LIÊN QUÂN MOBILE - CUỘC CHIẾN VỚI ĐẾ CHẾ THÂY MA - PHẦN 2 - Chương 14-2: Chương đặc biệt 14 Vụ án kì lạ ở bãi biển
- Trang chủ
- Truyện tranh
- LIÊN QUÂN MOBILE - CUỘC CHIẾN VỚI ĐẾ CHẾ THÂY MA - PHẦN 2
- Chương 14-2: Chương đặc biệt 14 Vụ án kì lạ ở bãi biển
Hôm nay, mọi người rủ nhau ra biển chơi. Đám đi gồm: Krixi, Gildur và Lữ Bố. Nhưng Krixi rủ Nakroth, còn Lữ Bố thì rủ tôi và Hải. Tổng cộng được 6 người.
Nakroth thì ghép hai bảo đao rồi chở Krixi bay đi. Còn cả đám còn lại không có đồ gì di chuyển được, đành phải cuốc bộ. Trên đường đi, Lữ Bố bảo:
– Mấy đứa đi ra biển thì nhớ giữ vệ sinh chung đó biết chưa!
– Dạ biết rồi. – Tôi và Hải trả lời.
Chợt Hải nhìn thấy một hòn đá to, liền gọi tôi:
– Ê Hùng! Có hòn đá gì lạ lắm này.
– Sao lạ?
– Nhìn đi, hòn đá này giống như là được mài chứ không phải đá tự nhiên. Mài giống như cục đá tròn mà có vòng tròn sắc nhọn bao quanh, giống hành tinh nhỉ.
Tôi liền trả lời:
– Mày nói cũng phải. Mà thôi đi.
(Ra đến biển)
Sau khi cả đám đã thay đồ xong, cả đám ùa ra biển chơi. Hải nói với tôi:
– Ê! Tao với mày bơi đua không?
– Chơi sợ gì. Mà không biết bơi được hay không đây, sóng đánh thế này có nước bay vô bờ thì có.
– Ờ cũng phải. Chắc Gildur khoái hơn …
Gildur đang lướt sóng ở ngoài biển. Một con sóng lên, Gildur phóng bay lên và … rớt tủm xuống biển. Gildur đành ôm ván và bơi vô bờ. Tôi thở dài:
– Vậy thì vui thế nào được trời.
– Nếu nói vậy thì làm gì cho vui đây?
Chợt Nakroth nói to:
– Ơ kia chẳng phải là Lindis sao?
– Hả? Bà thám tử đó cũng ở đây à? – Tôi lẩm bẩm.
Thế là tôi lại chỗ Lindis. Cô ấy nhìn thấy tôi, hỏi:
– Nhóc làm gì ở đây thế?
– Em được mọi người rủ tới đây chơi. Mà sao chị lại ở đây, cứ như em với chị là một cặp nhỉ.
– Nhóc nói gì vậy, chị đến đây có công việc đàng hoàng đấy chứ.
– Chuyện gì cơ?
Lindis liền nói:
– Hai năm trước, ở đây xảy ra một vụ án kì lạ lắm. Một hòn đá từ trên vách đá kia (Lindis chỉ tay vào vách đá) đã rơi xuống đầu của một người, khiến người đó bị thương nặng, hên là cứu được. Không ai tìm ra được hung thủ, nên cũng đành để vụ án trôi qua thôi.
– Vậy là chị đến đây để điều tra hung thủ à?
– Phải, và vì người bị hòn đá rơi trúng đầu ấy …
Tôi ngạc nhiên:
– Là ai vậy chị?
– Đó là Luna, chị của chị.
– Luna?
– Phải, cô ấy đã chết trong một trận chiến với Mganga, nhưng bây giờ linh hồn của cô ấy đã nhập vào chiếc nỏ này.
Chợt Hải hét to:
– Này! Ở đó làm gì nữa, ra chơi đi!
– Ừ ra liền. – Tôi chạy tức tốc ra. Tôi hỏi:
– Chơi cái gì? Có gì hay à?
Hải liền nói:
– Krixi bắt được con cá heo này!
– Đâu đâu tao cũng khoái cá heo lắm à.
Krixi cưỡi cá heo lại, nói với hai đứa:
– Hai đứa gọi chị lại chi vậy?
– Để xem cá heo ạ.
Nói rồi, Krixi xuống, rồi đưa cá heo cho hai đứa xem. Chợt Hải ngạc nhiên:
– Ê! Hình như con cá heo này nó bị gì ấy.
– Sao?
– Con cá heo này nó có một vết sẹo.
