LOẠN NHỊP VÌ NGƯỜI - Chương 35
Mười ngón đan vào nhau.
Hạ tuần tháng năm, Phó Tư Điềm nhận được tiền thưởng và chứng chỉ từ giải nhất chung kết cuộc thi tiếng Anh toàn quốc dành cho sinh viên trước đó, còn chưa kịp mời Trần Hi Trúc và Thời Ý được ly trà sữa nào, chuyến du lịch kết hợp giữa văn phòng hội sinh viên và bộ ngoại liên đã triển khai trước khi bắt đầu tháng thi cử.
Thời gian du lịch lần này là hai ngày một đêm, để tiết kiệm chi phí, tổ kế hoạch quyết định không thuê xe, sắp xếp mọi người chia làm ba tốp bắt xe buýt để đi vào sáng thứ bảy, tập trung tại homestay, hoạt động tham quan du lịch sẽ bắt đầu sau bữa trưa.
Phó Tư Điềm và Thời Ý hẹn xong thời gian, 8 giờ rưỡi xuất phát từ trường học đến trạm xe buýt cùng tốp thứ nhất. Hôm nay hai người đều mặc váy liền thân cực kỳ phù hợp với không khí ngày hè, tươi mát lại nữ tính, khác ở chỗ một người mặc áo không tay, một người mặc áo có tay, khí chất của Thời Ý càng lạnh lùng xa cách hơn, Phó Tư Điềm lại càng dịu dàng thanh thuần hơn. Nguyên Ngưng đùa, “Hôm nay hai đứa đến đây tham dự cuộc thi sắc đẹp à?”
Thời Ý không dao động: “Vậy chắc chắn đàn chị là quán quân.”
Mọi người cười to, Phó Tư Điềm lặng lẽ mất mác một chút, quả nhiên Thời Ý chỉ là biết cách nói chuyện.
Hôm đó cậu ấy khen mình xinh đẹp nhất, chắc cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi.
Xe buýt đến, mọi người lên xe, có lẽ do cuối tuần mọi người đều ngủ nướng, vì vậy trên xe buýt vẫn còn chỗ ngồi, các nữ sinh đều ngồi xuống. Nhưng chưa được bao lâu, xe buýt tiến vào khu vực sầm uất ở Thân Thành, người lớn tuổi đi mua thức ăn và nhân viên đi làm lục tục kéo lên xe ngày càng đông.
Mọi người liên tục đứng lên nhường chỗ cho người già và phụ nữ có thai. Phó Tư Điềm đứng cùng Thời Ý, đứng tựa người vào ghế bên phải.
Qua thêm hai trạm, người lên xe càng nhiều, xe buýt trở nên chen chúc, những người đứng đằng trước đều dịch về phía sau, Phó Tư Điềm và Thời Ý cũng di chuyển theo. Trước sau cả hai đều là người, Phó Tư Điềm liên tục che chở cho Thời Ý đang còn bỡ ngỡ, giúp cô ấy chiếm một vị trí thuận tiện để bám tay.
Váy của Thời Ý, không thích hợp để nâng tay cao.
“Thời Ý, bám vào đây.” Cô buông bàn tay đang bám vào lưng ghế của mình ra, nhường cho Thời Ý, tự mình nắm lấy tay vịn treo trên đỉnh đầu.
Tay vịn tên đầu không ngừng đung đưa, những lúc xe thắng gấp và bẻ cua, Phó Tư Điềm mất thăng bằng lắc lư theo xe. Cô cố gắng khống chế bản thân không lùi về sau, sợ đạp trúng Thời Ý, nhưng vẫn không có cách nào đứng vững mà chạy sang trái hai bước, lại chạy lên trước hai bước.
Sau khi xe lên cầu vượt bẻ cua thêm hai lần, Phó Tư Điềm theo quán tính lảo đảo bước hai bước sang bên trái, đạp trúng người kế bên. Cô vội vàng xin lỗi, di chuyển về lại vị trí cũ của mình, đến giao lộ kế tiếp xe thắng gấp, cô mất thăng bằng sắp sửa té nhào về phía trước.
