LOẠN NHỊP VÌ NGƯỜI - Chương 39
Đi thăm dò cậu ấy thử.
Đây là lần đầu tiên Thời Ý hẹn cô đi thư viện, đương nhiên Phó Tư Điềm không thể nào từ chối. Cô vừa định báo với Trần Hi Trúc ngày mai không ngồi cùng nhau được, Thời Ý lại nói Giản Lộc Hòa sẽ đi chung, nếu cô có tới trước thì giữ thêm một chỗ giúp.
Phó Tư Điềm có hơi thất vọng, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục cảm xúc. Hiện tại chỗ ngồi trong thư viện rất thiếu thốn, bên cạnh sẽ không thể nào có dư chỗ trống được, nếu không phải Giản Lộc Hòa thì cũng sẽ là một người hoàn toàn xa lạ.
Cô hỏi Thời Ý thêm một người nữa có sao không, Thời Ý nói rằng cô ấy không có ý kiến.
Sáng sớm ngày tiếp theo Trần Hi Trúc đứng ở cửa thư viện chờ, thư viện vừa mở cửa cô ấy liền lao vào, nhanh chóng chạy lên lầu hai chiếm một bàn dành cho bốn người nằm ở khu vực được săn đón nhất mọi ngày.
8 giờ 15 phút, Phó Tư Điềm, Thời Ý và Giản Lộc Hòa đến, người bên trong thư viện đã không ít. Trần Hi Trúc nhìn thấy cách ăn mặc của Phó Tư Điềm rõ ràng khác với mọi khi đi thư viện cùng mình, e thẹn vui vẻ đứng bên cạnh Thời Ý, bộ dạng giả vờ tự nhiên thì khóe môi không khỏi nhếch lên. Có một loại suиɠ sướиɠ như đang cắn đường cp tại chỗ.
Thời Ý và Trần Hi Trúc gật đầu chào hỏi nhau, giới thiệu Giản Lộc Hòa cho cô ấy làm quen, bốn người ngồi xuống bắt đầu học. Phó Tư Điềm tự giác ngồi bên cạnh Trần Hi Trúc, Thời Ý và Giản Lộc Hòa ngồi cùng nhau.
Xung quanh yên lặng, chỉ có tiếng “ù ù” của đèn điện và tiếng kéo ghế thỉnh thoảng vang lên. Thời Ý và Giản Lộc Hòa cúi đầu, nghiêm túc ôn bài.
Trần Hi Trúc cũng giả vờ mở laptop, viết một dòng chữ trên màn hình, đưa cho Phó Tư Điềm.
“Hôm nay không đạp xe hả?”
“Không có.” Phó Tư Điềm nhanh chóng đẩy qua lại.
“Mình biết ngay, cậu mặc váy thế này làm sao đạp xe được. Ăn mặc xinh đẹp như vầy, cậu nói coi, cậu đến đây để học hay là đến đây để hẹn hò?”
Phó Tư Điềm nhìn thấy hai chữ “hẹn hò” liền không khỏi lén nhìn Thời Ý một cái, kéo laptop nghiêng về phía mình, sợ Thời Ý nhìn thấy.
“Cậu đừng có mà nói lung tung. Tập trung học thuộc đi, ngày nào cũng thức đêm coi chừng hói đầu.” Tai Phó Tư Điềm đỏ lên.
Trần Hi Trúc thấy cô căng thẳng, không nhịn được phì cười thành tiếng.
Thời Ý nhìn qua, ánh mắt nghi hoặc, Trần Hi Trúc dùng giọng gió nói như thật: “Mình bảo hôm nay Tư Điềm ăn mặc xinh quá, hình như có ánh mắt cứ nhìn lén cậu ấy nãy giờ.”
Ánh mắt Thời Ý dừng trên người Phó Tư Điềm, có vẻ cũng đang nghiêm túc đánh giá một phen.
“Hi Trúc…” Phó Tư Điềm quở trách Trần Hi Trúc, lỗ tai càng đỏ hơn.
Đáy mắt Thời Ý có ý cười nhàn nhạt, hỏi: “Hướng nào, có muốn đổi chỗ không?”
Giản Lộc Hòa hiếu kỳ theo, nhìn quanh bốn phía.
Phó Tư Điềm vội nói: “Không có không có, mặc kệ cậu ấy đi, cậu ấy nói lung tung đó.”
