LẶNG LẼ THÍCH EM - Chương 35
Kể từ gặp Hàn Mẫn Linh lần trước, Trương Tử Cẩn và cô đã lâu không liên lạc với nhau, ai cũng bận rộn, cho đến khi Hàn Mẫn Linh muốn hẹn cô. Trương Tử Cẩn từ chối không đi được nhưng Hàn Mẫn Linh vẫn kiên trì gọi. Cô thấy có điều gì đó không ổn.
Trương Tử Cẩn nghe máy, không biết bên kia đang vui hay buồn. Tóm lại, với giọng điệu mà cô chưa từng nghe bao giờ, nghe bên kia nói: “Cô ấy trở lại, cô ấy đã trở lại.”
Nếu Hàn Mẫn Linh có thể trở nên như thế này, chỉ có người đó.
Trương Tử Cẩn im lặng một chút, nghe được sắp khóc nói: “Cậu biến mất lâu như vậy muốn điều tra chuyện này?”
Hàn Mẫn Linh nói: “Ừ.” Hàn Mẫn Linh trầm mặc như không muốn cười chút nào: “Cô ấy không ở Anh. Phải tìm cô ấy ở đâu đây?”
“Bây giờ không nói nữa, tôi tới tìm cậu.” Trương Tử Cẩn nghe thấy tiếng rót rượu đằng kia, vội vàng lên tiếng “Ở đâu?”
Sau khi Hàn Mẫn Linh báo địa chỉ. Trương Tử Cẩn cúp điện thoại, sau khi giải thích rõ ràng với Sở Kiều thì đi ra ngoài. Nhưng vừa đi ra liền bị trợ lý chờ ở bên ngoài chặn lại, vẻ mặt do dự không lên tiếng.
Trợ lý cũng chua xót, vừa rồi không nên đánh cuộc với mọi người, nhưng bây giờ thua cược, mọi người lại cử chính mình hỏi câu này.
Rốt cuộc, đó là một câu hỏi rất cá nhân …
Mọi người ngứa ngáy từ lâu nhưng không dám hỏi thẳng Trương Tử Cẩn, cô nhân cơ hội lúc này đứng ở cửa phòng làm việc.
Vâng, nhân vật chính vừa xuất hiện——
Trương Tử Cẩn nhìn cô: “Có chuyện gì sao?”
Trợ lý cúi đầu: “Không … không sao.”
Trương Tử Cẩn vừa định đi, trợ lý liền nhỏ giọng bước tới, “Trương tổng! Trương tổng!”
“Làm sao vậy?” Trương Tử Cẩn bất lực dừng lại, cô vội vàng đi tìm Hàn Mẫn Linh. Giọng điệu trầm hơn, nhưng vẫn dịu dàng: “Có chuyện gì thì nói đi”
”Đúng vậy …” Trợ lý liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay Trương Tử Cẩn, nhắm mắt lại, cuối cùng lấy hết can đảm hỏi: “Trương tổng, chị kết hôn rồi à?”
“Gần đây mọi người có thấy chị… vậy cho tôi hỏi.” Trợ lý vội xua tay, “Có nghĩa là mọi người đều nói chúc mừng chị, không, không có ý gì khác.”
Trương Tử Cẩn giơ tay lên, ánh mắt dịu đi ngay khi chạm vào chiếc nhẫn, cô đột nhiên ngẩng đầu cười với trợ lý: “Không đẹp sao?”
Người trợ lý một lúc không biết Trương Tử Cẩn hỏi chiếc nhẫn đó đẹp hay cô ấy, cho nên sững sờ trả lời: “Nhìn đẹp, nhìn rất đẹp … tất cả đều đẹp.”
Khi cô định thần lại, Trương Tử Cẩn đã vào thang máy rời đi.
…
Trương Tử Cẩn và Hàn Mẫn Linh gặp nhau tại Anh, cả hai đều là người Trung Quốc, hai người thường gặp nhau trong đấu trường quyền anh rồi trở thành bạn tốt của nhau. Thời điểm đó, quyền anh của Hàn Mẫn Linh không có gì nổi bật, nhưng cô thoát tục và lãng tử, hầu hết các cô gái đều bị cô hút hồn. Nhưng Trương Tử Cẩn luôn có cảm giác Hàn Mẫn Linh đang tìm kiếm ai đó.
