LÍ DO EM Ở LẠI - Chương 44
Chỉ một câu nói của Tú Anh khiến mọi người đứng xung quanh phải trố mắt nhìn. Không một ai dám tin là câu nói vớ vẩn ấy
Những gương mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên cùng với sửng sốt đến cực độ. Căn phòng bỗng chốc yên lặng đến lạ thường
Không ai lên tiếng cũng như là nói năn gì, chỉ biết nhìn chăm chăm vào Tú Anh và muốn biết chuyện gì đang xảy ra
An Nhiên gương mặt không cảm xúc nhìn Tú Anh, rồi nàng nhận thấy vẻ mặt bình thản của Tú Anh nhìn ngược lại mình.
“Tú. . .Anh, cậu nói gì vậy? Bộ cậu không biết An Nhiên hay sao, đừng có đùa giỡn nữa, không vui đâu nha”- Y Mạc cười cười, nhưng nụ cười ấy rất ngượng gạo và hình như biết được chuyện gì rồi
“Nhưng mình thật sự không biết cô ta là ai? Người quen của cậu hả Y Mạc”
An Nhiên nghe xong lời Tú Anh nói giống như rơi xuống vực thẳm của cõi lòng. Nàng chỉ nhìn cô với ánh mắt vô hồn
Tại sao Tú Anh lại như vậy? Mọi chuyện có phải đang dần trở nên rắc rối hay không? Nàng nhìn cô, cô nhìn nàng, cả hai nhìn nhau nhưng không cùng cảm nhận
Cách Tú Anh nhìn An Nhiên giống như một người xa lạ, chưa từng quen biết nhau
“Con nói gì vậy? An Nhiên chính là vợ của con, con bé đã ở đây suốt mấy tháng trời để chăm sóc con đó. Sau có thể nói chuyện ngớ ngẩn đến vậy”
“Vợ? Con đã lấy vợ hồi nào, con thật sự không biết cô gái này là ai? Sau mọi người lại nhìn con bằng ánh mắt như vậy chứ”- Tú Anh cau có mặt mày phản bác lại, cô thấy những người ở đây nói chuyện thật kì lạ
Bà Diệp choáng váng mặt mày, bà xoa xoa tay lên trán đầy bất lực. Mọi thứ đã đi lệch rồi, chuyện gì đã xảy ra với Tú Anh
Bà Diệp không làm chủ được bản thân và mất đi bình tĩnh. Bà đứng ngay trước mặt vị bác sĩ kia, giọng nói có phần tức giận:”Bác sĩ, ông nói đi. Tại sao Tú Anh lại không nhớ gì hết vậy hả? Sao nó có thể nhớ tất cả nhưng lại quên duy nhất An Nhiên, ông nói đi”
Ông bác sĩ nhăn mặt vì chuyện ngoài ý muốn này xảy ra. Ông không biết phải nói hay giải thích như thế nào cho phải. Nói chung là trường hợp này đã từng xảy ra với một số bệnh nhân mà ông điều trị
“Có lẽ cô ấy đã mất trí nhớ tạm thời nên mới không nhớ ra, thật sự phải đợi một khoảng thời gian dài mới biết được”
“Mất trí nhớ tạm thời? Ông nói bậy bạ gì vậy, sao nó có thể nhớ tất cả những người ở đây mà An Nhiên thì không?”
“Nếu tôi đoán không lầm thì quá khứ của cô ấy với An Nhiên không được tốt đẹp, thành ra cô ấy muốn quên đi tất cả mọi thứ về người đã làm cho bản thân phải chịu nhiều tổn thương. Nhưng bà đừng lo lắng, chỉ là mất trí tạm thời, cô ấy sẽ khôi phục lại nhanh thôi”
An Nhiên khóc thật rồi, khóc vì Tú Anh không nhớ ra mình. Bác sĩ nói đúng, quá khứ của Tú Anh từng trải qua rất nhiều đau khổ và tổn thương do chính nàng gây ra
Do vậy, Tú Anh đã muốn quên đi nó và không còn đọng lại một chút gì ở trong đầu. Giờ đây, An Nhiên chỉ biết trách bản thân quá tệ, cô không nhớ đến nàng chính là cái giá mà nàng phải trả
Bây giờ, mối quan hệ của họ lại trở lại vạch xuất phát, ngay lúc họ chưa từng quen biết nhau. Tú Anh xem An Nhiên như người xa lạ, cô có chút né tránh nàng ra mặt
Ai nấy đều nhận thấy vẻ mặt thất vọng từ An Nhiên, mất trí nhớ quả thật rất khó để ai đó nhận ra và nhớ lại mọi chuyện. Phải mất một khoảng thời gian dài để làm họ nhớ lại
Bà Diệp và Y Mạc giờ mới nhận ra tại sao khi nãy Tú Anh lại gọi mẹ một cách thân thiện đến vậy. Đó là do cô đã không nhớ và xem bà Diệp là mẹ ruột, nhưng cô ý thức được rằng mẹ cô đã mất và đây là mẹ kế
Y Mạc chán nản lắc đầu, mọi thứ lại bắt đầu một trang giấy mới giữa Tú Anh và An Nhiên. Chỉ hy vọng rằng Tú Anh sớm hồi phục lại trí nhớ mà thôi
Thời gian này đáng lẽ là hai người họ đoàn tụ và cùng chung sống hạnh phúc với nhau. Nhưng rồi mọi chuyện lại rẽ sang một hướng khác đầy gian khó
_____________________________
__________________
Theo lí mà nói thì Tú Anh có thể xuất viện nhưng với tình hình như thế này thì cô phải ở lại bệnh viện một hai ngày nữa. Bác sĩ muốn theo dõi tiến trình bệnh tình của Tú Anh, xem khả năng hồi phục trí nhớ là bao lâu
Những lúc ở trong phòng chỉ có hai người, Tú Anh lúc nào cũng làm ngơ với An Nhiên. Cô không cảm nhận được tình yêu hay sự thân thiện từ nàng
Điều này khiến An Nhiên thêm đau lòng, nàng chỉ có thể ngồi ở ghế sofa nhìn Tú Anh ở giường bệnh. Đến gần cũng không thể, mà đi thì không nỡ
Tú Anh đối xử với nàng như người lạ, còn không dám nói chuyện với nàng dù một câu. Nàng có hỏi Tú Anh có nhớ gì về mình một chút nào hay không nhưng đáp lại là cái lắc đầu
Đến cả tên của An Nhiên mà Tú Anh còn quên lên quên xuống, đôi lúc định nhờ nàng lấy giùm thứ gì đó nhưng nhận ra không biết tên nên đành thôi
Đêm hôm khuya khoắt, căn phòng yên tĩnh như ngày nào. Vì là phòng đặc biệt nên có hai giường ngủ, một giường là cho bệnh nhân, giường còn lại là giường bình thường
An Nhiên lim dim ngủ, chỉ là khép mắt hờ lại thôi vì nàng sợ Tú Anh tỉnh giấc và cần gì đó. Vài phút sau, nàng bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước của giày cao gót.
