu trả lời này đều cười vui, “Lộc Hòa, mau chia sủi cảo cho cậu ấy đi, mình thấy cậu ấy muốn ăn sủi cảo của cậu đó.”
“Không hề, cậu ta ghẻ lạnh mình thì có.” Giản Lộc Hòa nở nụ cười, mọi người cùng nhau đùa giỡn, Thời Ý cũng quên mất cảm giác kỳ lạ vừa xuất hiện trong lòng lúc nãy.
Cô ấy đồng ý lời đề nghị của Phó Tư Điềm: “Được, vậy chủ nhật tụi mình gói đi, vừa hay ăn xong sớm rồi đi lên đỉnh núi công viên ngắm trăng.”
Đúng như kế hoạch, chiều chủ nhật hai người họ thực sự làm sủi cảo.
Trong tưởng tượng của Thời Ý, gói sủi cảo chỉ đơn giản là mua vỏ bánh, sau đó nhồi thịt băm vào là xong, ai ngờ Phó Tư Điềm hoàn toàn không làm như vậy.
Lúc Phó Tư Điềm bắt đầu cho thêm nhiều thứ khác nhau vào để trộn thịt, Thời Ý vừa chuyền đồ cho cô vừa ngạc nhiên, đến lúc Phó Tư Điềm bắt đầu đánh bột, Thời Ý hoàn toàn mù tịt.
“Đây là muốn làm gì?”
“Làm vỏ bánh sủi cảo đó.”
“Vỏ bánh không phải là đi mua hả?”
“Tự làm sẽ ngon hơn.” Bên má Phó Tư Điềm lộ ra lúm đồng tiền, cho bột lên thớt nhào nặn. Nhào bột thành một cục xong, cô cho bột vào thau ủ 30 phút, sau đó lại lấy ra ấn liên tục.
Thời Ý không giúp được gì, chỉ đứng một bên xem, vô thức xem đến thất thần. Lúc bốn ngón tay của Phó Tư Điềm ấn vào viên bột, trắng trẻo nõn nà, sẽ khiến cô ấy nhớ đến nhúm lông màu trắng trên bàn chân của con mèo cam kia.
Bột mì dính trên mu bàn tay cô, giống hệt nhúm lông trên chân mèo cam, trông có vẻ sờ rất đã.
Dụ dỗ khiến người ta muốn sờ một chút.
Thời Ý dùng đầu ngón tay của mình quẹt một miếng bột mì, gọi Phó Tư Điềm: “Tư Điềm…”
Phó Tư Điềm theo bản năng quay đầu nhìn cô ấy.
Thời Ý liền đưa tay chạm nhẹ lên chóp mũi của Phó Tư Điềm, xẹt qua chóp mũi, lướt xuống đầu môi, như lông vũ cào vào trong lòng. Lực tay rất nhẹ gần như không thể nhận ra, nhưng lòng cô lại thật sự rung động, tạo nên dư vị kéo dài. Phó Tư Điềm nhìn Thời Ý quên cả chớp mắt, hô hấp cũng chậm lại.
Thời Ý nhìn cô chăm chú, đôi mắt đen như cất giấu hồ nước trong veo, trong một khoảnh khắc, dường như Phó Tư Điềm đã bắt được một tia tình cảm cháy bỏng từ nó.
Thời Ý lại cong môi, xoay người đi ra khỏi phòng bếp.
Phó Tư Điềm đứng như trời trồng tại chỗ, nhìn theo hướng Thời Ý rời đi, vô thức giơ tay muốn sờ chóp mũi của chính mình.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói véo von của Thời Ý truyền đến. Phó Tư Điềm dừng lại, ánh mắt mơ màng đối diện với ống kính của Thời Ý.
Ngón tay Thời Ý ấn nút chụp, ló đầu ra từ phía sau máy ảnh, gương mặt lạnh lùng mang theo nụ cười tủm tỉm.
Tầm mắt Phó Tư Điềm điều chỉnh lại tiêu điểm, cắn môi, không khỏi nở một nụ cười e thẹn.
“Cậu làm gì vậy?” Giọng cô mềm mại.
Thời Ý đưa máy ảnh đến trước mặt cô, ôn tồn nói: “Lưu lại chứng cứ phòng bếp này từng có một con mèo con nhảy vào.”
