LẠI BỊ BẠN TRAI CŨ NHẮM ĐẾN RỒI - Chương 21: 21 Một Mặt Bạo Lực Của Diệp Cẩu
- Trang chủ
- Truyện tranh
- LẠI BỊ BẠN TRAI CŨ NHẮM ĐẾN RỒI
- Chương 21: 21 Một Mặt Bạo Lực Của Diệp Cẩu
Diệp Đình lật người Dương Gia Lập đang nằm trên giường lại.
Dương Gia Lập đã say đến mơ mơ hồ hồ, cả người đều không tỉnh tảo, bất tỉnh nhân sự, tay chân mềm nhũn, không tài nào phản kháng lại nổi, chỉ có thể để mặc Diếp Đình đùa giỡn bản thân mình.
Cậu hơi nheo mắt lại, giọng nói tràn đầy giọng mũi, nhỏ nhẹ mà rên lên hai tiếng.
Diệp Đình cởi cà vạt xuống, che đi hai mắt của Dương Gia Lập.
Dương Gia Lập theo bản năng cảm thấy bất an, nhỏ giọng hừ hừ: “Muốn về nhà…”
Diệp Đình đưa tay cởi áo sơ mi của mình ra, để lộ toàn bộ cơ ngực cường ráng.
Hắn cực kì lưu luyến sờ lên khuôn mặt đang đỏ bừng và nóng rực của Dương Gia Lập, hạ thấp người xuống, thì thầm vào tai Dương Gia Lập: “Những gì em nợ tôi vẫn chưa trả hết, em còn muốn về đâu, hửm?”
Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve trên khoé môi Dương Gia Lập, bên trong ánh mắt bỗng hiện lên một tia điên cuồng: “Bé cưng, có lẽ em không biết, kể từ khi em rời đi, trong mấy năm nay, tôi không biết đã nghĩ về mấy chuyện như thế này bao nhiêu lần rồi, chỉ cần trói em về, nhốt lại là xong.
Dù em có không vui, có quậy khóc đi chăng nữa thì tôi tuyệt đối cũng sẽ không nương tay.”
“Nhưng bây giờ tôi lại không nghĩ như vậy nữa,” Ngữ khí của Diệp Đình trầm xuống, “Thay vì làm như vậy, không bằng tôi cứ từ từ bức ép em, khi dễ em, khiến em ở khắp nơi đều bị nhục nhã, ngoại trừ tôi ra, ai cũng không thể giúp em, khiến em không thể nào không dựa dẫm vào tôi, ngoại trừ ở cạnh bên tôi, em sẽ không còn đường nào để đi, không còn chổ nào để trốn, thật tốt.”
Dương Gia Lập vẫn trong trạng thái mơ màng không thoải mái, đôi chân mày cau chặt lại.
Diệp Đình thở dài một hơi, vừa đưa tay cởi bỏ áo sơ mi của Dương Gia Lập, vừa nhẹ nhàng chậm rãi hôn xuống khuôn mặt đang ửng đỏ của cậu: “Dương Dương, bé cưng của tôi, em không được trách tôi, những thứ này đều do em ép tôi.”
……..
Thời điểm Dương Gia Lập tỉnh lại, cả đầu đều đau như muốn nhức ra.
Cậu cử động cơ thể theo bản năng, toàn thân lúc này giống như bị bánh xe nghiền qua, từ bên trong xương cốt lập tức truyền ra một cơn đau nhức ê ẩm.
Dương Gia Lập đau đến mức rên lên một tiếng, lập tức trở nên tỉnh táo.
Cậu mở to mắt nhìn mọi thứ xa lạ xung quanh, sau đó lập tức kinh hãi bật người dậy.
Cậu mơ hồ nhớ ra hôm qua mình say cũng không nhẹ, nhân lúc còn chút tỉnh táo liền gọi điện cho Lý Đại, kêu hắn đến đón mình.
Tại sao bây giờ cậu lại ở một nơi trong như khách sạn?
Dương Gia Lập mở chăn ra nhìn xuống, bên trên lồng ngực là những dấu vết xanh đỏ chói mắt.
Cậu đã không còn là thiếu niên 18 tuổi chưa trải sự đời nữa, đây là dấu vết gì, cậu biết rất rõ.
Lòng bàn tay cậu đổ đầy mồ hôi lạnh, run rẩy mắng một câu: “Ngày chó*….”
*Nguyên văn là 狗日的: mình cũng không rõ ý này nữa, có lẽ đang chỉ một ngày xui xẻo.
Tiếng nước chảy bên trong phòng tắm ngừng lại, cánh cửa phòng tắm mở ra, Diệp Đình đang quấn khăn tắm bước ra ngoài.
Dương Gia Lập quay đầu lại nhìn thấy hắn, đôi mắt lập tức trừng to như muốn nứt ra, khinh ngạc nói: “Mẹ nó đúng là ngày chó rồi.”