Trương Tử Cẩn có thể thấy rõ mặc dù Hàn Mẫn Linh có nhiều bạn bè xung quanh, nhưng cô ấy chưa bao giờ coi trọng ai. Sau đó, cũng bởi vì Trương Tử Cẩn chịu trách nhiệm dạy cô thêm kỹ năng đấm bốc và giúp cô tiến bộ nhanh chóng. Người mà Hàn Mẫn Linh đang tìm kiếm, cô ấy thậm chí còn không biết tên thật của người ta.
Cô chỉ biết người ta có bút danh là Nguyệt Vũ.
Người ta nói Hàn Mẫn Linh đã từng xúc phạm một người nào đó trên võ đài quyền anh rồi bị chặn đánh trên đường, khi lúc nguy cấp cô trốn trong một khu ổ chuột và được Nguyệt Vũ cứu.
Đó là một ngôi nhà rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể chứa được hai người họ. Nhà rất bừa bộn, có vẻ như cô gái đã cố gắng hết sức để dọn dẹp , nhưng vẫn không cảm thấy sạch sẽ cho lắm.
Khi Nguyệt Vũ đưa Hàn Mẫn Linh vào nhà, cô nghĩ mình sẽ bị đánh một lần nữa.
Cô gái tên Mạc Lưu này tuy khá đẹp nhưng lại khiến người ta cảm thấy kỳ quái và u ám. Trên khóe mắt cũng như trên tay đều có hai vết sẹo mỏng, lúc sau Hàn Mẫn Linh tình cờ nhìn thấy nàng đang thay quần áo thì phát hiện trên lưng trắng nõn cùng chiếc cổ thon gọn của nàng cũng có, chẳng trách nàng luôn mặc quần áo dài tay cùng áo cao cổ.
Ngày hôm đó, Nguyệt Vũ đã đưa cô về, lời đầu tiên nàng nói với cô là: “Ai đã đánh cô?”
Hóa ra là tiếng Trung Quốc.
Hàn Mẫn Linh từ nhỏ đã được cưng chiều. Vốn dĩ, cô nên rời đi sau khi tránh nguy hiểm, nhưng vì thích Nguyệt Vũ, cô ở lại cùng Nguyệt Vũ trong ngôi nhà nhỏ đó hơn một tuần.
Nguyệt Vũ quyến rũ hơn là vẻ ngoài đáng sợ của nàng.
“Yêu từ cái nhìn đầu tiên, lâu chưa?” Trương Tử Cẩn hỏi.
Hàn Mẫn Linh phủ định: “Ai thích nàng? Lúc đó chỉ nhìn có chút đáng thương. Mình bị thương như thế này nên có rất nhiều vết thương cần xử lý. Nàng xử lý rất thuần thục. Nàng không giống người thường, trên người còn có những vết sẹo đó … “
Trương Tử Cẩn: “Đã bị ngược đãi?”
Hàn Mẫn Linh trông rất đau khổ: “Nàng rất ít nói, cả người lạnh như băng. Đôi khi nàng không quan tâm đến mọi người khi nói chuyện, và từ chối nói bất cứ điều gì ngoại trừ nàng có thể được gọi là Nguyệt Vũ. Nàng là ai? Một người xuất hiện trong một khu ổ chuột với những vết sẹo chằng chịt khắp người, nhưng … “
Trương Tử Cẩn khi cùng Hàn Mẫn Linh uống rượu ở Anh vài năm trước, trông cô đặc biệt dữ tợn, nhưng lại giống như một con thú mỏng manh bị mắc kẹt, ngạt thở vì cạn nước mắt và uống rượu liên tục nói nói phải đánh nàng.
Trương Tử Cẩn biết cô đang tìm người, nhưng không biết lý do. Hàn Mẫn Linh đã nói tất cả.
Sau khi cô bị thương rồi rời đi, cô đi tìm Nguyệt Vũ nhưng chỉ có thể đến ngôi nhà nhỏ đó. Hàn Mẫn Linh tìm được chủ nhà cho thuê, chủ nhà nói với cô: “Này, tìm người sao? Đúng, đúng vậy, cô gái cả ngày không có khuôn mặt tươi cười đúng không? Cô ấy đã bị ai đó đưa đi rồi, hình như là gia đình.”
Hàn Mẫn Linh: “Làm sao có thể?”
