LẠI QUA BẢY NĂM, ANH CÓ CÒN YÊU EM? - Chương 3
Hai người không còn trẻ bởi vì yêu nên đi cùng nhau, bọn họ yêu nhau sâu đậm.
Cô giống một con chim hoàng yến được anh nuôi dưỡng. Cô không cần vì học phí của con gái mà u sầu, không bởi vì tiêu phí giá cao của cha mẹ mà buồn rầu, tất cả các vấn đề đều được anh giải quyết, cuộc sống của cô lại về đến bộ dáng lúc ban đầu.
Lúc nhàn hạ cô có thể đi thẩm mỹ, có thể đi làm tóc, cuộc sống thoải mái thanh nhàn, cuộc sống mười phần của quý thái thái.
Nhưng mà càng như vậy, cô càng cảm thấy trống rỗng, hạnh phúc hiện tại giống như được trộm đến, cô trộm hạnh phúc của người phụ nữ khác đến thành toàn hạnh phúc của chính mình.
Nhưng cô không như vậy còn có thể làm sao bây giờ? Cô thật sự sợ hãi lúc không tiền không tôn nghiêm, phí dụng của con gái, còn có sự xem thường của cha mẹ, cô không dám nghĩ đến những ngày đó.
Tất cả trôi qua rất là trôi chảy, trong TV mỗi ngày đều đang chiếu cảnh tượng chính thê đấu đá với tiểu tam, nhưng mà cuộc sống của cô lại rất bình tĩnh, có thể là do anh giấu diếm tương đối tốt, cô cũng chưa từng nghe thấy anh nhắc đến vợ mình, càng không nghe thấy tin tức không tốt nào từ anh.
Tuy là như vậy, cô vẫn gặp ác mộng ban ngày lúc xem tin tức, nhìn thấy một người vợ của người đàn ông mang theo con gái đến ngăn chồng và tình nhân ở trong phòng, vợ đánh tình nhân, người đàn ông không có lực ngăn cản.
Cô mơ thấy vợ anh, tuy rằng không nhìn rõ hình dáng, lại là mắt lạnh nhìn cô: “Cô cho rằng cô có thể lấy được tim anh ấy? Tôi sinh con trai cho anh ấy, mà cô mang theo con gái còn là con của người khác, cô dựa vào cái gì mà tranh với tôi?”
Ác mộng doạ cô tỉnh giấc, một đầu mồ hôi lạnh. Anh ở bên cạnh ngủ rất sâu, mệt nhọc cả ngày đến chỗ cô có thể được thả lỏng.
Đúng vậy, cô lấy cái gì mà tranh với vợ anh chứ, nhưng cô cũng không muốn đi tranh, cô đã trộm đi hạnh phúc của người phụ nữ kia, làm sao có thể nhẫn tâm trộm đi tình thương của cha của đứa bé kia chứ.
Đau đầu làm cô rất bực bội, cô ngủ suốt đêm không yên, lo lắng không thôi vì hạnh phúc cô trộm đến.
Nếu, vợ của anh phát hiện thì làm sao bây giờ?
Nếu, anh phải rời khỏi cô, cả nhà cô nên sống như thế nào?
Anh vẫn phát hiện ra sự lo âu của cô, dường như cũng hiểu được sự lo lắng của cô, vì vậy nên khi ân ái không hề làm phòng hộ.
Cô rơi lệ, vì người đàn ông này. Anh hiểu tâm tư của cô như vậy, gánh áp lực cũng muốn cho cô một đứa con, cho cô một sự hứa hẹn. Cho dù cái gì cũng không nói, anh đều hiểu cô.
Cô rất áy náy, nhưng mà cô đã không rời khỏi anh. Mặc dù trong lòng ôm tâm tư không đành lòng với vợ và con anh, cô cũng đã không thể quay đầu lại.
Lúc cô mang thai sáu tháng, cô cuối cùng không giấu được con gái mình. Mà hàng xóm đồn đãi vớ vẩn cùng với sự cười nhạo của bạn bè làm con gái cô cảm thấy mất mặt.
