LOẠN NHỊP VÌ NGƯỜI - Chương 24
Hôm nay mẹ mình kết hôn.
Phó Tư Điềm thót tim, lập tức bấm vào biểu tượng nhận cuộc gọi màu xanh lá: “Thời Ý?” Thanh âm mềm mại chứa đựng chút rụt rè.
“Ừ” Thời Ý đi xa khỏi nơi huyên náo, dừng bước cạnh hồ nước: “Là mình gửi đó. Hai ngày nay mình bận, quên chưa nói với cậu.”
Phó Tư Điềm cúi đầu, ngón tay vô thức vẽ vòng tròn trên drap giường: “Vì sao lại gửi cho mình?”
“Địa chỉ này không tiện nhận à?”
“Không phải.” Phó Tư Điềm vội vàng phủ nhận.
Thời Ý giải thích: “Đem về cùng không đủ chỗ, mình tiện tay gửi luôn.”
Trọng điểm hình như không đúng cho lắm? Phó Tư Điềm đành phải dùng cách trực tiếp hơn để chứng thực, “Là quà lưu niệm cho mình à?”
“Ừm.”
“Cám ơn cậu nhé, Thời Ý.” Ngón tay đang vẽ vòng tròn dừng lại, biến thành cọ qua cọ lại: “Mình rất thích món quà này, rất bất ngờ. Nhưng mà làm cậu tốn kém rồi.”
Thời Ý nghe ra được cô thẹn thùng, bình thản nói: “Cậu có thể xem nó như thù lao của cậu.”
“Hửm?”
“Đi dạo phố nửa ngày với mình.”
Giọng điệu rõ là trịnh trọng, Phó Tư Điềm nghe xong lại thật sự muốn cười. Tâm tình của cô nhẹ nhõm hơn, không còn câu nệ như trước, “Vậy mấy món cậu mua đều là của mình hết, mình mới phải là người cám ơn cậu đi dạo phố cùng mình.”
“Đừng khách sáo.” Thời Ý lưu loát đáp lời.
Phó Tư Điềm lại nhẹ nhàng cười một cái, cười xong cô không lên tiếng, Thời Ý cũng không nói gì, dường như có chút tẻ nhạt.
Phó Tư Điềm không muốn cúp máy, đỏ mặt tìm đề tài: “Cậu còn ở Nhật Bản không?”
“Không, mình về rồi.”
“Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu.”
“Ừm.”
“Vậy cậu ăn cơm chưa?”
“Đang ăn.”
Phó Tư Điềm vội ngượng ngùng nói: “Mình không làm phiền cậu ăn cơm chứ?”
Thời Ý nhắc nhở cô: “Là mình gọi cho cậu.”
Phó Tư Điềm ngẩn ra, ừ ha. Thời Ý giải thích: “Mình đang trong tiệc cưới, đi ra ngoài hít thở chút không khí.”
“Hôm nay mẹ mình kết hôn.” Giọng cô ấy rất bình thường.
Phó Tư Điềm bất ngờ không kịp phòng bị, cầm điện thoại, đầu lưỡi líu lại: “Thời Ý…”
Hiện tại cô phải nói cái gì đây? Càng gấp càng hoảng, đầu óc trống rỗng.
Dường như Thời Ý cảm nhận được cô khó xử, xoay người, ngắm nhìn đèn màu sáng rực cách đó không xa, sân tiệc cưới vui vẻ đầy kín người , bình tĩnh nói: “Mình không có không vui.” Cô ấy chuyển đề tài, “Ngày mốt cậu về trường à?”
Phó Tư Điềm ngập ngừng trả lời: “Ừm, chiều ngày mốt.”
Thời Ý thuận theo chủ đề này hàn huyên cùng cô thêm vài câu mới kết thúc cuộc trò chuyện.
Sau khi cúp điện thoại, Phó Tư Điềm thẫn thờ nhìn chăm chú vào lịch sử cuộc gọi trên màn hình một lúc lâu. Thật sự không có không vui sao? Nhưng mà, nếu không có không vui, vì sao lại phải mượn cớ gọi điện thoại để ra ngoài hít thở không khí?
Cô nhớ lại dáng vẻ thân thiết của Thời Ý và mẹ hôm khai giảng, nghĩ đến Thời Ý lúc này đây có thể sẽ có bất an, cô đơn, tim cô thoáng cái muộn phiền đến khó chịu.
Cô ngốc quá, vừa nãy ngay cả một câu an ủi cũng không nói được. Phó Tư Điềm chán nản vùi mặt vào gối.
Chín giờ rưỡi, tiệc cưới tan. Thời Ý cùng mẹ Phương Nhược Hoa và cha dượng Hướng Nghiệp lần lượt tiễn khách khứa, từ chối lời mời của bọn họ, một mình về lại nơi mà trước giờ cô ấy ở cùng mẹ.
