LÂM THỊ LANG CỐ - Chương 47: C47 Chương 047 - Hãy Ôm Chị
- Trang chủ
- Truyện tranh
- LÂM THỊ LANG CỐ
- Chương 47: C47 Chương 047 - Hãy Ôm Chị
Lâm Duyệt Vi tâm thần rung động, ngón tay vô ý thức mà co giật.
Đêm nay nàng chỉ mặc một chiếc áo tay ngắn, độ ấm trên bàn tay Cố Nghiên Thu không cao, nhưng dừng lại trên cổ tay nàng thì không khác gì bàn ủi.
Lâm Duyệt Vi gian nan mà phát ra một từ đơn âm tiết: “Cố……”
Năm ngón tay Cố Nghiên Thu mở ra, chậm rãi rời khỏi tay nàng.
Cố Nghiên Thu chỉ hoàn toàn làm theo bản năng, bất quá cô cũng không hề hối hận vì xúc động của bản thân.
“Em có thể ôm chị một chút không?”
Lâm Duyệt Vi: “!!!”
Cố Nghiên Thu giang hai tay ra, đôi mắt sáng như nước, phát ra lời mời.
Lâm Duyệt Vi đã ôm cô vào lòng.
Làm sao ra khỏi phòng Cố Nghiên Thu, Lâm Duyệt Vi đã quên mất, chờ đến khi nàng phục hồi tinh thần lại, thì nàng đã ngồi ở trên giường trong phòng của mình, cơ bắp trên khuôn mặt căng cứng. Lâm Duyệt Vi xoa xoa gương mặt nhức mỏi, đứng dậy đi vào toilet, tính rửa mặt rồi ngủ, nhưng vừa soi gương một cái đã khiến nàng sợ tới mức mém tí té dập mông xuống đất.
Con ngốc đang cười trong gương này là ai? Sao lại giống nàng tới vậy?
Lâm Duyệt Vi giật giật cơ miệng, người trong gương cũng giật theo. Lâm Duyệt Vi đi sang phải, người trong gương cũng đi theo cùng một phương hướng, như bóng với hình.
Thôi xong.
Nàng không phải bị ngu đi? Cố Nghiên Thu có phải bức nàng điên rồi không?
Lâm Duyệt Vi vội tạt nước lạnh vào mặt, cuối cùng cũng đuổi đi được con ngốc trong gương kia, nàng vẫy vẫy tóc, mái tóc bị ướt dầm dề cứ dính lên khuôn mặt, nàng mới nhớ ra mình còn chưa sấy tóc.
Càng suy nghĩ về một loạt sự kiện xảy ra đêm nay nàng càng hoảng hốt.
Nàng vì sao lại đem thời gian làm việc và nghỉ ngơi đẩy đến hơn 1 giờ sáng, còn mang theo di động vào phòng tắm, thấy Cố Nghiên Thu nhắn tin thì trả lời nhanh hơn bất kỳ điều gì, rồi lập tức tròng quần áo lung tung lên, tóc còn chưa sấy đã phi nhanh xuống lầu, chỉ vì đưa một thùng mì gói cho người ta, lúc trở về thì quần áo sau lưng đều ướt nhẹp.
Nàng không phải có bệnh thì chính là bị bệnh.
Mà Cố Nghiên Thu chính là nguyên nhân khiến nàng sinh bệnh, Lâm Duyệt Vi không thầy dạy cũng hiểu mà nghĩ tới tên của chứng bệnh này: Bệnh tương tư.
Có lẽ nào……
Hẳn là sẽ không, Lâm Duyệt Vi bật máy sấy đến công suất lớn nhất, còn trách máy sấy của khách sạn chất lượng không tốt, kêu ong ong ong mà nàng vẫn không thể thoát khỏi những suy nghĩ này. Lâm Duyệt Vi đành gọi điện thoại quấy rầy Giang Tùng Bích, Giang Tùng Bích là cú đêm chính hiệu, giờ này vẫn còn gõ bàn phím lạch cạch lạch cạch.
Giang Tùng Bích “À lố” một tiếng xong thì không còn động tĩnh.
“Cậu đang làm gì vậy?”
“Chơi game, gần đây có trò chơi mới, rất nhiều người chơi, gọi là xxx, cậu chơi với mình không? Thiếu tiền mình sẽ nạp cho cậu.”
“Không chơi, cậu không phải không biết mình không thích chơi thể loại đó.”
“Biết rồi, cậu chỉ thích đánh bài, cậu chờ mình một lát.” Sau đó nghe thấy Giang Tùng Bích “A a a” mà kêu to, rồi hỗn loạn chữi bới không ít từ như là “Đồ ngu” “Thiểu năng trí tuệ”, Lâm Duyệt Vi đẩy điện thoại di động ra xa chút, miễn cho đối phương không đâu công kích xuống đầu mình, một khi đã trầm mê võng du thì mặc kệ là nam hay nữ vẫn sẽ chữi điên cuồng như vậy.
Giang Tùng Bích ở trên bàn phím ấn thêm một trận, xoay chuyển trời đất nhưng vẫn bỏ mình, cô ném con chuột, chân giẫm một cái, chiếc ghế xoay chạy ra xa hơn một mét, giơ di động lên tai, nói: “Chết rồi, cậu nói đi, tìm mình có chuyện gì?”
“Sao cậu biết là có chuyện?”
“Mọi ngày không phải cậu đều ngủ trước 12 giờ sao? Ngoại trừ đoạn thời gian quay tiết mục kia.” Giang Tùng Bích bắt lấy di động nhìn thoáng qua, nói, “Bây giờ đã hơn hai giờ rồi, mình cũng đâu phải mới quen biết cậu? Bất quá sau này hẳn cậu sẽ không còn nhiều cơ hội như này nữa, nghe nói người trong giới giải trí có thời gian làm việc và nghỉ ngơi rất hỗn loạn.”