Âm thanh mỗi lúc một gần, trong lòng An Nhiên thấp thỏm lo sợ. Nàng híp mắt, hé mở một chút để quan sát. Tim cũng theo đó mà đập liên tục
Đến khi mở mắt hoàn toàn thì nàng có chút giật mình khi thấy một cô gái cao ráo đứng cạnh giường và chăm chú nhìn Tú Anh
Bây giờ An Nhiên chỉ muốn khóc thét lên vì quá sợ, từ đâu lại xuất hiện một người ma không ra ma quỷ không ra quỷ khiến người khác sợ chết khiếp
“Cho hỏi. . .”- An Nhiên cố trấn an bản thân, từng bước đến gần hơn:”. . .cô là ai sao đến đây vào giờ này”
Cũng biết lựa thời gian thích hợp quá hé, 12 giờ đêm đến đây còn lù lù như ma.
Cô gái đó không trả lời, môi nhếch lên cười một chút, sau đó quay người lại phía sau. Ánh đèn phản chiếu từ phía sau làm An Nhiên không thấy rõ
Chỉ thấy mờ mờ thôi, nhưng mà nàng có phần sửng sốt khi thấy được gương mặt xinh đẹp này của cô ta.
“Sau mà có nét giống với Tú Anh đến vậy?”
“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đó, nếu không tôi kêu bảo vệ bây giờ”
“Em gái đến thăm chị của mình có vấn đề sao?”
An Nhiên mở to mắt nhìn người phía trước, cô ta nói là em gái của Tú Anh sao? Sao chuyện này nàng chưa từng nghe Tú Anh nói vậy
Nhưng mà có nét giống thật, nếu nhìn sơ qua sẽ bị nhầm lẫn với Tú Anh cho xem. Không ngờ là Tú Anh có một cô em gái đẹp không góc chết này
Chị em nhà này số hưởng hay sao mà ai cũng đẹp đến vậy, có phải ông trời lại bất công với người khác nữa hay không?
Hai người ngồi xuống ghế, An Nhiên im lặng quan sát cô gái và đánh giá từng chút một. Nhìn vẻ mặt có hơi lạnh lùng và trầm tính, chắc hẳn tính cách khác với Tú Anh
“Tự giới thiệu, tôi là Tú Uyên chắc chị không biết tôi đâu”
“Đó giờ chưa nghe Tú Anh kể qua, không nghĩ là chị ấy lại có một cô em gái như thế”
Tú Uyên khẽ mỉm cười:”Tôi chỉ là em gái cùng cha khác mẹ thôi, tôi là con của người thứ hai”
“Ra là vậy”
Giờ thì An Nhiên đã hiểu ra được mọi chuyện, đến tên đệm cũng giống nhau. Tú Anh đúng là may mắn khi có cô em gái như thế này.
Khí chất ngất trời, hoàn toàn giống với bà Diệp, An Nhiên thầm đoán được tính cách của Tú Uyên và Tú Anh sẽ không giống nhau
Một người ôn nhu điềm đạm và người còn lại chắc sẽ cao cao tại thượng, lạnh lùng, khí chất ngất trời
“Không biết cô ở đâu? Vì đó giờ tôi ở trong nhà vẫn không thấy? Với lại cô. . . không thắc mắc tại sao tôi ở đây hay sao?
“Từ nhỏ tôi đã sống ở nước ngoài rồi, tất nhiên là chị sẽ không thấy tôi. Còn chuyện tôi không thắc mắc là vì tôi đã biết từ lâu rồi, ngay lúc chị bước chân vào biệt thự đó”
Và dễ dàng để Tú Uyên biết An Nhiên là ai, tuy sống ở nước ngoài nhưng mọi chuyện lớn nhỏ liên quan đến Tú Anh cô điều biết thừa. Kể cả chuyện Tú Anh xảy ra cớ sự này
Lần này về thăm Tú Anh, Tú Uyên sẽ ở lại đây một thời gian khá lâu đó. Trường của cô đã cho học sinh nghỉ hè rồi, thời gian nghỉ khá dài, tha hồ đi chơi