Vẫn như mọi ngày, cô ấy thay giày, đi vào phòng khách. Không có ai để đèn cho cô ấy, ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất tiến vào sáng rọi cả căn phòng. Thời Ý để tay lên công tắc đèn, ngẩn người một chút, bỗng nhiên mất đi ý định bật đèn.
Cô ấy nương theo ánh trăng ngồi xuống ghế cao trước quầy bar, quan sát đồ đạc được bày biện trong phòng khách. Chung quy vẫn cảm thấy có gì đó khang khác, trở nên trống rỗng. Tầm mắt cô ấy dừng ở ảnh chụp chung của mình và Phương Nhược Hoa trên kệ TV.
Điện thoại trong túi rung hai lần. Thời Ý sực nhớ vẫn chưa báo bình an với Phương Nhược Hoa.
Cô ấy lấy điện thoại di động ra, trên màn hình hiện ra một cuộc gọi nhỡ, một tin nhắn thường chưa đọc và một tin nhắn QQ. Cô ấy mở cuộc gọi nhỡ và tin nhắn thường ra xem trước, đều là của Phương Nhược Hoa.
Không biết vì sao, cô ấy không muốn trả lời ngay cho lắm.
Cô ấy bỏ qua một bên, mở xem tin nhắn QQ.
Tin nhắn QQ là Phó Tư Điềm gửi. Cô không nói gì cả, chỉ gửi sang một tấm hình. Trong hình là một bức vẽ bốn khung, khung đầu tiên trong bức vẽ, là dưới trăng sao, hai con thỏ nắm tay đứng cùng nhau, khung thứ hai, ánh trăng đêm và ngôi sao biến thành trời xanh mây trắng, hai con thỏ vẫn nắm tay đứng bên nhau, khung thứ ba giống với khung thứ nhất, khung thứ tư giống với khung thứ hai.
Hình vẽ non nớt tới nỗi không dám mở lời khen, Thời Ý xác nhận, kỹ năng hội họa của Phó Tư Điềm từ hồi còn ở nhà trẻ tới giờ vẫn không tiến bộ nổi.
Cô ấy hơi không hiểu Phó Tư Điềm muốn biểu đạt cái gì, nhưng trong mắt lại vô thức hiện lên ý cười.
Ban nãy miệng mồm lóng ngóng như vậy, bây giờ đến tay cũng vụng về như vậy.
Cô ấy hứng thú muốn vẽ tranh gửi lại cho Phó Tư Điềm, bấm trở về giao diện chính, nhìn thấy biểu tượng tin nhắn dưới góc trang chủ. Lông mi dài rung nhẹ, cô ấy nở nụ cười thoải mái, trả lời tin nhắn của Phương Nhược Hoa trước: “Mẹ, con về đến nhà rồi. Lúc nãy quên nói với mẹ, tân hôn vui vẻ.”
Cô ấy đứng dậy mở đèn, ngồi lên sofa, miệng cười, thong thả dùng đầu ngón tay vẽ lên màn hình điện thoại.
Gần 11 giờ, Phó Tư Điềm lật qua lật lại không dám ngủ cuối cùng cũng chờ được tin nhắn trả lời của Thời Ý. Cô vội vã mở lên, thấy Thời Ý cũng gửi cho mình một hình vẽ.
Trên hình vẽ hai con thỏ con đứng đối diện trước cổng Thân Đại, trong đó có một con thỏ tay trái nắm tay con thỏ kia, tay phải bỏ hai viên kẹo cưới màu đỏ lên tay con thỏ kia.
Dưới hình có viết một dòng chữ: “Gặp ở trường.”
Lúm đồng tiền của Phó Tư Điềm nở rộ, trả lời cô ấy: “Gặp ở trường.”
Tâm mềm như nước.
Chiều 17 tháng giêng, chính là ngày quay lại trường, xe buýt Phó Tư Điềm đi kẹt xe cả đoạn đường, thời gian dự kiến nửa tiếng biến thành một tiếng mới đến nơi. Phó Tư Điềm choáng váng đến khó chịu, mặt tái mét kéo hành lý đi về phía ký túc xá, gặp được Thời Ý cùng bí thư chi bộ đoàn của lớp khác xuất hiện trước cửa thang máy lầu một.
Cô cười với Thời Ý, Thời Ý nhíu mày, hỏi: “Say xe?”
Phó Tư Điềm gật đầu, vẫn còn muốn nói chuyện, người bên cạnh đã vào thang máy trước muốn đóng cửa, hỏi: “Có vào không?”
Thời Ý liền nói: “Cậu lên trước đi, lát nữa mình đi tìm cậu.”
Phó Tư Điềm nghe lời bước vào thang máy.