“Là thế này.” Lâm Duyệt Vi đã mở miệng.
“Ừm, cậu nói đi.” Giang Tùng Bích làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.
“…… Ngày mai mình về, mình mời cậu ăn một bữa cơm.”
“……” Giang Tùng Bích còn cho rằng mình nghe lầm, “Chỉ vậy thôi á?” Vất vả Lâm Duyệt Vi nhịn hơn hai giờ sáng, còn chờ cô đánh xong trò chơi, nếu đổi lại là ngày thường Lâm Duyệt Vi hẳn đã sớm ném xuống một câu rồi cúp điện thoại, dựa trên hiểu biết của Giang Tùng Bích về nàng, đây tuyệt đối không có khả năng, nàng rõ ràng có chuyện gạt cô.
“Nếu không thì sao?” Lâm Duyệt Vi giả vờ trấn định nói. Nàng bắt đầu hối hận vì đã gọi cú điện thoại này, Giang Tùng Bích đối với những chuyện khác không mẫn cảm, nhưng đối với bát quái lại thập phần nhạy bén, chỉ cần để lại một chút dấu vết cho cô, thì cô có thể đào ra gốc rễ của cả câu chuyện.
Giang Tùng Bích đảo tròng mắt, “Ok, vậy ngày mai cậu muốn ăn gì?”
Lâm Duyệt Vi hơi kinh ngạc, Giang Tùng Bích thế mà lại đơn giản buông tha nàng? Hay do cô chơi game mụ người đến không phản ứng lại kịp.
Lâm Duyệt Vi vì cú điện thoại mời dùng cơm này, mà cùng Giang Tùng Bích hàn huyên hơn nửa giờ xem ăn cái gì, cuối cùng vì đói bụng và mí mắt cũng càng ngày càng nặng, nên di động từ trong tay nàng trượt xuống, lâm vào mộng đẹp.
Trên phương diện nào đó có thể nói mục đích của nàng đã đạt thành, cả đêm nàng rốt cuộc có thể xua đi mọi ý nghĩ trong đầu về Cố Nghiên Thu.
Khi Lâm Duyệt Vi lâm vào suy nghĩ mơ hồ về chính mình, thì Cố Nghiên Thu đang ở dưới lầu dương dương tự đắc mà ăn xong thứ thực phẩm rác rưới cô trước nay chưa từng ăn.
Tuy đã cố dối lòng, nhưng Cố Nghiên Thu cũng không thể không nói rằng ăn nó rất ngon, sau khi ăn xong Cố Nghiên Thu tắm thêm một lần, mới có thể tẩy sạch mùi mì gói nồng đậm dính trên người , cô nằm ở trên giường gởi tin nhắn cho Lâm Duyệt Vi, qua vài phút không thấy Lâm Duyệt Vi trả lời, Cố Nghiên Thu bèn tắt điện thoại di động ném lên trên tủ đầu giường.
Hai người chưa từng hỏi mã tàu của nhau, ngày hôm sau là thứ bảy, thứ hai Lâm Duyệt Vi mới chính thức tới công ty quản lý trình diện, thứ bảy Cố Nghiên Thu cũng không cần đi làm. Hai người đều ngủ dậy muộn hơn mọi ngày, nhưng không gặp lại nhau, một trước một sau cách nhau nửa giờ rời khỏi khách sạn, mã tàu cũng cách nhau nửa giờ.
Lâm Duyệt Vi về nhà mình, dọn hành lý lên lầu, để lại vali hành lý màu hồng của mẹ nàng dưới phòng khách, nhìn mẹ nàng thở dài một hơi.
Bà Lâm ngồi xổm mở vali ra, đồ vật bên trong vẫn còn nguyên.
Bà Lâm: “……”
Lâm Duyệt Vi thay đồ mặc ở nhà xuống lầu, thấy ánh mắt u oán của mẹ nàng, thì vội xua tay giải thích: “Con có ăn một bọc khô bò nhỏ, không tin mẹ có thể kiểm tra.”
Bà Lâm há miệng thở dốc, Lâm Duyệt Vi bèn giành nói trước: “Con hiểu lòng của mẹ, nhưng con thật sự không phải con nít, muốn ăn cái gì mặc cái gì con có thể tự mình mua, mẹ không cần luôn nhạy cảm như vậy.”
“Cô cho rằng tôi thích quan tâm cô sao?” Bà Lâm hừ lạnh nói, đem gói khô bò duy nhất được mở ra, tức giận ném lên sô pha.
“Mẹ là mẹ con mà.” Lâm Duyệt Vi vội chạy lại hôn lên mặt bà.
“Tránh ra tránh ra.” Bà Lâm giả vờ tức giận nói, “Cô còn không bằng con gái Cố gia rất tốt với tôi……”
“Mẹ!” Lâm Duyệt Vi giống như mèo dẫm phải công tắc điện, phản ứng kịch liệt mà cắt ngang lời bà.
Bà Lâm bị hoảng sợ vì Lâm Duyệt Vi bất chợt kêu to, vỗ ngực nói: “Làm gì vậy, cô gọi hồn gì chứ?”
“Không có gì.” Lâm Duyệt Vi lắc đầu nuốt nuốt nước miếng, nàng muốn kêu mẹ nàng đứng nhắc tới Cố Nghiên Thu nữa, nhưng một khi nàng nói như vậy, mẹ nàng chắc chắn sẽ đập vỡ nồi niêu hỏi đến cùng, tâm tư Lâm Duyệt Vi vừa chuyển, quyết định nhắc tới chuyện có hẹn với Giang Tùng Bích, “Con đột nhiên nhớ ra Giang Tùng Bích mời con ăn cơm, giữa trưa con không ăn ở nhà.”
