LẶNG LẼ THÍCH EM - Chương 38
Ngoại trừ đám hậu bối trẻ tuổi này, hai vị trưởng bối có mặt kinh ngạc nhất.
Khi Hàn Mẫn Linh bước tới, cô đến bên cạnh Từ Vũ Nguyệt, Từ Vũ Nguyệt vẫn giữ nguyên vẻ mặt sợ hãi. Người đầu tiên bước ra là dì Từ, vừa định đứng dậy hỏi là ai thì Sở Kiều nói: “Đây là bạn của Tử Cẩn, Hàn Mẫn Linh. Hôm nay ta gọi cho cô ấy mà không nói với dì.”
Trương Tử Cẩn đảo mắt quanh Hàn Mẫn Linh và Từ Vũ Nguyệt: “Họ là người quen cũ, dì đừng ngạc nhiên.”
Dì Từ nói: “Tiểu Nguyệt, con còn có bạn ở đây?”
Từ Vũ Nguyệt trầm mặc không nói.
Sở ba nói: “Đến rồi thì mau ngồi đi. Có đủ đồ ăn không? Có muốn thêm nữa không?”
Hàn Mẫn Linh nhìn Từ Vũ Nguyệt một lúc lâu, mặt của Từ Vũ Nguyệt tái nhợt không còn chút máu, dáng vẻ sợ hãi này như thể nàng ấy đã phạm phải một tội ác lớn.
Mọi người dọn chỗ ngồi, kê thêm bát đũa rồi để Hàn Mẫn Linh ngồi xuống.
Từ Vũ Nguyệt cúi đầu tránh nhìn Hàn Mẫn Linh, ánh mắt như đang trốn tránh, nói: “Không phải bạn của con.”
Hàn Mẫn Linh đột nhiên lo lắng, “Tại sao không thừa nhận?”
Tay của Sở Kiều và Trương Tử Cẩn nắm vào nhau, nhìn cặp đôi thích thú, sau đó nhắc Hàn Mẫn Linh: “Đừng kéo người nữa?”
Dì Từ nói: “Tiểu Nguyệt! Con nói thế nào? Người ta đến tìm con mà? Tiểu Linh ăn đi, đừng nghe đứa nhỏ này, vừa mới sinh khí nên không có ý nào khác. “
Hàn Mẫn Linh môi mím chặt. Bữa ăn trở nên yên tĩnh do sự xuất hiện của Hàn Mẫn Linh, Sở ba và dì Từ biết có một số việc không tiện tham gia nên về sớm.
Sở ba đưa dì Từ về trước, trước khi đi còn nói lần sau nhất định phải ăn tối với ba mẹ cô, Trương Tử Cẩn gật đầu đồng ý, Sở Kiều cũng đồng ý cho dì Từ đến dự.
Từ Vũ Nguyệt theo dì Từ đứng dậy, Hàn Mẫn Linh lập tức nói: “Em đi đâu vậy?”
Sở Kiều cho Sở ba một cái nhìn, ông hiểu lập tức nói: “Chúng ta đều về nhà trước, Tiểu Nguyệt ở đây trò chuyện một chút đi, lát nữa trở về.”
Dì Từ gật đầu, trưng cầu ý kiến
của Từ Vũ Nguyệt “Tiểu Nguyệt? Để Tiểu Kiều chút nữa đưa con về?”
Từ Vũ Nguyệt chưa kịp nói gì, Hàn Mẫn Linh đã vội vàng móc ngón tay út của Từ Vũ Nguyệt, khi có rất nhiều người nhìn cô, giọng điệu của cô trở nên nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để Từ Vũ Nguyệt nghe rõ: “Bây giờ không đi có được không? “
Khi đối với Từ Vũ Nguyệt, biểu hiện của Hàn Mẫn Linh thực sự đáng kinh ngạc, cô hoàn toàn khác với vẻ ngoài trước đây của mình. Dường như cô đã chuyển từ một con thú dữ thành một con mèo nhỏ.
Sở Kiều nói: “Đừng lo lắng, chúng ta sẽ đưa Vũ Nguyệt về sau.”
Từ Vũ Nguyệt hừ một tiếng, rồi Sở ba cũng đưa dì Từ rời đi.
