LOẠN NHỊP VÌ NGƯỜI - Chương 27
Vậy cậu sẽ từ chối mình ư?
Kinh trập tháng 3, Thân Thành chính thức bước vào mùa xuân, những cơn mưa nhỏ rào rạt, dừng rồi lại rơi, thật hiếm hoi mới có được một ngày trời quang mây tạnh.
Chiều thứ bảy, Phó Tư Điềm và Trần Hi Trúc không đi làm thêm, hẹn nhau đến thư viện tự học. Một giờ rưỡi chuẩn bị ra khỏi cửa, Phó Tư Điềm nhận được một bông hoa hồng và mấy viên kẹo của văn phòng nam sinh tặng, nói là ngày nữ thần bảy tháng ba, toàn thể nam sinh trong văn phòng tặng quà cho nữ sinh.
Trước giờ Phó Tư Điềm chỉ biết ngày Quốc tế phụ nữ 8-3, lần đầu tiên nghe thấy ngày nữ thần bảy tháng ba này, cảm thấy có chút mới mẻ. Cô nói cám ơn, cầm kẹo ra khỏi cửa.
Rẽ qua đoạn đường chỗ sân thể dục, bóng dáng quen thuộc của Trần Hi Trúc rơi vào tầm mắt. Động tác dưới chân Phó Tư Điềm nhanh hơn, đang định đuổi theo cô ấy, thì thấy Trần Hi Trúc như người mất hồn, lao thẳng lên thanh chắn xe máy lưu thông. “Rầm” một tiếng, Trần Hi Trúc nhào về phía trước, ngã sấp xuống.
Phó Tư Điềm hoảng sợ, quăng xe đạp còn chưa kịp dừng hoàn toàn, chạy đến bên cạnh cô ấy, “Cậu có sao không?”
Trần Hi Trúc ngẩng đầu nhìn thấy Phó Tư Điềm, cắn răng chịu đựng, vừa đau vừa xấu hổ. “Không…sao…” Cô ấy hít một hơi trả lời.
Phó Tư Điềm dìu cô ấy đứng lên, “Bị thương ở đâu không?”
Trần Hi Trúc lắc đầu, nhìn chung cô ấy cũng đã phản ứng rất nhanh, “Chỗ này trầy da xíu thôi.” Cô ấy mở lòng bàn tay cho Phó Tư Điềm xem.
“Đi phòng y tế nha?”
Trần Hi Trúc cự tuyệt: “Trường tụi mình làm gì có phòng y tế.” Cô ấy dựng xe đạp lên, ra vẻ thoải mái đáp: “Không sao đâu, tới thư viện mượn hộp thuốc của cô Lưu là được rồi.”
Phó Tư Điềm quan sát từ trên xuống dưới, thấy cô ấy thật sự không bị gì nghiêm trọng mới yên tâm. Hai người vào thư viện mượn cồn và tăm bông, Phó Tư Điềm giúp cô ấy sát trùng chỗ bị trầy da, nửa quở trách nửa quan tâm, “Chạy xe thì lo mà nhìn đường, cậu đang nghĩ cái gì mà lơ mơ như vậy? Lần này chỉ bị thương nhẹ, lần sau thì sao?”
Trần Hi Trúc bị đau nhỏ giọng xuýt xoa, cũng không trả lời.
Phó Tư Điềm khó khi thấy cô ấy nghe lời như vậy, nhẹ tay hơn: “Đau lắm hả?”
Trần Hi Trúc lắc đầu.
Cô ấy nhìn động tác cẩn thận của Phó Tư Điềm, im lặng vài giây đột nhiên nói: “Mình cảm thấy đàn chị của mình yêu đương rồi.”
“Là đàn chị cậu hay nhắc tới à?”
“Ừm.”
“Cậu thấy người chị ấy quen không tốt hay sao?”
“Cũng không phải. Là hội trưởng Thanh Hiệp của khoa mình, rất… cao, rất biết ăn mặc, có vẻ, còn rất giàu nữa.”
“Vậy sao cậu lại không vui?” Phó Tư Điềm đóng nắp chai cồn.
Cổ họng Trần Hi Trúc nuốt nhanh, cố nhịn lại, cuối cùng vẫn nói ra, “Tư Điềm, nếu mình nói, người mình muốn chở sau xe đạp là đàn chị, có quái gở quá không?”