“Con không ăn ở nhà? Cố Nghiên Thu cố ý kêu người đưa tôm hùm tới, tôm hùm chính tông xx, mẹ có xem qua, cái đầu rất lớn, hơn nữa còn đặc biệt tươi sống, thịt khẳng định rất ngon, không phải con thích ăn sao? Dứt khoát kêu Giang Tùng Bích tới ăn đi, dù sao hai đứa ra ngoài ăn cũng không sạch sẽ.”
Bà Lâm cùng con gái bà thật sự không ăn ý, Lâm Duyệt Vi ở trong lòng cầu nguyện bà đừng nói nữa, vậy mà bà mấy câu không rời ba chữ Cố Nghiên Thu.
“Nghe nói là tài xế cũ của nhà con bé ở huyện xx nuôi dưỡng bằng nước biển, vì tặng người nhà nên đều chọn con tốt nhất.”
Lâm Duyệt Vi vốn muốn lấp kín lỗ tai không nghe mẹ nàng nói chuyện, nhưng vừa nghe thấy tên huyện, nàng đột nhiên ngẩng đầu hỏi, “Huyện xx này ở thành phố nào vậy mẹ?”
“Thành phố thì mẹ không biết, tỉnh thì biết, ở tỉnh J.”
Lâm Duyệt Vi lên mạng tra, huyện xx nằm trong tỉnh J thuộc thành phố H, tối hôm qua Cố Nghiên Thu từng nói đi gặp một vị trưởng bối quen biết đã lâu, chẳng lẽ chính là tài xế trước kia của nhà cô?
Suy đoán này chỉ tồn tại trong đầu Lâm Duyệt Vi như một cái chớp mắt, Cố Nghiên Thu còn như người mù sờ voi, huống chi là nàng, Lâm Duyệt Vi ra ban công thoáng nhìn tôm hùm đất trong nước, co cẳng lên lầu, nói với mẹ nàng: “Giữa trưa mẹ cứ làm đi, chừa cho con một ít.”
“Tôi đều ăn sạch.”
“Rồi, vậy mẹ cứ ăn sạch đi.” Lâm Duyệt Vi mỉm cười nói, nàng biết mẹ nàng chắc chắn sẽ chừa.
Lâm Duyệt Vi thay xong quần áo, gọi điện thoại cho Giang Tùng Bích thông tri nàng sẽ tới nhà cô, Giang Tùng Bích tối hôm qua thức suốt đêm, bây giờ vẫn còn nướng trên giường, mặt chôn ở gối đầu, lẩm bẩm hỏi nàng: “Sao bây giờ cậu tràn trề tinh lực vậy? Không phải vừa về nhà không bao lâu sao.”
Lâm Duyệt Vi một tay cầm di động vào phòng quần áo, ngón tay nàng chọn một chiếc túi thời thượng, vừa suy tư vừa ướm thử túi với quần áo trên người, trả lời: “Mẹ mình ở nhà lải nhải, mình nghe không nổi.”
“Lớn già cái đầu rồi, lải nhải hai câu thì có làm sao?” Giang Tùng Bích trách nàng.
“May mà mẹ cậu không ở nhà, nếu mỗi ngày mẹ cậu đều lải nhải bên lỗ tai xem cậu có phiền không.” Huống chi còn không phải loại lải nhải tầm thường, mà là kiểu lải nhải của bà mối, khiến Lâm Duyệt Vi thật sự tâm phiền ý loạn, nghe không lọt tai.
“Nhưng mẹ mình không ở nhà a ha ha ha.” Giang Tùng Bích càn rỡ cười to.
“Đức hạnh.” Lâm Duyệt Vi cầm túi xách trên tay, đi về phía cửa, “Mình sẽ lập tức giá lâm, cậu nhanh tới hầu hạ.”
“Không dậy nổi, nửa giờ nữa cậu mới tới, mình còn có thể chợp mắt một chút.”
“Giang…… Mẹ?”
Lâm Duyệt Vi không phòng bị nên di động bị bà Lâm đoạt đi, bà Lâm nói với Giang Tùng Bích trong điện thoại: “Tiểu Giang, tới ăn tôm hùm đất không con?”
Giang Tùng Bích cùng Lâm Duyệt Vi gọi điện thoại vẫn luôn nhắm mắt đột nhiên mở ra.
Hơn mười giây sau, bà Lâm trả điện thoại lại cho Lâm Duyệt Vi: “Giang Tùng Bích nói đến nhà mình ăn cơm, con không cần đi, lát nữa nó sẽ tới.”
Lâm Duyệt Vi trợn mắt há hốc mồm.
Bà Lâm quét nhìn nàng từ trên xuống dưới, ghét bỏ nói: “Từ lúc về tới giờ thay bao nhiêu bộ rồi, mau thay đồ lại đi.”
Lâm Duyệt Vi: “…… Đây là do ai làm hại chứ?”
Bà Lâm dùng con mắt hình viên đạn bắn tới.
Lâm Duyệt Vi chắp tay với bà: “Đều do tại hạ tự mình làm.” Nàng đưa lưng về phía bà Lâm lên lầu, khớp xương hai tay kêu lên răng rắc.
***
“Vì hai cân tôm hùm đất mà bán đứng mình? Tình tỷ muội như cái rắm của chúng ta đi đâu mất rồi?”
Giang Tùng Bích ngồi trên ghế sô pha nhỏ trong phòng ngủ của Lâm Duyệt Vi, cúi đầu mặc cho đối phương quở trách, ngẫu nhiên thì yếu thế cãi lại hai câu: “Dì nói có tới mười cân, không chỉ hai cân.”