– Vết sẹo hả? Chắc là nó va chạm với tàu thuyền ngoài biển, y chang như trong văn bản kia vậy …
Krixi ngạc nhiên:
– Nhóc nói văn bản kia là văn bản nào?
– À không, một văn bản trong sách thôi.
– Mà nhìn vết sẹo này đi, nó giống như bị vật gì đó sắc bén cứa vào vậy. – Hải bảo. Tôi thì không thể giải thích được tại sao con cá heo này lại bị như thế, nên cũng đành chịu.
Chợt Lữ Bố gọi to:
– Nè mấy đứa! Đói chưa vậy? Nếu đói rồi thì vô đây nha.
– Dạ!
Thế là cả ba người cùng chạy vào. Lữ Bố xách ra một nồi lẩu cá, rồi nói lớn:
– Nào ăn đi! Cá tươi sống mới bắt đấy!
– Này, ông bắt cá gì thế? – Nakroth hỏi.
– Thì cá gì cũng được.
– Nhưng đây đâu phải cá biển.
Tất cả mọi người ngạc nhiên. Hải liền nói:
– Đây là cá lóc.
– Cá lóc? Cá gì lạ thế? – Cả đám ngạc nhiên. Tôi giải thích:
– Cá lóc là một loài cá sống ở vùng nước ngọt, nghĩa là không sống ở biển. Lữ Bố, có phải anh lười bắt cá, nên mới vớ đại mấy con cá lóc nấu không hả?
Lữ Bố trúng tim đen, ấp úng trả lời:
– Ờ ờ phải …
– Thôi kệ đi, cá lóc ngon lắm nè. – Gildur liền nói.
Cả đám ăn lẩu ngon lành. Sau đó, cả đám đi nghỉ trưa. Hình như Nakroth đi đâu đó, còn Krixi thì tiếp tục ra biển đùa giỡn với cá heo. Gildur thì đi lướt ván, dù lướt té sml hoài. Lữ Bố thì nằm nghỉ. Tôi và Hải cũng nằm nghỉ chung với Lữ Bố.
(Chiều)
Chiều, thủy triều xuống nên việc ra biển rất an toàn. Nhưng tôi và Hải lên vách đá mà Lindis chỉ lúc nãy chơi. Tôi đứng đó, ngắm toàn cảnh biển trông đẹp mê li. Màu nước xanh biếc của biển, xa xa là mấy chiếc thuyền lớn nhưng nhìn ở đây trông như tàu của người tí hon vậy. Hải liền bảo:
– Mày thích ngắm cảnh lắm hả thằng kia.
– Cứ để tao ngắm tí cho vui đi.
(Bên dưới)
Nakroth lấy một chiếc thuyền phao, rủ Krixi đi bơi thuyền cho vui. Nakroth hỏi:
– Mà sao em rủ anh ra đây thế?
– Thì em đi để cha con anh ở nhà buồn chết sao được. Nên em mới rủ anh đi theo đấy chứ.
– Nếu thế để Kriknak ở nhà làm gì?
– À nó hả … Giờ chắc nó đang đi chơi với ai đó rồi.
Krixi lại hỏi:
– Nhưng sao anh lại dẫn em đi bơi thuyền?
– Thì lâu lâu đổi gió tí cho vui ấy mà.
– Mà anh đang bơi hay đang đứng yên vậy? Đưa đât em bơi cho.
– Thôi thôi thôi! Em cứ ngồi yên đấy, mọi thứ cứ để anh lo.
(Mười phút sau)
Krixi bực mình, nhảy xuống biển, nói:
– Thôi, thà đi bơi còn sướng hơn.
– Nếu vậy, anh đi với em. – Nakroth nhảy xuống. Krixi bơi đi trước, Nakroth bơi sau. Đến một đoạn, Krixi đột ngột quay lại. Nakroth không kịp quay lại. Chợt Krixi nói to:
– Anh ơi! Em lỡ làm rớt cái chân vịt rồi, anh lượm giùm em đi.
– Được rồi. Em cứ lại chỗ cái phao, đợi anh là được.
Thế rồi Nakroth lặn xuống.
“Tủm!”. Một tiếng của vật gì đó rơi xuống nước. Nakroth trồi lên, hét to:
– Bớ người ta! Krixi bị thương nặng lắm nè!
Tiếng hét của Nakroth làm tôi và Hải giật mình. Tôi và Hải liền vòng xuống, chạy ra biển. Nakroth đã chở Krixi vào bờ. Nakroth nói:
– Ai đó … định gϊếŧ Krixi …
– Cái gì chứ? Hỏng bét, cô ấy bị thương nặng thế. Mau băng bó lại, rồi cấp cứu mau!
