LOẠN NHỊP VÌ NGƯỜI - Chương 30
Sự lăng trì ngọt ngào.
Đôi mắt Phó Tư Điềm sáng lên, vội vàng trả lời: “Làm đến tháng 10 rồi.”
Thời Ý mím môi, đi đến ngồi xuống đối diện cô, cầm dao rọc giấy trên bàn và mấy tờ chứng từ kế toán, “Phải làm xong trong tối nay sao?”
Phó Tư Điềm nếu còn không hiểu ý Thời Ý thì đúng là ngu ngốc.
“Thời Ý, không cần, cậu mau đi ngủ đi, mình làm thêm lát nữa là xong rồi. Đàn chị có đưa cho mình một bản đã làm xong của bạn học khác, mình đối chiếu làm theo là được.”
Thời Ý giống như không nghe vào tai, “Mình dán chứng từ, cậu chép sổ.”
Môi Phó Tư Điềm động đậy, muốn khuyên thêm, nhưng nhìn gương mặt lạnh lùng của Thời Ý, lòng có chút trống rỗng, lại có chút ngọt ngào. Cô thỏa hiệp, lấy giấy thừa trên bàn lót xuống bậc thềm, mời Thời Ý: “Vậy… vậy cậu ngồi đây đi, ngồi chồm hổm tê chân lắm.”
Thời Ý trái lại không khách khí, đứng lên đi đến bên cạnh cô. Hai người ngồi song song trước bàn, cúi đầu làm việc.
Tiếng cắt giấy “sột soạt sột soạt” và tiếng bút “xoẹt xoẹt xoẹt” xen kẽ nhau vang lên liên tiếp trong không gian im lặng. Phó Tư Điềm chép được hai dòng sổ nhật ký liền lén nhìn Thời Ý một cái, luôn cảm thấy mình nên nói gì đó. Lại nhìn lén thêm lần nữa, Thời Ý quay đầu qua, đúng lúc tóm được cô.
Trong lúc bối rối, Phó Tư Điềm nở một nụ cười rất vô tội.
Thời Ý dời mắt đi, “Không làm ở ký túc xá là vì sợ làm ồn đến người khác sao?”
“Ừ, tiếng cắt giấy có hơi lớn.”
“Giúp đỡ người khác, chứ không phải là kêu cậu làm khó chính mình.”
Phó Tư Điềm đến lúc này dường như hiểu ra Thời Ý đang để ý chuyện gì, “Thời Ý, cậu cảm thấy mình không nên nhận lời với đàn chị à?” Cô ngập ngừng hỏi.
“Mình cảm thấy không quan trọng.” Nét mặt của Thời Ý bị mái tóc che khuất.
Quả nhiên là chuyện này. Phó Tư Điềm ngập ngừng giải thích: “Mình cũng từng định từ chối, nhưng mà… đàn chị đối xử với mình rất tốt, rất săn sóc, mình…”
Thời Ý nhạt giọng hỏi lại: “Trong tiêu chuẩn của cậu, có ai là đối xử không tốt với cậu không?”
Phó Tư Điềm hé môi không nói nên lời. Thời Ý lờ đi, môi mỏng mím thành một đường.
Phó Tư Điềm cầm cán bút, nhìn cô ấy vài giây, gục đầu xuống, kiềm nén xấu hổ, thì thầm nói ra miệng: “Nhưng mà…”
“Cậu tốt với mình nhất.”
Bàn tay đang cắt giấy của Thời Ý dừng lại một chốc, dùng khóe mắt nhìn trộm Phó Tư Điềm. Lỗ tai nhỏ đã hoàn toàn biến thành màu đỏ của Phó Tư Điềm lộ ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi thấp như muốn chôn vào sổ.
Hờn dỗi trong lòng Thời Ý đột nhiên tan đi rất nhiều.
“Mình không tốt với cậu.” Động tác trên tay cô ấy tiếp tục, đáp lại một câu không nghe ra cảm xúc.
Phó Tư Điềm như được đại xá, đôi mắt gợn sóng, cắn môi cười nhìn cô ấy.
Thời Ý không nhìn cô, im lặng một chút mới nói tiếp: “Biết cách từ chối người khác sao cho thỏa đáng, cũng là một loai năng lực sinh tồn quan trọng.”
Phó Tư Điềm ngoan ngoãn trả lời: “Mình biết rồi, lần sau mình sẽ mạnh dạn hơn.”