Bỗng một cánh tay mảnh khảnh ôm lấy eo cô, vòng ra sau lưng, giữ cho cô đứng vững trước người người đó. “Túm lấy tay mình, đừng chạy lung tung.”
Giọng nói lành lạnh vang lên sau đầu cô, nhiệt độ trên cánh tay như xuyên thấu vào bụng cô, chui thẳng vào trong lòng. Hơi thở của Phó Tư Điềm ngay lập tức rối loạn, nín thở xoay người nhìn Thời Ý.
Thời Ý thu tay về, hất cằm về phía lưng ghế đang có ba bàn tay túm lấy.
Phó Tư Điềm nhìn bàn tay trắng như mầm cỏ non kia, chầm chậm buông tay vịn, đặt tay lên mu bàn tay Thời Ý, Thời Ý he hé năm ngón tay ra, để cô dễ nắm vào hơn.
Đốt ngón tay của Phó Tư Điềm xuyên qua năm ngón tay của Thời Ý, Thời Ý hơi dùng sức, kẹp lấy tay cô.
Phó Tư Điềm cảm nhận được lực đạo giữa những ngón tay của cô ấy, cổ họng nuốt xuống, hoàn toàn không khống chế được nhịp tim.
Xe buýt chạy như bay trên đường lớn, ngoài cửa sổ xe, nắng sớm dập dìu trên mặt biển, trên bãi biển và bãi đá ngầm, thỉnh thoảng có cô dâu chú rể mặc lễ phục chụp áo cưới. Các bạn học xung quanh đều đang rì rầm bàn tán, Phó Tư Điềm lại hoàn toàn không còn lòng dạ nào để thưởng thức. Tất cả suy nghĩ của cô, đều bị hai bàn tay mười ngón đan vào nhau của cô và Thời Ý trên lưng ghế chiếm cứ.
Không biết có phải là động tác trong vô thức hay không, Thời Ý nhìn ra ngoài cửa sổ, thi thoảng ngón tay cái lại vuốt ve lấy ngón tay cái của cô.
Tựa như một cọng lông vũ đang cào nhẹ.
Phó Tư Điềm nảy sinh một khát vọng không an phận – hi vọng trạm này có thể kéo dài ra, hoặc là, chiếc xe này có thể chen chúc thêm tí.
Cuối cùng vẫn đến trạm, cửa sau có người xuống xe, cửa trước có người lên xe, Thời Ý chuyển tư thế được Phó Tư Điềm che chở ban nãy, cùng với mười ngón tay đan vào nhau của hai người, dẫn Phó Tư Điềm di chuyển về phía sau.
Một lần nữa, hai bàn tay đang nắm lấy nhau của các cô đặt lên một lưng ghế khác.
Ánh mắt Phó Tư Điềm nhìn từ bàn tay của hai người, chuyển qua gương mặt trắng ngần của Thời Ý. Niềm vui sắp sửa quá tải, bỗng dưng Thời Ý nhỏ giọng nói: “Tay cậu đẹp quá.”
Tay Phó Tư Điềm cứng đờ, nghe thấy âm thanh của con nai con đã phát điên trong lòng mình.
Cứ như vậy đến khi tới trạm đích, Phó Tư Điềm mới quyến luyến buông tay Thời Ý, toàn thân bốc lên hơi nóng bước xuống xe.
Nguyên Ngưng điểm danh, cảm thấy Phó Tư Điềm thoạt nhìn không ổn.
“Sao mặt em đỏ vậy?” Cô ấy đưa tay sờ lên trán Phó Tư Điềm.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía này, tầm mắt của Thời Ý cũng dừng trên mặt Phó Tư Điềm.
