LOẠN NHỊP VÌ NGƯỜI - Chương 45
Việc dũng cảm nhất.
Hai người ở lại trong phòng chiếu phim rất lâu, cũng không biết là tán gẫu cái gì, đến khi điện thoại đột nhiên sáng lên, Phó Tư Điềm mới phát hiện đã 10 giờ rưỡi rồi, vội vàng nhắc Thời Ý tắm sớm rồi nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai còn phải đi tập huấn.
Thời Ý không phản đối, xác nhận Phó Tư Điềm không cần cô ấy hướng dẫn lại cách sử dụng máy nước nóng trong phòng tắm nữa, hai người ra khỏi phòng chiếu phim, chúc nhau ngủ ngon, tự mình quay về phòng ngủ đi tắm.
Trước khi lấy quần áo đi tắm, Phó Tư Điềm kiểm tra tin nhắn làm màn hình sáng lên khi nãy, là Doãn Phồn Lộ gửi, hỏi cô QQ của Trần Hi Trúc. Phó Tư Điềm không nghĩ nhiều, tiện tay copy gửi qua cho cô ấy.
Không ngờ đến khi cô tắm xong quay lại phòng, liền nhận được tin nhắn như ném bom của Trần Hi Trúc.
10 giờ 40 phút Trần Hi Trúc nói:
“Doãn Phồn Lộ vậy mà còn dám thêm bạn với mình.”
“Ghi chú thêm bạn của cậu ta ghi là, răng cậu còn đau không?”
“Sao cậu ta biết mình đau răng! Này, cậu nói xem cái người này có phải cố ý chọc tức mình không, cậu ta đây là đang gây sự!”
“[tức giận] Mình chấp nhận lời mời, cậu ta lại không có động tĩnh!”
10 giờ 50 phút, Trần Hi Trúc bắt đầu hưng phấn: “Điềm Điềm, cậu đã bắt đầu cuộc sống về đêm tuyệt vời với Thời Ý, vẫn chưa rảnh xem điện thoại rồi phải không.”
“He he he he.”
Tại sao đột nhiên cảm thấy cậu ấy cười quá bỉ ổi.
Lúm đồng tiền của Phó Tư Điềm ẩn hiện. Cô bật máy sấy, vừa sấy vừa gõ chữ: “Là lúc sáng mình tình cờ nói với cậu ấy chuyện cậu bị đau răng. Chắc cậu ấy không có ý xấu gì đâu, có thể chỉ là muốn quan tâm cậu.”
“Cậu đừng có mà nghĩ lung tung, mình mới tắm ra.”
Trần Hi Trúc nhanh chóng trả lời lại, hiếu kỳ tràn cả ra màn hình: “Rồi rồi rồi, vậy mình không nói nữa, cậu nói đi. Qúy cô Điềm Điềm, tôi muốn phỏng vấn cô một chút, cảm giác của cô thế nào khi bắt đầu sống chung với nữ thần?”
Phó Tư Điềm cắn môi. Dưới ánh đèn, có thể nhìn thấy rõ nét hình ảnh phản chiếu khuôn mặt tươi cười của mình trên màn hình.
“Cảm giác mệt, chuẩn bị ngủ.” Cô chọc Trần Hi Trúc.
Quả nhiên Trần Hi Trúc phát rồ: “Gì hả, cậu không được chạy!” Tiếp sau là biểu cảm cầm con dao to dài bốn mươi mét.
Nụ cười của Phó Tư Điềm sâu hơn, do dự vài giây, cô thẳng thắn: “Hi Trúc, mình muốn thử xem sao.”
Trần Hi Trúc gửi biểu cảm sóc đất thét to.
Phó Tư Điềm nói, “Mình rủ cậu ấy tối mai xem phim cùng nhau, 《Fried Green Tomatoes》, thăm dò thử thái độ của cậu ấy đối với chuyện con gái thích con gái.”
Trần Hi Trúc gửi hai tấm sóc đất thét to liên tục, đột nhiên mù mờ: “Fried Green Tomatoes là cái gì? Phim về ẩm thực à?”
“….” Phó Tư Điềm cười nhạo cô ấy: “Quả nhiên là nó quá trong sáng, không xứng được tay chơi lão làng như cậu biết đến.”
Trần Hi Trúc oan ức, “Tra Baidu xíu là biết.”