“Bây giờ cãi đúng không?”
Giang Tùng Bích ngoan ngoãn mà ngậm miệng lại, tròng mắt xoay chuyển theo vòng tròn, Lâm Duyệt Vi không nhìn thấy, chỉ thấy cô không nói một lời, đành tha thứ cho cô. Bà Lâm không biết Giang Tùng Bích quen biết Cố Nghiên Thu, cũng không biết quan hệ lung tung rối loạn giữa ba người, tuy rằng bà thích lải nhải, nhưng sẽ không phân biệt trường hợp mà nói năng lung tung, sau khi Giang Tùng Bích tới nhà, thì không nhắc tới Cố Nghiên Thu nữa, chó ngáp phải ruồi giúp Lâm Duyệt Vi được thanh tịnh không ít.
Ý nghĩ này vừa lướt qua trong đầu Lâm Duyệt Vi, thì một cơn đau đầu lại kéo tới, sao nàng lại nghĩ tới Cố Nghiên Thu nữa rồi.
Giang Tùng Bích xem mặt đoán ý, thấy Lâm Duyệt Vi thỉnh thoảng lộ ra biểu tình tâm sự nặng nề, đầu óc bất động thanh sắc mà xoay vài vòng. Lâm Duyệt Vi sẽ không dễ dàng để lộ ra vẻ mặt này, Giang Tùng Bích híp híp mắt, dùng đại não tràn ngập bát quái nhớ lại lần trước khi Lâm Duyệt Vi lộ ra vẻ mặt này.
Thật lâu sau, mắt cô bỗng sáng ngời.
Đó là vào năm nhất đại học, Lâm Duyệt Vi tới trường học báo danh, ngẫu nhiên quen biết được một học tỷ lớp trên, hai người cùng một học viện, ngày thường chiếu cố nàng rất nhiều, hai người chí thú hợp nhau, Giang Tùng Bích còn hay cùng Lâm Duyệt Vi oán giận rằng đối phương có học tỷ rồi thì không còn đi chơi với cô nữa, có phải đang yêu nhau hay không, khi ấy Lâm Duyệt Vi còn khinh thường cô, bảo cô ăn không nói có, hai người chỉ là quan hệ bạn bè thuần khiết.
Kết quả sau một tuần, Lâm Duyệt Vi đã dùng biểu tình phức tạp mà xuất hiện trước mặt Giang Tùng Bích, cũng là dáng vẻ tâm sự nặng nề như bây giờ, nói học tỷ đã tỏ tình với nàng. Giang Tùng Bích hỏi nàng có thích đối phương hay không, thích thì cứ đáp ứng, hai người kỹ càng tỉ mỉ phân tích đủ loại cảm giác của Lâm Duyệt Vi, cuối cùng kết quả là Lâm Duyệt Vi không thích chị ấy.
Sau đó Lâm Duyệt Vi bèn cùng vị học tỷ kia nhất đao lưỡng đoạn, không thành người yêu cũng không làm bạn bè.
Giang Tùng Bích cảm thấy nếu có thể đặt tên cho biểu tình này của nàng, thì gọi là: Vì tình khốn khổ.
Những mối quan hệ gần đây của Lâm Duyệt Vi, Giang Tùng Bích đều nắm rõ trong lòng bàn tay, chỉ có hai người có khả năng nhất, là Thiệu Nhã Tư và Cố Nghiên Thu, dựa theo trực giác nói cho Giang Tùng Bích biết, Cố Nghiên Thu có khả năng cao hơn, đương nhiên cũng không thể loại trừ trường hợp Thiệu Nhã Tư dẫm vào vết xe đổ năm xưa của vị học tỷ kia, luẩn quẩn trong lòng muốn cùng nàng thổ lộ.
Nếu Lâm Duyệt Vi mà biết Giang Tùng Bích chỉ từ biểu tình của nàng đã có thể suy diễn ra tất cả sự phiền lòng của nàng, thì không biết sẽ khen Giang Tùng Bích quả thực không hổ là hảo tỷ muội của nàng, hay vẫn là nói sự nghiệp bát quái của cậu vĩ đại như vậy sao không đi làm phóng viên giải trí luôn đi.
Giang Tùng Bích quyết định thử Lâm Duyệt Vi một chút.
Giang Tùng Bích hắng giọng, nói: “Hai ngày trước mình lụm được một quả dưa[1], nói có hãng quảng cáo chocolate x tìm Thiệu Nhã Tư chụp quảng cáo làm người đại diện, là thiệt hay giả, hai người thân như vậy, cậu khẳng định phải biết đi?”
[1] chuyện bát quái, vô tình nghe thấy được
“Giả.” Lâm Duyệt Vi không chút do dự nói, dùng một loại ánh mắt tựa như nhìn trẻ thiểu năng trí tuệ, “Có phải cậu đi làm tới mụ người rồi không, ngay cả năng lực phán đoán cơ bản cũng không có, công ty cậu tìm người quay quảng cáo sẽ chịu bỏ ra vài trăm vạn thuê một cô gái vừa mới xuất đạo sao?”
Giang Tùng Bích bị nàng mắng cũng không tức giận, ngược lại hưng phấn ở trong lòng chà xát tay, xem biểu hiện này hẳn không phải là Thiệu Nhã Tư, thế thì là Cố Nghiên Thu rồi?
“Công ty mình sẽ không, nhưng Thiên Thụy thì sẽ a, mình còn nghe một quả dưa, nói Cố Nghiên Thu đang cùng công ty quản lý của Thiệu Nhã Tư bàn bạc, nói muốn mời cô ấy về làm phát ngôn cho một số sản phẩm mới.”