Lúc bấy giờ Phó Tư Điềm mới phát hiện Thời Ý đã làm gì với mũi mình. Cô ngẩng đầu hờn dỗi nhìn Thời Ý, đối diện với gương mặt trầm ổn như cũ nhưng không còn khiến mình thấy sợ nữa của Thời Ý, khẽ cười thành tiếng.
Cô lấy tay lau mũi, dịu dàng hỏi: “Thời Ý, cậu có biết bây giờ cậu giống cái gì không?”
Thời Ý chụp hai tấm hình viên bột, “Cái gì?”
“Một đứa nhóc nghịch ngợm phá phách, hồi em gái mình năm sáu tuổi thích nhất là làm mấy trò này.”
Thời Ý nheo mắt nhìn cô, trong mắt ánh có tia sáng nhẹ nhàng, “Vậy cậu có biết bây giờ cậu giống cái gì không?” Chắc chắn cậu ấy đã quên mất trên tay cậu ấy cũng toàn là bột mì.
“Cái gì?”
Thời Ý cười nhưng không nói, trong lòng thầm trả lời: Tiểu hoa miêu.
“Cậu không thích làm mấy trò này sao?” Thời Ý thuận miệng hỏi.
Phó Tư Điềm nói: “Thích chứ, nhưng mà mình không dám.”
“Tại sao?”
Động tác nhào bột của Phó Tư Điềm dừng lại, tựa như vẫn còn đang cười, “Sẽ bị mắng.” Lúm đồng tiền lại nhạt đi.
Đường cong trên khóe môi Thời Ý cũng hạ xuống.
Cô ấy nhớ lại sự khó chịu của em gái Phó Tư Điềm dành cho Phó Tư Điềm mà cô ấy vô tình nghe được ở homestay ngày đó, còn cả kỹ năng nấu ăn quá xuất sắc, tính cách quá mức chịu đựng của Phó Tư Điềm. Đôi mắt dần tối sầm lại.
Bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề.
Phó Tư Điềm vội vàng thay bằng cảm xúc sôi nổi, đùa với cô ấy, “Mình có hơi không tưởng tượng được lúc còn bé cậu sẽ bị mắng vì chuyện gì.”
Thời Ý đặt máy ảnh lên bàn, “Từ lúc mình có ký ức trở đi thì hầu như rất ít khi bị mắng.”
“Không phải do mình ngoan, mà là mẹ mình ít khi nổi nóng, bà ấy thích giảng đạo lý, cũng không quan tâm mình nghe có hiểu hay không.”
Phó Tư Điềm cười, vậy xem ra tính cách Thời Ý không giống mẹ… chắc là cũng không giống ba?
“Dì thật sự là một người mẹ dịu dàng.”
Giọng nói vừa rơi xuống, cô bỗng nhớ ra điều gì đó, tâm trạng lại chùng xuống.
Vốn dĩ, cô cũng có mẹ.
Viên bột bị nhào vượt qua cả chiều dài của tấm thớt, Phó Tư Điềm hoàn toàn không hay biết.
“Tư Điềm.” Thời Ý gọi cô.
Phó Tư Điềm định thần lại nhìn cô ấy, Thời Ý đưa tay nâng khuôn mặt của cô lên, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau chóp mũi và hai má cho cô.
Cô ấy cụp mắt, ánh mắt chăm chú khiến tim Phó Tư Điềm điên loạn đập thình thịch.
“Cậu cũng có thể có.” Bỗng nhiên Thời Ý nói.
Có cái gì cơ? Não Phó Tư Điềm trở nên trì độn vì nóng, trong lúc vẫn còn đang tìm câu trả lời, Thời Ý mời cô:
“Gọi bà ngoại.”
—————————————————–
Tác giả có lời muốn nói:
Sợ các bạn nhỏ đáng yêu không hiểu, vẫn còn nửa câu “Đừng kêu dì.” nằm ở chương sau.
Thời Ý xoa xoa thỏ con chút chít: Muốn bắt mình gọi là ba à?
Mặt thỏ con chút chít đỏ lên, rên ư ử không nói nên lời.
Thời Ý tiếp tục xoa thỏ con chút chít: Gọi mẹ đi ~
Ánh mắt thỏ con chút chít ướt sũng, đỏ đến bốc hơi.
Doãn Phồn Lộ: Ship! Quá đáng yêu!
Trần Hi Trúc: emmmm nên ship thôi. Cái thể loại đỏ này.