LOẠN NHỊP VÌ NGƯỜI - Chương 22
Chị yêu rồi đúng không?
Bầu trời ngoài cửa sổ âm u, tiếng mưa tí ta tí tách, đèn trong phòng học sáng rực, yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng nhẩm bài thi.
Dò lại một lần cuối đáp án trên tờ bài thi để chắc ăn không chọn sai, Phó Tư Điềm lật úp bài thi xuống mặt bàn, một tay cầm bút và thẻ sinh viên, một tay chống ghế đứng lên, kết thúc sớm 20 phút môn thi cuối của học kỳ đầu năm nhất.
Đi lên bục giảng cầm balo ra khỏi cửa, vừa ngẩng đầu, Phó Tư Điềm mới phát hiện Thời Ý nộp bài còn sớm hơn mình, không biết là nộp khi nào. Cô ấy đứng cạnh ban công nhìn lên giếng trời, tựa như đang ngắm mưa, cũng tựa như đang thất thần, len chọc hình chó con treo trên balo của cô ấy, mặt cười hướng về phía Phó Tư Điềm.
Trái tim Phó Tư Điềm cảm thấy nhẹ nhõm theo nụ cười của nó. Cô cất bút và thẻ sinh viên vào balo, đi đến bên cạnh Thời Ý, cảm thán: “Cậu lẹ vậy.”
Thời Ý quay qua nhìn thấy cô, tháo một bên tai nghe ra, “Hửm?”
Phó Tư Điềm xấu hổ, cô không nhìn thấy Thời Ý đeo tai nghe.
Thời Ý chớp mắt, phỏng đoán một chút rồi trả lời: “Cậu cũng nhanh mà.”
Phó Tư Điềm cười: “Mình còn tưởng mình là người đầu tiên.”
“Vậy lần sau nhường cho cậu.” Thời Ý tháo nốt bên tai nghe còn lại, cất vào.
Lúm đồng tiền của Phó Tư Điềm nhấp nhô. Cô đứng kề vai cùng Thời Ý, nhìn cơn mưa đang rơi xuống giếng trời: “Môn cuối đã xong, nghỉ thôi.”
“Ừm.” Thời Ý hỏi: “Phải về nhà rồi à?”
Phó Tư Điềm lắc đầu: “Chưa, mình xin ở lại trường, 26 mới về.”
“Có việc?”
“Ừ, có học sinh mình dạy kèm tại nhà muốn nghỉ đông này mình có thể dạy bù thêm một tuần.”
Thời Ý mím môi, hỏi: “Có an toàn không?”
Trong lòng Phó Tư Điềm ấm áp, quả quyết: “Không sao, nam sinh cấp 2, trong nhà thường có mặt người lớn tuổi.”
“Dạy buổi tối à?”
“Không có, ban ngày, sáng 8 giờ rưỡi đến 10 giờ rưỡi.”
Thời Ý gật gật đầu, còn định nói thêm gì đó, Giản Lộc Hòa tiếng đi trước hình, “Xong rồi đó, hai tuần nay mệt muốn chết.”
Phó Tư Điềm và Thời Ý quay đầu lại, Giản Lộc Hòa đeo túi, dắt tay Thời Ý: “Đi thôi, được thả xích rồi.”
Thời Ý hỏi Phó Tư Điềm: “Chờ bạn sao?”
Phó Tư Điềm lắc đầu, Thời Ý liền nói: “Vậy đi chung nào.”
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, đa số là Giản Lộc Hòa líu lo, Phó Tư Điềm và Thời Ý im lặng lắng nghe. Tiếp theo sẽ là gần một tháng không được gặp mặt, Phó Tư Điềm không nỡ, cố ý đi cùng bọn họ về ký túc xá, sau đó mới vòng lại đi đến căn tin ăn cơm.
Tối hôm đó, Trình Giai Lạc, La Thiến và Trương Lộ Lộ kéo vali về nhà ăn Tết, rạng sáng 5 giờ hơn ngày hôm sau, Tống Sở Nguyên và Chu Na cũng bắt xe ra sân bay.
Phó Tư Điềm bị tiếng động của bọn họ đánh thức, nằm im trên giường, chờ bọn họ đi rồi mới đứng dậy xuống giường chốt cửa. Cô lại lên giường, hiếm khi được ngủ nướng. 9 giờ hơn, cô rời giường đánh răng rửa mặt, ngâm một tô ngũ cốc ăn lót dạ, ngồi xuống bàn học soạn bài.