Trở lại tầng 13, Phó Tư Điềm vực dậy tinh thần, học kỳ mới, phải cảm nhận không khí mới. Không nghĩ là vừa mới đứng trước cửa ký túc xá, còn chưa đi vào, cô đã cảm nhận được bầu không khí trong ký túc xá không đúng lắm.
Trong ký túc xá chỉ có Tống Sở Nguyên, Trình Giai Lạc và La Thiến. Tống Sở Nguyên đang phủi bụi trên giường của mình, La Thiến giặt quần áo ngoài ban công, Trình Giai Lạc ngồi cạnh cửa sổ sát đất quay lưng về phía cô gọi điện thoại, trong giọng nói phảng phất nghẹn ngào.
Phó Tư Điềm kéo hành lý đi vào, Trình Giai Lạc nghe thấy tiếng động, quay đầu liếc mắt một cái, nhìn thấy cô, đứng phắt dậy đi ra ban công.
Phó Tư Điềm sững sờ, nhìn Tống Sở Nguyên cầu xin viện trợ, Tống Sở Nguyên cho cô một ánh mắt lực bất tòng tâm.
Phó Tư Điềm bất chấp đi đến bên giường của mình, đặt hành lý xuống dưới giường, leo lên giường, kéo rèm, dựa vào tường lặng lẽ thở dốc.
Đại khái là Trình Giai Lạc đang gọi điện cho người nhà. Cậu ta nói đồ đạc để trong ký túc xá bị người khác động vào, ra trải giường cũng bị xem như giẻ lau mà sử dụng, bẩn vô cùng, chậu hoa đặt trên giá sách, hiện tại cũng bị rơi xuống bàn vỡ rồi. Rõ ràng trước khi nghỉ đã dọn dẹp tử tế, trước khi đi cậu ta còn cố ý xê dịch nó một chút, cũng không bị động đất, chậu hoa không có chân, làm sao tự nó ngã chết được. Không phải một hai lần, trước đó cũng có cảm giác ly đánh răng bàn chải đánh răng bị động vào…
Chỉ cây dâu mắng cây hòe, cậu ta không đề cập thẳng tên ai, nhưng mẫu thuẫn chỉ vào ai, tất cả mọi người đều nghe hiểu được. Ai cũng biết, Phó Tư Điềm là người rời khỏi ký túc xá muộn nhất.
Tiếng khóc lóc kể lể như thể vô cùng tủi thân uất ức truyền vào lỗ tai Phó Tư Điềm, Phó Tư Điềm cảm thấy đầu mình ong ong, ngực càng khó chịu.
Thời Ý nhận bảng đăng ký thiết bị điện lên lầu, quay về ký túc xá cầm bánh kẹo cưới đi đến phòng 1317 tìm Phó Tư Điềm. Nhìn thấy cửa ký túc xá 1317 mở ra, mũi giày của Phó Tư Điềm hướng về cầu thang, cô ấy đi thẳng vào trong giường gọi cô: “Tư Điềm.”
Phó Tư Điềm từ trong màn ló đầu ra, sắc mặt càng khó nhìn hơn so với lúc nãy.
Thời Ý đưa bánh kẹo cưới cho Phó Tư Điềm, lại đưa thêm vài miếng dán thuốc, “Dán vào sẽ dễ chịu hơn chút.”
Phó Tư Điềm nói “Cám ơn”. Trong ký túc xá áp suất thấp, không thích hợp để nói chuyện, Phó Tư Điềm bò xuống giường, dẫn Thời Ý đi về chiếu nghỉ cầu thang.
Đến chiếu nghỉ cầu thang, Thời Ý hỏi: “Ký túc xá của cậu bị sao vậy?”
Phó Tư Điềm trả lời: “Khăn mặt của Giai Lạc bị bẩn, chậu hoa bị rơi vỡ.”
“Khăn mặt để chỗ nào?”
“Treo trên bồn giặt quần áo.”
“Treo bên trên không cất vào, bị bẩn không phải là chuyện hết sức bình thường sao?”
Phó Tư Điềm im một chốc, rầu rĩ nói: “Chậu hoa thực sự là để ở nơi không dễ rơi. Cậu ấy cảm thấy trong ký túc xá có người ức hiếp mình.”
“Cậu ta cho rằng người đó là cậu à?”
Phó Tư Điềm im lặng không lên tiếng.
Thời Ý chau mày, nói: “Cậu vào tìm thử xem, trên bàn hoặc trên mặt đất có giấy ghi chú không, có thì đưa ngay cho Trình Giai Lạc, không có cũng không sao. Chậu hoa hẳn là lúc dì quản lý ký túc xá kiểm tra thiết bị điện lỡ tay làm rơi rồi.”
“Hả?” Phó Tư Điềm bán tín bán nghi đi vào.
Cô nhìn quanh khắp nơi, quả thật tìm được một tờ giấy ghi chú đặt trên ghế Trương Lộ Lộ, cách bàn của Trình Giai Lạc không xa.