Không phải cô không ý thức được vấn đề này. Có điều mỗi lần đối diện với gương mặt tha thiết chân thành của đối phương, cô lại ngại ngùng. Sợ rằng từ chối sẽ khiến đối phương bối rối, sẽ khiến đối phương nảy sinh ấn tượng không tốt với mình.
Thời Ý hừ một tiếng không rõ ràng, từ chối cho ý kiến. Nhưng sắc mặt cuối cùng cũng sáng lại.
Thời gian yên lặng trôi qua trong tiếng cắt giấy, từng dãy từng dãy số được viết xuống, khi tất cả chứng từ đã được ghi chép dựa theo thu, chi, chuyển khoản, sắp xếp theo thứ tự dán thành sách xong, kim đồng hồ đã chỉ hai giờ.
Phó Tư Điềm nhìn Thời Ý duỗi lưng, ngửa đầu thả lỏng cổ, sắc mặt có chút mệt mỏi, vừa đau lòng vừa ngại ngùng.
“Thời Ý, cũng gần xong rồi, còn một chút để mình tự làm được rồi, cậu đi ngủ trước đi.” Cô lại thúc giục.
Thời Ý mở sổ cái còn sót lại, bất động, “Mình đọc số, cậu viết, đỡ sợ chép sai hàng.”
Phó Tư Điềm chần chừ.
Đầu ngón tay Thời Ý dừng trên con số trong trang sách, “Coi như là học phí hai ngày cậu dạy mình đi xe đạp.”
Phó Tư Điềm nhỏ giọng phản bác: “Vậy mình không nhận được không?”
“Chê ít?”
Phó Tư Điềm vội lắc đầu: “Không phải không phải.”
“Thế thì nhận đi.”
Phó Tư Điềm không nói lại cô ấy, lấy lui làm tiến: “Được thôi, nhưng mình có một điều kiện.”
Còn dám ra điều kiện?
Ánh mắt Phó Tư Điềm che giấu chút ngại ngùng, thanh âm nhẹ nhàng, “Vậy cậu đóng học phí rồi, phải tiếp tục đi học, cậu đã học được đâu.”
Thời Ý sửng sốt, không nói được, cũng không nói không được, “Nói lâu như vậy, cũng làm xong được rồi đó.”
Giọng cô ấy lãnh đạm, khóe môi đã cong lên, “Ngày 5 tháng 11, chi 138…”
Phó Tư Điềm hiểu ra, xem như cậu ấy ngầm đồng ý rồi. Cô cong môi, ngoan ngoãn nhận sai, cúi đầu viết tiếp.
Âm thanh đọc sổ kế toán của Thời Ý nhẹ nhàng, trong vắt dễ nghe, gần như là một loại hưởng thụ, Phó Tư Điềm cứ nghe rồi nghe, tâm tư đã có chút bay bổng. Trong lòng vừa mềm mại vừa ngứa ngáy, thậm chí còn muốn lén ghi âm lại.
Biếи ŧɦái, quá mức. Cô mắng thầm chính mình, tập trung tinh thần.
Hai giờ rưỡi, cuối cùng sổ kế toán thủ công đồ sộ đã hoàn thành trước thời hạn. Phó Tư Điềm thở phào nhẹ nhõm, vội nói cảm ơn với Thời Ý, “Mình xin lỗi, liên lụy cậu đến tận bây giờ, cậu mau đi nghỉ ngơi đi.”
Vừa dứt lời, bụng cô không chịu thua kém mà rột rột một tiếng. Phó Tư Điềm trở tay không kịp với tiếng kêu này.
Thời Ý nghe được rõ ràng, ánh mắt dừng trên bụng Phó Tư Điềm. Máu trên người Phó Tư Điềm dồn hết lên mặt, cúi đầu dọn bàn vờ như không có gì xảy ra.
Không muốn gặp ai.
“Ký túc xá có gì ăn không?” Thời Ý hỏi.
“Không sao, mình đi ngủ là hết đói.” Phó Tư Điềm ôm bàn gỗ nhỏ giọng đáp.
Thời Ý đoán chừng nếu cô có đồ ăn thì cũng sợ làm ồn đến bạn cùng phòng. “Cậu biết làm mì không?”
Phó Tư Điềm gật đầu, Thời Ý nói: “Mình cũng đói. Đến nhà mình không? Cách trường học năm phút đi xe.”
Phó Tư Điềm kinh ngạc, Thời Ý bổ sung: “Sáng mai trước giờ lên lớp, mình chở cậu về.”
