LOẠN NHỊP VÌ NGƯỜI - Chương 38
Cậu có thể đến nhà mình.
Trong tiếng chim hót véo von, Phó Tư Điềm dần tỉnh lại. Não bộ hoạt động nhưng cơ thể vẫn còn ngái ngủ. Cô theo thói quen ôm chặt “con thỏ” trong tay cọ cọ lên, “con thỏ” ấm áp, phát ra tiếng “um” trầm thấp. Cánh tay Phó Tư Điềm cứng đờ, cơn buồn ngủ biến mất ngay lập tức.
Chuyện… chuyện gì vậy? Cô hoang mang mở mắt ra, lọt vào trong mắt là một làn da trắng nõn và vài sợi tóc đen nhánh, xuống dưới một chút, bên dưới chiếc áo thun mỏng cô đang nắm lấy, là đường cong đang phập phồng lên xuống.
Cả người Phó Tư Điềm nóng bừng, nhanh chóng rụt tay lại, tim đập nhanh đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, Thời… Thời Ý ư?
Cô dè dặt ngẩng đầu lên, xuyên qua ánh mặt trời vốn đã rất sáng, nhìn thấy sườn mặt của Thời Ý. Thời Ý nằm nghiêng, đang trong tư thế ôm nửa người, tóc dài xõa tung trên gối, hàng mi dài run run, đầu môi trơn bóng, xua tan vẻ lạnh lùng khi còn thức, là sự dịu dàng hiếm có.
Bọn họ đã trở về bằng cách nào, sao lại nằm cùng nhau ở đây, tại sao cô không có chút ấn tượng nào? Cô không làm chuyện gì kỳ quái, không nói cái gì kỳ quái chứ? Đợi biết bao lâu để được ngủ chung cứ như vậy mà trôi qua? Lòng Phó Tư Điềm vô cùng chán nản.
Cô nhìn Thời Ý chăm chú, lý trí bắt cô phải rời khỏi cái ôm của Thời Ý ngay lập tức, nhưng trên thực tế thì cô lại ngắm nhìn gương mặt khi ngủ của Thời Ý, vẫn không nhúc nhích, cả người như bị thứ gì đó bao vây.
Ánh mắt cô đảo một lúc lâu trên trán, mũi, hai má… trên đôi môi mỏng thoạt nhìn hôn rất thích của Thời Ý, dần nhận ra được thứ đang bao vây lấy cô, có thể tên là khát vọng.
Không được, Phó Tư Điềm bừng tỉnh, cảm thấy xấu hổ vì bản thân nảy sinh suy nghĩ mạo phạm như vậy trong đầu. Tim vẫn còn đập nhanh, tay chân mềm nhũn, cô cố hết sức rời khỏi cái ôm của Thời Ý một cách thật nhẹ nhàng.
Thời Ý hơi nhíu mày, tựa như nhận thức được, nhưng cũng không thật sự tỉnh lại.
Đôi mắt Phó Tư Điềm như nước, vươn tay muốn vuốt phẳng cái nhíu mày của cô ấy, cuối cùng tay chỉ dừng trên không. Cô vén chăn, ngồi dậy rời khỏi giường, động tác cực kỳ nhẹ nhàng giúp Thời Ý đắp kín chăn.
“Chào buổi sáng… my sweetie.” Cô nói thầm trong lòng rồi mỉm cười, giống như một đứa trẻ đang ăn vụng món kẹo mà mình yêu thích, thầm vui vẻ, cầm quần áo ra khỏi cửa đi tắm.
Bảy giờ rưỡi, báo thức trên điện thoại đánh thức Thời Ý. Mặt trời đã ló dạng, Thời Ý miễn cưỡng mở mắt ra.