Ngay lập tức mặt Phó Tư Điềm càng nóng hơn, nhìn cũng không dám nhìn Thời Ý, ra vẻ tự nhiên trả lời: “Dạ? Có không ạ? Chắc là do lúc nãy trên xe đông người quá, không khí ngột ngạt, nên em khó chịu.”
Một tay Nguyên Ngưng sờ trán cô, tay còn lại sờ trán mình để so sánh, nhiệt độ có vẻ rất bình thường? Cô ấy yên tâm, “Vậy tốt rồi, đi ra ngoài chơi một chuyến mà bị cảm thì uổng quá.” Cô ấy kêu gọi mọi người, “Đi thôi, đi xem thử homestay mà đàn chị Tùy Mộng của chúng ta khen lấy khen để có thật sự tốt như vậy không.”
“Nếu không có thì phải làm sao đây?” Có người nói giỡn.
“Không có thì tối nay ném cậu ta ra làm mồi cho muỗi.” Nguyên Ngưng tuyệt tình.
Mọi người vui vẻ, vừa xắn tay áo vừa giả vờ đồng tình, nói nói cười cười cùng xuất phát đi đến homestay.
Thời Ý đi bên cạnh Phó Tư Điềm, càng nhìn mặt Phó Tư Điềm càng cảm thấy không bình thường. Đi ngang qua một tiệm thuốc, cô ấy lên tiếng: “Đàn chị, chờ em chút được không?”
Nguyên Ngưng thắc mắc, “Sao thế?”
“Em vào mua cây nhiệt kế.”
Phó Tư Điềm trong nháy mắt vừa xấu hổ vừa chột dạ, đôi mắt xấu hổ đến mức sắp rơi ra giọt nước, “Ah, không cần không cần, Thời Ý, mình không sao thật mà.” Cô đưa tay muốn kéo Thời Ý lại, chạm vào cánh tay trơn mịn của cô ấy, lại giống như bị bỏng, ngay lập tức buông ra.
Tay chân luống cuống, không biết phải giải thích ra làm sao.
“Vậy em đi đi.” Nguyên Ngưng cũng nghĩ nên đo thử cho yên tâm.
Phó Tư Điềm muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
Rất nhanh, Thời Ý đi ra, mọi người đi theo Nguyên Ngưng tiến về phía trước, đi ngang qua một con đường nhỏ có mùi thơm bay ra. Có người tò mò, Thời Ý giải thích nơi này cũng xem như là phố ăn vặt mà người địa phương ở Thân Thành thích đến, bên trong có rất nhiều cửa hiệu lâu đời mà chỉ có người địa phương mới biết. Thời Ý giới thiệu vài câu, mọi người đã thèm nhỏ dãi, hận không thể bẻ cua vào đó ăn trước.
Nguyên Ngưng cười thúc giục: “Đi mau đi mau, ở homestay cũng có đồ ăn ngon đang chờ mọi người.”
Mọi người đành phải cắn răng tiếp tục đi. Đi thêm tầm năm phút, đã đến homestay mà Tùy Mộng đặt trước. Homestay nằm ẩn mình trong một con hẻm nhỏ, là dạng phòng bungalow nhỏ không mới không cũ, trong sân có bày ghế mây và xích đu, rất nhiều cây xanh, con đường nhỏ lát đá cuội, giống hệt như một vườn hoa nhỏ. Rất có phong cách kiến trúc của Thân Thành.
Mọi người nhìn nhau, từ trong mắt lẫn nhau nhìn ra được sự hài lòng.
Nguyên Ngưng dẫn đoàn đi vào, đứng trước quầy báo tên và số điện thoại, ông chủ dắt bọn họ đi thẳng lên lầu. Ông chủ nói bố cục phòng ở mỗi tầng đều như nhau, ngoại trừ tầng cao nhất chỉ có một phòng, bên ngoài có sân thượng, những tầng khác đều là bốn phòng, một phòng khách, tùy bọn họ sắp xếp.