Không phải vấn đề này. Nhà của Thời Ý đó, rất có sức hấp dẫn với cô, cô có nằm mơ cũng muốn đặt chân đến, có điều, Phó Tư Điềm lo lắng: “Có phiền lắm không?”
“Chỉ có mình mình ở đó thôi.”
Phó Tư Điềm lưỡng lự, Thời Ý đá bóng thẳng: “Không muốn đi hả?”
Phó Tư Điềm nhanh chóng lắc đầu, Thời Ý liền cầm lấy chiếc bàn gỗ nhỏ từ tay cô, dặn dò: “Vậy đi lấy túi đi, đem sách của sáng mai theo.”
Phó Tư Điềm cảm giác mình còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, thì đã đi theo Thời Ý vào thang máy xuống lầu một. Như đang nằm mơ, cô đứng trước cửa thang máy lầu một nhìn Thời Ý bên cạnh mình.
Thời Ý cụp mắt, lấy thẻ sinh viên từ túi xách ra.
Phó Tư Điềm nghĩ đến chuyện gì đó, lo bị dì quản lý ký túc gặng hỏi, vội chạy đến trước mặt Thời Ý giành quẹt thẻ, sau đó kéo cửa ra chờ Thời Ý.
Bước chân của Thời Ý hơi chững lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Tư Điềm vài giây, cất thẻ vào.
“Không sợ bị ghi lại lịch sử về muộn, bị trừ điểm à?” Thành công ra khỏi lầu ký túc xá, Thời Ý hỏi.
Cho đến tận bây giờ Phó Tư Điềm vẫn luôn là một sinh viên gương mẫu tuân thủ khuôn phép, chuyện khuya lơ khuya lắt rời khỏi ký túc xá là lần đầu tiên làm, không biết vì sao có một loại cảm giác hưng phấn như chim sổ lồng.
“Không sợ, điểm mình nhiều lắm.” Cô nhoẻn miệng cười.
Độ cong trên khóe môi Thời Ý càng sâu.
Nhưng Phó Tư Điềm thật thà: “Có điều vừa nãy mình sợ nhỡ dì hỏi mình đi đâu, ra ngoài làm gì.” May là bà dì chỉ mắt nhắm mắt mở nhìn hai người, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
“Dì ấy không quan tâm mấy cái này đâu.” Thời Ý giải thích.
Phó Tư Điềm tò mò: “Trước đây cậu từng đi ra vào giờ này à?”
“Có đâu, mình cũng là lần đầu tiên.”
“Vậy sao cậu biết dì ấy sẽ mặc kệ?”
“Đoán đó.”
Phó Tư Điềm ngẩn người, nhìn biểu cảm cây ngay không sợ chết đứng của Thời Ý, tiếng cười đột nhiên không nhịn được mà vang lên. “Gì vậy trời…”
Thời Ý để cô cười, cũng không giải thích rõ, dắt Phó Tư Điềm đi đến lầu ký túc xá Học viện Giáo dục Quốc tế.
Thân Đại ba giờ sáng, sự yên tĩnh bao trùm khắp nơi, Phó Tư Điềm phảng phất nghe được gió mát lay động lá cây như thế nào, tiếng bước chân của chính mình và tiếng bước chân của Thời Ý lại vang vọng trong đất trời ra làm sao. Tựa như cả thế giới đều đang say giấc nồng, chỉ có cô và Thời Ý còn thức giấc.
Một thế giới chỉ thuộc về hai người bọn họ.
“Ở nhà cậu thường hay xuống bếp sao?” Thời Ý tán gẫu.
Chân trái, chân phải, chân trái, Phó Tư Điềm lặng lẽ điều chỉnh thứ tự của hai chân cho giống với Thời Ý. “Ừm, công việc của ba mẹ mình hơi bận rộn, những ngày nghỉ, ba bữa cơm bình thường đều là mình làm.”
“Có thấy vất vả không?”
Phó Tư Điềm cười nói: “Thật ra cũng ổn.”
Vậy nghĩa là vẫn có chút vất vả. Thời Ý đăm chiêu.
Gió mát thổi qua, Phó Tư Điềm hơi lạnh. Cô trộm nhìn đường nét sườn mặt thanh lãnh xinh đẹp của Thời Ý, nội tâm bồn chồn. Lúc này đây cánh tay Thời Ý chỉ cách cô chưa đến 10cm, cô rất muốn viện lí do lạnh để nắm lấy.
Cô thuyết phục chính mình, có gì đâu, giữa con gái với nhau làm như vậy rất bình thường, Giản Lộc Hòa cũng thường xuyên kéo tay Thời Ý như vậy.