Không biết qua bao lâu, điện thoại đột nhiên rung lên.
Phó Tư Điềm tiện tay cầm qua, vừa mở lên, không ngờ là tin nhắn của Thời Ý. Đây là lần đầu tiên Thời Ý gửi tin nhắn thường cho cô.
Thời Ý còn tự giới thiệu: “Mình là Thời Ý.”
Phó Tư Điềm cảm thấy cô ấy đáng yêu quá, định trả lời “Mình biết”, tin nhắn của Thời Ý lại đến: “Lớp dạy kèm hôm nay xong chưa?”
Phó Tư Điềm ngẩn người, thật thà trả lời: “Hôm nay mình không có lớp. Sao vậy?”
Thời Ý không có động tĩnh.
5 phút trôi qua, 10 phút trôi qua, khung tin nhắn vẫn không nhúc nhích.
Phó Tư Điềm lâu lâu lại mở lên xem, hoàn toàn không cách nào tập trung soạn bài. Cô đang do dự có nên gọi thẳng qua hỏi thử không thì Thời Ý cuối cùng cũng sống lại.
“Vậy chừng nào cậu mới bắt đầu dạy kèm?”
“Ngày kia.”
“.”
Phó Tư Điềm suy nghĩ về dấu chấm này, nghĩ hoài nghĩ mãi vẫn không ra. Cô dò hỏi: “Có chuyện gì hả?”
Thời Ý trả lời: “Không có gì, mình hỏi chút thôi.”
Phó Tư Điềm bất đắc dĩ, đành buông điện thoại xuống tiếp tục soạn bài. Ngòi bút qua lại trên trang giấy vài đường, đột ngột dừng lại không kịp báo trước. Phó Tư Điềm mở tin nhắn của Thời Ý ra xem lại lần nữa, phúc đến thì đầu tự dưng cũng sáng ra, nhịp tim đang bình thường bỗng nhiên nhảy dựng.
Hình như cô biết Thời Ý muốn làm gì rồi!
Suy đoán này, đã được chứng thực vào 11 giờ 5 phút ngày kia, khi Thời Ý lại nhắn “Lớp dạy kèm hôm nay xong chưa?”
Phó Tư Điềm đứng ở trạm xe buýt, cười ngây ngô trả lời tin nhắn: “Xong rồi, mình đang chờ xe.”
Thời Ý trả lời ngay: “Được rồi, chú ý an toàn.”
Bắt đầu từ hôm đó, suốt sáu ngày liên tục, đúng 11 giờ 5 phút Thời Ý đều gửi tin nhắn, hoặc là hỏi cô xong chưa? Hoặc là hỏi cô đang đợi xe à?
Ngày cuối cùng, trời đổ cơn mưa nhỏ, phụ huynh nghe nói chiều nay cô phải đón tàu tốc hành về nhà, vẫn trả cho cô đủ học phí hai tiếng, còn cho cô nghỉ sớm nửa tiếng.
Thiện ý của một người không quen biết khiến người ta ấm áp vô cùng. Phó Tư Điềm ra khỏi tiểu khu, đứng chờ xe buýt ở trạm xe buýt vắng vẻ, nhưng trái tim vẫn nóng hổi. Một tay cô cầm dù, tay còn lại định chủ động nhắn tin cho Thời Ý.
Thong thả gõ chữ bằng một tay, tán dù trên đầu hình như bị hỏng, một giọt mưa không biết từ đâu chảy vào, vài giây sau rơi xuống bàn phím trên màn hình.
Phó Tư Điềm lau khô, chuẩn bị gõ tin nhắn tiếp, màn hình lại xuất hiện vệt nước. Cô chớp mắt, bỗng nhiên nở nụ cười.
Đến cả ông trời cũng cổ vũ mình gọi điện thoại trực tiếp. Cô tự lừa mình dối người, đưa ra quyết tâm, cuối cùng cũng dám thực hiện hành động mà bản thân đã kiềm chế mấy hôm nay.
Trong khi chờ đầu dây bên kia nghe điện thoại, trong loa giống như không phải tiếng “tút tút tút”, mà là tiếng tim đập loạn xạ của cô.
Ngay lúc Phó Tư Điềm bắt đầu nảy sinh suy nghĩ “thôi hay là cúp đi”, Thời Ý nhấc máy.
“Tư Điềm?” Giọng nói dễ nghe của cô ấy truyền đến.