Lâm Duyệt Vi nói: “Càng không thể, chị ấy chưa từng nói với mình, ai lại thả ra tin tức nhàm chán như vậy.”
Giang Tùng Bích bắt giữ được điểm mấu chốt trong lời nói của nàng: “Sao chị ấy phải nói với cậu nhỉ? Hai ngươi có quan hệ gì vậy nhỉ? Này khoan đã!”
Lâm Duyệt Vi xoay người muốn đi, Giang Tùng Bích đã như mãnh hổ chụp mồi đè nàng xuống đất, thói ở sạch phát tác khiến Lâm Duyệt Vi vội xô Giang Tùng Bích ra muốn đứng dậy: “Cậu làm gì vậy?!”
Giang Tùng Bích không ngừng cố gắng, kéo nàng về sô pha, từ trên cao nhìn xuống, dùng hai tay nắm lấy bả vai nàng, trịnh trọng nói: “Có phải là bạn bè hay không? Nếu thật là bạn bè, thì cậu phải biết vợ của bạn không thể khinh chứ?”
Lâm Duyệt Vi: “……”
Giang Tùng Bích sửng sốt, quên mất thân phận của mình mới là “Người theo đuổi”, vội cưỡng từ đoạt lí nói: “Cậu từng nói không hứng thú với chị ấy, mình đang đuổi theo, bây giờ cậu lại hoành đao đoạt ái là có ý gì?”
Lâm Duyệt Vi có giấy hôn thú hợp pháp với Cố Nghiên Thu, dựa trên pháp luật là người có thân phận được phối ngẫu, đang nghe đến mấy chữ “Hoành đao đoạt ái”, tâm lý phản kháng bản năng được khơi dậy, mặt vô biểu tình mà nói: “Chị ấy còn chưa thích cậu, sao lại là hoành đao đoạt ái?”
Giang Tùng Bích ở trong lòng mừng như điên, càng thêm tin tưởng vững chắc phán đoán của chính mình, cố đổ thêm dầu vào lửa nói: “Bây giờ chưa thích, tương lai sớm hay muộn sẽ thích, ai lại ra kỳ hạn theo đuổi chứ, đặc biệt là đối với loại cực phẩm nữ nhân như vậy, không tiêu phí hai ba năm thì phải thực xin lỗi nàng.”
“Có phải cậu quá tự tin rồi không?” Tuy rằng Lâm Duyệt Vi không hiểu Cố Nghiên Thu lắm, nhưng theo quan sát của nàng, Cố Nghiên Thu hẳn sẽ không thích loại con nhà giàu như Giang Tùng Bích.
“Vô nghĩa, mình không tự tin, thì còn ai tin mình nữa,” Giang Tùng Bích thâm tình nhìn không khí phía trước, “Đặc biệt là Thu Thu của mình, một mảnh chân tình của mình, có nhật nguyệt chứng giám.”
“Cậu dẹp dùm đi, chưa từng thấy cậu đứng đắn theo đuổi ai bao giờ, sớm từ bỏ đi.” Giang Tùng Bích đâu có nhẹ, người cũng gần cả trăm cân, vẫn không nhúc nhích mà đè lên người nàng lâu như thế, Lâm Duyệt Vi đẩy khủy tay, bả vai thúc về phía Giang Tùng Bích, “Mau lui xuống, muốn đè mình nát xương à.”
Giang Tùng Bích ở trên người nàng được một tấc lại muốn tiến một thước vỗ hai cái, rồi mới cười hì hì lui xuống. Cô biết Lâm Duyệt Vi có sức khỏe rất tốt, đừng nói một mình cô, cho dù có hai người đè cũng chẳng sao.
Giang Tùng Bích chỉ là cười, bị bả vai Lâm Duyệt Vi thúc phải, “Những gì mình nói cậu có nghe không vậy, mình chỉ muốn tốt cho cậu thôi.”
“Nói gì chứ? Kêu mình từ bỏ Thu Thu á? Không đời nào.” Giang Tùng Bích dùng một giây nhập diễn, chỉ trời mà nói, “Sơn vô lăng, thiên địa hợp, nãi dám cùng quân tuyệt. Quân làm như bàn thạch, thiếp làm như bồ vĩ, bồ vĩ nhân như tơ, bàn thạch vô dời đi……”[2]
[2] Dịch: Cho dù nước sông chưa cạn, trời đất hợp làm một, cũng không dám cùng người chia lìa. Người là bàn thạch, Thiếp là bồ di, Bồ di day như tơ, Bàn thạch khó chuyển dời…
“Cậu có phải bị chứng suy nghĩ chủ quan không? Hay là bị cháy hỏng đầu óc, ai làm bàn thạch bồ di với cậu, cậu thích thì tự đi mà làm, lại còn bàn thạch lại còn bồ di.” Lâm Duyệt Vi tính đánh vào ót cô, bị Giang Tùng Bích nghiêng đầu né tránh, nói: “Ý mình đã quyết, không cần khuyên nữa.”
Lâm Duyệt Vi: “……”
Đang lúc nàng tính toán xem phải làm sao để giúp Giang Tùng Bích dừng cương trước bờ vực, Giang Tùng Bích đột nhiên thu liễm dáng vẻ thần thần đạo đạo ban nãy, nghiêm túc mà nhìn chằm chằm nàng bằng hai mắt hỏi: “Sao cậu lại để ý vấn đề tình cảm của mình như vậy, chẳng lẽ……”
Lâm Duyệt Vi đoán được cô muốn nói gì, ngắt lời cô: “Mình đương nhiên quan tâm cậu.”
