LINH KHÍ KHÔI PHỤC THỜI ĐẠI: KỴ SĨ BẦU TRỜI - Chương 39: 39 Lại Thêm Một Vụ Án Mạng
- Trang chủ
- Truyện tranh
- LINH KHÍ KHÔI PHỤC THỜI ĐẠI: KỴ SĨ BẦU TRỜI
- Chương 39: 39 Lại Thêm Một Vụ Án Mạng
Chín giờ đêm, trong một căn phòng tối tăm nào đó.
– Không! Hãy tha cho tôi! Tôi hứa sẽ làm theo tất cả những gì mà các người mong muốn.
Từ ánh trăng chiếu xuyên qua khung cửa sổ, người bên ngoài có thể dễ dàng nhận ra có một người đang run tay nắm chặt một cây dao gọt trái cây.
– …
Đáp lại lời cầu xin tha thứ của người đàn ông, chỉ làm một sự im lặng đến lạ thường.
– Làm ơn đi! Tôi hứa từ này về sau sẽ không làm thế nữa!
Nước mắt của người đàn ông bắt đầu chảy ra.
Ngoài ra, trong không khí còn có thể ngửi thấy mùi nước tiểu.
– …
Màn đêm vẫn tiếp tục im lặng.
Mặc cho người đàn ông cố gắng cầu xin hay khóc lóc đến thế nào.
– Phập!
– Á!
Đi cùng tiếng la hét của người đàn ông, là một tiếng đâm rõ ràng.
– Phụt!
Máu bắt đầu bắn tung tóe khắp nơi trên tường.
Người đàn ông như con rối đứt dây mà quỳ gục rồi nằm hẳn xuống dưới sàn.
Máu từ vết thương của người chết cứ thế mà tiếp tục chảy lan ra khắp sàn nhà.
Không khí trong căn phòng bắt đầu trở nên quỷ dị.
Tại nơi bóng tối mà người đàn ông vốn đã thành khẩn cầu van xin kia, không có gì hết.
Không có gì hết!
Mặc kệ cho người đàn ông đã chết, Mặt Trời và Mặt Trăng vẫn tiếp tục vô tình mà thay nhau luân chuyển.
Chỉ sau hai lần, xác người đàn ông đã biến mất, thay vào đó là viền trắng và những dải băng với các vạch vàng đen xen kẽ lẫn nhau.
Nơi này đã trở thành một hiện trường án mạng.
– Báo cáo sếp! Đã điều tra sơ bộ xong hiện trường vụ án.
Một người thanh niên lật đi lật lại một tập hồ sơ rồi dơ tay chào báo cáo.
– Nói đi, nạn nhân lần này là ai.
Đối diện thanh niên là một người đàn ông trung niên gần 50 tuổi.
– Thưa sếp! Nạn nhân là Yick Bolga, nam 45 tuổi, độc thân, là ủy viên hội đồng thành phố.
– Lại thêm một người nữa sao?
Nghe được thân thế của nạn nhân, người đàn ông bắt đầu buồn bực.
Đây là vụ thứ ba mà lại thêm một người quan chức cấp cao trong thành phố chết một cách không rõ ràng.
– Nói đi! Lần này nguyên nhân chết của nạn nhân là sao?
– Thưa sếp! Nguyên nhân lần này là do nạn nhân bị một thanh dao gọt trái cây dài 10cm đâm vào bụng.
Lúc phát hiện tử thi thì hung khí vẫn còn kẹt lại trên thi thể.
– Vậy thời gian tử vong?
– Thời gian tử vong là cách đây hai ngày, cụ thể có lẽ là từ 4 giờ chiều cho đến 8 giờ sáng hôm sau.
Vì do thời gian phát hiện quá lâu nên bên pháp y cũng không thể đưa ra một khoảng thời gian cụ thể hơn được.
– Vậy ai đã là người phát hiện ra thi thể? Họ phát hiện ra khi nào?
– Thưa sếp! Người phát hiện ra thi thể chính là nhân chứng duy nhất của vụ án.
Bà Cao Thị Mỹ Yên – chủ thuê trọ của nạn nhân.
Thời gian là cách đây hai tiếng.
– Có phát hiện ai khả nghi không? Cách đây mấy ngày kể từ lúc nạn nhân không gặp ai thì có người nào có tiềm năng là hung thủ không? Vụ án này vẫn là một vụ án trong phòng kín chứ?