Cô nhúc nhích tay, rục rà rục rịch, chỉ thiếu chút nữa thôi là có thể chạm vào độ ấm của Thời Ý rồi.
Thời Ý hơi nghiêng đầu, có dấu hiệu nhìn qua đây, lòng Phó Tư Điềm hoảng hốt, tiêu tan dũng khí, cánh tay dán chặt vào ống quần của mình với vận tốc ánh sáng.
Thời Ý không phát hiện, chỉ không đầu không đuôi nói: “Mình biết làm mì trứng cà chua, cậu có sợ khó ăn không.”
Phó Tư Điềm vẫn đang kích động, không tập trung trả lời: “Mình không kén ăn đâu.”
Thời Ý gật gật đầu, đưa ra quyết định.
Ký túc xá học viện Giáo dục Quốc tế cũng không xa lắm, rất nhanh đã đến nơi. Xe của Thời Ý đậu ở bãi đỗ xe bên này, bây giờ Phó Tư Điềm mới biết, thì ra mấy chiếc xe này, rất nhiều chiếc đều là của sinh viên.
Thế giới mà Thời Ý nhìn thấy, có phải rất nhiều lúc đều khác biệt với thế giới của mình không? Phó Tư Điềm không dám nghĩ nhiều.
Lần thứ hai ngồi xe Thời Ý, cô vẫn thận trọng như trước, không dám quá thả lỏng.
Thời Ý nói năm phút đi xe thì đúng là năm phút đi xe thật. Trong nháy mắt, xe đã tiến vào cánh cổng to lớn khí thế của tiểu khu.
Dừng xe ở bãi đỗ xe xong, Thời Ý dẫn cô vào thang máy lên thẳng tầng 16. Bấm mật mã mở cửa, đèn cảm ứng ở huyền quan tự động sáng lên, Thời Ý gọi cô: “Vào đi.”
Tuy Thời Ý nói không cần thay giày, mỗi cuối tuần sẽ có dì đến quét dọn vệ sinh, nhưng Phó Tư Điềm vẫn lịch sự thay giày ra. Cô đi theo Thời Ý vào phòng khách, không dám nhìn ngó lung tung, cũng không dám ngồi lung tung.
Thời Ý đặt túi xách xuống, có chút buồn cười, “Đừng căng thẳng như vậy, cứ thoải mái đi.” Cô ấy rót một ly nước ấm cho cô, “Trong nhà chỉ có cái này là nóng, cậu uống miếng đi cho ấm người.”
Phó Tư Điềm đưa hai tay nhận lấy, nhiệt độ từ lòng bàn tay ấm đến toàn thân. Cô thả lòng người nhìn xung quanh nhà, căn nhà trang hoàng rất mới, phong cách Bắc Âu mang đến cảm giác thoải mái.
“Cậu không thường ở đây đúng không?” Đồ vật bày ra không có dấu vết thường xuyên sử dụng.
“Ừ, vừa giao nhà được hai năm, thỉnh thoảng cuối tuần mình mới qua đây.” Thời Ý buộc mái tóc dài, đẩy cửa trượt ở phòng bếp ra, đeo tạp dề, trông như muốn đích thân xuống bếp.
Phó Tư Điềm được yêu thương mà lo sợ, vội vàng đứng bên cạnh cửa nói: “Để mình làm cho.”
Thời Ý nhướng mày: “Không phải cậu nói cậu không kén ăn à.”
Tạp dề màu xám thuần, phía trên có in một con vịt vàng vừa xấu vừa cưng. Đáng yêu quá thể rồi, nhờ vậy khiến cho cảm giác lạnh lùng luôn dọa người của Thời Ý đều bớt đi vài phần.
Cõi lòng Phó Tư Điềm phơi phới, mềm giọng nói: “Là mình muốn cho cậu nếm thử tay nghề của mình.”
Thời Ý hơi bất ngờ, quay đầu lại rửa cà chua: “Lẩn sau nha.” Giọng nói êm ái.
Phó Tư Điềm cụp mắt, sợ không giấu được niềm vui trong mắt mình.
Cô vẫn không đi, đứng bên cạnh cửa chăm chú nhìn Thời Ý xuống bếp, ngay từ ban đầu chỉ cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Sau đó, dần dần biến thành – rung động lòng người.
Hai bàn tay khéo léo của Thời Ý, thế nhưng cầm dao lại đặc biệt vụng về. Cắt một quả cà chua, vậy mà cô ấy suýt cắt trúng tay hai lần.