Tay Phó Tư Điềm đang đóng nắp khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Trần Hi Trúc, lóe lên kinh ngạc.
Có phải ý giống cô đang nghĩ không?
Nhưng Trần Hi Trúc nhanh chóng cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn cô.
“Hi Trúc.” Phó Tư Điềm gọi cô ấy. “Cái này…”
Trần Hi Trúc luống cuống ngắt lời: “Quên đi, cậu… cậu cứ coi như chưa nghe thấy gì, mình chưa nói gì hết, tụi mình đi ra ngoài đi.” Cô ấy xoay người định chuồn mất.
Phó Tư Điềm vội vàng nắm lấy cổ tay cô ấy, “Hi Trúc, cậu đừng sợ, chuyện này không quái gở, không quái gở một chút nào.”
Trần Hi Trúc dừng lại, mừng rỡ quay đầu, nhìn thấy Phó Tư Điềm vẫn dịu dàng như trước giờ, “Cám ơn cậu đã chịu nói cho mình biết.”
Cô đã từng một mình đi qua con đường tự phát hiện bản thân này, cô biết để nói ra được chuyện này cần phải có rất nhiều dũng khí và lòng tin. Phó Tư Điềm nhìn Trần Hi Trúc, rất nghiêm túc bộc bạch: “Cậu nói cho mình một bí mật, vậy mình cũng nói cho cậu một bí mật.”
“Người mình muốn chở sau xe cũng là nữ sinh.”
“Vì vậy cậu không hề đơn độc, cậu đừng sợ.”
Mắt Trần Hi Trúc trợn to, cả người ngây dại.
Đến tận khi ngồi xuống bắt đầu học bài, tim Trần Hi Trúc vẫn còn đang chấn động kịch liệt. Cô ấy cúi đầu xem điều luật, từng câu trên điều luật tựa như muốn nói: “Tư Điềm nói gì cơ? Tư Điềm nói cậu ấy cũng thích con gái?!” Cô ấy đổi sách làm bài tập, từng đáp án trên bài tập đều cám dỗ cô ấy: “A, hỏi cậu ấy, B, hỏi cậu ấy, C, hỏi cậu ấy!”
Trái tim hóng hớt hừng hực thiêu đốt, căn bản không khắc chế được, Trần Hi Trúc nhịn một tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn chuyền tờ giấy nhỏ qua: “Người kia là ai vậy, mình có quen không?”
Phó Tư Điềm dời mắt từ quy chế kế toán sang tờ giấy, lại dời lên trên mặt Trần Hi Trúc. Hai tay Trần Hi Trúc tạo thành hình chữ thập đặt bên má, đáng yêu chớp chớp mắt, vẻ mặt vừa siêu ngoan ngoãn nghe lời vừa siêu chờ mong.
Phó Tư Điềm buồn cười, mắt cong cong, nâng bút thỏa mãn cho cô ấy: “Cậu không quen.” Dừng một chút, viết thêm, “Nhưng cậu từng gặp qua rồi.” Đẩy trở về.
Trần Hi Trúc rất nhanh lại đẩy tờ giấy sang, “Hồi nào đó?! Ah, Điềm Điềm, cậu giấu kỹ quá, rốt cuộc mình đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyện rồi.”
Phó Tư Điềm vốn không dự định nói nhiều quá, nhưng không chịu nổi Trần Hi Trúc nhõng nhẽo dai như đỉa, vẫn để lộ không ít.
Trần Hi Trúc càng nhiều chuyện càng đầy sức sống, hoàn toàn không còn dáng vẻ hồn bay phách lạc vì sắp thất tình ban nãy nữa. Cô ấy một chốc ôm ngực bình luận “Cậu ấy cũng quá biết thả thính”, một chốc khó tin cảm thán “Này, cậu ấy là thẳng thật không?”, một chốc giọng điệu lại tỏ ra hâm mộ “Đàn chị còn chả chu đáo với mình như vậy.”
Ánh nắng chiều ấm áp ngày xuân rơi trên tờ giấy được hai người chuyền tới chuyền lui, Phó Tư Điềm nhìn hàng chữ toát ra sự vui vẻ hân hoan, phảng phất cảm thấy thứ mà mặt trời chiếu rọi không phải hàng chữ kia, mà là trái tim chưa từng gặp được ánh sáng của chính mình.