– Không phát hiện ra bất kỳ ai khả nghi đi lại xung quanh khu vực này, cũng không có ai là có hiềm khích với hung thủ cho lắm ngoại trừ Chủ tịch thành phố – ngài Yone.
Và vụ án này cửa sổ, cửa thông gió lẫn cửa chính đều bị khóa kín.
Và ngoại trừ vân tay nạn nhân ra, các nhân viên cảnh sát cũng không không tìm ra được bất cứ dấu hiệu nào hết.
– Lại nữa à?
Nghe xong hết toàn bộ lời báo cáo đến từ người thanh niên, người đàn ông trung niên ngày càng trở nên buồn bực.
Nếu liên kết cùng hai vụ giết người trước, thì đây đã là vụ thứ ba trong phòng kín rồi.
Các nạn nhân đều là quan chức cấp cao trong thành phố, cũng đều bị giết trong phòng kín, đều đắc tội Chủ tịch Hội đồng thành phố.
Và quan trọng nhất là: Hung thủ giống như là không khí vậy, mặt dù có người đã chết, nhưng tuyệt nhiên lại không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh là đã có ai ở đó để gây án cả.
Nếu vụ án này chỉ xuất hiện một lần thì có thể tạm coi như đây là một vụ tự sát.
Nhưng đây đã là vụ thứ ba rồi, nên chắc chắn đây là một vụ giết người hàng loạt.
Cả chứng cứ lẫn nạn nhân lẫn nhân chứng đều chứng minh là hung thủ giống như không tồn tại vậy.
Nhưng mà từ từ tư duy logic cơ bản từ hắn suy đoán, chắc chắn người hung thủ vốn như không khí này là có thật và có tồn tại.
Nếu như hắn không nhanh giải quyết vụ án này, thành phố sẽ rơi vào rối loạn mất!
Đây là việc không thể được! Hắn cần phải càng nhanh chóng tìm ra hung thủ ngay lập tức.
Không phải loại mà để trấn áp dư luận, chỉ bắt được hung thủ thực sự mới có thể khiến mọi chuyện kết thúc.
Việc này mặc dù đã được cấp trên ủy nhiệm, nhưng mà với năng lực hiện tại của hắn chắc chắn sẽ không thể bắt nổi thủ phạm đâu.
Xem ra, hắn chỉ còn một cách duy nhất!
Sau một hồi suy nghĩ, hắn cuối cùng cũng lấy điện thoại ra và bắt đầu gọi cho một ai đó.
– Xin chào!….
– —
Quay lại với thành phố Z.
Nơi mà nhóm người Hakase đang quây quần bên nhau trong bữa tối.
– Nè Eli! Đồ ăn tối nay có gì vậy?
Hakase ngáp ngắn ngáp dài lấy điện thoại ra đọc báo.
– Vẫn không có gì mới đâu! Vẫn chỉ là bò hầm rau củ đi kèm với bánh mì khi trưa thôi!
– Thật là chán quá, bộ cô không thể nấu ra món gì khác à?
– Thì anh tự đi mà nấu! Chứ em cũng sẽ không nấu bất kì món nào khác cho đến khi mấy người ăn xong hết đống này đã.
Eli tỏ vẻ giận dỗi.
– Thôi nào! Em đừng giận.
Hay là thế này, ngày mai để anh nấu ăn thay cho.
Dù anh nấu không được ngon lắm nhưng mà…
– Gràoo! Hakase! Tôi muốn giết anh!!!
– y da! Eli! Dừng lại! Bộ cô muốn giết tôi thật à!!!
– …
Sky và Sol một bên vừa chấm bánh mì vào tô súp rồi đút vào miệng nhai, một bên quan sát hai người còn lại đánh nhau.
Mặc dù ai cũng biết kết cục là to con Hakase sẽ bị thấp bé Eli đè đầu cưỡi cổ như mọi khi.
– Reng! Reng!
m thanh phát ra từ chiếc điện thoại bỗng chốc phá vỡ bầu không khí gia đình có chút không được ấm áp cho lắm.
– Xin chào! Ai đấy!
Biết là điện thoại mình reo lên, Hakase cũng dừng đùa nghịch lại mà bắt máy.
Nhưng mà tiếp theo sau đó, thông qua việc nghe càng nhiều câu chữ phát ra từ di động, mặt của hắn cũng theo đó mà thay đổi theo.