“Trước giờ mình yêu đương có bao giờ thấy cậu quan tâm như thế, còn vắt hết óc mà bịa đặt các loại lý do tới hủy nhân duyên của mình nữa? Tỷ như nói chị ấy bị lãnh cảm.”
Mặt Lâm Duyệt Vi tối sầm, đó là chuyện xấu hổ nhất trong nhân sinh của nàng.
“Nếu người mình muốn theo đuổi không phải Cố Nghiên Thu, cậu sẽ dốc sức tới ngăn cản mình sao?”
“Mình……” Lâm Duyệt Vi theo bản năng muốn phủ nhận.
“Nghĩ kỹ rồi hẳn nói.” Giang Tùng Bích đè đè bả vai nàng, nói lời thấm thía, “Biết cậu trước giờ chưa từng yêu ai, cho nên cứ chậm rãi từ từ nghĩ, không cần nóng nảy, chuyện yêu đương muốn gấp cũng không được, hai chúng ta không giống nhau, cậu cứ từ từ là được.”
Cô ấn Lâm Duyệt Vi ngồi xuống sô pha, cúi đầu chơi di động, Lâm Duyệt Vi cho rằng cô không chơi game thì xem Weibo, qua một lát, bỗng nghe thấy Giang Tùng Bích “Ah” một tiếng, “Mình mới kiếm ra miêu tả n loại biểu hiện khi thích một người, cậu muốn nghe hông?”
Lâm Duyệt Vi không hé răng.
Giang Tùng Bích: “Ok, vậy mình không nói.”
Lâm Duyệt Vi: “Aizzzz.”
Giang Tùng Bích cười trộm một tiếng, bị Lâm Duyệt Vi nhéo lên eo, ngao một tiếng nhảy dựng lên, kéo ghế dựa cách xa tay nàng hơn một mét với tay cũng không tới: “Này thứ nhất nhé, chính là muốn gặp nàng, muốn nghe nàng nói chuyện, không nói lời nào cũng được, chỉ cần ở chung trong một không gian, cho dù là không ngốc tại chỗ trong một không gian cũng được…… Đệt quên mất là lời nói rách nát gì rồi, cậu chờ mình tìm lại.”
Lâm Duyệt Vi: “…… Cậu có thể dựa theo đó mà đọc cho đúng được không?”
“Rồi rồi, chờ mình vài giây.” Lần này Giang Tùng Bích khá ngoan ngoãn, sau khi kiếm ra đáp án, bèn xem trước một lần, cảm giác ổn định, hắng giọng thì thầm: “Thứ nhất, ở trong đám người truy tìm thân ảnh đối phương. Cho dù giữa dòng người chen chúc xô đẩy, căn bản không phân rõ ai với ai, cũng sẽ không từ bỏ ý định mà tìm kiếm cho được thân ảnh đối phương, nếu tìm không thấy đối phương, thì sẽ luôn thất thần, tận cho đến khi tìm được đối phương mới có thể an tâm.”
Mới vừa đọc xong một chút, Lâm Duyệt Vi đã quyết đoán lắc đầu phủ nhận: “Mình không có.”
Giang Tùng Bích liếc nhìn nàng, nhắc nhở: “Lần trước lúc trận chung kết《 diễn viên luyện tập sinh 》 diễn ra, có phải cậu đã thấy Cố Nghiên Thu hay không? Trong hàng ngàn hàng vạn người ở đó, nhãn lực của cậu phải tốt lắm mới có thể nhìn thấy người ta.”
“Đó là bởi vì có ánh đèn.”
“Chị ấy cũng đâu có đứng dưới ánh đèn.”
“Nói chung mình không nhìn thấy cũng không tìm chị ấy.” Giang Tùng Bích vừa định mở miệng, Lâm Duyệt Vi liền đánh gãy lời cô, “Bỏ qua, đừng lải nhải, điều tiếp theo.”
Giang Tùng Bích: “Giống điều thứ nhất, nếu tìm không thấy đối phương sẽ thực nôn nóng bất an, nhưng khi rốt cuộc nhìn thấy đối phương, thì sẽ khẩn trương bất an, tim đập gia tốc, không biết nói cái gì, ngày thường nhanh mồm dẻo miệng, lưỡi xoắn thành hoa sen đều cho chó ăn, chỉ còn lại có nụ cười ngây ngô, hoặc là phát ngốc.”
Lâm Duyệt Vi: “Logic có vấn đề, điều thứ nhất nói tìm được đối phương sẽ an tâm, điều hai lại nói khi nhìn thấy đối phương lại bất an? Đây là do đứa liệt logic nào viết vậy?”
Giang Tùng Bích quả thực phục nàng: “Vậy cậu xem nhẹ những lời này không được sao? Thích lật bài như thế sao không đi chơi mạt chược mịa luôn đi? Tương lai của mạt chược Trung Quốc đều trông cậy vào cậu. Phía sau còn cả một vế dài, sao cậu không nhằm vào mấy chỗ sau mà trả lời trả lời ấy.”
“Vế sau mình cũng không có a, mỗi khi thấy chị ấy mình cũng không khẩn trương, khẩn trương cũng là vì sợ bị người khác chụp được ảnh, rồi loạn viết bại lộ thân phận của mình. Ngây ngô cười, phát ngốc càng không thể nào, đó không phải là kẻ ngốc sao? Trước giờ mình chỉ nghe nói thích một người chỉ số thông minh sẽ giảm xuống, nhưng chưa từng nghe nói sẽ bị nhược trí.” Lâm Duyệt Vi nói, “Rồi, tiếp tục điều tiếp theo.”