《Fried Green Tomatoes》là một bộ phim của Mỹ vào những năm 90, kể về câu chuyện của hai người phụ nữ quen biết nhau từ thuở thiếu thời, cho đến tình bạn ấm áp cả đời bên nhau. Cốt truyện sâu sắc, nhẹ nhàng tinh tế, hình ảnh đẹp mãn nhãn, phản ứng hóa học của hai nữ chính trong phim cực kỳ mạnh, vậy nên dù cho phim không được xếp vào thể loại đồng tính, nhưng khi bộ phim kết thúc, rất nhiều người cảm thán rằng không thể phân biệt rõ được tình cảm giữa hai nhân vật là tình bạn hay tình yêu.
Bạn cảm thấy nó là tình bạn thì nó là tình bạn, bạn tin rằng nó là tình yêu, thì nó chính là tình yêu.
Một bộ phim mang thông điệp chữa lành. Ngoại trừ việc dùng để thăm dò thì cũng rất đáng để xem.
Trần Hi Trúc chỉ đọc sơ đã cảm thấy rất thích hợp, cảm thán với Phó Tư Điềm “Cậu mới là tín đồ xem phim lão làng đó”, cổ vũ cô cố lên, bày mưu tính kế.
Hai người tán gẫu trong chốc lát, Trần Hi Trúc nói rằng Doãn Phồn Lộ tìm cô ấy, vì vậy Phó Tư Điềm bảo cô ấy trả lời Doãn Phồn Lộ trước, bản thân mình thì tập trung sấy tóc.
Sấy khô tóc rồi, Trần Hi Trúc vẫn chưa nhắn lại, Phó Tư Điềm tắt đèn đi ngủ.
Việc thăm dò bản thân mình có thật sự có cơ hội được Thời Ý thích hay không, có thể sẽ là việc dũng cảm nhất, phá lệ nhất mà cô sắp làm trong nửa đầu cuộc đời mình.
Nhưng không biết vì sao, tưởng tượng đến thời khắc ngày mai, ngoại trừ thấp thỏm, hồi hộp, thì nhiều nhất vẫn là mong đợi. Giống như mong đợi giờ phút này ngủ thiếp đi trong đêm tối, ngày mai thức dậy sẽ lại đón chào ánh mặt trời mới lên.
Đèn ngủ nhỏ tản ra ánh sáng nhẹ nhàng trong bóng đêm, Phó Tư Điềm ôm con thỏ trong lòng, cả người chìm vào trong sự dịu dàng mà Thời Ý dành cho cô.
Dần dần, yên tâm mà thiếp đi.
Đến khi có lại ý thức, ánh ban mai đã tràn ngập bệ cửa sổ. Phó Tư Điềm ôm thỏ cọ cọ, nở nụ cười, nhanh chóng rời giường đi rửa mặt.
Lúc Thời Ý thức dậy, Phó Tư Điềm đã chuẩn bị xong bữa sáng. Là cháo hải sản, dùng nguyên liệu mà hôm qua hai người đi siêu thị mua để nấu.
Lần đầu tiên Thời Ý cảm nhận được thì ra bữa ăn sáng lại ngon như vậy, thật sự khiến cho người ta có được tâm trạng tốt, cả người khoan khoái dễ chịu.
Cô ấy thậm chí còn nói đùa, “Kỳ thực tập của cậu có thể dài ra thêm chút.”
“Hả?”
“Để mình được hưởng lộc thêm mấy ngày.”
Mắt Phó Tư Điềm mở to, trong lòng trộm nghĩ, vậy cô có thể thực tập ở chỗ này của cô ấy không?
Có lẽ, cô còn có thể đảm nhiệm được chức vị khác nữa…
Nhưng cô không dám đùa kiểu mập mờ như vậy, chỉ có thể cắn môi, có chút vui mừng, có chút thẹn thùng mà cười.
Sau khi Thời Ý đi, Phó Tư Điềm ở nhà một mình, đi qua đi lại giữa ba chỗ là phòng ngủ cho khách, phòng bếp và phòng sách. Thời Ý đã dặn cô không cần phải câu nệ, nhưng Phó Tư Điềm vẫn ngại, cố hết sức không động vào đồ của Thời Ý, thu hẹp phạm vi hoạt động của mình.
Buổi chiều bốn giờ hơn, Phó Tư Điềm đang xào rau, bỗng nghe thấy hai tiếng chuông cửa từ tốn vang lên bên ngoài.