Trong lồng ngực trống không, gối bên cạnh cũng trống, không biết Phó Tư Điềm dậy từ lúc nào. Cái kẻ làm ảnh hưởng giấc ngủ của cô ấy thế mà lại ngủ rất ngon, chuồn đi cũng rất nhanh. Thời Ý nhặt một sợi tóc mảnh trên gối quan sát dưới ánh mặt trời, nhìn vừa giống tóc của cô ấy vừa giống tóc của Phó Tư Điềm, trên môi nở một nụ cười mà chính cô ấy cũng không nhận ra.
Cô ấy mở cửa đi ra ngoài rửa mặt, xung quanh im ắng, cửa phòng đối diện đóng chặt, có vẻ mọi người vẫn còn đang chìm vào giấc mộng. Phó Tư Điềm đi đâu rồi? Trong lúc vẫn đang suy nghĩ, khóe mắt đã đảo qua một bóng người đang động đậy bên cạnh cửa sổ sát sàn.
Dưới nắng sớm ấm áp, bụi mịn bay trong không khí, Phó Tư Điềm đang ngồi xổm, nghiêng người lại với cô ấy, lúm đồng tiền bên miệng xoáy sâu nhìn một con mèo màu cam đang ăn.
Ánh mắt trời chiếu vào khiến cô thật sự long lanh xinh đẹp, tóc cô mềm mại giống như lông chú mèo bên cạnh. Thời Ý bỗng nhiên rất muốn xoa xoa cô.
Cô ấy đổi hướng đi đến ban công, Phó Tư Điềm nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn cô ấy, lúm đồng tiền thật sâu, “Cậu dậy rồi à Thời Ý? Sớm vậy.”
“Ừ.” Thời Ý đứng bên cửa sổ, không có đưa tay ra xoa thật. “Cậu cho nó ăn gì vậy?”
Phó Tư Điềm cười đáp: “Lòng đỏ trứng đó. Hồi sáng mình lên lầu thì phát hiện ra nó, không biết ở đâu nhảy vô.” Cô đứng lên, tầm mắt chạm vào đôi mắt của Thời Ý, trái tim rung động, lại trở nên ngại ngùng: “Thời Ý, tối qua cám ơn cậu. Mình… trí nhớ mình hình như có hơi rời rạc, không nhớ gì hết.”
Thời Ý nhướng mày: “Không, nhớ, gì, hết?” Mỗi một chữ được đọc rõ ràng với dụng ý sâu xa.
Phó Tư Điềm luống cuống, “Mình… mình có làm chuyện gì kỳ quái không? Hay là… mình có nói gì đó kỳ quái không? Ôi, mình xin lỗi, mình… mình chỉ là…” Cô càng nói càng sốt ruột, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
“Lừa cậu đó.” Thời Ý ngồi xổm xuống trêu chọc cằm chú mèo.
Phó Tư Điềm mắc nghẹn, cả trái tim không lên không xuống, một hồi lâu sau, cô xác nhận Thời Ý thật sự chỉ đang trêu mình, thần kinh thả lỏng, hờn dỗi một câu: “Thời Ý…”
Vừa giống như uất ức lại vừa giống như đang làm nũng.
Thời Ý cong môi, cảm thấy toàn thân ấm áp thoải mái, “Em gái cậu có gọi điện, cậu xem xem có cần gọi lại không.”
“Oh, được.” Nụ cười của Phó Tư Điềm nhạt bớt. Được nhắc nhở, cô lờ mờ nhớ lại cú điện thoại của Tiểu Ngư.
Hình như Tiểu Ngư bảo gần đây dạ dày thím Vương Mai Phân không khỏe, có người bạn tặng cho bà ấy một loại thuốc chữa đau dạ dày dùng hằng ngày, mỗi lần khó chịu chỉ cần uống vào sẽ thấy hiệu quả. Bây giờ uống hết thuốc rồi, tìm khắp nơi không mua được, cũng ngại xin thêm bên chỗ người bạn kia, muốn nhờ cô hỏi thử bạn trai xem có cách nào mua mấy lọ về không. Lúc đó cô đã trả lời như thế nào?
Cô không nhớ.
Chỉ nhớ có vẻ Tiểu Ngư rất tức giận mắng cô là đồ vô ơn.
