LẶNG LẼ THÍCH EM - Chương 36
Sân bay Bắc Lâm.
Giao thừa đến gần, sân bay càng có nhiều người đến và đi, các biển hiệu bắt mắt được trang trí bằng màu đỏ đậm chất lễ hội. Khi Sở Kiều xuất hiện, có nhiều người hâm mộ bên ngoài hơn ở thành phố Thần An, tất cả đều la hét khi trông thấy nàng. Nếu không phải Hạ Tử Du nói cô sẽ trực tiếp quay clip Trương Tử Cẩn đến đón nàng, quản lý Châu nhất định đã để Sở Kiều đi khu VIP.
Việc công khai Sở Kiều sẽ trở về cùng với Dư Hoài lần này đã dự tính, mặc dù thái độ của cô với nàng không tốt hơn là bao. Nhưng có thể nói là tránh được.
Bây giờ họ đã trở lại cùng một chuyến bay, chỗ ngồi cũng được sắp xếp cạnh nhau.
Dọc theo đường đi, Dư Hoài cũng không thèm nhìn nàng. Sau khi xuống máy bay, Sở Kiều đi qua lối bình thường, còn Dư Hoài đi tới lối VIP, hai người tách ra trong nháy mắt, cuối cùng Sở Kiều cũng nghe thấy Dư Hoài thì thào: “Đúng là cẩu.”
Sở Kiều không ngờ vừa mới nghe xong trong lòng quay cuồng.
Này, này! cô nói ai là cẩu?
Nhưng với tâm trạng hiện tại của nàng, nếu có đuôi như cẩu, nàng có thể sẽ lắc lư hạnh phúc khi nhìn thấy Trương Tử Cẩn.
Nàng và Dư Hoài đi phía sau, các trợ lý đi trước đợi lấy hành lý. Sở Kiều muốn gặp Trương Tử Cẩn sớm và đang có tâm trạng rất tốt, nàng không muốn quan tâm đến cô ta, chỉ chậm rãi nói: “Sao, mấy ngày nay cô đều giải quyết việc lớn rồi?”
Bức ảnh Sở Kiều ném chậu cây vào Kiệt Phàm được Dư Hoài tung lên mạng, kết quả là không đạt được mục đích mà còn khiến Kiệt Phàm bị khinh thường.
Dư Hoài ngột ngạt trong lòng, nhìn đến Sở Kiều như thế nào cũng không vừa mắt, nhưng là không có việc gì.
Trong lòng cô thực sự có chút ghen tị với Sở Kiều, dường như nàng có thể đạt được điều mình muốn mà không cần cố gắng gì cả.
Cô biết Tần Viễn Thư cũng đã yêu cầu Sở Kiều thử vai. Nếu Sở Kiều đóng vai nữ chính trong bộ phim mới của Tần Viễn Thư thành công, thì có nghĩa là nàng sẽ đạt được giải ảnh hậu năm sau sao?
Tại sao cô ta vất vả nhiều năm như vậy lại không sánh được với nàng.
Sở Kiều không biết chín phần nhỏ trong lòng Dư Hoài, nhưng cũng biết sự thù địch của Dư Hoài đối với nàng.
Dư Hoài: “Cô không phải vừa…”
Sở Kiều cười với cô ta: “Không phải cô nói Trương tổng rất cưng chiều tôi sao? Nếu cô có khả năng thì khiến Kiệt Phàm cũng như thế đi?”
Nàng ghé sát vào người Dư Hoài, thì thầm: “Cô đăng những tin tức không hay như thế này, trách sao trong lòng anh ta lại không có cô?”
Dư Hoài lùi lại một bước, kinh ngạc nói: “Tôi! Tôi thế nào…”
“Làm sao tôi biết được?” Sở Kiều cười nhẹ, “Muốn người không biết thì đừng làm, đã gần 30 tuổi rồi mà không nâng cao kỹ năng diễn xuất thì còn mong người khác làm được sao? Đừng ngây thơ quá, Kiệt Phàm không tốt như cô nghĩ đâu. “
Nàng nâng cằm bước qua Dư Hoài với một chút kiêu hãnh, để lại hương thơm trong không khí.