Con gái dùng một loại ánh mắt dơ bẩn nhìn cô, cảm thấy có một người mẹ như thế là một loại sỉ nhục. Tuy rằng con gái ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng đã hận chết cô, người phụ nữ không kết hôn lại mang thai thế nhưng lại là mẹ mình, ở trước mặt bạn học, cô bé làm sao ngẩng đầu.
Con gái trở nên không muốn về nhà, ánh mắt hàng xóm láng giềng nhìn cô cũng trở nên quái dị, cô một mình một người ở trong phòng anh chuẩn bị, mỗi ngày chỉ ngồi chờ anh đến.
Cô hoàn toàn bị con gái mình ghét bỏ, cha mẹ ngoại trừ tìm cô đòi tiền, cũng không nói lời nào, trong mắt bọn họ, cô chỉ là ATM cho bọn họ, còn lại cái gì cũng không phải.
Điều này làm cho cô rất thống khổ, càng thêm chờ mong đứa trẻ trong bụng đến, mỗi ngày sống thật cẩn thận, chỉ vì điều này làm cho đứa trẻ mang đến hy vọng cho cô giáng xuống.
Nhưng, trời cao cũng không chiếu cố hai người bọn họ.
Lúc đứa trẻ được tám tháng một ngày, con anh đột nhiên tìm đến cửa, mở cửa, ngoài cửa chính là một đứa trẻ mười bốn, mười lăm tuổi có diện mạo rất giống anh, ánh mắt lạnh băng nhìn cô, giống như nhìn một thứ đồ vật dơ bẩn.
“Cô chính là hồ ly tinh mê hoặc cha tôi không muốn về nhà?” Tiếng cậu bé lạnh băng, từ gương mặt tương tự với anh bắn ra ánh mắt giết người: “Chỉ tư sắc này của cô, cũng câu dẫn cha tôi mê muội, tôi đến muốn nhìn xem, cô có bản lĩnh hơn người gì.”
Cô bị kinh ngạc nhìn cậu bé, còn đang đắm chìm trong tiếng gọi “hồ ly tinh” của cậu bé.
Hoá ra, cô cũng biến thành hồ ly tinh, chồng của cô đã từng đưa một hồ ly tinh vào cửa nhà cô, hiện tại cô cũng thành hồ ly tinh trong mắt người khác.
Cậu bé nhìn bụng cô nói, khinh thường nói: “Trong bụng cô chính là con của cha tôi đi. Nếu lúc này, tôi cưỡng bách cô, sau đó đứa trẻ trong bụng cô mất, như vậy, cô cảm thấy cha tôi sẽ trách tôi chứ?”
Cô hoảng sợ nhìn cậu bé, nói không nên lời.
Cô lùi về phía sau, muốn đi lấy điện thoại trên sô pha, lại bị vướng lan can ngã, lập tức ngã trên mặt đất.
“Ha! Đừng sợ, tôi chỉ doạ cô thôi.” Cậu bé còn chưa biết xảy ra chuyện gì, tiến lên: “Cô lên đi! Cô lên câu dẫn tôi đi! Tôi trẻ tuổi, cô buông tha cho cha tôi!”
Sắc mặt cô tái nhợt, bụng đau đớn, cái trán đầy mồ hôi lạnh chảy ròng trong nháy mắt, ngũ quan tinh xảo vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo.
“Cứu, cứu, cứu, cứu tôi.” Tiếng cô run rẩy, khẩn cầu nhìn cậu bé.
Cậu bé nhíu nhíu mi, cậu bé ngửi thấy mùi máu. Cậu bé nhìn lại theo mùi hương, hồ ly tinh trong mắt cậu bé đã chảy máu.
“Cứu đứa bé.” Cô lại khẩn cầu lần nữa.
Cậu bé vẫn bất động, dường như đang hỏi vấn đề này.
Nên cứu, hay là không nên cứu?
Cô thống khổ khóc lên, mắt thấy cậu bé không có ý định cứu cô, vì thế cô kéo thân mình đi lấy điện thoại trên sô pha.
Một chút, một chút, chỉ còn một chút như vậy, là có thể rồi.
Đột nhiên điện thoại trên sô pha bị người cầm đi.