Cụ thể là mặt bình thường chuyển sang vàng, sang xanh, rồi trắng.
– Mọi người! Lại có chuyện không ổn xảy ra rồi!
Hakase dùng khuôn mặt nghiêm trọng thông báo lại cho ba người còn lại.
– —
Trong phòng họp tầng ba dưới lòng đất.
– Vì thế, ngày mai chúng ta sẽ trực tiếp đi đến thành phố Y! Sẽ có trực thăng tới đón chúng ta!
Sau khi giải thích bằng một tờ giấy gồm hai trang xong, Hakase đưa ra một kết luận chung.
– Lại phải đi à!
Eli tỏ ra vẻ chán ghét.
– Chịu thôi.
Nếu chúng ta đến càng trễ thì hỗn loạn tại thành phố Y sẽ càng ngày càng kéo dài.
Như thế thì tình hình có vẽ ngày sẽ càng trở nên phức tạp hơn, cũng khó để bắt được quái vật hơn.
Hakase cũng lắc đầu cam chịu.
Hắn với cả Eli đều có một điểm chung.
Đó là bọn họ đều không thích hương vị của thành phố Y tí nào.
Y – Thành phố nổi danh với cái tên là thành phố khởi nguyên với những thần thoại bất hủ – thành phố của tôn giáo.
Trên Lam Tinh, có ba tôn giáo chính thức duy nhất được công nhận.
Đó là những giáo phái tín ngưỡng ba vị Thủy Tổ: Bầu Trời, Mặt Đất và Biển Cả.
Truyền thuyết kể lại rằng: trong thời xa xưa, trong thời kỳ tối tăm nhất của con người, có ba sinh vật đã đứng lên để che chắn cho họ.
Đó chính là ba vị Thủy Tổ.
Bầu Trời chính là người đã ban cho con người tri thức vô tận từ không trung.
Prometheus, thần Mặt Trời, người đem lửa cũng chính là một trong những thần duệ đi theo sau Bầu Trời.
Mặt Đất thì dạy cho con người cách sử dụng đất đai để canh tác một hợp lý và cách khai thác lòng đất.
Tương truyền rằng Cây Thần cũng là một trong những sinh mệnh mà Mặt Đất đã tạo ra để bảo vệ loài người.
Biển Cả cũng như vậy, Biển Cả giúp con người hiểu sâu hơn về biển cả, cũng như là về cách đánh bắt cá, nuôi trai, nuôi cá…
Ba vị Thủy Tổ, mặc dù mỗi vị đều có những vai trò riêng, đều đến từ những nơi khác nhau, nhưng cuối cùng mục đích của bọn họ vẫn là bảo vệ loài người.
Cho nên bọn họ được con người tôn thờ và tín ngưỡng.
Và Y chính là trụ sở của cả ba tôn giáo đó.
Vì đây là thủ đô của tôn giáo, nên nơi này có rất nhiều phong tục lễ nghi.
Một khi lỡ làm gì đó tỏ ra bất kính một chút thôi là sẽ phải gặp rất nhiều phiền phúc.
Đó cũng là điều mà cả Eli và Hakase đều ghét nếu họ muốn đặt chân đến.
Quá nhiều phong tục lễ nghi, ai mà nhớ nổi!
Tất nhiên, cả ba đều phải buộc phải đi.
Y là thành phố trực thuộc địa bàn hoạt động của Sky, các thành phố nằm phía tây của Tây Lục địa, tức là các thành phố từ N cho đến Z đều là phạm vi hoạt động của cậu.
Hakase là người phụ trách của Sky, tất nhiên là phải đi.
Còn Eli là đặc vụ hành động dưới quyền của Hakase, nên cô cũng không thể không đi được.
Thế là sau mười phút đồng hồ nói chuyện phiếm, cả ba cuối cùng cũng đưa ra thống nhất là sẽ chuẩn bị những gì trong chuyến đi này.
Sau đó, cả ba ai nấy về phòng.
Họ cần phải ngủ sớm để ngày mai khởi hành!
Nhưng mà bọn họ không biết, chuyến đi lần này của bọn họ sẽ gian nan và nguy hiểm hơn rất nhiều so với những chuyến đi trước.
Vận mệnh của thành phố Y đang nằm trong tay của bọn họ, hoặc có thể cũng không phải như vậy.
– —
Hôm nay tôi buồn.
2 chương.