Cô chần chừ nhặt lên. Trên giấy ghi chú có mấy dòng bút bi: “Cô gái, dì lỡ tay làm rơi vỡ chậu hoa, khai giảng con đến tìm dì nhé. Dì quản lý ký túc xá.”
Cô kinh ngạc quay đầu nhìn ra ngoài cửa, Thời Ý hất hất cằm với cô, nhấc chân rời khỏi.
Trong lòng Phó Tư Điềm thoải mái hơn rất nhiều, cầm giấy ghi chú đi đến ban công tìm Trình Giai Lạc: “Giai Lạc, mình vừa thấy tờ ghi chú này trên ghế, có phải là gửi cho cậu không?”
Trình Giai Lạc không ngờ Phó Tư Điềm làm chuyện xấu còn dám mặt dày tìm mình nói chuyện, không buồn cầm giấy ghi chú, chỉ lạnh lùng nhìn Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm cũng không sợ sệt, ôn hòa nói: “Hình như là dì quản lý ký túc gửi cho cậu, nói dì ấy lỡ tay làm rơi vỡ chậu hoa của cậu, dặn cậu khai giảng đi tìm dì ấy. Mình để trên bàn cho cậu nhé?”
Động tác của Tống Sở Nguyên và La Thiến trong ký túc xá đều khựng lại vài giây.
Phó Tư Điềm không nhìn nét mặt của Trình Giai Lạc, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra leo lại lên giường.
Miếng dán thuốc Thời Ý đưa cô vẫn chưa dùng, nhưng cô cảm thấy mình đã rất ổn rồi, đầu không choáng, ngực không khó chịu, thậm chí còn rất muốn cười.
Cô gửi tin nhắn cho Thời Ý: “Sao cậu lại biết có giấy ghi chú vậy?”
Thời Ý trả lời: “Lúc mình đi đến bộ quản lý ký túc nhận bảng đăng ký, nghe dì quản lý lúc nói chuyện có nhắc tới.”
Là một dì quản lý trêu một dì khác, “Cô bé bị bà làm vỡ chậu hoa có tìm bà bắt đền chưa?” Hai người họ hàn huyên mấy câu.
Lúm đồng tiền của Phó Tư Điềm xoáy sâu, gửi biểu cảm “Cám ơn” cho Thời Ý.
Thời Ý không phản hồi.
Mười phút sau, Thời Ý lại đi vào ký túc xá 1317. Lần này cô ấy gõ cửa, cầm bảng đăng ký, giọng điệu xử lý việc công hỏi: “Các cậu có thiết bị điện nào bị mất không? Có thì đăng ký, đợi tốt nghiệp đến bộ quản lý ký túc nhận.”
Ký túc xá trưởng Trình Giai Lạc vẫn đang ngồi trước bàn học để bình phục lại tâm tình, cúi gằm đầu không để ý người khác. La Thiến ở ban công trả lời: “Ký túc xá tụi mình chưa đến đủ, không biết có bị mất không. Chờ bọn họ quay lại mình hỏi thử.”
“Được.” Thời Ý đáp, “Còn một việc nữa, lúc tôi đi nhận tài liệu, dì quản lý nhờ tôi nhắc nhở mọi người, hi vọng mọi người sau này có nghỉ dài hạn thì nhớ cất gọn khăn mặt, tất, quần áo này nọ vào. Rất dễ bị thổi đi, bị bẩn là thứ yếu, quan trọng là gây ra mâu thuẫn trong ký túc xá sẽ không tốt.”
Động tác của mọi người trong ký túc xá dừng lại một chút, ánh mắt Trình Giai Lạc vừa sợ vừa tức tối bắn về phía Thời Ý ngay tức thì.
Thời Ý đối mặt với cậu ta, mỉm cười, thong thả quay người đi đến ký túc xá tiếp theo.
Sắc mặt Trình Giai Lạc lúc xanh lúc đỏ, ngẩng đầu nhìn Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm lui vào trong màn, ngẩn tò te, “Cái này là dì quản lý nói thật hả?”
Vài phút sau Thời Ý trả lời cô: “Không phải.” Cô ấy nói rất đúng lý hợp tình:
“Là sự quan tâm của mình dành cho cậu ta trên cương vị bí thư chi bộ đoàn.”
—————————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Phó thỏ con chút chít thẹn thùng: Ý nghĩa của tranh vẽ là mình sẽ luôn bên cạnh cậu ó.
Thời Ý: Cũng không khác lắm, mình hiểu là, tình bạn thiên trường địa cửu.
Phó thỏ con chút chít: Không giống! Thua xa!
Thời Ý: Không giống chỗ nào?
Phó thỏ con chút chít ngập ngừng: Buổi tối… không giống.