Trương Tử Cẩn cảm thấy không khí không thích hợp để hai người hồi tưởng lại quá khứ nên đề xuất: “Đi uống rượu?”
Hàn Mẫn Linh háo hức, không biết tính tình của Từ Vũ Nguyệt như thế nào, Nàng ấy luôn tỏ ra chậm chạp rồi cũng đồng ý đi uống rượu.
Hàn Mẫn Linh theo sát Từ Vũ Nguyệt từng bước, sợ người lại biến mất.
Hàn Mẫn Linh lái xe, nhưng khi khởi động xe, cô lại để xe ở đó rồi kéo Từ Mẫn Linh lên xe của Trương Tử Cẩn. Sở Kiều nhìn biểu hiện của Hàn Mẫn Linh qua gương chiếu hậu, nói “Làm thế nào chị có thể đưa Nguyệt Vũ trở về mà không cần lái xe?”
Từ Vũ Nguyệt ngồi cạnh cửa sổ xe, khiến người ta có cảm giác nàng sắp xuống xe bất cứ lúc nào. Hàn Mẫn Linh cách Từ Vũ Nguyệt không xa nhưng cô không dám tới gần, có lẽ là vì lo người ta sợ.
Hàn Mẫn Linh nói: “Chút nữa chị sẽ uống rượu nên không thể lái xe.”
Trương Tử Cẩn ậm ừ: “Được rồi.” rồi nhìn Sở Kiều muốn nói gì đó.
Sở Kiều không biết cô muốn nói gì, nàng khịt mũi nói với Từ Vũ Nguyệt: “Vũ Nguyệt, em có quen ở đây khi vừa về không? Nếu có thời gian, Mẫn Linh có thể đưa em tham quan một chút. Chị ấy có thời gian.”
Hàn Mẫn Linh gật đầu: ” Đúng vậy.”
Từ Vũ Nguyệt như mọi khi: “Vâng.”
Sở Kiều cảm thấy nàng ấy cũng có thể không nói.
Dì Từ và Sở ba còn chưa chính thức nhận chứng nhận kết hôn, ông nói Sở Kiều không đồng ý nên hai người không thể lấy chứng chỉ một cách hấp tấp như vậy, sợ làm Sở Kiều cảm thấy khó chịu.
Công bằng mà nói, Sở Kiều cảm thấy rất thoải mái khi biết điều này, cảm thấy người bạn đời mà ba nàng tìm được có vẻ thực sự tốt.
Từ Vũ Nguyệt là con gái của dì Từ và chồng cũ, nhưng về người chồng cũ đó Trương Tử Cẩn nói Sở ba cũng đã nói một câu khi giải thích sự việc cho nàng, ông không muốn nói thêm.
Một người cha khốn nạn không muốn nhắc đến nhiều hơn, đến mức độ nào mà ông ta là một kẻ khốn nạn?
Khi Từ Vũ Nguyệt sống với ba nàng ấy, có vẻ sống ở Anh không được tốt lắm, thậm chí ông ta đã cắt liên lạc với nàng ấy một thời gian. Sau đó, dì Từ đã đến tìm Từ Vũ Nguyệt, phải mất rất nhiều công sức mới giành lại được quyền nuôi nàng trước khi về nước.
Đó cũng là lúc dì Từ và Sở ba gặp nhau, Sở ba đã giúp đỡ rất nhiều cho hai người họ.
——Đó là những gì Trương Tử Cẩn nói với Sở Kiều, Trương Tử Cẩn biết được những chuyện này từ phía Sở ba.
Khi đến Juise, bốn người đi thẳng đến tầng ba. Đồ uống đã sẵn sàng. Hàn Mẫn Linh tự mở rượu cho mình sau khi bước vào. Sở Kiều không nói nên lời, “Thật dữ dội”
Trong môi trường ồn ào, Từ Vũ Nguyệt ngồi bên cạnh Hàn Mẫn Linh trông vô cùng yên tĩnh.
Trương Tử Cẩn đưa nàng ra ngoài, nói: “Đừng lo, cậu ấy uống rất tốt không thể say được. Chúng ta ra ngoài đi.”