Giang Tùng Bích nhịn xuống xúc động mãnh liệt muốn chữi bậy, không hề gợn sóng chập trùng mà thì thầm: “Cậu sẽ muốn biết hết mọi thứ về đối phương, tỷ như khi nàng khóc thút thít cho nàng một cái ôm ấm áp, vì nàng lau đi nước mắt, ọe, buồn nôn, mấy câu này thôi bỏ đi. Nếu nhìn thấy đối phương bởi vì trợ giúp của mình mà nhẹ nhàng vui sướng, cậu sẽ cảm giác còn vui sướng hơn nàng.”
Lâm Duyệt Vi: “Àh…..”
Giang Tùng Bích cơ bản đã từ bỏ dạy dỗ đầu lừa bướng bỉnh, lúc này thấy nàng lộ ra biểu tình suy tư, giống như một người ở sống lâu trong đêm tối mở mắt chợt thấy trời xanh, hai mắt hưng phấn mà nhìn qua, “Cậu nghĩ đến cái gì?”
Lâm Duyệt Vi nói: “Tôm hùm không biết mẹ mình đã làm xong chưa?”
Giang Tùng Bích: “Cút mịa đi.”
Lâm Duyệt Vi nghiêm mặt nói: “Mình không ấn tượng đã từng trợ giúp chị ấy.” Đưa mì ăn liền hẳn là không tính đi, thứ này cũng không phải đồ tốt gì, nói không chừng Cố Nghiên Thu còn bởi vì nàng đưa, mà căng da đầu mới ăn xong, cô vốn dĩ là một người cổ hủ như vậy.
Giang Tùng Bích nói: “Thứ tư, thường xuyên tìm cơ hội tới gần đối phương, tạo ra những lần ngẫu nhiên gặp mặt.”
Lâm Duyệt Vi: “Cái này thật không có, mình thề, mỗi lần đụng phải chị ấy đều do trùng hợp.”
Giang Tùng Bích làm mặt quỷ mà trêu chọc nói: “Thế giới to như thế, làm gì có nhiều tình cờ gặp gỡ như vậy.”
Lâm Duyệt Vi nhún vai nói: “Có thể là nghiệt duyên đi.”
Trong đầu nàng như điện quang hỏa thạch hiện lên một loại khả năng, nhưng lập tức bị nàng đè nén xuống. Loại khả năng này so với việc nàng thích Cố Nghiên Thu thì bé hơn nhiều.
Giang Tùng Bích mặt vô biểu tình: “Thứ năm, tính cách ở trước mặt đối phương đại biến.”
“Mình ổn, ở trước màn ảnh mới có thể tính tình đại biến.”
“Thứ sáu, trộm nhìn chằm chằm đối phương tới phát ngốc?”
“Không có, mình đều quang minh chính đại mà ngắm.”
“Thứ bảy.” Giang Tùng Bích đã bị nàng làm cho lăn lộn đến sống không còn gì luyến tiếc, ngã lệch trên ghế vô lực đột nhiên ngồi thẳng dậy, đề cao giọng nói, “Cái này mà cậu còn dám phủ nhận thì mình liền theo họ của cậu!”
“Cái gì?”
“Sẽ từ chỗ người khác hỏi thăm tin tức về đối phương.” Giang Tùng Bích đuổi kịp lớn tiếng chất vấn trước khi Lâm Duyệt Vi mở miệng, “Cậu dám nói cậu không hề lén lút từ chỗ của mình hỏi chuyện lão bà, phi, Cố Nghiên Thu đi?!”
Lâm Duyệt Vi cãi lại: “Cậu nói chuyện đàng hoàng, vì cái gì muốn phi lão bà của mình, phi, là Cố Nghiên Thu.”
Giang Tùng Bích: “Ha ha ha ha.”
Lâm Duyệt Vi cũng cười to theo, ý đồ dương đông kích tây, giấu trời qua biển.
Giang Tùng Bích đúng lúc kéo đề tài trở về, dùng cặp mắt như chim ưng sắc bén nhìn chằm chằm nàng : “Thế có phải cậu hỏi chuyện về chị ấy hay không?”
Lâm Duyệt Vi: “Đó là mình chỉ thuận miệng hỏi một chút.”
Giang Tùng Bích cười ầm lên: “Ha ha không ngờ nha, phía sau còn có một đoạn này, ở trước mặt người khác truy vấn bạn vì sao lại muốn hỏi chuyện này, thì biểu hiện của bạn sẽ như không sao cả, kèm theo lời kịch kinh điển tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút.”
Lâm Duyệt Vi: “……”
Lâu như vậy mới chỉ trúng một điều, có cái gì đáng đắc ý. Lâm Duyệt Vi sấn tới chỗ Giang Tùng Bích đang chống nạnh cười không thành tiếng chụp lấy di động, kéo tới điều cuối cùng, tặng lễ vật, càng không thể, nàng căn bản chưa từng tặng quà cho đối phương, cũng không nghĩ sẽ tặng quà.
Đúng rồi, sinh nhật Cố Nghiên Thu hình như là vào tiết Trung Thu, bây giờ cách Trung Thu còn có hai ba tháng, mình có nên khách sáo một chút……
Lâm Duyệt Vi đột nhiên ném điện thoại di động đi, nói: “Toàn mấy chuyện vô căn cứ, thay vì đọc mấy cái này, không bằng thuận theo tự nhiên.”
Giang Tùng Bích: “Sao lại là lời nói vô căn cứ?”
Lâm Duyệt Vi nói: “Thứ nhất, trong đám người mặc kệ bao nhiêu người đều sẽ tìm kiếm thân ảnh đối phương , nếu không thì sẽ bất an. Mỗi lần cậu cùng mình tới mấy chỗ nhiều người lạ cũng như vậy thôi, lôi kéo tay của mình không bỏ, y như chứng vọng tưởng bị bức hại, trong chốc lát không tìm thấy mình thì liền dùng liên hoàn Call đoạt mệnh.”
