LẤY PHẢI BOSS KIÊU NGẠO - Chương 259
Bây giờ nghĩ lại hận đến muốn cho bản thân trước đó ăn một cái tát.
Lúc trước những chuyện đó không liên quan đó, anh ta hoàn toàn phớt lờ cái cô gái đã hy sinh đó. Ai có thể biết rằng tình huống đảo ngược nhanh như vậy, cô gái đó hoá ra lại trở thành người phụ nữ anh ta yêu nhất. Lúc trước anh ta có thể coi đây là điều vô lý, nhưng bây giờ… anh ta chỉ còn lại sự đau khổ.
Lúc đó, cô đang nằm trên bàn mổ, trong lòng có bao nhiêu sự hoảng loạn và hận thù.
Đứa con…
Đứa con là điểm yếu của cô ta, ai nhè cô thương yêu với Tiểu Thất với Cảnh Thuỵ như vậy.
Anh ta rất hạnh phúc vì Tiểu Thất và Cảnh Thuỵ xuất hiện trong cuộc đời của Tô Tố, không1thôi thì cô ta sống một mình không con cái, không biết làm ra những hành động điên rồ gì.
Đồng thời, anh ta cũng hạnh phúc vì bản thân.
Cô ta đã trải qua nhiều tổn thương như vậy, nhưng vẫn lấy lại can đảm chấp nhận anh ta, đây là tình yêu sâu đậm nhất đối với anh ta rồi.
“Tô Tố, sau này anh sẽ không thể em chịu tổn thương nữa.”
…
Tô Tố bị Tiêu Lăng đánh thức, khi mở mắt ra cô ấy còn có chút bối rối, “Tiêu Lăng…”
“Truyền nước xong rồi, thức dậy thay quần áo đi, chúng ta về nhà ngủ.” Tiêu Lăng lấy quần áo của Tiểu Hy mua để bên cạnh tay cô ta.
Tô Tố ngáp, và phát hiện ra rằng cây kim trên tay cô ấy đã được rút ra rồi, Tiêu Lăng đang dùng một miếng bông gòn đã được khử trùng nhấn vào vết kim chích, một lúc sau anh mới lấy miếng bông gòn ra. Trên mặt bàn tay của Tô Tố1xuất hiện thêm một lỗ kim, nhưng không bị bầm tím. Cô ta chậm chậm từ trên giường bật dậy và dụi mắt, vừa dạt quần áo qua một bên vừa hỏi, “Mấy giờ rồi?”
“Sắp mười giờ tối rồi.”
Cô ta đã ngủ trong ba tiếng đồng hồ.
Với ngay cả khi bác sĩ vào rút đầu kim ra, cô ta cũng không biết. Ngủ như chết vậy.
Tô Tố đưa tay ra cởi nút áo bệnh nhân, nhìn thấy mắt Tiêu Lăng nhìn chăm chú vào cô ta, cô ta đỏ mặt, đôi tay che ngực lại, “Em phải thay đồ rồi.”
Tiêu Lăng thành thật quay lưng lại.
Ồ…
Anh ta thành thật như vậy Tô Tố còn cảm thấy kỳ lạ, theo sự hiểu biết của cô ta thì người đàn ông này tuyệt đối là người “có đồ rẻ mà không lấy”. Tại sao đột nhiên thay đổi tính cách? Cô ta không nghĩ nhiều, nhanh chóng thay quần áo. Tiểu Hy biết rõ kích thước của cô ấy, thậm chí có thể mặc5vừa. Cô ta tay bận chân rối thay xong quần áo, đang định xuống giường và do dự hỏi.
“Hình như… Tiểu Hy quên mua giày rồi.”
“Thay xong rồi?”
“Xong rồi”
Tiêu Lăng mới quay người lại, nhìn thấy cô ta lắc lư đôi chân trần trụi của mình, lặng lẽ bước về phía cô ấy, “Không cần giày, anh ôm em.”
Nhưng mà…
Tô Tố ôm lấy bụng dưới, khuôn mặt lúng túng.
Tiêu Lăng nhìn trong nháy mắt là hiểu, “Em muốn đi vệ sinh?”
Tô Tố lung túng gật đầu.
Chắc là truyền nước biển quá nhiều, lúc cô ta ngủ thì không có cảm giác gì nhưng vừa mới tỉnh dậy là nhịn không được rồi.
“Tiêu Lăng, anh có thể đi tìm một đôi giày cho em được không, em không nhịn được nữ…”
“Tìm giày gì, anh ôm em qua.” Tiêu Lăng trực tiếp ôm cô lên. Tô Tố tấn công lại. “Uầy, không được, như vậy không được…”
Bị người khác ôm vào nhà vệ sinh, cả đời cô ta chưa làm qua qua chuyện như thế.
Tô2Tố không ngừng chuyển động cơ thể, “Đừng, đừng, anh đi tìm đôi giày cho em, em tự đi vệ sinh.”
“Ngoan, nghe lời, sắp đến rồi.”
Khuôn mặt Tô Tố u ám, cô ta đâu phải trẻ con, tại sao phải nói như thế.
Thật ớn da gà.
Mặc dù Tô Tố rất miễn cưỡng, nhưng vẫn bị Tiêu Lăng ôm vào nhà vệ sinh. Anh ôm cô ta ngồi ngay bồn rửa trước, đưa tay ra và cởi quần lót từ trong váy cô.
“Anh, anh làm gì vậy…”
“Không phải em muốn đi vệ sinh, không cởi quần làm sao đi…”
“Cái này em tự làm được, anh đi ra” Tô Tố nhấn chặt tay anh.