Dành chỗ cho hai người này.
Đêm ngon ngọt vẫn sống động và say sưa như mọi khi. Hai người ngồi ở chiếc bàn tròn nhỏ bên ngoài, gọi hai ly nước chanh. Nhìn những gương mặt trẻ bên dưới đang lắc lư theo nhịp nhạc mạnh.
Sở Kiều uống một ngụm nước đột nhiên thở dài, “Em thật sự không nhìn ra được, Chị Mẫn Linh cũng có lúc như thế này.”
Trương Tử Cẩn nhìn nàng không biết đang suy nghĩ gì, khóe môi nở nụ cười, “Tấn công hay không không thành vấn đề.”
Sở Kiều thốt lên: “Không thành vấn đề, vậy chị cho em tấn công một lần.”
Trương Tử Cẩn vươn tay ôm Sở Kiều, đặt ngón tay lên môi nàng: “Ý chị không phải vậy, nhưng là -“
Cô cười, “Nhưng chị là một người luôn thích tấn công hay…. chị tư vấn cho em.”
Sở Kiều cúi đầu lẩm bẩm, “Câm miệng…”
Nói xong vẫn chưa đủ, còn vươn một tay ôm cổ Trương Tử Cẩn rồi hôn cô.
Mùi nước chanh len lỏi giữa môi và răng, Sở Kiều cuối cùng cảm thấy tươi mát, chua chua ngọt ngọt, ngửi rất thơm.
Cũng ngon.
Khi hai người buông tay, từ tầm nhìn của Sở Kiều, cánh cửa phòng đối diện mở ra.
Giữa cửa phòng có kính, không biết bao nhiêu người bên trong đã nhìn thấy.
——Sang Y đi ra.
“Tử Cẩn, cậu thật có hứng thú.” Sang Y bước tới đùa giỡn Trương Tử Cẩn, bóp vai móc cổ cô. Trương Tử Cẩn lập tức dùng tay trái đẩy cô ấy ra, cười nói: “Thật là trùng hợp.”
Đôi mắt của Sang Y đảo quanh Trương Tử Cẩn và Sở Kiều rồi chào Sở Kiều, “Tôi luôn tìm cậu mà không thấy, chỉ có thể tìm thấy cậu khi ở bên Sở Kiều thôi. Đồ trọng sắc khinh bạn.”
Sở Kiều bật cười, nhưng Trương Tử Cẩn luôn như vậy.
“Có người muốn gặp cậu.” Sang Y quay lại nói với Sở Kiều, “Em có phiền đi uống rượu với chúng ta không? Có hai người bạn cũ từ nơi khác đến đây.”
Sở Kiều không phải là người không nể mặt, sau khi nghe những lời của Sang Y, nàng không có lý do gì để từ chối.
Nhưng khi Sở Kiều và Trương Tử Cẩn vào phòng thì hối hận ngay lập tức, do Phương Tịnh Y ngồi ở vị trí gần cửa nhất, sắc mặt không được tốt lắm. Nàng đoán vừa rồi đã thấy hai người hôn nhau.
Trương Tử Cẩn nắm tay Sở Kiều, lặng lẽ siết chặt lòng bàn tay nàng.
Có năm người trong phòng trước khi họ vào, Sang Y, Tần Viễn Thư, Phương Tịnh Y còn có cặp đôi ngồi cách máy hát tự động không xa, hai người phụ nữ có mái tóc dài, một người cảm thấy có phần giống với khí chất của Trương Tử Cẩn, người còn lại mặc bộ đồ màu xám nhạt ôm lấy người phụ nữ tóc dài bên cạnh.
Cả hai cũng nhìn họ.
Viên Thâm bắt gặp ánh mắt Trương Tử Cẩn: “Tử Cẩn, đã lâu không gặp.”
Sang Y giới thiệu cho Sở Kiều: “Giống như em, đây cũng là một cặp. Người vừa nói là Viên Thâm, còn người bên cạnh là Lộ Khiết. “
Sở Kiều chào hỏi từng người một, rất hào phóng, đây đều là bạn cũ của Trương Tử Cẩn. Bao gồm cả Phương Tịnh Y thì nàng cũng lịch sự đi chúc rượu.