-
Chương trình “Perfect Love” sắp được ra mắt, vì ba cặp khách mời được lựa chọn đều là những cặp đôi nổi tiếng trên mạng nên chương trình lần này áp dụng format hoàn toàn mới, cho phép ba cặp đôi thành công ngay từ tiết mục đầu tiên. Sau đó, họ tạo thành một cặp vợ chồng mới cưới sống cùng nhau, trong phòng được lắp camera ẩn và một nhiếp ảnh gia chuyên dụng theo dõi hiện trường.
Đó là để Trương Tử Cẩn và Sở Kiều trải nghiệm cuộc sống mới kết hôn, ở giữa sẽ có nhiều nhiệm vụ khác nhau để giúp hai người hiểu và thích nghi. Chương trình được ghi hình trong bốn buổi, mỗi buổi ba ngày hai đêm, thời gian phát sóng là một tháng rưỡi.
Trước khi quay lại lần này, Hạ Tử Du đã nói với Sở Kiều sau này khi nhìn thấy Trương Tử Cẩn, nàng phải tưởng tượng cô là vợ của nàng. Đừng ngại sân bay đông đúc và máy quay đều ở đó, chỉ chờ để ghi lại những cảnh đỏ mặt.
Sở Kiều phải nên cư xử tốt.
Trong lòng phải tưởng tượng? Đây là vợ tôi.
Trương Tử Cẩn đang đứng ở lối ra số 3 của sân bay, mặc một chiếc áo gió kaki, gương mặt lạnh lùng, trong đôi mắt sâu thẳm không có một tia cảm xúc. Cô đút tay vào túi áo khoác, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên để xem giờ. Một bên là hai nhiếp ảnh gia và máy quay đang theo dõi, bên cạnh đó là các fan hâm mộ được bảo vệ ngăn cách, đảm bảo đoạn quay phim này sẽ không bị náo loạn.
Thời gian sắp hết.
Người hâm mộ bí mật hoặc công khai nhìn Trương Tử Cẩn. Khi đám đông bắt đầu náo loạn , bóng dáng thon thả của Sở Kiều xuất hiện.
Trương Tử Cẩn nhìn nàng, không thể không mỉm cười, rồi một giây sau——
Nàng lao vào vòng tay của cô, không né tránh máy ảnh, đám đông la hét điên cuồng. Cô đưa tay lên muốn ôm nàng. Nhưng cô cảm thấy không thể thể hiện ra tình cảm quá nhiều. Cô chỉ choàng tay qua người nàng: “Em về rồi …”
Họ đã không gặp nhau bốn ngày.
Sở Kiều nghĩ khi nàng chạy đến, tại sao nàng lại muốn nhìn thấy Trương Tử Cẩn nhiều như vậy?
Nếu Trương Tử Cẩn không đến thì sao?
Nếu Trương Tử Cẩn thấy nàng mà không hào hứng chút nào thì sao?
Nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, trái tim nàng đã lắng lại.
Nhìn thấy sự thân thiết của hai người trong đám đông, sự bùng nổ của fan không bao giờ giảm xuống. Trương Tử Cẩn tự nhiên cởi khăn quàng cổ quấn quanh người Sở Kiều, “Có lạnh không? Mặc ít như vậy.”
“Không sao đâu.” Sở Kiều nói vậy nhưng rụt cổ lại vì chạm phải luồng khí lạnh, Trương Tử Cẩn bảo vệ nàng bước ra bãi đậu xe bên ngoài. Fan cuồng vây quanh hai người để chụp ảnh. Tiểu Duẫn và quản lý Châu đi phía trước xách hành lý, nếu nhìn kỹ sẽ thấy mắt của Tiểu Duẫn đang nhìn chằm chằm về phía sau. Là một fan của CP này, cô phải nhìn đủ.
Trương Tử Cẩn ôm chặt Sở Kiều để nàng đến gần mình hơn, nhiếp ảnh gia đang chụp ảnh ở gần trong lòng tự hỏi, chuyện gì đang xảy ra với cặp đôi này?
Sở Kiều thò tay vào túi cầm tay Trương Tử Cẩn, chạm vào chiếc nhẫn của cô, ngẩng đầu lên hỏi: “Chị không bận à? Công ty không có chuyện gì sao? …”
“Ừ.” Trương Tử Cẩn siết chặt tay trong túi, nói nhỏ vào tai nàng: “Ngày nào cũng nghĩ đến em.” Cô đưa tay còn lại chạm vào mặt Sở Kiều: “Có lạnh không? Lần sau nhất định phải mặc nhiều vào. Mùa đông không được mặc ít như vậy.”