Cậu bé cầm điện thoại, sau một lúc đoan trang, không vui mở miệng: “Iphone 6, lão già thúi, tôi muốn thì không cho mua, kết quả lại mua cho tiểu tam.”
“Đưa cho tôi.”
Cậu bé nhìn cô, dường như nhớ tới ý đồ khi đến: “Cô nguyện ý rời khỏi cha tôi chứ? Mẹ tôi bởi sự tồn tại của cô khóc cả ngày.”
“Cứu tôi, cứu con của tôi.”
Cậu bé tự nói: “Cô không biết, bọn họ cãi nhau cả ngày, mẹ tôi luôn luôn khóc, sau đó cha tôi không thích về nhà, mẹ tôi ôm tôi khóc, nói cha tôi nuôi người phụ nữ khác ở ngoài, tôi theo dõi cha mình mới tìm thấy nơi này, hôm nay tôi đến không phải để ức hiếp cô, chỉ là muốn hỏi cô có thể rời khỏi cha tôi không.”
“Xin cháu, cứu con của tôi.” Máu giữa hai chân càng chảy càng nhiều, bụng càng ngày càng đau, cô thật sự sợ đứa con của cô và anh cứ như vậy mà mất đi, nhưng mà cô lại bất lực.
“Cô có thể rời khỏi cha tôi không? Tôi biết hai người có khả năng quen biết từ trước đó, nhưng cha tôi đã kết hôn, một người đàn ông già, cô rời khỏi ông ấy được không?” Cậu bé nhìn cô thống khổ như vậy, vò vò đầu, cảm thấy có thể thật sự rất nghiêm trọng, cuối cùng cũng ngậm miệng lại.
Nhưng mà cậu ấy vẫn không biết nên cứu người phụ nữ này hay không.
Cô cảm thấy cô sẽ chết, còn có cả con cô. Cô không biết sau khi mình ngất xỉu đi, anh đã quay về, sau đó đưa cô đến bệnh viện.
Con của anh và cô vẫn không thể giữ được, hơn nữa bác sĩ nói cho cô, về sau cô sẽ không thể mang thai nữa. Anh không dám nói cho cô, sau đó ở hành lang bệnh viện còn hung hăng tát con anh một cái.
Cậu bé rất tức giận mà rời đi, lưu lại một mình anh ở trên hành lang bồi hồi không biết giải thích với cô như thế nào.
Lúc cô tỉnh lại, lúc vuốt chiếc bụng bẹp dí, cô đã biết đứa trẻ mất rồi. Cô giống như người chết nhìn anh, sau đó nói: “Chúng ta chia tay đi.”
Anh cuối cùng vẫn không thể giữ cô lại, cô mang theo quần áo của mình về chỗ người nhà.
Đã không có anh, cô sống giống như kẻ ăn xin, kinh nguyệt không đến, cô tước vũ khí đầu hàng trong sự xem thường của cha mẹ. Cô bắt đầu bôn ba, giống như lúc vừa mới ly hôn.
Hoá ra, sau khi vòng đi vòng lại, cô vẫn về với bộ dáng nghèo túng, cuộc sống đối với cô mà nói chính là một loại tra tấn.
Đối với anh, làm sao lại không phải.
Chuyện của cô cuối cùng vơi anh cũng đã biết, bởi vì việc cô mang thai, con trai nói chuyện với vợ anh, vĩnh viễn khóc nháo đã làm anh phiền chán, cuộc sống đối với anh cũng giống như một loại trắc trở.
Sau đó, cô tìm được công việc rồi, làm người phục vụ ở bên trong một club cao cấp.
Mấy năm nay sống trong cuộc sống nhung lụa, vẫn để cô thích ứng với hoàn cảnh như vậy, tuy rằng nhân vật thay đổi, nhưng mà ít nhất có thể biết đi làm như thế nào.
Dường như đây là nơi ở của cô, nhưng có một ngày một người phụ nữ tìm được cô.
Người phụ nữ tầm 40 tuổi, bảo dưỡng rất tốt, đứng ở trước mặt cô, lẳng lặng nhìn cô, sau đó nói: “Ngồi đi.”
Giống như một nữ vương ra lệnh cho người hầu của mình.