“……”
“Yên lặng khi đối phương làm việc, khi mình không có tiền cậu hay mời mình ăn cơm mua quần áo mua túi xách cho mình, mình nhờ cậu mua thuỷ quân, cậu lại trở thành trưởng fanclub của mình, vậy còn chưa đủ nhiều sao? Thường xuyên tìm cơ hội tới gần đối phương, cậu lúc nào cũng trắng trợn táo bạo, cách vài bữa thì gọi điện thoại hẹn mình, năm nhất đại học mình cùng một vị học tỷ thân thiết một chút, cậu lại vì người ta đổ cả thùng dấm chua mém tí dìm chết mình. Tính tình đại biến, không nói, cậu khẳng định có, vậy xem như mình có đi. Nhìn chằm chằm đối phương tới phát ngốc, cậu thấy mình đẹp cũng nhìn mình tới phát ngốc không chỉ một lần hai lần. Từ chỗ người khác hỏi thăm tin tức đối phương, cậu là người khác thì phạm vi tương quang hơi xa rồi, mấy người truy tinh tiền tuyến quen biết cậu không ít đi; tặng quà, từ nhỏ đến lớn cậu tặng mình bao nhiêu quà, mình lại tặng cậu bao nhiêu quà chứ.”
Mỗi một câu Lâm Duyệt Vi nói, đều đổi lại được biểu tình “……” từ Giang Tùng Bích, đến cuối cùng cô yên lặng mà móc di động ra, click mở một giao diện, ở mặt trên đánh chữ.
Lâm Duyệt Vi thở hổn hển, hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Giang Tùng Bích đưa màn hình điện thoại cho nàng xem, hóa ra Giang Tùng Bích đổi bí danh Weibo của nàng từ “Tiểu tiên nữ” thành “Giang thượng nở hoa”[3], Giang Tùng Bích mệt tâm mà xua xua tay, nói: “Cậu tạm thời đừng nói chuyện với mình, mình sợ mình nhịn không được phải đánh cậu.”
[3] Đây là thuật ngữ trong trò chơi mạt chược, có ý giống như lật bài.
Lâm Duyệt Vi vỗ vỗ bả vai cô, lấy đó làm an ủi.
Sau khi Lâm Duyệt Vi lật được bài của Giang Tùng Bích, thì cảm xúc dao động trong lòng thư giản hơn rất nhiều, thể xác và tinh thần thoải mái, tính tình trở tốt mà giúp “Người bị hại” bưng trà rót nước, bóp eo đấm chân. Giang Tùng Bích vẫn nhắm mắt không thèm nhìn nàng.
Bà Lâm lên lầu nhìn thấy tình cảnh như vậy vội hỏi: “Hai đứa đây là…… đang làm cái gì vậy?”
Giang Tùng Bích ngồi dậy, nói: “Không có gì, tụi con đùa giỡn thôi.”
Bà Lâm “Àh” một tiếng, nói: “Xuống dưới dùng cơm đi, chín rồi, một nửa xào tỏi một nửa kho mặn, hai đứa nếm thử.”
Giang Tùng Bích nói ngọt, tiến lên ôm cổ bà Lâm, nói: “Dì nấu đồ ăn đặc biệt ngon, con đã suy nghĩ thật lâu, đều do Lâm Duyệt Vi không cho con tới ăn chực.”
Bà Lâm thích được thân mật như thế, liền nói ngay: “Cứ ăn nhiều vào, muốn tới khi nào thì tới, dù sao nhà của chúng ta cũng ít người, mỗi lần nấu đều ăn không hết, nên dì cũng không thường xuống bếp, khi nào con tới thì nói trước với dì.”
“Vậy làm phiền dì rồi.”
“Không phiền không phiền, con nhãi ranh nhà dì sau này sẽ đi đóng phim, không tới một hai năm cũng không chịu về, trong nhà quạnh quẽ, hoan nghênh con còn không kịp.”
“Dì thật tốt.”
“Con cũng vậy, nghe lời lại ngoan ngoãn.”
Hai người dắt tay nhau, vừa tung vừa hứng thổi nhau xuống lầu, Lâm Duyệt Vi thở dài, đi theo sau.
Ba người ăn mười cân tôm hùm to, ngay cả cái càng cũng không buông tha, Giang Tùng Bích miệng bóng nhẫy, hỏi bà Lâm: “Tôm hùm này mua ở chỗ nào vậy dì, ăn quá ngon, khi nào về nhà con cũng kêu dì giúp việc nhà con mua.”
Lâm Duyệt Vi hô một tiếng: “Mẹ –” ý đồ ngăn cản bà, nhưng bà Lâm đã nói ra, không khỏi không khoe khoang: “Là con rể dì kêu người đưa tới đây, loại này ngoài thị trường không có bán đâu.”
Bà Lâm lúc này mới quay đầu lại nhìn Lâm Duyệt Vi: “Kêu tui làm gì? Cô hôm nay thật sự rất kỳ quái nha, lúc kinh lúc rống, muốn dọa mẹ cô ra bệnh tim mới vừa lòng à.”
“Cố Nghiên Thu à……” Giang Tùng Bích ý vị thâm trường mà nhìn Lâm Duyệt Vi, cô thật sự muốn xem Lâm Duyệt Vi còn có thể khẩu thị tâm phi đến mức độ nào nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Trong các biểu hiện thích một người, Lâm tiểu thư linh tinh trúng được một hai điểm, Cố tiểu thư thì toàn bộ đều trúng hết, người nào thích trước luôn là thụ nha~
Giang Tùng Bích xoa tay hầm hè, lúc này liền phải để tui tới cường thế trợ công