LÊN ĐẠI HỌC, TÔI GẶP PHẢI GIẢNG VIÊN HÁCH DỊCH - Chương 4
Bình tĩnh được vài hôm, giáo viên phụ đạo và bí thư mới nhận ra những lời anh B nói hôm đó chỉ là hù dọa mà thôi, sau đó chúng thôi lại bị mời lên văn phòng.
Tiểu Tây biết được liền ngăn không cho chúng tôi đi, cậu ấy không muốn tương lai của chúng tôi bị ảnh hưởng chỉ vì chuyện cá nhân của cậu ấy.
“Để tớ đi nhận tội cho, cô Tề vốn ghét tớ mà”
Tiểu Tây vẫn còn chưa nói xong thì anh B đã lên tiếng từ chối: “Cậu đi nhận tội làm gì, cậu có làm gì sai đâu? Cô ta ghét cậu là chuyện của cô ta, không liên quan gì đến cậu cả! Ngược lại, cậu rất xuất sắc!”
Anh B nói không sai, nhưng chung quy lại, tôi vẫn thấy hơi lạ.
Lần thứ hai gặp nhau, mùi thuốc súng càng thêm nồng nặc. Vây quanh chúng tôi từ hai người trở thành ba người, có thêm sự góp mặt của vị C – Viện trưởng của học viện Báo chí.
Nói chúng tôi không sợ thì chỉ là nói láo.
Nếu ông thầy này không cho chúng tôi tốt nghiệp, chuyện này mới trở nên nghiệm trọng.
Ai nấy trong chúng tôi đều hít sâu một hơi, thầm tiếp thêm dũng khí cho nhau. Đã đến được đây rồi thì không được sợ hãi, càng sợ hãi thì sẽ càng nguy hiểm.
Kết thúc bầu không khí im lặng đến phát sợ này là bí thư. Vừa mở miệng, ông ta đã tiến thẳng vào chủ đề:
“Các em đừng bướng bỉnh nữa, hãy nhận lỗi và làm sáng tỏ mọi chuyện đi”
“Nhận lỗi gì cơ? Làm sáng tỏ chuyện gì vậy?”
Vẫn là khẩu khí cao cao tại thượng ấy, anh B quả nhiên là anh B, chỉ cần một giây thôi đã nhập vai hoàn hảo rồi.
Nhưng lần này bí thư không chịu lép vế. Ông ta đã cố tình đi thăm dò chuyện người nhà của anh B rồi, ông ta phát hiện ra lần trước mình đã bị lừa, vì vậy nên vô cùng tức tối.
“Em đừng có giả ngu nữa, thành thật cho tôi!”
Anh B tiếp tục muốn đùa cợt nhưng lần này, viện trưởng đã lên tiếng.
Ông ta bảo bí thư tạm thời im lặng đừng nói gì cả, sau đó treo lên chiếc mặt nạ hiền từ, giảng dạy cho chúng tôi như không biết mệt.
“Các bạn sinh viên, mọi việc các em làm chúng tôi đều biết cả. Quả thật lần này, nhà trường làm việc có chút sai sót”
Không hổ danh là nhà lãnh đạo, nhường trước một bước.
“Các em đều là những đứa trẻ tài hoa, nhà trường rất quý trọng tài năng của các em. Nhờ có vụ việc lần này mà chúng tôi có cơ hội phát hiện ra tài năng tiềm ẩn của các em, đây quả là chuyện tốt hiếm có”
Viện trưởng nói vài câu, quả nhiên là nghe cũng khá lọt tai.
“Chỉ có một điều này. Bài viết và video đó, không bàn tới việc đang đả động hay công kích tới ai, quả thật đã ảnh hưởng tiêu cực đến danh tiếng của nhà trường, chắc hẳn không ai trong các em phủ nhận điều này, phải không?”
“Phá hủy danh tiếng của nhà trường, các em thử suy nghĩ xem, sau này nếu có tốt nghiệp, các em có được vẻ vang hay chăng? Không chỉ vậy mà còn có các bạn học khác, sau này ra trường có dám ngẩng cao đầu hay không?”
Chúng tôi không thể lên tiếng. Mẹ kiếp đúng là không thể phản bác, đúng là như vậy.
Thấy chúng tôi dao động, bí thư lại giở thói, nhưng ông ta vừa mở miệng, chút dao động đó của chúng tôi lại biến mất tăm.