Cổ họng Phó Tư Điềm căng chặt, khàn khàn, “Thời Ý, hôm nay mình dạy xong sớm.”
“Có chuyện gì hả?”
“Không phải, mẹ của thằng bé nghe nói chiều mình về nhà, nên cho mình về sớm soạn đồ.”
“Vậy tốt quá rồi.”
“Nhưng mà bà ấy vẫn gửi mình tiền lương của hai tiếng đó.” Phó Tư Điềm vô thức xoay xoay cán dù trong tay.
“Vậy chứng tỏ bà ấy rất hài lòng về cậu.”
Phó Tư Điềm cười, định nói thêm vài câu rồi cúp máy, chợt nghe thấy giọng Thời Ý có vẻ cách xa micro, nói xin lỗi bằng tiếng Nhật.
Phó Tư Điềm tinh ý: “Thời Ý, nếu cậu có việc thì cứ làm trước đi.”
“Không có gì.” Thời Ý nhanh chóng trả lời, “Vừa nãy mình không cẩn thận va vào người ta thôi.”
Phó Tư Điềm yên tâm hơn, “Cậu đang ở bên ngoài à?”
“Ừ.”
“Trên đường?”
“Ừ.”
Phó Tư Điềm có chừng mực: “Vậy cậu tập trung đi đi, chú ý an toàn. Mình cũng không còn chuyện gì khác, chỉ là báo với cậu một tiếng, lớp dạy kèm của mình kết thúc rồi.”
“Được.” Thời Ý đáp.
Phó Tư Điềm chủ động cúp máy. Xe buýt đã đến, cô cất dù bước lên xe.
Thật lâu sau đó, cô ngồi ở sảnh chờ ga tàu, xuyên qua cửa sổ sát đất đang bị bao trùm bởi mưa bụi mây mù nhìn ngọn đèn le lói phía xa xa, vẫn nghĩ mãi về cuộc điện thoại này.
Có phải cô làm phiền Thời Ý rồi không?
Bảng thông báo ở cửa soát vé hiện lên còn 3 phút nữa là đến lượt soát vé tàu của cô. Phó Tư Điềm đứng dậy chuẩn bị đi qua xếp hàng, điện thoại lại rung lên.
Tin nhắn của Thời Ý.
Là tin nhắn đa phương tiện, Thời Ý chia sẻ một tấm ảnh chụp cho cô.
Nhánh cây phủ đầy tuyết trắng, con đường tuyết trắng được ánh đèn lồng màu đỏ chiếu rọi trở nên sâu thẳm. Phật tháp sừng sững không bị chạc cây che khuất, vẫn lộ ra được một góc mái vòm, tản ra ánh sáng tĩnh lặng huyền bí. Hình ảnh đẹp như đồ họa trong anime.
Thời Ý nói: “Vừa mới đi đến con đường này.”
Một câu nói hết sức qua quít bình thường, Phó Tư Điềm lại cảm thấy nó có sức mạnh thay đổi cả thế giới.
Cô mỉm cười trả lời Thời Ý xong, đã bắt đầu soát vé. Cô xếp hàng chờ soát vé, lơ đãng quay đầu lại, nhìn thấy ngọn đèn trong mưa bụi mây mù ngoài cửa sổ.
Bỗng nhiên cô cảm thấy, ngọn đèn kia đâu hề le lói sắp tắt, rõ ràng là khói lửa nhân gian khiến người ta lưu luyến.
Suốt dọc đường cô vẫn duy trì tâm trạng vui vẻ về đến nhà Phó Kiến Đào.
Phòng khách trong nhà tối om, Phó Tư Điềm bật đèn ở huyền quan thay giày, cất tiếng chào hỏi người phía trong: “Chú, thím, Tiểu Ngư, con về rồi.”
“Công trình của ba tôi đang đẩy nhanh tiến độ, mẹ tôi đi giúp ông ấy rồi.” Giọng của Phó Tư Du truyền đến từ trong bóng đêm.
Phó Tư Điềm mang đôi dép lê không vừa chân, lần mò đi về hướng phòng của Phó Tư Du. Cô gõ cửa, Phó Tư Du đáp: “Vào đi.”
Phó Tư Điềm mở cửa, chớp chớp mắt để thích ứng với ánh sáng, quan tâm cô bé: “Vậy em ăn cơm chưa? Có muốn chị nấu gì đó ăn khuya không?” Nghe chú nói từ sau khi Tiểu Ngư lên lớp 12, mỗi ngày Vương Mai Phân cho con bé ăn bốn cử.