“Cũng không hẳn, hôm nay cậu ăn mặc rất xinh đẹp.” Thời Ý đều giọng đáp lại một câu.
Khóe môi Trần Hi Trúc ngay lập tức kéo mới mang tai, Phó Tư Điềm cảm thấy bản thân sắp chín luôn rồi, trộm kéo quần áo Trần Hi Trúc dưới bàn, vừa ngọt ngào vừa ngại ngùng, lại sợ Trần Hi Trúc cười quá mức sẽ bị Thời Ý phát hiện ra manh mối.
May là Trần Hi Trúc biết tiến biết lùi, kiềm chế lại nói thêm: “Thật ra cũng có thể không phải là nhìn Tư Điềm.” Cô ấy nhướng mày: “Dù sao thì bàn của tụi mình có người nào không xinh đẹp sao?”
Giản Lộc Hòa cười nhạo, cảm thán: “Cậu không hỗ là người học luật.”
“Hả?”
“Mồm mép rất lưu loát.”
Phó Tư Điềm và Thời Ý không khỏi cùng lộ ra ý cười.
Tiết mục xen giữa trôi qua, mọi người bình tĩnh lại, nghiêm túc tiến vào trạng thái ôn tập.
Không biết qua bao lâu, Phó Tư Điềm bị mắc kẹt một câu hỏi, cô đặt câu hỏi sang một bên, đợi Thời Ý dừng lại uống nước, chuyền câu hỏi qua cho Thời Ý, Thời Ý suy nghĩ một lúc, viết từng bước giải ra. Nhưng mà mấu chốt của câu hỏi này không phải là tính toán, mà là tư duy bên trong.
Đầu ngón tay Thời Ý gõ nhẹ hai cái lên sách Trần Hi Trúc, hỏi: “Có tiện đổi chỗ với mình không?”
Trần Hi Trúc hơi giật mình, ngay lập tức đứng dậy, “Tiện chứ.”
Thời Ý liền cầm giấy bút đổi chỗ sang bên cạnh Phó Tư Điềm, nghiêng người đến gần Phó Tư Điềm, chụm đầu lại với cô, nhỏ giọng giải thích.
Đường cong ngũ quan của cô ấy trông rất lạnh lùng, nhưng khi cúi đầu nhìn ngòi bút của Phó Tư Điềm di chuyển, giữa lông mày và đôi mắt lại hiện lên sự dịu dàng mơ hồ. Đằng sau lưng là từng dãy bàn và những khuôn mặt ngây ngô non trẻ, lúm đồng tiền bên má Phó Tư Điềm và ánh sáng lưu chuyển trên bông tai của Thời Ý, tựa như một khung hình tĩnh tập hợp tất cả phông nền mơ hồ.
Là hương vị hoa bách hợp nở giữa ngày hè. Trần Hi Trúc cảm thấy buồn cười với cảm xúc của chính mình, nhanh chóng thu lại ánh mắt, chuyên tâm học thuộc lòng.
Sau hơn hai tiếng học tập, Thời Ý cũng không có ý muốn đổi chỗ lại với Trần Hi Trúc, giống như không có ai để ý đến chuyện này.
11 giờ rưỡi, bốn người buông bút cùng nhau đến căn tin ăn cơm. Sau khi ăn cơm xong, Thời Ý và Giản Lộc Hòa quay về ký túc xá nghỉ trưa, Phó Tư Điềm và Trần Hi Trúc quay lại thẳng thư viện.
Hai người họ mỗi người cầm một chiếc ô đi dọc theo bóng râm do lá cây tạo ra. Trần Hi Trúc trò chuyện cùng Phó Tư Điềm: “Cậu có để ý không? Thời Ý luôn rất vô thức mà quan tâm cậu. Lúc nãy băng qua đường, có một chiếc xe buýt của trường chạy tới, phản ứng đầu tiên của cậu ấy sau khi dừng lại là quay đầu nhìn xem cậu có phát hiện hay không.”
Lúm đồng tiền của Phó Tư Điềm nhàn nhạt, “Là do cậu nghĩ nhiều quá rồi đó, qua đường thì phải nhìn trái nhìn phải đúng rồi mà?”