Ấm áp. Cô không hề biết, thì ra chút tâm tư ngọt ngào chua xót nho nhỏ chỉ có thể một mình âm thầm nhấm nháp, khi chia sẻ được với bạn bè như thế này, thấy bạn bè hăng hái hóng chuyện như vậy, lại trở nên ngọt ngào gấp đôi.
Cho dù Trần Hi Trúc nói “Mình cảm thấy cậu ấy đối xử với cậu cũng rất khác. Này! Nói không chừng cậu thật sự có hi vọng đó!”, cô không dám cho là thật, nhưng cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.
Ở trong thế giới mà hai người các cô đang thảo luận, dường như thật sự tương đồng.
Thời gian học tập buổi chiều coi như bỏ. Phó Tư Điềm và Trần Hi Trúc lại đều cảm thấy bản thân mình gặt hái được còn nhiều hơn. Xế chiều hai người đi ăn cơm cùng nhau, sau đó tách ra đi dạy kèm tại nhà.
Chín giờ rưỡi tối, Phó Tư Điềm ngồi xe buýt về trường. Lúc chuyển xe đứng chờ, một cô bé đi mời từng hành khách mua hoa cho ngày nữ thần. Ma xui quỷ khiến, Phó Tư Điềm mua một bó hoa baby có đính gấu bông nhỏ.
Trên đường ôm hoa quay về ký túc xá, Phó Tư Điềm không ngừng do dự, tặng cho Thời Ý có kỳ quá không. Nhưng mà không phải hôm nay là ngày nữ thần hay sao?
Đến ký túc xá. Cô ra khỏi thang máy, trực giác cảm thấy hôm nay có chút kỳ lạ, vì sao lại có vài nam sinh lén lút đứng ở cửa thang máy.
Tòa nhà này của bọn họ là nam nữ ở cùng, bốn tầng dưới chính là của bên nam sinh. Nhưng nam sinh luôn rất có chừng mực, trừ phi là chuyện quan trọng, bằng không thì rất ít khi lên lầu.
“Sao hôm nay nhiều nam sinh đến đây vậy?” Phó Tư Điềm nghe thấy một nữ sinh từ thang máy đi ra nói hộ thắc mắc của cô.
Nữ sinh bên cạnh trả lời: “Chắc là ngày nữ thần rồi, các lớp hoặc đoàn thể cho nam sinh đến đây tặng quà. Cậu nhìn trên tay bọn họ không phải là đang cầm túi quà hay sao?”
Phó Tư Điềm không phải người hiếu kỳ, nghe xong thì thôi, chỉ là cô nghĩ, ngày lễ này hình như đều là nam sinh tặng quà cho nữ sinh? Đi ngang qua 1315 cô lén nhìn một cái, đóng cửa, Thời Ý không có ở đó.
Vẫn là đừng tặng đi. Cô tự cho bản thân một câu trả lời.
La Thiến, Trình Giai Lạc và Trương Lộ Lộ đều ở trong ký túc xá, sau khi Phó Tư Điềm hỏi qua không có ai muốn đi tắm, mới soạn đồ đi vào phòng tắm. Cô vừa mới cởϊ qυầи áo, bên ngoài xôn xao một trận, giống như mấy nam sinh lúc nãy đang kêu gọi: “Đến rồi đến rồi, bày ra mau.”
Cô cởi nút, thoang thoáng nghe thấy Trình Giai Lạc hỏi: “Tiếng gì bên ngoài vậy, ồn thế?”
La Thiến đáp: “Có vẻ là có nam sinh muốn tỏ tình. Mình đi xem thử.”
Ngay sau đó, tiếng bước chân của La Thiến gần, rồi xa, rồi lại gần một cách gấp gáp, theo đó là giọng nói kinh ngạc của cậu ta, “Hình như là nam sinh lớp 1 tỏ tình với Thời Ý. Bày ra một đống nến và hoa.”
Vòi nước bị Phó Tư Điềm khóa lại mạnh bạo.
Thời Ý? Đầu óc Phó Tư Điềm nhất thời trống rỗng, kêu ong ong. Âm thanh ồn ào bên ngoài lớn thêm, đám người reo hò, Phó Tư Điềm không kịp lấy khăn lau khô người, tròng áo thun vào, khoác thêm áo khoác, nội y cũng chưa mặc, mở cửa phòng tắm xông ra ngoài.