Thời Ý ở bên cạnh hay sao? Cậu ấy có nghe được gì không? Phó Tư Điềm lúng túng.
Thời Ý hờ hững nói: “Mình cũng không nghe được em ấy nói gì, cậu nhìn mình cũng vô ích thôi.”
Phó Tư Điềm nhận ra ý tứ của cô ấy, cúi đầu cười khúc khích.
Thời Ý đứng dậy đi rửa mặt.
Rửa mặt xong đi ra, Phó Tư Điềm đang gọi điện thoại ngoài ban công, Thời Ý nghe thấy cô nói, “Dạ, Đoan Ngọ con không về, nghỉ lễ con sẽ xin ở lại trường, không sao đâu ạ,…”, cô ấy không nghe tiếp, quay về phòng chờ Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm gọi điện thoại xong quay về phòng, hai người cùng nhau xuống lầu ăn sáng. Vì tối qua mọi người chơi giỡn đến khuya, giữa đêm Nguyên Ngưng thông báo hủy bỏ hai hoạt động buổi sáng, mọi người có thể ngủ thêm. Cô ấy đã đặt trước bữa sáng, sáng sớm ông chủ sẽ mang sang hâm lại trong nồi cơm và nồi áp suất ở nhà ăn.
Phó Tư Điềm mở nắp, nhận ra là miến tuyến (*).
Cô lấy một bát đưa cho Thời Ý trước, sau đó lại lấy một bát cho chính mình. Bánh quẩy để lâu, không còn xốp giòn, mất đi linh hồn. Phó Tư Điềm nhìn Thời Ý ăn một cách bình tĩnh, hỏi cô ấy: “Ăn ngon không?”
“Không ngon.”
Phó Tư Điềm đồng ý. “Chắc là do để lâu.” Cô lại húp một ngụm, “Với lại gia vị làm nước lèo cũng không đúng, mùi vị quá nhạt nhẽo.”
“Cậu biết làm?”
Phó Tư Điềm gật đầu, “Ừ, lần sau mình làm cho cậu ăn.”
Thời Ý liếc nhìn cô một cái, “Cậu còn nợ mình mì.”
Không mặn không nhạt cũng rất có hương vị đòi nợ, Phó Tư Điềm bị chọc trúng điểm đáng yêu, nhẹ giọng dỗ dành: “Mình nhớ mà.”
Thời Ý cười một tiếng như có như không, cúi đầu ăn thêm hai miếng, chống đũa xuống bát, bỗng nhiên hỏi: “Nghỉ hè vẫn ở lại trường à?”
“Ừ.”
“Không phải mình nghe nói có cuộc họp đàm phán thương mại, không cho ở lại trường hay sao?” Cuộc họp có liên quan đến cấp cao của nhiều quốc gia, mức độ an ninh của cả Thân Thành đều được tăng lên. Thân Đại kháo nhau từ lâu rằng vì lí do này nên nghỉ hè sẽ không cho phép sinh viên ở lại trường.
“Hình như mình có nghe nói, bởi vậy vẫn phải chờ đến lúc đó xem sao.” Giọng Phó Tư Điềm trầm xuống.
“Ở lại làm thêm à?”
Phó Tư Điềm cụp mắt, như đang giỡn, nhẹ giọng nói: “Ở lại tránh bão.” Cô che đậy cảm xúc, càng đậy càng lộ: “Tháng bảy tháng tám ở Nịnh Thành luôn có bão lớn.” Cơn bão lớn sau kỳ thi tuyển sinh trung học của Phó Tư Du, cô rất sợ phải trải qua thêm lần nữa.
Thời Ý muốn nói “Thân Thành cũng có”, ngừng một chút, cô ấy lại nói, “Nếu không ở lại trường được, cậu có thể đến nhà mình.”
Cái muỗng Phó Tư Điềm đang cầm dừng trên không trung, chớp mắt: “…”
Không khí trầm mặc ba giây, Thời Ý cúi đầu húp canh: “Nếu không muốn thì coi như mình chưa nói gì đi.”