“Không có! Mình khẳng định là cậu ấy dừng lại nhìn cậu.” Trần Hi Trúc thề son sắt.
Phó Tư Điềm cười không nói tiếng nào, trông rõ ràng là vẫn không tin.
Trần Hi Trúc bất đắc dĩ, đi được hai bước, hỏi Phó Tư Điềm: “Còn nữa, tại sao cậu lại cho rằng cậu ấy là thẳng.”
“Đa số mọi người đều là thẳng mà.”
“Như vậy trùng hợp tụi mình đều không phải, nói không chừng cậu chính là nơi buê đuê cập bến thì sao?”
Phó Tư Điềm cảm thấy buồn cười với câu mô tả của cô ấy, Trần Hi Trúc nói tiếp, “Mình nói thật đó, mình cảm nhận được khí chất cong trên người cậu ấy! Hoàn toàn không giống với đàn chị của mình. Đàn chị của mình lúc đó trong lòng mình thật ra biết chắc chị ấy thẳng tắp, nhưng mà cảm giác Thời Ý mang lại cho người khác là kiểu, ừm, cho dù bây giờ không cong thì cũng chưa chắc sau này sẽ không cong.”
“Cậu đang chơi trò đọc líu lưỡi à?”
“Mình đang nói sự thật với cậu nha.” Trần Hi Trúc bất mãn.
Phó Tư Điềm im lặng, Trần Hi Trúc kiên trì nỗ lực, “Mình thấy cậu đừng tiêu cực như vậy, một chút hi vọng cũng không chịu bám lấy. Hiếm khi gặp được người mình thích nhiều như vậy, cậu ấy lại còn tốt như vậy, nếu thật sự có hi vọng nhưng cậu lại bỏ lỡ, chẳng phải là quá đáng tiếc hay sao?”
Phó Tư Điềm nhìn bóng cây thưa thớt tản ra ánh sáng vàng dưới mặt đất. Giống hình ngôi sao năm cánh. Sau khi đi một đoạn xa, cô mới nhẹ nhàng nói, “Cậu ấy quá tốt. Mình không xứng với cậu ấy.”
Bước chân của Trần Hi Trúc ngừng lại. Cô ấy vươn tay kéo tay Phó Tư Điềm, Phó Tư Điềm xoay người sang nhìn cô ấy.
Vẻ nghiêm túc hiếm có trên mặt Trần Hi Trúc, “Tư Điềm, cậu có tin vào tình yêu không?”
Cổ họng Phó Tư Điềm động đậy, nói, “Mình tin.”
“Cậu có tin tình yêu là sức hút của tâm hồn không? Một lực hấp dẫn không thể cưỡng lại, mang đến cho tinh thần chúng ta niềm vui sướng vô hạn.”
“Mình tin.”
“Vậy thì sự tồn tại vượt qua cả trần tục này, sao cậu lại cân đo đong đếm bằng vật chất? Chẳng có gì là xứng hay không xứng cả, cậu ấy là người rất tốt, cậu cũng vậy.”
“Hi Trúc…”
Trần Hi Trúc thu ô, đứng dưới ô của Phó Tư Điềm che cùng cô, “Huống hồ cho tới bây giờ mình đều cảm thấy, sau này cậu nhất định sẽ đứng rất cao, sống rất tốt. Cuộc sống của cậu sẽ không vất vả như bây giờ nữa.” Dừng một chút, cô ấy cố ý làm dịu bầu không khí, “Tất nhiên là mình cũng vậy, tuy mình nghèo, nhưng mình cũng là một người vô cùng ưu tú có được không?”
Sóng mắt Phó Tư Điềm nhấp nhô, phì cười, nhẹ giọng đáp, “Ừ, rất nhiên là cậu ưu tú rồi.”
Trần Hi Trúc cũng nở nụ cười, sóng vai thong thả đi cạnh cô, “Nhưng tình yêu sẽ không đứng yên một chỗ, không nắm bắt hiện tại thì sẽ không giữ được tương lai. Thế nên là, nếu thật sự có cơ hội, đừng nghĩ nhiều, chỉ cần cân nhắc xem cậu có muốn ở bên cậu ấy hay không thôi. Đối với những chuyện khác hãy tin vào cậu ấy, tin vào tình yêu. Đừng bỏ lỡ. Không thuộc về cậu thì sớm muộn cũng sẽ có ngày thuộc về người khác.”
