LÃO BÀ NỮ CƯỜNG CỦA TỔNG TÀI - Chương 19: 19 Mình Vẫn Có Cơ Hội
- Trang chủ
- Truyện tranh
- LÃO BÀ NỮ CƯỜNG CỦA TỔNG TÀI
- Chương 19: 19 Mình Vẫn Có Cơ Hội
Đang yên đang lành lại bị cô bạn mình nói ngốc, Cô cũng không hiểu vì sao?
– Sao tự nhiên lại nói mình ngốc?
– Cậu không ngốc chẳng lẽ mình? Phải biết một người đàn ông vốn lạnh lùng, lại muốn phơi bày ra trước mặt cậu bộ dáng dịu dàng nhất của anh ấy, chính là người ta có ý với cậu đó.
– Trình Nhất Nam có ý với mình?
– Phải, không lẽ có ý với mình.
Diệp Minh Nhi cũng không muốn nói quá sâu vào vấn đề riêng tư của người khác.
Làm bà mối ý à, chỉ cần mình đưa cho người ta một sợi chỉ hồng mà thôi.
Nếu còn cố gắng túm lấy cổ tay của người ta mà buộc vào, chẳng khác tự se duyên cho mình.
Chính vì vậy, cô nàng chỉ muốn thác ý cho Đoạn Thanh Vy hiểu, còn hiểu như thế nào, vẫn là để người trong cuộc tự mình nghĩ vẫn hơn.
Và thực sự, Đoạn Thanh Vy rất nghiêm túc suy nghĩ.
Những hành động và lời nói của Trình Nhất Nam, vốn cô không để tâm lắm, nhưng khi nghe Diệp Minh Nhi nói vậy, cô lại thấy mình hình như đã bỏ qua rất nhiều thứ.
Từ ánh mắt anh lén nhìn cô những lần cô vô tình bắt gặp.
Tuy cô vẫn biết anh nhìn mình, nhưng anh cũng chẳng ngại ngùng mà quay mặt đi.
Chung quy lại, người xấu hổ lại thành ra là cô.
Cho đến những lời nói đầy ẩn ý mà anh giành cho cô, những câu nói mà cô vốn nghĩ nó không có ý nghĩa gì.
” Là anh ta đang tán tỉnh mình hay sao? Là nhất thời thấy thú vị, hay chỉ muốn chơi đùa?”
Cô chưa yêu đương bao giờ, lại chưa nói đến anh lại là anh họ của Diệp Minh Nhi, có quá nhiều việc để cô cần phải suy nghĩ.
Việc thận trọng trong mọi mối quan hệ đối với cô là điều nên làm vào lúc này.
– Nhi Nhi, cậu không định nói, anh họ của cậu đang muốn theo đuổi mình đó chứ?
– Việc đó rõ như ban ngày vậy còn phải hỏi lại nữa hay sao?.
Harry Potter fanfic
– Rốt cuộc vì sao anh ấy lại muốn theo đuổi mình? Bọn mình chỉ mới gặp nhau vài lần trước đó thôi mà.
– Cái đó thì mình chịu.
Nhưng ông anh họ nhà mình, đã quyết làm việc gì thì rất kiên định đó.
Yên tâm không phải hứng thú nhất thời.
Diệp Minh Nhi đứng dậy, lấy chiếc áo choàng tắm mặc vào và khoát tay với cô.
– Về phòng thôi, đêm khuya rồi, ngâm nhiều cũng không tốt.
– Cậu về trước đi, mình ngâm thêm một lúc nữa sẽ về.
– Ừm, vậy mình đi trước nhé, cậu cũng nhớ về nghỉ sớm.
Cũng tốt, cô nàng đi rồi, sẽ một mình Đoạn Thanh Vy sẽ suy nghĩ được nhiều hơn.
Cô bước ra khỏi hồ nước nóng, dùng khăn bông thấm khô người rồi mặc vào bộ kimono cách điệu mà khu nghỉ dưỡng đã đặt sẵn trong phòng khách khi cô đến.
Cảnh đêm ở đây đặc biệt yên tĩnh, ban đêm hòa vào giữa mây núi, nghe tiếng côn trùng kêu rả rích, thật không khỏi làm lòng người cảm thấy yên bình, nhẹ nhàng.
Cô không trở về phòng ngủ ngay, mà cô đi dạo một mình ra khuôn viên khu nghỉ dưỡng.
Cảnh sắc, cây cỏ được bố trí và chăm chút gọn gàng, rất đẹp mắt.
Bao lâu rồi cô mới cảm nhận được sự thoải mái đến vậy.
Tiếng bước chân đằng sau ngày một gần, khiến cô không khỏi tò mò quay đầu lại nhìn.
Thân ảnh Trình Nhất Nam đã ngay ở trước mặt cô.
Ban ngày có cả anh em Diệp gia cô cũng không thấy ngại lắm, nhưng khi chỉ còn hai người, cô mới cảm thấy không khí thật gượng gạo.
– Trình tổng, anh vẫn chưa ngủ sao?
– Còn em? Không phải vẫn chưa ngủ đó thôi.
Trong đêm khuya, giọng anh đặc biệt trầm thấp đến lạ.
Âm thanh phát ra từ miệng anh thật sự rất mê hoặc.
Cô khẽ khàng trả lời.
– Ừm, vẫn chưa muốn ngủ.
Cảnh đêm ở đây đẹp và yên bình đến vậy, không muốn bỏ lỡ.
– Vậy tôi ngắm cùng em.
Hai người chắc chắn sẽ tốt hơn em ngồi một mình ngắm cảnh.