“Không được, trên sàn nhà quá trơn, anh vừa đi thì nhất định em phải xuống sàn, cứ như vậy cởi đi.” Tiêu Lăng tiếp tục động tác.
“Aaaa…”
Tô Tố muốn phát điên.
Tại sao lại có những người như vậy chứ.
Tiêu Lăng giữ cô ấy bằng một tay, một tay cởi quần lót của cô ta, Tô Tố ngồi trên bồn rửa9tay, cô ta sợ rằng nếu di chuyển một cái thì Tiêu Lăng không đỡ kịp cô ta làm cho cô ta ngã xuống đất, di chuyển cũng không dám di chuyển, chỉ có thể trừng mắt nhìn Tiêu Lăng cởi quần lót cô ấy.
Má Tô Tố ửng đỏ.
Tiêu Lăng không quan tâm quá nhiều, và không có lời thú nhận vào trong tim anh. Anh giúp cô ta cởi ra xong sau đó lập tức mở nắp bồn cầu, ôm cô ta đặt lên “Xong rồi, đi đi.”
Anh ở đây thì sao cô ta đi bằng cách nào.
Tô Tố nhịn tiểu đến đỏ mặt, “Anh ra ngoài, em đi xong rồi sẽ kêu anh vào.”
“Không được” đâu biết rằng cô ta có mắc cỡ rồi xuống đất không. Anh ta nói với tô Tố, “Anh ở đây bảo vệ, em mau đi đi.”
Tô Tố thật sự điên rồ.
Tiêu Lăng thấy tình trạng này, đi thẳng đến bồn rửa tay mở vòi nước.
“A, Tiêu Lăng em ghét anh”
Khi người ta đang mắc1tiểu sợ nhất là nghe thấy tiếng nước chảy, Tô Tố không giữ được, liền tiểu ra.
Truyền nước biển quá nhiều, lúc cô ta truyền nước cô cũng uống thêm súp gà, đây cũng là lúc có một số ý nghĩa xảy ra liên tục, phương pháp của Tiêu Lăng có hiệu quả, khoé miệng nhếch lên, vòi nước đã được tắt.
Vòi nước vừa tắt thì âm thanh trở nên rõ ràng hơn.
Pee pee pee
Pee pee pee
Âm thanh của dòng chảy trong phòng vệ sinh yên tĩnh cực kỳ rõ ràng, Tô Tố che mặt, hận đến muốn tìm một nơi để lẻn vào.
Huhuhu… cô ấy không có mặt mũi nào nhìn người ta nữa.
Âm thanh từ từ ngừng lại, Tô Tố quay người rút khăn giấy ra, nhìn thấy Tiêu Lăng đứng ở đó, hành động lau chùi đó không thể tiến hành được, “Anh quay người lại”.
Lần này Tiêu Lăng không nghe lời cô ta, anh trực tiếp lấy khăn giấy từ tay cô ta, một tay nhấc người cô ấy lên, tay bên kia cầm khăn giấy và nhẹ nhàng lau.
Lau…
Tô Tố đỏ mặt đến hét lên. “Tiêu Lăng cái đồ..”
Anh ta không chê bẩn sao.
Không chê sao.
Tô Tố tức giận muốn chết.
Động tác Tiêu Lăng rất tự nhiên, hoàn toàn không nghĩ có cái gì đó sai, lau xong ném khăn giấy vào thùng rác, sau đó bế cô ta lên và kéo chiếc quần lót của cô ta lên.
Toàn bộ quá trình chảy nước, như thể là được thực hiện nhiều lần, tự nhiên đến người ta không nói ra được lỗi sai.
Tô Tố muốn phát điên lên.
Người đàn ông này hôm nay phải trúng gió rồi không.
Chắc chắn là trúng gió rồi.
Chắc chắn rồi.
Tiêu Lăng đặt cô ta bên cạnh bồn rửa tay, rửa xong tay, lau sạch sau đó lại nhấc cô lên, “Được rồi, đi thôi.”
Đầu Tô Tố bị chôn vùi vào trong ngực Tiêu Lăng.
Huhuhu…
Cô cảm thấy bản thân không thể sống nữa, mất mặt trước mặt Tiêu Lăng.
Cho đến khi Tiêu Lăng đưa Tô Tố lên ghế phụ, đầu cô ta vẫn bị chôn vùi trong ngựa của anh, làm sao cũng không dám di chuyển.
Tiêu Lăng rất buồn cười, “Mau thả ra, anh phải lái xe.”
“Không…”
“Chỉ là lau cho em một cái…”
“Aaaa, anh im miệng, đừng nói nữa.”
“Rồi rồi rồi, anh không nói nữa.” Tiêu Lăng sờ đầu cô, “Mau buông ra, chúng ta về nhà.”
Tô Tố thả anh ta ra, khuôn mặt nhỏ lại úp vào ghế sau. Dù sao vẫn kiên quyết không bỏ ra.
Tiêu Lăng miễn cưỡng ngồi vào trong xe, khởi động động cơ.
Chiếc xe khởi động, mười phút sau Tô Tố vẫn duy trì hành động anh.
“Chân và eo của em không mỏi sao?”
Mỏi, đương nhiên mỏi
Nhưng cô ta thà đau eo đau chân, không nhìn mặt anh ta vào lúc này.
Giọng nói của Tiêu Lăng bình tĩnh lại, “Tô Tố, sau này chúng ta sẽ sống chung suốt đời, tin tưởng là phải trải qua một quá trình, không có gì ngại ngùng cả.”
Tô Tố quay đầu lại nhìn anh ta, “Cả đời?”
“Đúng, cả đời”