Lòng Phó Tư Điềm bỗng đau xót, sắc mặt trắng bệch, “Ừm.” Dừng một chút, cô lại nói: “Cám ơn cậu đã…”
Chưa kịp nói dứt câu, Trần Hi Trúc đã ngắt lời: “Ngưng, đừng có khách sáo với mình, cũng đừng nói lời ủy mị.”
Phó Tư Điềm không nói nữa, Trần Hi Trúc đùa, “Sau này nếu thành công, cho mình phong bì mai mối là được rồi. Thực tế hơn là nói cảm ơn.”
Cơn đau trong ngực Phó Tư Điềm dịu đi, nghe như thể chuyện như vậy thực sự sẽ xảy ra vậy.
Cô thừa nhận, cô thật sự bị thuyết phục một chút. Có phải là lòng tham không đáy không? Rõ ràng ban đầu ngay cả làm bạn cũng không dám mơ mộng hão huyền.
Mấy ngày tiếp theo cô trằn trọc khó ngủ, hễ cứ nhắm mắt lại nghĩ đến mỗi một chuyện khi cô và Thời Ý bên nhau, dù biết rằng không thể có câu trả lời chính xác, nhưng chung quy vẫn không nhịn được mà xem xét hết lần này đến lần khác.
Không biết rốt cuộc là muốn cho bản thân thêm dũng khí tiến lên phía trước, hay là muốn cho bản thân tự biết điều mà bỏ đi lòng tham.
Tối thứ hai, mọi người đang chuẩn bị cho công nghệ thông tin kỳ hai, bỗng Giản Lộc Hòa gửi một tấm ảnh @Phó Tư Điềm trong nhóm chat ký túc xá mới.
Phó Tư Điềm mở ra xem, nhận ra là ảnh chụp màn hình của một cái weibo, trên ảnh chụp màn hình là một tấm hình mơ hồ cùng mấy dòng chữ: @Bức tường tỏ tình của Thân Đại. Xin thông tin của nữ sinh ngồi ở lầu hai thư viện tối nay. Mình biết như vậy có hơi mạo muội, nhưng mình thật sự đã yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên, lần đầu tiên biết được hóa ra nhịp tim có thể đập nhanh như vậy. Rất muốn làm quen, xin thông tin liên hệ! Cám ơn mọi người.
Trong ảnh là một cô gái với mái tóc dài suôn mượt, mặc áo thun ôm dáng màu đen và váy kaki dài, ngồi ngay ngắn trước bàn gỗ bên cạnh cửa sổ sát đất đọc sách, chất lượng hình ảnh cũng không ngăn được sự ngọt ngào thanh thuần tràn khắp màn hình – rõ ràng đó là Phó Tư Điềm.
Giản Lộc Hòa hưng phấn: “Đây là cậu phải không Tư Điềm! Hahahaha, nam sinh này đăng xong chắc tức chết, dưới bình luận đều kêu bọn họ xem hình xong cũng rung động, xin bạn nữ vui lòng đừng liên hệ cậu ta, liên hệ với bọn họ là được rồi. Cậu có gì muốn nhắn gửi với người hâm mộ không, hahahaha, mình nhắn dùm cho.”
Phó Tư Điềm xấu hổ, đây là cái gì vậy, sao lại còn có người chụp lén ở thư viện?
Cô đang cân nhắc nên trả lời Giản Lộc Hòa thế nào thì Trần Hi Trúc nhắn tin qua, cũng là ảnh chụp màn hình tương tự.
“Mình biết rồi.” Phó Tư Điềm bất đắc dĩ, “Lộc Hòa mới gửi vào nhóm chat của ký túc xá luôn.” Sao bọn họ đều theo dõi thể loại weibo này vậy?
Trần Hi Trúc kích động: “Nhóm chat ký túc xá? Vậy có phải Thời Ý cũng nhìn thấy không?”
“Không biết nữa, cậu ấy không nói gì.”
Trần Hi Trúc giục cô: “Vậy cậu mau đi hỏi cậu ấy thử xem.”
“Hỏi cậu ấy cái gì?”
“Sao mà cậu ngốc thế!” Trần Hi Trúc hận rèn sắt không thành thép, “Đi thăm dò thử thái độ của cậu ấy đối với những người muốn theo đuổi cậu đó.”