– Có lẽ vậy.
Đối với một người đam mê công việc như Trình Nhất Nam, thời gian nghỉ cho bản thân cũng còn hạn chế, chứ đừng nói đến thời gian ngồi ngắm cảnh cùng một người.
Nhưng đối với cô, anh lại muốn giành nhiều thời gian hơn một chút.
Anh chỉ ngồi yên lặng bên cô, không nói, không làm bất cứ một hành động gì làm phân tâm đến nhã hứng của cô.
Mà Đoạn Thanh Vy bây giờ, không hẳn là ngắm cảnh, đôi mắt cô chỉ vô định nhìn về một hướng.
Tựa hồ như chẳng có gì có thể lưu lại lâu trên khung cửa sổ tâm hồn ấy.
Mãi một lúc lâu sau cô mới lên tiếng, cô không nhìn anh, nhưng vẫn nói.
– Anh muốn theo đuổi tôi?
– Phải, chắc Nhi Nhi cũng đã nói với em, tôi đang muốn theo đuổi em.
Anh không chần chừ đáp lại cô, nửa giây suy nghĩ cũng không hề có, bởi đáp án đã được chuẩn bị trong đầu anh.
Và anh cũng chẳng muốn che giấu cô, Trình Nhất Nam anh, trước nay làm gì không bao giờ che giấu.
– Tại sao lại muốn theo đuổi tôi? Điều kiện của anh tốt như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái thích anh nhỉ?
– Nhiều người thích tôi, nhưng tôi lại không thích họ.
Em hỏi làm sao tôi lại theo đuổi em, cái này thực tôi không trả lời được.
Chỉ biết lần đầu gặp em hai năm trước tôi đã không kiềm được mà muốn tìm hiểu em nhiều hơn.
Đáng tiếc….!
Nửa câu sau anh bỏ trống, làm cô cũng khó hiểu, cô đem tò mò của mình hỏi anh.
– Đáng tiếc gì?
– Đáng tiếc hai năm trước quay lại tìm em nhưng không gặp.
Tôi nghe Diệp Thanh Minh nói, quãng thời gian đó biến cố đã xảy ra với gia đình em.
– Cũng qua cả rồi, không cần phải nhắc lại.
Việc bỗng nhiên có người nhắc lại một chuyện mà mình luôn giấu trong lòng không muốn khơi ra, làm tâm trạng cô có chút trùng xuống.
Mi mắt cô hơi buông để che giấu bớt nỗi niềm trong đáy mắt.
Hai bàn tay anh, nắm lấy hai bả vai cô, buộc cô quay lại đối diện với chính mình.
Anh đặt cho cô một câu hỏi mà chính mình đa biết đáp án từ trước.
– Có thật sự với em, mọi chuyện đều đã qua như em nói?
Bị anh vạch trần tâm tư, cô nhất thời á khẩu không trả lời, chỉ đánh ánh mắt mình về một phía, tránh đối diện với ánh mắt như đang rực lửa của anh nhìn chằm chằm vào mình.
Anh cũng biết cô đang lãng tránh anh, anh tự trả lời luôn câu hỏi mà mình vừa đặt ra cho cô.
– Tôi biết em không buông được, thì làm sao có thể nói đó là chuyện đã qua.
Tôi cũng biết em trở về đây muốn làm gì.
Chỉ cần là mọi điều của em tôi đều biết, nên em đừng giấu tôi.
Cô nhẹ gạt tay anh ra khỏi vai mình, bầu không khí vừa dịu đi đôi chút, lại vì sự bộc bạch của anh mà có phần gượng gạo hơn.
Cô lắng giọng.
– Trình tổng…!
– Em có thể đừng gọi tôi là Trình tổng được không? Nghe thật sự rất xa cách.
– Thật sự chúng ta cùng không tính là quá thân quen mà, nếu không gọi anh là Trình tổng, tôi nên gọi anh là gì?
– Em có thể gọi tên của tôi.
Việc lạ hay quen chẳng phải do con người hay sao? Chỉ cần em muốn quen, sẽ quen.
Em quên là tôi đang muốn theo đuổi em à?
– Xin lỗi, anh thật sự rất tốt, nhưng hiện giờ tôi thật sự chưa muốn yêu đương.
– Đừng nói mấy câu đại loại như anh rất tốt để từ chối nữa, tôi không muốn em phát thẻ người tốt cho tôi đâu.
Em chưa muốn yêu đương là quyền của em, chắc em không tước luôn quyền theo đuổi của tôi luôn chứ?
– Chắc là không tước được, vì đó là quyền tự do cá nhân của anh, không phải sao?
– Đúng vậy, vì em có muốn tước cũng không thể, tôi vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi em.
– Tùy anh vậy.
Cô chỉ bỏ lại cho anh ba từ đã quay bước trở về phòng của mình.
Anh cũng không thấy gọi là thất vọng, hay là chán nản.
Bởi chí ít cô cũng không từ chối.
Làm sao để hy vọng một người con gái chỉ gặp mấy lần đã dám nhận định rằng anh thật lòng theo đuổi hay là chơi đùa.
Nếu đổi ngược anh vào vị trí của cô anh cũng sẽ làm như cô thôi.
Việc cưới vợ, cũng như việc bàn một hợp đồng làm ăn vậy.
Việc gì cũng cần tiếp xúc của hai bên, từ từ tạo lòng tin cho đối phương.
Anh không vội, những gì anh nói hôm nay chỉ để thăm dò ý của cô.
Chí ít, thái độ của cô cũng không quá cương quyết.
Anh biết, mình vẫn có cơ hội..