Một lát sau, Krixi được đưa vô bệnh viện. Tôi hỏi:
– Rốt cuộc sao cô ấy bị thương vậy?
– Anh không biết nữa.
– Anh ở kế bên cô ấy mà không biết là sao thế? Hay là anh đã gϊếŧ cô ấy hả?
Tiếng này nghe quen lắm. Hóa ra đó là Lindis. Nakroth liền trả lời:
– Lúc đó, tôi đang kiếm cái chân vịt mà cô ấy làm tuột mất.
– Vậy sao? Thế rồi anh bơi lặn ra phía sau cô ấy, và lấy đá đập vào đầu cô ấy chứ gì? – Lindis tiếp tục hỏi.
Tôi cười ha hả:
– Ha ha ha! Mắc cười thiệt chứ.
– Có gì mà cười? – Lindis hỏi.
– Nếu như cô nói, thì sau khi anh ta đập đầu Krixi, anh ấy sẽ để hòn đá ấy xuống một cách âm thầm và lặng lẽ chứ. Với lại, nếu như anh ta mang đá đi, thì Krixi phải nghi ngờ chứ.
Lindis thở dài. Lữ Bố liền nói:
– Nhưng nếu để hòn đá dưới nước, cô ấy sẽ không thấy mà đúng không?
– Đặt trường hợp như thế, thì Nakroth để hòn đá ở đâu? Khúc này sâu đấy.
Nakroth liền nói to:
– Sao mọi người cứ nói tôi là hung thủ thế hả?
– Bởi vì anh chính là hung thủ.
Hải nói dứt khoát chỉ thẳng vào Nakroth. Nakroth liền trả lời:
– Này, đừng có hồ đồ nhé.
– Không, Hải nói đúng đấy. – Lindis nói thêm.
– Đúng như vậy, và tui đã tìm ra cách thức gây án rồi.
Nakroth giật mình. Tôi nói tiếp:
– Đầu tiên, buộc một sợi dây thật dài, dài hơn vách đá này vào chiếc thuyền phao. Sau đó, bơi ra với một khoảng cách vừa đủ. Do hiện tại là thủy triều rút, nên sợi dây sẽ càng căng ra, kéo theo hòn đá rơi xuống.
– Khoan khoan đã nhóc. Như vậy thì làm sao giăng kịp hả?
– Giăng trước là được. – Hải trả lời.
– Dù vậy, thì tại sao cô ấy không thấy?
– Vì anh đã giăng dây phía sau lưng Krixi, nên cô ấy không thấy.
Chợt Lữ Bố nói:
– Khoan khoan nhóc ơi. Biển sóng đánh rất dữ, nếu như để chiếc thuyền ở đó thì sẽ bị đánh vào bờ, như vậy thì sao?
– Đúng đó, và lúc đó cô ấy còn phát bực vì anh không chịu chèo mà.
– Nhưng nếu khi thuyền đánh, anh lại chèo lại chỗ cũ, thì cô ấy sẽ nghĩ anh chèo cũng không đi được bao nhiêu, và bực mình.
Nakroth lại tiếp tục:
– Nhưng cũng nhờ chiếc chân vịt của cô ấy tuột ra, nên thủ đoạn này mới thực hiện được.
– Không, chiếc chân vịt ấy chắc chắn sẽ tuột. Chỉ cần anh buộc chân vịt của cô ấy vào chân anh, thì khi anh dừng đột ngột mà cô ấy vẫn còn bơi, chân vịt sẽ tuột ra. Bằng chứng là dấu dây buộc trên chân anh đó. Anh phải buộc thật chặt, để chắc chắn nó sẽ tuột.
Nakroth liền ngồi xuống, nói:
– Đúng vậy, tôi đã làm như vậy.
– Nhưng tại sao chứ? – Tôi hỏi.
– Cũng là vì cô ấy … hôm qua, tôi đã gặp cô ấy đi chung với tên Mganga. Cô ấy đi có vẻ thân mật lắm. Tôi nhìn thấy, máu ghen nổi lên. Nhưng tôi không thể nào tự nhiên đánh cô ấy. Tôi đành phải tạo dựng một vụ tai nạn. Và tôi đã sử dụng thủ đoạn hai năm trước, khi tôi đã ám sát hụt Luna …
Lindis giật mình, ấp ớ nói:
– Không thể nào … Nakroth là hung thủ của vụ án hai năm trước?
– Đúng vậy. Cũng xuất phát từ Mganga, ông ta đã nhờ Nakroth ám sát Luna, nhưng do không thành nên tên Mganga mới tự tay làm.
Nakroth ngồi khóc ròng suốt buổi chiều hôm ấy …
___________________________