Cô cũng không rõ mình đang hoảng sợ cái gì, nhưng lòng của cô, bước chân của cô đều loạn đến rối tinh rối mù.
Trên hành lang có rất nhiều người đứng hóng chuyện, trên khoản đất trống không lớn lắm trước cửa thang máy, đứng giữa một hình trái tim rất lớn xếp bằng nến, là một nam sinh mặt mũi nhã nhặn tuấn lãng, tay cầm một bó hoa tươi, đám nam sinh đứng chung quanh mà cậu ta dẫn theo đều đang hô hào: “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Thời Ý và Doãn Phồn Lộ bị chặn trước ở thang máy, trông có vẻ như mới từ bên ngoài về.
Phó Tư Điềm đứng trong đám người nhìn Thời Ý, móng tay vô thức đâm vào lòng bàn tay.
“Thi Lê.” Thời Ý mở miệng.
Mọi người đang ồn ào lập tức nhỏ giọng lại, chờ đợi câu trả lời của nữ chính.
Thời Ý nhíu mày, mặt lạnh như băng, từng lời nói ra không khác gì cơn gió lạnh: “Những điều lần trước tôi nói, cậu nghe không hiểu hay sao?”
Đám đông hoàn toàn không dám lên tiếng.
Có lẽ Thi Lê không ngờ trước mặt nhiều người như vậy mà Thời Ý cũng không nể mặt cậu ta, mặt đỏ lên, “Thời Ý, mình thật sự thích cậu, cậu cho mình một cơ hội được không?” Cậu ta hạ mình: “Hoặc cậu cho mình thử thách trong một tháng, sau một tháng nếu cậu thật sự vẫn không thích mình, mình không nói hai lời, tuyệt đối sẽ không làm phiền cậu nữa có được không?”
Thời Ý trưng ra vẻ mặt khó hiểu, “Cho nên là, cậu có biết hiện tại cậu đang làm phiền tôi không?”
Không khí như ngưng tụ lại. Mặt Thi Lê đỏ gay, không nói nên lời.
Thời Ý xoay người ấn thang máy xuống dưới, “Không còn sớm nữa, đừng ảnh hưởng mọi người nghỉ ngơi. Ở đây trước đó như thế nào, thì hi vọng cậu khôi phục lại như thế đó dùm.”
Cửa thang máy “Ding dong” mở ra, Thời Ý không buồn nhìn Thi Lê và đám người vây xem lấy một cái, bước vào cửa rời đi.
Doãn Phồn Lộ xấu hổ “khụ khụ” hai tiếng, những người đang vây xem khẩn cấp tản ra, ai ở đâu về đó. Phó Tư Điềm không biết cảm giác trong lòng ra sao, giống như sống sót sau tai nạn, lại giống như vẫn đang bồn chồn lo sợ, bước thấp bước cao chao đảo quay về ký túc xá.
La Thiến hóng được toàn bộ diễn biến, đã quay về ký túc xá trước Phó Tư Điềm, đang kể lại cho Trình Giai Lạc: “Cậu không thấy đâu, mặt Thi Lê thật sự đỏ như miếng gan heo luôn, quá dứt khoát, bốn năm đại học của cậu ta phỏng chừng đều trở thành trò cười rồi.”
Trình Giai Lạc đang phơi quần áo ở ban công, nói đỡ cho Thi Lê: “Cậu ta chắc cũng không ngờ tới, ai biết Thời Ý lại dứt khoát như vậy. Người bình thường dưới tình huống đó đều sẽ giữ chút mặt mũi cho người ta, dù có muốn từ chối thì cũng đợi gặp riêng rồi từ chối.”
“Ha ha ha, mấy trường hợp kiểu này có khi Thời Ý gặp nhiều rồi, tim cũng được rèn luyện đến cứng rắn.”
“Cũng đúng, trước mặt vẫn còn mập mờ với lớp trưởng, bên đây lại thêm một người…” Cậu ta nói chưa dứt lời, Phó Tư Điềm bất thình lình mở miệng: “Đừng có nói nữa.”
Trình Giai Lạc và La Thiến quay sang nhìn cô, không khí im phăng phắc một giây.
“Lời nói không có căn cứ, đừng đem đi nói lung tung.” Phó Tư Điềm đứng cạnh ban công, nghiêm túc lặp lại lần nữa.