Khuôn mặt Diệp Đình vẫn không có biểu cảm gì, lau tóc, lạnh nhạt nói: “Cậu tỉnh rồi thì đi rửa mặt đi.”
Dương Gia Lập không trả lời, ánh mắt vẫn tràn ngập sự kinh hãi tột độ nhìn chằm chằm Diệp Đình, một lúc lâu sau, cậu đột nhiên nắm lấy cái gối bên cạnh ném về phía Diệp Đình.
Diệp Đình không kiên nhẫn ném cái gối về lại phía cậu: “Ném cái gì?”
Dương Gia Lập giống như muốn phát điên, lập tức bật người dậy đứng trên giường, tuỳ tiện nắm lấy thứ gì đó ném về phía Diệp Đình, gào lên: “Anh dám làm tôi, ông đây liều mạng với anh.”
Chỉ là ngay khi cậu chạm chân xuống sàn nhà, hai chân liền không biết cố gắng mà trở nên mềm nhũn, cả người lập tức ngã xuống mặt sàn.
Diệp Đình nhìn bộ dáng chật vật của Dương Gia Lập, hừ lạnh một tiếng.
Đến tận khi hắn mặc âu phục vào, đứng trước gương thắt cà vạt.
Hắn nhìn Dương Gia Lập vẫn đang ngồi ở trên mặt đất, nói: “Tối hôm qua cậu uống say, bị một tên chủ đầu tư nhỏ mang vào phòng.
Tôi niệm tình trước đây mới cứu cậu một lần, đừng có không biết tốt xấu.
Huống chi, đây không lần đầu tiên cậu lên giường với tôi, còn xấu hổ cái gì.”
Dương Gia Lập đưa tay sờ cái mông đang đau ê ẩm, nghiến răng phóng ra mấy chữ: “Diệp Đình, mẹ nó anh thật khốn nạn!”
Diệp Đình không để ý đến lời mắng chửi của Dương Gia Lập, hắn đi đến bên người cậu, một tay ôm cậu từ mặt đất lên, một lần nữa ném cậu về giường.
“Không khoẻ thì lên giường nằm đi,” Diệp Đình nói, “Hôm nay đừng có đi đâu hết, đợi một lát sẽ có tài xế đến đón cậu về biệt thự.
Nghỉ ngơi cho tốt đi, mấy chuyện khác đợi tối tôi tan làm về rồi nói.”
Hai mắt Dương Gia Lập bừng bừng lửa giận, nhìn miệng hắn phun mấy lời “thơm tho”.
Diệp Đình nhìn xuống đồng hồ, cầm áo vest từ mép giường lên, hành động như một tên tra nam vô tình, rút một tấm thẻ từ trong túi áo khoác ném cho Dương Gia Lập, bỏ cậu lại trong phòng, xoay người rời đi.
Vừa mới đóng cửa lại, hắn liền nghe thấy Dương Gia Lập bên trong tức giận gào lên một tiếng.
Diệp Đình mỉm cười, lắc đầu đi xuống lầu.
5 năm trôi qua, một lần nữa có thể chiếm hữu Dương Gia Lập, tâm tình của hắn chưa bao giờ sung sường như hiện tại.
Tài xế chở hắn đến công ty.
Xe đang chạy được một nửa, thư ký đã gọi điện thoại cho hắn: “Diệp tổng, Nhiếp Duẫn đang đợi ngài ở công ty, cậu ấy nói có hẹn trước với ngài.”
Diệp Đình nhìn dấu răng trên ngón tay mình, đây là do đêm hôm qua bé cưng của hắn cắn, nhàn nhạt trả lời: “Để hắn chờ đi.”
Xe chạy đén công ty, Diệp Đình xuống xe đi lên lầu.
Hắn cũng không vội gặp Nhiếp Duẫn, hắn xử lí gọn ghẽ mấy công vụ hôm qua còn sót lại, sau đó triệu tập một số quản lý cấp cao mở một cuộc hội nghị thường kì mỗi buổi sáng, cuối cùng mới chậm rãi bước ra từ phòng hội nghị đi đến phòng tiếp khách.
Nhiếp Duẫn đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng tiếp khách, bộ dáng sảng khoái thoải mái.
Nhìn thấy Diệp Đình bước vào phòng, cậu ta lập tức nở một nụ cười, đôi mắt đen tối không rõ lý do ban nãy lập tức chuyển thành sạch sẽ thanh khiết, phảng phất giống như không nhớ rõ sự tình xấu hổ hôm qua bị Diệp Đình mắng cút đi.
Diệp Đình không biểu cảm ngồi xuống sô pha phía đối diện.
Nhiếp Duẫn hỏi hắn: “Diệp tổng, ngài vội vã kêu tôi tới là có việc gì sao?”