Mỗi phòng đều có giường lớn 1m8, sắp xếp phòng ở dựa theo danh sách đăng kí trước đó, Nguyên Ngưng bố trí cho Phó Tư Điềm và Thời Ý một phòng, nằm phía ngoài cùng bên trái tầng ba. May mắn thay, hướng của căn phòng này sát bên sườn hẻm nhỏ, cúi đầu là có thể nhìn thấy ngõ nhỏ sầm uất ngựa xe như nước.
Thời Ý đặt balo xuống, đưa nhiệt kế vừa mới mua cho Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm rũ mi nhận lấy, tai đỏ hồng.
Thời Ý lấy bao gối, drap giường và chăn dùng một lần ra từ trong túi, túm váy ngồi bên giường, rất có dáng dấp… lại cũng rất không có năng suất mà bọc áo gối.
Đây là lần đầu tiên Phó Tư Điềm ở homestay kiểu này, cũng là lần đầu tiên biết được, thì ra ở homestay còn có trang bị như vậy.
Cô nhìn điệu bộ đáng yêu của Thời Ý, ngọt ngào nói: “Chờ mình đo xong rồi mình bọc chung với cậu.”
Tay Thời Ý ngừng lại một chút, im lặng tiếp tục đấu tranh.
Phó Tư Điềm cắn môi cười khẽ.
Thời Ý ngẩng đầu, mặt không biểu cảm nhìn cô.
Một tay Phó Tư Điềm kẹp nhiệt kế, một tay nâng lên, rất thức thời làm động tác kéo khóa trên miệng mình, sóng mắt dập dìu.
Thời Ý nhìn chằm chằm cô, bật ra tiếng cười, không thèm đấu tranh nữa. Cô ấy buông gối đầu và bao gối xuống, đi đến bên cửa sổ nhìn ra xa, ánh sáng chảy xuôi theo gương mặt xinh đẹp của cô ấy, “Cậu muốn ngủ bên nào?”
Phó Tư Điềm liếc mắt nhìn chiếc giường chỉ có hai cái gối và một cái chăn bông, nhẹ giọng nói: “Mình nằm đâu cũng được.” Ngay chính cô cũng bắt đầu lo lắng, bộ máy điều khiển nhiệt độ trong cơ thể cô có phải bị hư rồi hay không, sao lại bắt đầu nóng như vậy nữa rồi.
Cũng may không phải là thật, vài phút sau, nhiệt kế điện tử vang lên tiếng tít tít, hiện lên nhiệt độ cơ thể của cô là 36.7, bình thường.
Hai người đồng tâm hiệp lực bọc xong bộ drap giường dùng một lần, nghe thấy tiếng cười nói càng lúc càng ồn từ bên ngoài truyền vào, đoán chừng tốp sau tới rồi, đi ra khỏi cửa xuống lầu.
Quả nhiên là một tốp nữa vừa đến, còn một tốp nữa thôi là tập hợp đủ. Nguyên Ngưng và phó bộ trưởng bộ ngoại liên tổ chức cho những người đã đến trước xuống phòng bếp lầu một đun nước chuẩn bị cơm trưa.
Bọn họ mua sủi cảo đông lạnh ngoài siêu thị, xem như là bữa trưa.
Chờ tất cả mọi người đến đủ, sủi cảo ra lò, từng tốp bắt đầu ăn. Thực phẩm đông lạnh, mùi vị không ngon lắm, có người đùa: “Bộ trưởng, đây là đồ ăn ngon đang chờ tụi em mà chị nói hả? Em thấy mình như bị lừa vậy đó.”
Nguyên Ngưng không thẹn với lòng: “Không có lừa, thật. Bữa trưa chúng ta ăn tạm cái này, đại tiệc buổi tối đang chờ mọi người đó. Tới lúc đó vẫn không hài lòng thì mọi người không cần xì tiền ra, chị trả.”