Viên Thâm và Lộ Khiết cảm thấy nàng và Trương Tử Cẩn dường như đã ở bên nhau rất lâu. Viên Thâm đảo qua đảo lại, không thể không chú ý đến Sở Kiều. Cô có vẻ đặc biệt quan tâm đến nàng. Cô cầm ly rượu tiến đến Sở Kiều: “Em thật xinh đẹp, đẹp hơn nhiều so với trên TV”.
Viên Thâm đang mỉm cười, nhưng Trương Tử Cẩn nói với Viên Thâm: “Có chuyện gì vậy? Bất kể Lộ Khiết, tại sao cậu lại nhìn chằm chằm vào vợ tôi ngay khi bước vào vậy?”
Sở Kiều ho nhẹ một tiếng, cảm thấy chuyện này sẽ không thành vấn đề nên nói với Trương Tử Cẩn: “Đừng như vậy, nhân vật chính làm sao có thể không thể tiến lên bắt chuyện?”
Phương Tịnh Y đang nhàm chán uống rượu, bầu không khí của Sở Kiều thì rất hài hòa. Sang Y nhìn không được, đẩy Tần Viễn Thư ra: “Sao chị không đi gặp người yêu cũ.”
“Chị bảo em đừng nói nhảm.” Tần Viễn Thư định đánh Sang Y “Đừng tức giận ở đây, chị nên buông ra, Tử Cẩn và Sở Kiều hiện tại ở đây chị phấn khích cái gì? “
Thành thật mà nói, nếu không phải Phương Tịnh Y kích động, nàng và Trương Tử Cẩn đã không kết hôn sớm như vậy. Phương Tịnh Y đã thích Trương Tử Cẩn sớm như vậy. Nàng cũng cảm thấy có lỗi.
Với ý muốn quan tâm, Sở Kiều bước đến bên Phương Tịnh Y nói: “Tôi không có ý khoe khoang. Tôi chỉ muốn nói với em là tôi và Tử Cẩn đã kết hôn rồi. Đừng đặt tâm trí vào chị ấy, sẽ không có kết quả đâu. Hay là tôi giới thiệu người khác cho em nhé?”
Sang Y và Tần Viễn Thư đều nói: “Tôi lại nghe thấy giống như khoe khoang.”
Lộ Khiết nói: “Ừm ừm.”
Phương Tịnh Y không thể giữ được mình trong một lúc, vừa rồi Trương Tử Cẩn đã không để mắt đến mình từ khi cô vào, tất cả sự chú ý đều ở trên người Sở Kiều.
Bây giờ, Sở Kiều đến để khiêu khích chính mình. Ngay cả khi Sở Kiều như thế này, Trương Tử Cẩn vẫn chưa chú ý đến mình. Nghĩ đến đây, mặt Phương Tịnh Y tái mét.
Bài hát trong phòng không còn nữa, im ắng chỉ còn tiếng rót rượu.
Sở Kiều quay về phòng của Hàn Mẫn Linh, lập tức lấy điện thoại ra chuẩn bị chụp ảnh, trước đó còn hỏi Trương Tử Cẩn: “Được chứ?”
“Cậu ấy có thể không thừa nhận, hoặc cậu ấy có thể đánh em vì chụp hình như này sẽ làm hỏng hình tượng của cậu ấy.” Nhưng Trương Tử Cẩn gật đầu, “Chụp đi, chụp thêm vài tấm hình nữa.”
Sở Kiều nhìn Từ Vũ Nguyệt, nói, “Thêm WeChat. Tôi sẽ gửi cho em ảnh siêu tệ của chị Mẫn Linh sau keke.”
Hàn Mẫn Linh hoàn toàn không biết tất cả những chuyện này, vẫn đang khóc trên người Từ Vũ Nguyệt.
Trên đường đến nhà Sở Kiều, Hàn Mẫn Linh bị Trương Tử Cẩn ném vào xe. Từ Vũ Nguyệt ngồi cạnh cửa sổ như thường lệ. Nhưng Hàn Mẫn Linh rất không thành thật, dựa vào người Từ Vũ Nguyệt như ý thức được mà nằm trên đùi nàng.