Phó Tư Điềm cảm thấy thứ mà cô ấy đang cắt vốn không phải cà chua, mà là thần kinh đang căng thẳng của chính mình.
Đợi đến khi bật lửa, đổ dầu ăn, dầu nóng lách tách bắn ra, Thời Ý cầm xẻng muốn đến gần nhưng không dám đến gần, sự rung động lòng người trong Phó Tư Điềm lại biến thành – nhịn cười đến độ mỏi nhừ khóe miệng.
Thời Ý quét mắt sang, quay đầu, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm cô.
Nụ cười của Phó Tư Điềm hoàn toàn không giấu được nữa. Đôi mắt cười như có ánh nước, vẻ mặt ôn hòa đi đến bên cạnh Thời Ý, đưa tay muốn lấy xẻng trong tay Thời Ý, quan tâm nói: “Mình chiên trứng cho.”
Thời Ý còn định kiên trì, liếc mắt nhìn thấy dầu nóng đang “hừng hực khí thế” trong nồi, lực trong tay cuối cùng cũng buông lỏng.
Phó Tư Điềm cầm xẻng, nhưng không bỏ trứng vào nồi ngay. “Cậu ăn hành tây không?”
Thời Ý gật đầu, lấy hành tây trong tủ lạnh ra. Phó Tư Điềm tắt lửa, cắt nửa củ hành tây xong mới mở lửa lại. Dầu nóng sẵn, cô nhẹ nhàng bỏ củ hành vào nồi xào. Dầu trong nồi vẫn nổ lách tách như trước, làn khói nóng màu trắng và mùi thơm của hành lượn lờ bay lên, trong hơi thở của khói lửa, gương mặt dịu dàng của Phó Tư Điềm, cùng với bóng đêm tĩnh lặng bên ngoài cửa sổ bằng kính, hình ảnh tốt đẹp hệt như trong quảng cáo nhà ở. Thời Ý vô thức xuất thần trong vài phút.
Hành tây xào bốc lên mùi thơm, lúc này Phó Tư Điềm mới cho trứng vào. Chiên trứng xong, cô thuận tay cho cà chua vào xào tiếp.
Chênh lệch quá xa, Thời Ý biết thân biết phận bỏ cuộc. Cô ấy cởi tạp dề trên người, gọi Phó Tư Điềm: “Tư Điềm.”
Phó Tư Điềm nghiêng người ngẩng đầu, Thời Ý tròng tạp dề lên người cô, rất tự nhiên dán lại gần bên tai, giúp cô buộc dây đeo trên cổ.
Hơi thở ấm áp của Thời Ý, như có như không rơi vào lỗ tai, vào cổ Phó Tư Điềm, da thịt cô run rẩy một trận. Phó Tư Điềm không dám cử động, cứng cổ chờ đợi sự lăng trì ngọt ngào này kết thúc.
Tiếng tim đập lớn đến nỗi như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cuối cùng Thời Ý lui lại, đầu ngón tay trượt đến lưng cô, cầm dây đeo hai bên lên.
Có lẽ là do mùi hương trên tóc của cô ấy quá đỗi mê hoặc, cũng có lẽ là do hàng lông mi dài đang rũ xuống của cô ấy quá đỗi dịu dàng, khiến người ta sinh ra ảo tưởng không biết lượng sức mình.
Cổ họng Phó Tư Điềm trượt xuống, nghe rõ ràng chính mình buộc miệng hỏi: “Thời Ý, mình là bạn học đầu tiên cậu dẫn về đây ư?”
———————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Phó thỏ con chút chít: Thời Ý Thời Ý, có phải mình là bé thỏ con chút chít đầu tiên cậu dẫn về nhà không?
Thời Ý: Ừ.
Thỏ con chút chít: Vậy cậu đọc qua thoại bản chưa?
Thời Ý: Hả?
Phó Tư Điềm: Cậu dẫn mình về nhà, thu nhận mình, vậy có tính là ân công của mình không?
Thời Ý: … Tạm coi như là vậy?
Phó thỏ con chút chít nhăn nhó: Vậy có phải mình nên báo đáp cậu không?
Thời Ý: Cậu muốn báo đáp như thế nào?
Thỏ con chút chít không nói tiếng nào, bẽn lẽn chui vào trong chăn Thời Ý.
Thời Ý: ??? Lấy oán báo ơn, chim cưu chiếm tổ chiêm khách?
Thỏ con chút chít:…
Hu hu hu, đồ ngu ngốc Thời Ý!