Hai tuần nay Trình Giai Lạc vẫn chưa nói chuyện trực tiếp với Phó Tư Điềm, Phó Tư Điềm cũng luôn rất thức thời.
Hôm nay ở đâu chui ra đây? Mũi Trình Giai Lạc hừ một tiếng, tiếp tục nói với La Thiến giống như chưa nghe thấy gì: “Nói mới nhớ, chắc cậu không biết đâu, hình như Thời Ý không cần thi đại học đã vào được trường chúng ta rồi, nghe nói…”
“Trình Giai Lạc, im đi.” Lần đầu tiên Phó Tư Điềm gọi tên đầy đủ của cậu ta.
Không khí trong ký túc xá đột nhiên rơi xuống, Trương Lộ Lộ cũng hoảng sợ lú đầu ra từ trong màn.
Lần đầu tiên Trình Giai Lạc thấy Phó Tư Điềm lộ ra nét mặt như vậy. Vẫn là gương mặt mềm yếu kia, nhưng nét mặt lại không còn là nét mặt dễ bị ức hiếp nữa. Cậu ta bỗng phát hiện, khi Phó Tư Điềm nổi giận không có biểu cảm, có chút đáng sợ.
Cậu ta không muốn thua khí thế, đang định đáp trả lại, La Thiến kéo vạt áo cậu ta, nháy mắt.
“Đồ điên, ký túc xá là của một mình mày à?” Trình Giai Lạc mắng một câu, phơi nốt bộ đồ cuối cùng rồi leo lên giường, không nói tiếp chuyện này nữa.
La Thiến cũng leo lên giường, Trương Lộ Lộ thấy vậy cũng lùi vào trong màn, ký túc xá khôi phục lại yên tĩnh.
Phó Tư Điềm đi ra ban công đứng, tầm mắt mờ mịt nhìn về xa xăm. Cô không khống chế được chính mình. Tối nay cô bị làm sao vậy?
Đầu óc rất nóng, tim đập nhanh, khó chịu không biết vì sao, chính là cảm thấy trống rỗng.
Gió thổi cũng không tiêu tán được.
Cô thu lại tầm mắt, định bụng đi vào tắm nước lạnh cho bình tĩnh lại, trong lúc bâng quơ nhìn thấy Thời Ý ngồi một mình nơi bồn hoa ở bãi cỏ phía sau tòa nhà cách đó không xa.
Nhịp tim đập càng mất tiết tấu. Phó Tư Điềm vô thức quay người xuống lầu, lúc chạy ngang qua bàn, cô giật ngược trở lại, cầm theo bó hoa baby.
Cô chạy từng bước nhỏ đến trước mặt Thời Ý, tiếng bước chân trong không gian mênh mông yên tĩnh nghe có vẻ cao vút khác thường.
Thời Ý quay lại nhìn về phía người đang đi tới.
Phó Tư Điềm đứng vững, hơi thở có chút gấp, nở nụ cười với cô ấy, tặng hoa cho cô ấy: “Ngày nữ thần vui vẻ. Thời Ý, đừng vì một người không đáng mà không vui.”
Thời Ý nhướng mày hỏi cô: “Cậu không sợ cũng bị mình từ chối à?”
Phó Tư Điềm chớp mắt, hơi thở yếu ớt: “Vậy… vậy cậu sẽ từ chối mình ư?”
Vừa nãy Giản Lộc Hòa gửi tin nhắn cho cô ấy, nói đang ở ban công giặt quần áo thì nghe thấy bên ký túc xá sát vách, Phó Tư Điềm vì cô ấy mà cãi nhau với bạn cùng phòng, còn khen Phó Tư Điềm quả là một người bạn tốt.
Rõ ràng là bộ dạng dễ bắt nạt như vậy mà.
Thời Ý nở nụ cười, đưa tay nhận lấy hoa baby.
—————————————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Lộc Hòa: Mình nói cậu nghe! Mình biết thỏ con chút chít nhà cậu là giống thỏ gì rồi!
Thời Ý: Giống gì?
Giản Lộc Hòa: Thỏ chiến oai phong lẫm liệt!
Thời Ý: Thiệt vậy hả?
Khó tin đưa tay xoa xoa thỏ con chút chít, thỏ con chút chít trong nháy mắt nhũn thành một bãi thỏ, bong bóng hồng bay bay.
Thời Ý: Thỏ chiến? Oai phong lẫm liệt?
Hoang mang nhưng không nói.jpg