Diệp Đình cầm ly cà phê mà thứ ký pha sẵn trên bàn lên, không nhanh không chậm nhấp một ngụm: “Đúng là có việc.”
Nhiếp Duẫn nhìn khuôn mặt và thân hình rắn chắc được che lại dưới lớp áo sơ mi của Diệp Đình, gương mặt bỗng nhiên nóng lên.
Ở trong nghề này quá lâu, có nhiều chuyện cậu nhìn đã quen.
Chủ đầu tư lớn gặp riêng minh tinh là có mục đích gì, không cần nói cậu cũng hiểu.
Nhiếp Duẫn trộm ngắm Diệp Đình một cái, nghĩ rằng nếu có thể cùng Diệp Đình có cái loại quan hệ kia, so với cùng mấy tên ông chủ trung niên đầu trọc bụng phệ kia lên giường quả thật là tốt hơn rất nhiều.
Trên mặt cậu ta nổi lên một tầng màu hồng, hạ thấp giọng xuống, nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần là việc Diệp tổng thích tôi đều có thể làm.”
Diệp Đình đến một cái liếc mắt cũng không nhìn hắn, lắc lư ly cà phê trong tay: “Phải không?”
Hắn đặt ly cà phê xuống, chỉ vào một chổ trống bên cạnh, nói: “Thế này, trước tiên cậu đứng ở đó đi.”
Nhiếp Duẫn có chút bối rối: “Cái gì?”
“Không phải cậu nói cái gì cũng có thể làm sao,” Diệp Đình cười nhạo, “Vậy đứng ở đó đi.”
Nhiếp Duẫn hơi nhíu mày, cậu nhìn về hướng ngón tay của Diệp Đình, bên kia đứng không ít mấy tên vệ sĩ đang cười nói.
Cậu ta nửa tin nửa ngờ đứng lên, do dự đi đến bên kia, không rõ mà hỏi lại: “Ở đây sao?”
Cậu vừa dứt lời, một cổ lực lớn bất ngờ đánh vào phía sau, hung hăng đá mạnh xuống mông cậu.
Nhiếp Duẫn giật mình, cả người lảo đảo, ngay lập tức quỳ rạp xuống đất.
Mấy tên vệ sĩ kéo chặt tay Nhiếp Duẫn về phía sau.
Nhiếp Duẫn nhìn thấy tình hình này không ổn, sợ hãi nói: “Diệp tổng, ngài làm gì vậy!”
Diệp Đình cầm lên một quyển tạp chí kinh tế tài chính từ trên bàn, tuỳ tiện lật hai trang, không hề lên tiếng.
Một tên vệ sĩ to lớn hùng hổ đi tới trước mặt Dương Gia Lập, không đợi Nhiếp Duẫn mở miệng, một cái bạt tai hung hăng đánh xuống má trái của cậu ta, một tiếng “chát” giòn tan vang lên.
Nhiếp Duẫn đau đến ngây người.
Ngón tay Diệp Đình nhàn nhã đặt trên trang giấy, nghe thấy âm thanh đánh xuống, khoé miệng nhếch lên một cái, bình tĩnh nói: “Đánh lại.”
“Chát___”
Vệ sĩ lại tát một cái xuống má phải của Nhiếp Duẫn, đánh đến khuôn mặt Nhiếp Duẫn lệch sang một bên.
Khéo môi Nhiếp Duẫn trở nên run rẩy, không dám tin, nói: “Diệp tổng, tại sao lại muốn đánh tôi…..”
Diệp Đình không nghe lời cậu ta nói, nhấp một ngụm cà phê, nhíu nhíu mày, cầm điện thoại từ bàn trà lên, gọi điện thoại, dặn dò người ở đầu dây bên kia: “Người đã đưa về chưa?, Cho người canh chừng em ấy, không được để em ấy chạy mất.
Còn nữa, kêu dì giúp việc làm một chút bữa sáng cho em ấy, pha thêm một ly sữa bò Cao Lương Lộ*, bỏ nhiều mật ong, em ấy thích uống.”
*Ở chương 7: Báo ứng cửa em là tôi (phần 1) mình dùng là sữa lúa mạch, nhưng bây giờ mình nghĩ để như thế này sẽ đúng hơn nên mình sẽ giữ nguyên nghĩa của raw nha.
Bản dịch ở chương 7 đã được chỉnh sửa.
Tắt điện thoại đi, hắn nhìn sang Nhiếp Duẫn đi quỳ ở đó, khuôn mặt đã bị đánh đến ửng hồng, hắn nhướng mày: “Tại sao đánh nãy giờ mà chỉ mới hồng một chút, các cậu có dùng sức không vậy?”
Đám vệ sĩ trở nên lúng túng, cúi đầu nói: “Thực sự xin lỗi.”
Diệp Đình xoay đầu lại, lật một trang tạp chí, nói: “Tiếp tục đánh.”.