Người chủ nhà nói: “Tại sao không thể? Người đó là mẹ của cô ấy. Nghe nói cô ấy đã bỏ nhà đi khi chưa đầy 20. Giờ bị bắt trở về. “
Hàn Mẫn Linh không thể tìm thấy Nguyệt Vũ, nhưng khi cô nghĩ đến vết sẹo và đôi mắt của nàng, cô cảm thấy mình phải tìm nàng. Nhưng tìm người một cách mù quáng như thế này chẳng khác nào mò kim đáy bể, dễ tìm sao? Cuối cùng ở phố Trung Hoa Luân Đôn, có người mang tin tức đến cho Hàn Mẫn Linh.
Không tìm thấy ai có họ Nguyệt, nhưng có một người mang họ Vũ, hoàn toàn phù hợp với những đặc điểm mà Hàn Mẫn Linh nói. Gia đình có một người cha đơn thân đã ly hôn vợ và có một đứa con gái. Gia đình rất ít giao tiếp với những người khác ở khu phố, đã chuyển đi một thời gian nhưng họ không biết chuyển đi đâu.
Hàn Mẫn Linh: “Tôi phải tìm cô ấy.”
Lúc đó Trương Tử Cẩn cũng đã hiểu sự việc, cũng giúp tìm người, cô biết Hàn Mẫn Linh thích Nguyệt Vũ nhưng cô ấy vẫn không thừa nhận. Trong thời gian đó, Hàn Mẫn Linh luôn uống rượu, khi cô ấy say sẽ hỏi nàng đang ở đâu? Cô ấy nói vẫn còn một khoản nợ phải giải quyết với Nguyệt Vũ.
Trương Tử Cẩn hỏi: “Cô ấy có thể nợ cậu cái gì?”
Hàn Mẫn Linh ném ly rượu, rượu tràn ra ngoài, cô rất tức giận: “… đêm trước khi tôi đi, cô ấy đã ngủ với tôi. Tôi có thể không đòi món nợ này sao?”
Trở về thực tại, khi Trương Tử Cẩn tìm thấy Hàn Mẫn Linh trên tầng ba của Juise, cô ngừng uống và ngồi đó với đôi mắt vô hồn.
Sau trận hỏa hoạn, Juise đã được cải tạo và phục hồi như mới.
Nhìn thấy cô ấy như vậy, không phải là phong cách của Trương Tử Cẩn, cô cầm lấy cái chai rỗng trước mặt, ngồi vào bên cạnh Hàn Mẫn Linh: “Tại sao không cho tôi biết?”
Hàn Mẫn Linh mất một lúc lâu mới nhìn Trương Tử Cẩn, sau đó chớp chớp mắt: “Tôi biết là tôi không nên gọi cho cậu. Vì…. Cậu có biết trên mặt cậu có gì không?”
Trương Tử Cẩn: “?”
“Gió xuân kiêu ngạo, gọi là gió xuân kiêu ngạo.” Hàn Mẫn Linh thở dài, càng cảm thấy khổ sở, “Cậu rất đẹp, vợ của cậu đâu?”
Trương Tử Cẩn lần lượt hỏi: “Muốn nói với tôi chuyện gì thì cứ nói đi, hỏi vợ tôi làm gì?”
Hàn Mẫn Linh lại thở dài.
”Không phải chúng ta tìm người mà không tìm được sao? Hôm qua nhận được tin cô gái đó đã trở về Trung Quốc. Chẳng phải tôi đã cho người đến nơi cô ấy ở để tìm hiểu sao? Tình cờ tôi biết được một chút chuyện. Đúng vậy, người ta nói Nguyệt Vũ đã theo mẹ cô ấy trở về Trung Quốc rồi”.
”Vẫn là Nguyệt Vũ, cậu không biết tên sao?”
Chỗ đau của Hàn Mẫn Linh bị chọc vào. Cô vỗ nhẹ vào mặt mình rồi nhìn Trương Tử Cẩn một lần nữa. “Cậu nhìn vào mặt tôi. Có nhìn thấy không biết viết ở khắp nơi không? Nếu tôi biết tên của cô ấy, chắc đã tìm thấy cô ấy lâu rồi “
Hàn Mẫn Linh lại thở dài, “Cậu cho rằng tôi là cậu, cậu có thể tìm Sở Kiều bằng cách tụng tên Sở Kiều. Cậu nghĩ tôi tìm Nguyệt Vũ bao lâu rồi? Cậu không biết cô gái này đang trốn tôi sao? “.
Trương Tử Cẩn lãnh đạm nói: ” Rồi rồi, cậu nói cái gì tôi đều nhớ được.”