“Mình đồng ý mình đồng ý!” Đôi mắt Phó Tư Điềm tràn đầy ý cười, bên tai đỏ lên, “Là do mình vui quá, chưa kịp phản ứng.”
Một nụ cười khó có thể nhận ra trên môi Thời Ý, như thể không có việc gì: “Mình đoán như vậy cậu sẽ có cơ hội trả mì cho mình.”
Phó Tư Điềm sững sờ, che mặt cười. Lần đầu tiên cô cảm thấy biết ơn thím đã cho cô học cách mua thức ăn và cách xuống bếp từ khi còn nhỏ.
Sau khi nhận được “Lời mời ở chung” của Thời Ý, Phó Tư Điềm bắt đầu mong chờ thông báo chính thức của nhà trường về việc nghỉ hè không cho phép ở lại.
Nhưng mà thông báo không cho ở lại trường còn chưa đưa ra, thông báo xếp lại ký túc xá cho năm học sau và tháng thi cử đã đến trước.
Toàn bộ không khí học tập trở nên căng thẳng, mối quan hệ giữa người với người lại càng trở nên thật vi diệu. Phó Tư Điểm đi trên đường thỉnh thoảng gặp được bạn học, tất cả những gì nghe được đều là thăm dò đối phương, “Ê? Ký túc xá của các cậu chia sao? Ký túc xá của mình sắp cãi nhau đến nơi.”
Rất nhiều người cho rằng mình sẽ được chọn nhưng rốt cuộc lại bị bỏ qua. Trình Giai Lạc, La Thiến, Trương Lộ Lộ đều nằm trong số đó.
Có thể do đề tài này quá nhạy cảm, đến tận bây giờ Phó Tư Điềm chưa bao giờ nghe bọn họ quang minh chính đại mà thảo luận trong ký túc xá, vì vậy cô vẫn cho rằng họ đã tự mình sắp xếp ổn thỏa rồi. Bởi vì bản thân mình đã có chốn về, Phó Tư Điềm cũng chưa bao giờ có ý định hỏi thăm thử.
Nào ngờ không phải như vậy. Chạng vạng tối ngày cuối cùng nộp đơn đăng ký ký túc xá, cô quay về, phát hiện Trương Lộ Lộ đang khóc, cô hỏi thăm mới biết được, chiều nay năm người trong ký túc xá đã trải qua một trận hỗn chiến. Trương Lộ Lộ tưởng rằng Trình Giai Lạc và La Thiến chắc chắn sẽ chọn mình cộng thêm một người nào đó nữa để lập ký túc xá mới, mà Trình Giai Lạc và La Thiến lại ngầm cho rằng mình và Tống Sở Nguyên, Chu Na sẽ lập ký túc xá cùng nhau, kết quả lại là, Tống Sở Nguyên và Chu Na chẳng chọn ai cả, tìm các bạn cùng lớp để lập ký túc xá mới, đơn cũng đã nộp luôn rồi.
Không khí lúc đó đông cứng lại, Trương Lộ Lộ, Trình Giai Lạc, La Thiến đều cảm thấy mình bị phụ lòng, bị phản bội, năm người cãi nhau túi bụi.
Phó Tư Điềm may mắn trong trận chiến này, bởi vì có sự tồn tại của Thời Ý, cô hiếm khi lại là người được thỏa lòng mong ước nhất.
Lúc này đây bầu không khí trong ký túc xá còn đáng sợ hơn so với lúc trước. Phó Tư Điềm nếu có thể không cần ở ký túc xá thì sẽ không ở ký túc xá, có thể không mở miệng nói chuyện thì sẽ không nói chuyện với bọn họ, tránh cho không cẩn thận lại đạp phải mìn.
Hai ngày trước khi thi môn giải tích và quản lý doanh nghiệp, toàn bộ ký túc xá đều sáng đèn học ban đêm.