Phó Tư Điềm chưa từng làm những chuyện như vậy, mới tưởng tượng một chút đã xấu hổ đến nỗi đầu ngón chân cũng cuộn lại. “Thôi kệ đi.” Cô đỏ mặt.
Trần Hi Trần còn đang nhập tin nhắn, Phó Tư Điềm nhìn thấy thông báo tin nhắn mới bên nhóm ký túc xá, cô bấm qua, là Doãn Phồn Lộ ăn dưa không ngại chuyện lớn nói: “Hahahaha, mình muốn bình luận quá, là đứa nào đang thèm muốn bạn gái của chị! Tưởng chị đây không cầm nổi dao lên à!”
Phó Tư Điềm: “…” Gửi một biểu cảm “Tha cho tui”, “Mọi người đừng để ý cậu ta, để cái weibo này chìm xuống đi.”
Chưa đầy một phút sau, Doãn Phồn Lộ đã nhắn lại, hỏi: “Lộc Hòa, sao mình không tìm thấy weibo này?”
Giản Lộc Hòa nhắn lại: “Cái weibo thứ hai thứ ba gì đó, chạng vạng hôm nay vừa đăng, cậu lội lại thử.”
Doãn Phồn Lộ nói: “Không có thật. Bị xóa rồi hả?”
Xóa rồi thì tốt quá! Nhưng Phó Tư Điềm biết loại bot này không tự xóa được, cho dù là người trong cuộc yêu cầu, cũng phải cần có thời gian để đọc tin nhắn riêng, không nhanh như vậy được. Cô đang chuẩn bị qua weibo xác nhận lại, tin nhắn của Thời Ý bỗng nhiên nhảy ra.
Thời Ý nói, “Đàn anh quản lý Bức Tường Tỏ Tình này mình có quen, weibo là mình nhờ anh ấy xóa.”
“Không an toàn.”
“Weibo của nam sinh là @Tửu Quán Độc Giác Thú, nếu cậu có hứng thú thì có thể liên hệ qua tin nhắn riêng.”
Tâm trạng Phó Tư Điềm nhiều lần thay đổi, đầu tiên là vui mừng, sau đó là ngạc nhiên, cuối cùng hợp lại thành mất mát. Quả nhiên Thời Ý chỉ quan tâm cô như một người bạn.
Cô đang định trả lời Thời Ý rằng cô “Không có hứng thú”, Thời Ý lại nhập tin nhắn, Phó Tư Điềm dừng lại.
Thời Ý nhập tin nhắn một lúc lâu, cuối cùng chỉ gửi qua mấy chữ ngắn ngủn: “Nhưng mà mình cảm thấy cậu ta không tốt.”
Phó Tư Điềm giật mình, nghe thấy tiếng trái tim mình đang lay động.
Đây có được xem như là Thời Ý để ý không?
Sóng mắt cô lại xao động, cắn môi gõ từng chữ, “Mình cũng cảm thấy cậu ta không tốt. Mình không thêm bạn.”
Đã được thấy qua những điều tốt đẹp của cậu, làm sao có thể vừa lòng ai khác được nữa.
———————————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Doãn Phồn Lộ nghe nói nhà Thời Ý có một con thỏ con biết tự nóng người, một ngày nọ đến làm khách, thừa dịp Thời Ý không có mặt bèn lén xoa.
“Ơ, sao không có phản ứng, sao nói là đỏ lên nóng lên còn bốc hơi nữa?”
Thỏ con chút chít giãy dụa điên cuồng, Thời Ý cầm dao chạy ra từ nhà bếp.
Doãn Phồn Lộ có tật giật mình, “Mình… mình chỉ tò mò thôi.”
Thời Ý lạnh lùng liếc nhìn cô ấy, ôm thỏ con chút chít nhẹ nhàng xoa xoa.
Thỏ con chút chít ngâm nga hưởng thụ.
“Đỏ… đỏ rồi?! Tại sao vậy!” Doãn Phồn Lộ kinh ngạc. “Cho mình…”
Thỏ con chút chít run lên, Thời Ý cầm dao lên.
Doãn Phồn Lộ: “… Dao, mình giúp cậu cất lại vào bếp.”
Huhuhu, đúng là tình chị em plastic, người không bằng thỏ.