“Ban đầu không lạnh, nhưng bây giờ chị ôm em cảm thấy rất lạnh, tay của chị rất ấm.” Sở Kiều và Trương Tử Cẩn thì thào, chỉ là động tác thân mật của họ trong máy quay không thể ghi hình.
Trương Tử Cẩn mỉm cười, “Nhưng sau này nhất định phải mặc nhiều một chút.”
Sự theo dõi của nhiếp ảnh gia và vòng vây của người hâm mộ đã dừng lại bên ngoài bãi đậu xe, chỉ có Trương Tử Cẩn đưa Sở Kiều vào. Sở Kiều bên ngoài ký tặng fan một lúc.
Quản lý Châu và Tiểu Duẫn trực tiếp trở lại công ty, Trương Tử Cẩn và Sở Kiều có việc khác.
Trương Tử Cẩn nói: “Ba em mời chúng ta ăn tối.”
Sở Kiều nhìn cô thở dài, “Cách gọi ba của chị càng ngày càng thành thạo, em nghĩ chị còn gọi thân thiết hơn cả em.”
Trương Tử Cẩn nhàn nhã dựa vào mép cửa xe nhìn nàng một cái, không nói gì.
Sở Kiều đứng trước mặt Trương Tử Cẩn, ga ra rất yên tĩnh, chiếc khăn quàng cổ rất ấm, tất cả đều có mùi thơm của Trương Tử Cẩn.
Khi định nói gì đã bị Trương Tử Cẩn hôn lên. Môi bị cắn có chút đau. Từ khi nhìn thấy cô ở sân bay thì Trương Tử Cẩn đều rất bình tĩnh. Cho đến khi cô bắt đầu hôn nàng, nàng mới biết người này là giả vờ bình tĩnh.
Tất cả thể hiện ở nụ hôn.
Sau sự háo hức ban đầu, nụ hôn của Trương Tử Cẩn bắt đầu trở nên nhẹ nhàng trở lại, Sở Kiều không thở được nhưng vẫn đáp lại cô.
Nàng một tay siết chặt bàn tay Trương Tử Cẩn, hôn cô, tay kia mở cửa xe đẩy Trương Tử Cẩn: “Chị vào đi.”
Trương Tử Cẩn bị đẩy vào ghế sau, Sở Kiều nở nụ cười đặc biệt tự mãn, ấn cô bằng một tay, rồi dùng tay kia đóng cửa xe.
Trong xe chật hẹp mờ mịt, chỉ có hơi thở ấm áp của hai người hòa quyện vào nhau.
Trương Tử Cẩn điều chỉnh vị trí của mình, ngả người ra sau nhìn Sở Kiều nở nụ cười. Sở Kiều xé toang chiếc khăn, để lộ chiếc cổ trắng nõn.
Sở Kiều nhìn cô chằm chằm, đôi mắt sâu thẳm như thể nàng sắp ăn thịt cô trong giây tiếp theo.
Trương Tử Cẩn thấy nàng tiến tới, cười đến không nhịn được bóp mặt nàng: “Em muốn làm gì?”
Trong giây tiếp theo, tay Sở Kiều đã cởi bỏ áo khoác của Trương Tử Cẩn, nàng thì thào: “Chị cố ý hỏi sao?.”
Nàng cởi một cúc áo của cô, cuối cùng Trương Tử Cẩn trở mình đè lại Sở Kiều đang bồn chồn, nhìn đường vai và xương quai xanh của nàng nói nhỏ: “Đừng làm phiền.”
Sở Kiều đã chơi với lửa.
Nàng có một chút vụng về, một chút kiêu ngạo và một chút nổi loạn. Vốn dĩ, nếu Trương Tử Cẩn chiều theo nàng, nàng có thể sẽ tự chuốc lấy rắc rối. Nhưng ngay khi Trương Tử Cẩn bảo nàng đừng làm phiền nữa, tâm lý nổi loạn này đột nhiên nổi lên.
Đừng để cô làm chuyện này, nàng chỉ muốn làm chuyện này.
Sở Kiểu cảm thấy ngứa ngáy khịt mũi, “Không!”