Máy hút khói chạy ù ù, Phó Tư Điềm không chắc lắm có phải là chuông nhà Thời Ý không, cũng không chắc cho dù là chuông nhà Thời Ý, mà Thời Ý không có nhà, cô có nên mở cửa không, vì vậy cũng làm lơ không đi ra xác nhận lại.
Cũng may chuông cửa chỉ vang lên hai tiếng sau đó không còn động tĩnh gì nữa, Phó Tư Điềm quên béng đi chuyện này.
Năm giờ hơn, Phó Tư Điềm nấu ăn xong, dọn dẹp lau chùi, thuận tay cột miệng túi rác chuẩn bị mang đến khu vực nhận rác ở chiếu nghỉ cầu thang để vứt.
Vừa mở cửa ra cô liền ngẩn người.
Đứng trước cửa là một người đàn ông trung niên mặc áo thun Polo, ăn mặc chỉnh tề, khí chất nho nhã.
Nhìn thấy cô, người đàn ông rõ ràng cũng ngạc nhiên.
“Cháu là bạn của Thời Ý?” Người đàn ông phản ứng nhanh, ôn tồn tự giới thiệu, “Chú là ba của con bé.”
Phó Tư Điềm đáp lại theo bản năng: “À dạ, chào chú, cháu là bạn của Thời Ý, thực tập hè ở nhờ nhà cậu ấy.” Nói xong cô có chút không biết nên làm gì tiếp theo.
Mặt mũi có hơi giống, khí chất cũng không giống lừa đảo. Nhưng nếu là ba của Thời Ý thì tại sao lại không biết mật mã nhà Thời Ý. Hơn nữa, có phải ông ấy đứng đợi từ lúc bấm chuông tới bây giờ không? Mình… mình có cần mời ông ấy vào không?
Có vẻ ba của Thời Ý nhìn ra được sự do dự của cô, mỉm cười, lấy chứng minh thư và danh thiếp từ trong ví ra đưa cho Phó Tư Điềm.
Thời Viễn Miên, Phó Tư Điềm nhìn lướt qua, mặt đỏ tai nóng, cảm thấy mình quá vô lễ. Mất bò mới lo làm chuồng, cô mời ông ấy: “Thời Ý đi tập huấn tình nguyện viên cho cuộc họp đàm phán thương mại rồi chú, lát nữa mới về, chú có muốn vào trong nhà chờ không?”
Thời Viễn Miên không từ chối, đi vào nhà.
Phó Tư Điềm tranh thủ lúc đi vứt rác nhanh chóng nhắn một tin cho Thời Ý: “Thời Ý, cậu sắp về chưa? Ba của cậu đến nhà tìm cậu.”
Không biết có phải Thời Ý đang lái xe không, không thấy trả lời tin nhắn của cô.
Phó Tư Điềm đợi một phút, quyết định về nhà trước, đúng lúc đụng phải Thời Ý bước ra từ thang máy.
“Thời Ý…” Cô cười gọi cô ấy.
Thời Ý lại chỉ liếc nhìn cô một cái, bước nhanh về phía cửa.
Cô ấy trầm mặt, ánh mắt lạnh lẽo nghiêm nghị, cả người toát ra sự lãnh đạm mà Phó Tư Điềm chưa từng thấy qua.
Phó Tư Điềm rùng mình, sợ hãi nhận ra bản thân mình đã làm sai chuyện gì đó.
Quả nhiên, cô vừa đi theo đến cửa đã nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Thời Ý truyền ra từ bên trong, “Ông đến đây làm gì? Ai cho phép ông vào?”
“Nhất Nhất, chỉ là lâu rồi ba không gặp con, ba muốn đến nhìn con một cái thôi.” Giọng Thời Viễn Miên bất đắc dĩ, lộ ra sự yêu thương.
“Vậy giờ ông gặp rồi, có thể đi được chưa?”
“Nhất Nhất, cho dù thế nào ba cũng là ba của con, con cứ phải nói chuyện với ba như vậy hay sao?”
Thời Ý cười lạnh, “Giờ ông mới nhớ ông là ba tôi à?”
Thời Viễn Miên nhíu mày định nói thêm gì đó, quét mắt nhìn thấy Phó Tư Điềm đang đứng sợ hãi ngoài cửa, thở dài, đặt một tấm thiệp mời xuống: “Là tự tay bà nội con vẽ, mời con đến thăm bà ấy, bà ấy rất nhớ con.”