“Điểm mấu chốt là toàn bộ những bài viết hay video đó đều là các em bịa đặt nói xấu nhằm thu hút sự chú ý của người khác chứ không hề có chứng cứ rõ ràng”
“Giờ đơn giản thôi, chúng tôi có một yêu cầu để giải quyết chuyện này, đó là thu hết toàn bộ các vật sở hữu cá nhân của các em”
Với năng lực này mà ông ta cũng lên được chức bí thư sao? Ông ta là quạt máy à mà khiến người ta nóng máu như nổi lửa thế?
Cuối cùng vẫn là viện trưởng khép lại đề tài, nói ra trọng điểm của chuyện hôm nay.
“Nếu các em đồng ý làm sáng tỏ chuyện này, viện sẽ cân nhắc chuyện cho các em làm nghiên cứu sinh”
14.
“Làm sáng tỏ như thế nào ạ?”
Dương Bất vẫn luôn im lặng đột nhiên đặt một câu hỏi.
Chúng tôi đều biết cậu ấy sẽ không tự nhiên mà hỏi, cũng chắc chắn rằng cậu ấy sẽ không nhượng bộ. Trong chuyện này, Dương Bất kiên định hơn bất cứ ai trong chúng tôi.
Chúng tôi theo đuổi việc này bằng sự nhiệt huyết và kiên trì, còn cậu ấy thì không như vậy.
Cậu ấy đã suy nghĩ thấu đáo.
Người làm sai thì nên nhận sai, nên sửa đổi thì phải sửa đổi. Hối lộ cho qua chuyện ư? Sai thì mãi mãi vẫn là sai.
Sự thỏa hiệp đó chẳng có ý nghĩa khỉ khô gì cả.
Vì vậy nên lúc này, tôi chỉ cho rằng Dương Bất đang khách sáo mà thôi.
Chúng tôi cũng không tỏ thái độ gì, tôi muốn xem Dương Bất sẽ làm gì.
“Các em cần nói rõ tất cả những chuyện này chỉ là hiểu lầm”
“Chỉ như vậy thôi sao?”
“Ừm….còn…..còn phải nhận lỗi, tỏ ý rằng đã mang phiền phức đến cho nhà trường và học viện”
Nghe vậy, bí thư nhìn viện trưởng một cái. Viện trưởng im lặng lắc đầu, bí thư chỉ có thể do dự nói tiếp.
“Cũng không thể nói là hiểu lầm được, phải nói rằng vì các em bất mãn với sự quản lý của học viện cho nên….”
“Chỉ có vậy thôi sao?”
Dương Bất vẫn giữ thái độ bất cần khiến viện trưởng chú ý, lại tiếp tục ân cần ngọt nhạt.
“Chỉ một thời gian ngắn sau khi bài viết đó được đăng lên, sẽ không có ai nhớ đến các em nữa, nhưng nghiên cứu sinh là một cơ hội rất rất tốt….”
“Người trẻ ấy mà, phải hiểu được thứ nào thì nên nắm, thứ nào thì nên buông”
“Bây giờ, trước mặt tôi và hai thầy cô ở đây, các em hãy xóa hết các bài viết và video đó đi….”
Dương Bất khoát tay, bất cần lên tiếng, vừa mở miệng đã khiến cho người khác bật ngửa.
“Tác phong của học viện bất chính, không minh bạch, tam quan giảng viên thì vặn vẹo, trên mạng có rất nhiều bình luận phân tích, các người chẳng thèm để ý, cũng không hề nhìn thấy được cốt lõi và căn nguyên của vấn đề”
“Thầy gọi chúng em đến đây không phải để giải quyết vấn đề mà để giải quyết người tạo ra vấn đề sao?”
Từng lời khiển trách Dương Bất nói ra như từng phát súng vừa nhanh vừa mạnh, anh B nghe xong liên tục vỗ đùi như tâm đắc lắm.
“Nghiên cứu sinh cái gì cơ chứ? Nhìn mặt các người ba năm, chúng em đã chán ngán rồi!”
Ba nữ sinh chúng tôi cố nhịn cười. Đừng nói nam nữ phối hợp làm việc không ngại điều chi, vào những thời điểm mấu chốt, những hành động của nam sinh rất có sức mạnh.
Ở phía đối diện, mặt của ba vị lãnh đạo ai nấy đều tái mét.
Sau đó, quả nhiên họ đã trở mặt.
(Còn tiếp)