Phó Tư Điềm đang làm tài liệu ôn tập mà trước đó ủy viên học tập phát – đề thi cuối kỳ môn giải tích của học viện Quản lý tài chính năm ngoái. Chưa đầy hai tiếng đã làm xong trước thời hạn, đối chiếu lại đáp án một lần, bị sai một câu điền vào chỗ trống. Đáp án không được giải ra chi tiết, Phó Tư Điềm tính lại hai lần theo công thức, vẫn không ra được đáp án chính xác.
Không muốn lãng phí thời gian, nhưng cũng không dám mở miệng ra hỏi trong cái ký túc xá ngột ngạt như “nhà ma” này, Phó Tư Điềm chỉ đành lấy đèn bàn tìm góc thích hợp chiếu vào đề, chụp hình, gửi một tấm ảnh ẩn danh trong nhóm chat của lớp, “Cho mình hỏi có ai làm đề này chưa, có thể chỉ cho mình các bước giải của câu này được không?”
Nhóm chat lớp trầm lắng, vài phút trôi qua đều không có ai để ý đến cô.
Phó Tư Điềm xấu hổ, may là cô gửi ẩn danh, không ai biết là cô hết. Cô tuyệt vọng, khóa màn hình chuẩn bị làm bộ đề tiếp theo, điện thoại bỗng rung lên, thông báo nhắc nhở Thời Ý gửi một hình ảnh qua.
Phó Tư Điềm vui mừng khôn xiết, nhanh chóng mở ra, quả nhiên là Thời Ý gửi các bước giải chi tiết cho câu này.
Rành mạch rõ ràng, vừa xem là hiểu. Còn đính kèm hai đề khác tương tự, Phó Tư Điềm được khai sáng.
“Cám ơn cậu!” Cô trả lời tin nhắn.
Tin nhắn gửi đi, cô mới nhận ra có gì đó không đúng – tại sao không có ẩn danh? Hơn nữa tại sao bong bóng chat lại nằm bên phải?
Cô vô thức lia mắt nhìn lại cửa sổ tên, lúc bấy giờ mới phát hiện, Thời Ý gửi tin nhắn riêng cho cô.
Quả nhiên, Thời Ý nói: “Lần sau cậu có thể hỏi thẳng mình.”
Phó Tư Điềm nóng mặt, “Sao cậu biết là mình?”
“Chỉ có cậu mới nói chuyện kiểu đó.”
Phó Tư Điềm đỏ hết cả mặt, vừa thẹn vừa vui, quay lại xem lịch sử chat của nhóm lớp. Kiểu nói chuyện của mình có gì đặc biệt?
Tin nhắn mới lại nhảy lên, là Thời Ý bổ sung: “Mình nhận ra tay của cậu.”
“Ngày mai cùng đi đến thư viện không?”
—————————————————–
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Ý dắt thỏ con chút chít đi offline hội những người nuôi thỏ, mọi người chơi trò chơi, chỉ nhìn lưng để đoán đâu là thỏ con chút chít của mình.
Từng con thỏ một lộ đuôi về phía mọi người, Thời Ý sờ từng con, rất nhanh đã tìm được Phó thỏ con chút chít của cô ấy.
Phó thỏ con chút chít chui vào trong lòng cô ấy, vui vẻ: Sao cậu biết là mình.
Thời Ý tiện tay xoa xoa đuôi của thỏ con: Chỉ có cậu vừa xoa một cái là đã biến thành màu đỏ.
Thỏ con chút chít đột ngột đỏ đến phát sáng, cuộc thành một cục.
Thời Ý: Đó, chính là như vậy!
Thỏ con chút chít: Hu hu hu, đồ bại hoại Thời Ý!
PS: Nickname của thỏ con chút chít, Pew của Cape Wrath, trích từ Lighthousekeeping của Jeanette Winterson.
—————————————————–
(*) Miến tuyến: Miến tuyến là một loại mì muối rất mỏng được làm từ bột mì, có nguồn gốc từ Phúc Kiến, Trung Quốc.