Eo Thời Ý thẳng tắp, mím môi, một chữ cũng không nói nhìn chòng chọc ông ấy.
Thời Viễn Miên không chịu nổi đứa con gái trước đây thích mình như vậy, hiện giờ lại dùng ánh mắt như thế kia nhìn chòng chọc mình, cuối cùng ông ấy chịu thua, “Vậy ba đi trước, con nhớ chăm sóc bản thân cho tốt.”
Sắc mặt ông ấy suy sụp, nhưng bước chân vẫn ung dung như trước, lúc đi ngang qua Phó Tư Điềm còn gật đầu chào.
Phó Tư Điềm đứng đờ ra bên cạnh cửa, không biết phải làm sao.
Thời Ý đứng trong phòng khách, bất động vài giây sau đó mới từ từ khom lưng cầm lấy tấm thiệp mời đặt trên bàn trà.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đóng cửa cực kỳ cực kỳ nhẹ.
Thời Ý nhớ ra sự tồn tại của Phó Tư Điềm, thấp giọng dặn dò: “Lần sau đừng tùy tiện mở cửa lung tung.”
Sắc mặt Phó Tư Điềm trắng bệch, mấp máy môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đáp lại, “Được.”
“Mình xin lỗi.” Cô nhận lỗi.
Thời Ý im lặng hai giây, xoa xoa giữa hai đầu lông mày, “Bỏ đi, không liên quan đến cậu.”
Nhưng câu này cũng không có tác dụng an ủi, ngược lại khiến sắc mặt Phó Tư Điềm càng trắng hơn. Cô là người nhìn sắc mặt người khác mà trưởng thành, giọng điệu như vậy, rất giống vẫn còn đang tức giận, chỉ là lười tính toán thôi. Cảm giác tự trách, sợ hãi, xấu hổ đều dồn hết vào trong lòng Phó Tư Điềm, khiến cô không còn mặt mũi nào.
Suốt cả bữa cơm, cả hai đều không nói chuyện, áp suất thấp bao phủ vô tận.
Sau khi ăn xong Thời Ý về phòng tắm rửa, Phó Tư Điềm cũng quay lại phòng ngủ cho khách lấy quần áo. Nhưng mà ngồi trước vali lật tìm quần áo, lật tới lật lui, động tác của cô càng lúc càng chậm, cuối cùng dừng lại hoàn toàn…
Đêm tối dần nuốt chửng mọi thứ, Phó Tư Điềm lại không hay biết gì. Cô đã không còn nhớ nổi chuyện tối nay định thử thăm dò Thời Ý, giống như tự ngược đãi bản thân, cô không ngừng trách móc chính mình, không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu giọng điệu lãnh đạm của Thời Ý ban nãy, thậm chí dũng khí tắm xong chủ động đi tìm Thời Ý để giải thích cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ.
Phó Tư Điềm bừng tỉnh, vội bật đèn đi ra mở cửa.
Thời Ý mặc áo ngủ đứng ngoài cửa, có vẻ như vội vã đi ra, tóc vẫn còn ướt.
Phó Tư Điềm cố gắng điều chỉnh cảm xúc, không biết bản thân mình có lộ ra được vẻ mặt coi như là tự nhiên hay không.
Thời Ý nhìn cô chăm chú, đột nhiên khe khẽ thở dài.
“Tối nay vẫn còn muốn ngắm sao cùng mình chứ?”
—————————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Mài dao xoèn xoẹt với con thỏ chút chít.
Tác giả giơ con dao dài 40 mét lên: Cho phép mi chạy trước 39 mét.
Phó thỏ con chút chít: Huhuhuhu, Thời Ý Thời Ý…
Thời Ý ôm lấy thỏ con, đặt thỏ con xuống dưới lưỡi dao.
Thỏ con run bần bật, nghẹn ngào nức nở đến nỗi tim Thời Ý cũng cảm thấy đau.
Thời Ý ôm thỏ con vào lòng bảo vệ: Không cạo nữa, lấy dao đi.
Tác giả: Mùa hè sẽ nóng! Sẽ biến thành thỏ nướng chút chít!
Thời Ý áp suất thấp, liếc mắt một cái, lạnh lẽo.
Tác giả nhanh chân cút xa 41 mét: Được rồi, tôi hiểu rồi.