Lúc đầu, Từ Vũ Nguyệt kéo Hàn Mẫn Linh ra, nhưng Hàn Mẫn Linh còn kiên trì hơn nàng, nằm lên hết lần này đến lần khác.
Sau đó Từ Vũ Nguyệt không có lựa chọn nào khác ngoài việc để Hàn Mẫn Linh nằm trên người mình.
Sở Kiều nói: “Chắc say rồi.”
Trương Tử Cẩn tiếp lời Sở Kiều: “Trông say quá nên không chăm sóc được bản thân.”
“Ừ.” Sở Kiều chớp mắt, “Hay là để chị Mẫn Linh ở nhà ngủ, Vũ Nguyệt em nghĩ thế nào?
Nhà mà Sở Kiều nói là nơi Sở ba sống.
Từ Vũ Nguyệt im lặng: “…”
Sở Kiều nói: “Tôi nghe nói người say rượu tự đi vệ sinh rất dễ chúi đầu vào bồn cầu.”
Trương Tử Cẩn nói, “Đối với Hàn Mẫn Linh, có lẽ cậu ấy sẽ lấy nước vệ sinh để gội đầu.”
“Được.” Từ Vũ Nguyệt nói, “Chỉ cần đưa chúng ta về nhà.”
Khóe môi Sở Kiều cong lên, nàng chậm rãi nói: “Em sẽ chăm sóc người khác sao? Có thể là buổi tối chị ấy sẽ dậy đi vệ sinh hay sao đó, sợ chị ấy đột nhiên thức dậy vào buổi tối mà em không để ý.”
Trương Tử Cẩn: “Đúng. Dù sao thì những người say rượu đầu óc không tốt lắm, nên xem thì tốt hơn.”
Có nghĩa là, đừng để Hàn Mẫn Linh ngủ một mình.
Từ Vũ Nguyệt hiểu ý của Trương Tử Cẩn, im lặng một lúc rồi nói: “Tôi sẽ ở bên chị ấy tối nay.” Một lúc sau, nàng nói: “Tôi sẽ chăm sóc chị ấy không rời bước nào”
Hàn Mẫn Linh có lẽ đã cảm nhận được điều gì đó, lăn qua lăn lại trên đùi của Từ Vũ Nguyệt, ngủ một giấc ngon lành.
Từ Vũ Nguyệt nhìn Hàn Mẫn Linh, ánh mắt rốt cục dịu đi.
Lâu rồi không gặp.
Gần đến nhà của Sở ba.
Trương Tử Cẩn đã nói với Sở ba là Hàn Mẫn Linh sẽ ở lại qua đêm. Tuy nhiên, Hàn Mẫn Linh cũng cao hơn một mét bảy, Trương Tử Cẩn biết Từ Vũ Nguyệt chắc chắn sẽ không thể đỡ người được, cô phải để Hàn Mẫn Linh trên giường trước rồi đưa Sở Kiều đi.
Từ Vũ Nguyệt lấy khăn ướt lau mặt cho Hàn Mẫn Linh, Sở Kiều dựa vào cửa nhìn vài giây, sau đó lấy ra thứ gì đó từ túi đeo của mình: “Vũ Nguyệt, lại đây.”
Nàng nhét gói nhỏ vào tay Từ Vũ Nguyệt. Từ Vũ Nguyệt nhìn xuống.
Hàn Mẫn Linh vặn người trên giường, như thể đang gọi tên Từ Vũ Nguyệt.
Sở Kiều khẽ ngẩng đầu, “Có cần không? Không cần thì giữ lại sau này dùng.”
“Cần.” Từ Vũ Nguyệt nhận lấy, nếu Sở Kiều đoán đúng, nàng ấy có vẻ đang mỉm cười, tuy độ cong của khóe môi đặc biệt nhỏ. Từ Vũ Nguyệt ngước nhìn Sở Kiều, nói: “Cảm ơn.”
Sở Kiều cũng cười: “Không cần cám ơn, chúc em vui vẻ.”
…
Tác giả có chuyện muốn nói: Trương Tử Cẩn: Nhím nhỏ ngươi rất xấu