Trọng điểm của Phó Tư Du lại hoàn toàn không nằm ở đây. Cô bé quan sát Phó Tư Điềm vài lần, nhướng mày, lời nói ra khiến người ta hết hồn: “Đừng nói là chị yêu rồi nha?”
Phó Tư Điềm không hiểu ất giáp gì: “Không có.”
“Tôi không méc ba mẹ đâu.”
“Không có thật mà.” Thật ra cô cũng muốn lắm. Phó Tư Điềm đỏ mặt.
“Xì. Không nói thì thôi.” Phó Tư Du cúi đầu làm bài tiếp, xua đuổi: “Có chừa cháo trong nồi cho chị, chị tự hâm lại ăn đi.”
Phó Tư Điềm “Ừ” một tiếng, thấy cô bé có vẻ không muốn để ý đến mình nữa, cũng không dám quấy rầy.
Cô vào nhà bếp hâm cháo, bỏ thêm cải bẹ lấp đầy bao tử, sau đó chuẩn bị bắt tay vào làm đồ ăn khuya cho Phó Tư Du. Lúc đánh trứng, cô thuận tay gọi cho Phó Kiến Đào, hỏi ông ấy sắp tan ca chưa.
Phó Kiến Đào nói chưa, kêu cô không cần đợi, tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm. Vương Mai Phân nghe được người gọi là cô, giành điện thoại của Phó Kiến Đào, dặn dò cô không cần chờ bọn họ, bọn họ đang không biết còn phải bận rộn thêm bao nhiêu tiếng đồng hồ nữa.
Phó Tư Điềm còn đang thấy lạ sao hôm nay thím lại nhiệt tình như vậy, Vương Mai Phân đã chuyển đề tài: “Nếu con đói thì nấu đồ ăn khuya ăn chung với Tiểu Ngư đi. Hồi tối con bé nó ăn cháo với cải bẹ rồi.”
Phó Tư Điềm nghe hiểu, ngoan ngoãn đáp: “Dạ thím, con cũng đang chuẩn bị làm chút mì cho Tiểu Ngư.”
Cô chiên trứng, lấy thịt ra khỏi tủ lạnh rã đông, bỏ đồ ăn và cà chua vào, làm cho Phó Tư Du một tô mì ngon lành. Tối nay Phó Tư Du cũng chưa ăn được bao nhiêu, bụng đói kêu vang, không chần chừ cúi đầu húp hai muỗng, nói: “Lạt quá.”
Phó Tư Điềm tốt tính: “Vậy để chị bỏ lại vào nồi cho thêm hai muỗng muối.”
Phó Tư Du liếc mắt nhìn Phó Tư Điềm, cảm giác nơi nào đó trong lòng không thoải mái lắm, “Khỏi.” Cô bé lại vùi đầu ăn mấy miếng, bỗng nhiên thông báo với cô: “Tôi nghe ba mẹ nói, chiều mai về quê.”
Hơi thở của Phó Tư Điềm trầm xuống thấy rõ.
Phó Tư Du lấy đũa chọc chọc vào trong tô, “Nếu chị không muốn về, tôi có thể nói với ba mẹ.”
Sắc mặt Phó Tư Điềm rõ ràng không còn tốt như lúc vừa về đến, nhưng vẫn nói: “Chị không có không muốn.”
Bà cụ quanh năm suốt tháng sống một mình dưới quê, phận con cháu, lễ tết trở về thăm là chuyện phải làm.
Phó Tư Du bỗng nổi cáu trợn mắt với cô, giọng điệu khó ở: “Được được được, là tôi không muốn.” Cô bé nhanh chóng húp hai muỗng canh, nhét cái tô vào lòng Phó Tư Điềm, “Thật ra về cũng tốt, tiền lì xì bà nội cho tôi, năm nào cũng nhiều hơn chị mấy trăm.”
————————————————–
Tác giả có lời muốn nói:
Cùng bàn về hoạt động nội tâm trong 10 phút im lặng kia của Thời – lạnh lùng – lật xe – e: ()
Thời Ý: Cậu nghĩ gì đó? Muốn gì?
Phó thỏ con chút chít dần biến thành màu hồng: Muốn không hít xà nữa.
Thời Ý: Hả?
Phó thỏ con chút chít dặt dẹo: Tập yoga đôi được khum?