Cô không biết lai lịch của người phụ nữ này, tưởng mình đắc tội với phu nhân nhà ai.
“Anh ấy bị bệnh rồi.” Người phụ nữ bình tĩnh nhìn cô, ngữ khí rất đạm, dường như nói “anh ấy” không có quan hệ gì với mình, chỉ là thuật lại chuyện có thật.
Cô đột nhiên hiểu ra, người phụ nữ này là vợ anh. Nhưng anh vì sao lại bị bệnh? Vì sao vợ anh sẽ đến tìm cô?
Lòng cô rất đau, trải qua thời gian chữa thương dài như vậy, cô đã chôn giấu anh vào trong đáy lòng, đều không còn trẻ, cô không muốn lại dây dưa.
Biểu tình của cô đều dừng ở trong mắt người phụ nữ, cô ấy thở dài, sau đó chậm rãi nói: “Anh ấy bị ung thư gan, thời kỳ cuối, chỉ muốn nhìn thấy cô.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, trong lòng tràn đầy áy náy: “Tôi đã chia tay với anh ấy, về sau tôi sẽ không quấy rầy hai người nữa.”
“Anh ấy muốn gặp cô.” Người phụ nữ dường như ẩn nhẫn điều gì đó, tiếp tục nói: “Tôi đến tìm cô, không phải vì gì khác, tôi chỉ là vì chồng mình, tình huống hiện tại của anh ấy rất không tốt, hy vọng cô có thể đến thăm anh ấy. Hai người tóm lại vẫn còn chút tình cảm đi?”
Không gặp thời gian dài như vậy, cô cho rằng sẽ không được gặp lại anh, không thể nghĩ đến thế sự vô thường, khó trách, anh không đến tìm cô nữa, chỉ sợ là sợ cô hãi mà thôi.
Nhưng hiện tại, cô thật sự có chút sợ hãi, lại rất đau lòng, anh gầy đến da bọc xương, hốc mắt lõm sâu, sắc mặt vàng như nến, bộ dáng phong độ nhẹ nhàng ngày xưa đã sớm không nhìn thấy, lập tức già đi rất nhiều.
Nhìn thấy cô, rất ngoài ý muốn. Không dự đoán được vợ mình vì mình mà có thể làm đến mức này. Anh lại cảm thấy rất xin lỗi vợ mình, nhưng trong lòng lại thấy may mắn khi vợ thay anh đến tìm cô.
Anh thật sự rất muốn gặp cô, vợ anh ảm đạm đóng cửa phòng bệnh lại đi ra ngoài, để hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau.
“Em có khoẻ không?” Anh miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười.
Cô nghẹn ngào một câu cũng không nói nên lời, chỉ là tí tách rơi lệ.
Anh đều đã thành bộ dáng này, câu đầu tiên vẫn là hỏi cô khoẻ không.
Cô ghé vào trong lồng ngực anh gào khóc, đau lòng vì người đàn ông này. Nhưng cô cái gì cũng không làm được, chỉ có thể ở bên cạnh anh.
Cô yêu anh, nhưng lại không thể thay anh chịu đựng sự đau đớn như vậy, anh cũng yêu cô, lại không thể cùng cô đến già.
Cô khóc rống còn muốn vợ anh ẩn nhẫn cũng không thể giữ anh lại, ai có thể nghĩ đến anh vốn dĩ nên là trai tráng khoẻ mạnh lại đột nhiên chết đi.
Cô không chịu nổi, vợ anh cũng thế.
Hai người phụ nữ vì cái chết của một người đàn ông biến thành người phụ nữ đáng thương nhất thế gian này.
Yêu gì, hận gì, ở trong lúc này đã không còn quan trọng, người đàn ông hai người yêu đã rời khỏi hai người, cuối cùng không về được.
Ngày tang lễ, cô chỉ có thể đi phía sau người khác lén nhìn, gạt lệ trong những ánh mắt kỳ quái của người khác, hoá ra cô không có cơ hội nào đưa anh đi, cho dù anh đã hết, cô vẫn không thể đi ra ánh sáng, đưa tiễn đoạn đường cuối cùng của anh chỉ có thể là vợ anh.