”Kế hoạch của cậu là gì?”
“Còn gì nữa, đi tìm.” Hàn Mẫn Linh châm một điếu thuốc, nói: “Còn cậu và Sở Kiều thì sao?
Trương Tử Cẩn nói: “Cô ấy vội ra ngoài tuyên truyền. Ước tính gia đình tôi có thể dùng bữa với ba cô ấy sau khi trở về.”
Hàn Mẫn Linh “yo” một tiếng rồi vỗ vai Trương Tử Cẩn: “Đừng lo, đừng lo, được không? Cậu vừa mới kết hôn mà đúng không? Chúc mừng cậu đã thành công theo đuổi crush.”
Trương Tử Cẩn nhướng mắt: “Mong cậu có thể sớm phát hiện ra Nguyệt Vũ đòi nợ.”
Hàn Mẫn Linh: “…”
Trương Tử Cẩn nói chuyện phiếm với Hàn Mẫn Linh một lúc, nhớ tới lời Sở Kiều nói nàng muốn ăn tối với Hàn Mẫn Linh, cho nên cô đề cập qua, Hàn Mẫn Linh nói: “Được, lúc đó tôi sẽ gọi cho cậu.”
Trong bốn ngày Sở Kiều chạy tuyên truyền ở thành phố Thần An. Ngoài việc mệt mỏi, nàng chỉ có một cảm giác là fan hâm mộ quá nhiệt tình.
Nhiều người trong số họ đã đến ủng hộ nàng và Trương Tử Cẩn, họ đều nói sẽ luôn ủng hộ hai người. Ba ngày qua nàng không liên lạc nhiều với Trương Tử Cẩn, dù sao thì Trương Tử Cẩn mỗi ngày đều rất bận, nàng cũng vậy.
Tuy nhiên, Trương Tử Cẩn ngày nào cũng nhắc nhở nàng không được bỏ bữa, cô cũng sẽ dặn dò quản lý Châu nhiều thứ, nói dạ dày của Sở Kiều không tốt, phải nhớ cho nàng ăn đúng giờ, không được ăn bừa bãi, giống như đồng hồ báo thức vậy.
Sở ba gần đây không nói bất cứ điều gì với nàng, nhưng thay vào đó nhờ Trương Tử Cẩn chuyển lời, Sở Kiều cuối cùng cũng thoải mái chấp nhận rất nhiều.
Cô nói lúc về sẽ đón nàng, ngập ngừng hỏi nàng nghĩ thế nào về chuyện mà cô đã nói trước đây?
Gặp dì Từ.
Sở Kiều im lặng một lúc rồi hỏi Trương Tử Cẩn: “Em có nên đi không?”
Trương Tử Cẩn nói: “Theo ý em, nếu em đi thì chị sẽ đi với em.”
Sở Kiều nói: “Được.”
Trước khi chuyến bay từ thành phố Thần An đến thành phố Bắc Lâm cất cánh, Sở Kiều vui mừng khôn xiết khi nghĩ Trương Tử Cẩn sẽ đến đón mình. Ngay cả Tiểu Duẫn và quản lý Châu ở bên cạnh cũng hiểu nàng vui cái gì.
Tiểu Duẫn tiếp cận nàng một cách vụиɠ ŧяộʍ hỏi: “Chị Kiều, chị Kiều, em có thể hỏi chị một câu được không?”
”Cái gì?”
”Em thay mặt đa số fan cp hỏi. Đây là điều mà mọi người quan tâm nhất … đó là chị và Trương tổng …” Tiểu Duẫn dừng lại nuốt nước bọt: “Ai trên ai dưới?”
Quản lý Châu gần như loạng choạng suýt dẫm phải chân mình. “Em hỏi gì vậy?”
Sở Kiều mỉm cười đưa ngón tay của nàng ra: “Em có cần hỏi câu này không?”
Tiểu Duẫn thất vọng thốt lên, “Có phải Trương Tử Cẩn luôn đau khổ …”
Sở Kiều không ngừng cười: “Đương nhiên.”
Nàng sẽ là người bắt nạt Trương Tử Cẩn!
Nàng sẽ cho Trương Tử Cẩn biết kỹ năng của nàng không phải là vô ích!
Tất nhiên–
Tất nhiên là không được.
Ai bị ai đàn áp. Nàng là người bị áp, có thể mạnh miệng được không?
Tác giả có chuyện muốn nói: Trương Tử Cẩn: OK.