Mọi người nhốn nháo “Wow! Mọi người nghe thấy chưa, tối nay ăn xong nên nói gì biết chưa?”, Nguyên Ngưng lại bổ sung, “Trả tiền bữa trưa này.”
“Xì…” Mọi người cười vang, Tùy Mộng mắng Nguyên Ngưng, “Chơi hèn hả.”
Nguyên Ngưng phản bác, “Nghe thấy chưa, đàn chị Tùy hào sảng, tối nay ăn không ngon thì để đàn chị Tùy mời khách.”
Mọi người cười ồ lên, Phó Tư Điềm cười cũng không quên quan sát Thời Ý, Thời Ý lấy tổng cộng năm viên sủi cảo, hiện tại trong chén còn hai viên, Thời Ý lại buông thìa, không động đậy.
Cậu ấy không thích ăn hay sao? Phó Tư Điềm nuốt nguyên viên sủi cảo vào miệng.
Bữa trưa xong xuôi, Nguyên Ngưng nhìn đồng hồ, 12 giờ 05 phút. Sau khi cô ấy bàn bạc với ba bộ trưởng khác, quyết định cho mọi người lên lầu nghỉ ngơi một lát, một giờ đúng sẽ xuất phát, đi bộ đến tham quan bảo tàng Thân Thành cách đó 20 phút.
Mấy người trong bộ ngoại liên từng người một lên lầu, đám người của văn phòng phụ trách làm vệ sinh buổi trưa ở lại dọn dẹp nhà bếp và bàn ăn.
Hai mươi phút trôi qua, bên ngoài đã trở nên im ắng, có vẻ mọi người đều đang ngủ trưa, Phó Tư Điềm vẫn chưa lên.
Thời Ý đặt kindle xuống, định đi ra ngoài. Nguyên Ngưng lại sắp xếp thêm công việc cho Phó Tư Điềm?
Cô ấy nhíu mày mở cửa, cùng lúc đó Phó Tư Điềm cũng giơ tay lên, là tư thế chuẩn bị mở cửa. “Thời Ý?”
Khóe môi Phó Tư Điềm cong lên, lúm đồng tiền mềm mại hiện lên hai bên má, “Xem mình đem gì lên nè?” Cô đi vào dùng lưng đóng cửa lại, đưa bọc trong tay ra trước mặt Thời Ý.
Thời Ý nhìn thấy rõ, một bọc rõ ràng là trà sữa, bọc giấy còn lại, bên trên có in hiệu Vinh Đức Ký – là cửa hiệu cô ấy có giới thiệu qua lúc ban nãy đi ngang, bánh bao chiên của bọn họ rất nổi tiếng.
Có một dạo cô ấy rất thích, đã chạy đến mua vài lần.
Thời Ý nhìn vào đôi mắt long lanh cùng vầng trán lấm tấm mồ hôi của Phó Tư Điềm, bỗng cảm thấy trái tim mình rung động bởi một điều gì đó.
—————————————————–
Tác giả có lời muốn nói:
Phó thỏ con chút chít: Thời Ý Thời Ý, mình chia sẻ《Bách khoa toàn thư chăn nuôi thỏ con chút chít.》với cậu, cậu cũng chia sẻ với mình được không?
Thời Ý: Gì cơ?
Phó thỏ con chút chít bẽn lẽn:《Sổ tay chăn nuôi Thời Ý》
Thời Ý buồn cười: Cậu muốn chăn nuôi mình?
Phó thỏ con chút chít: Ừm
Thời Ý: Nuôi lớn thỏ chút chít còn ăn được, nuôi lớn mình thì làm được gì?
Phó thỏ con chút chít từ từ biến thành màu hồng, giọng càng nhỏ: Cậu cũng… được…
Khói nóng bốc lên, chín dần.
Thời Ý dùng tay quạt quạt cấp cứu cho thỏ chút chít: ??? Được cái gì??
Ăn được à? Thỏ không phải là động vật ăn cỏ hay sao?