LẠC VÀO CỔ ĐẠI HẠNH PHÚC SINH HOẠT - Chương 46: Chương 46
- Trang chủ
- Truyện tranh
- LẠC VÀO CỔ ĐẠI HẠNH PHÚC SINH HOẠT
- Chương 46: Chương 46
Tĩnh ca, thả ta xuống đi, chân ta khỏe rồi có thể tự đi Trần Tiêu ngọ nguậy muốn nhảy xuống.
Ngồi yên, chân đệ chưa khỏi hoàn toàn, đường đến nhà Trưởng thôn lại xa, huynh cõng đệ sẽ tiện hơn Vương Đại Tĩnh xốc Trần Tiêu lên cố định rồi đi tiếp.
Trần Tiêu thở dài nằm bò ra lưng Vương Đại Tĩnh, nhìn cảnh vật bên đường vụt vụt qua, mí mắt liền nặng trĩu, sáng dậy sớm nên còn chưa tỉnh ngủ hẳn, Trần Tiêu lười biếng ngáp một cái.
Đành vậy ngủ một lát đã.
Thiếu niên nằm xấp trên vai nam nhân hai mắt nhắm nghiền, cảm nhận được thiếu niên buồn ngủ nam nhân liền thả nhẹ bước chân sợ quấy nhiễu thiếu niên, thiếu niên không hay biết vẫn tiếp tục ngủ đến quên trời đất, cả hai chậm rãi đi vào thôn.
Sáng sớm trong thôn có hơi vắng vẻ.
Chủ yếu họ đang bận rộn ăn sáng nên trên đường không bóng người.
Khói bếp lượn lờ trên không, gà trống đập cánh gáy in ỏi, tiếng chó sửa, ồn ào đến Trần Tiêu phải tỉnh giấc nhưng vẫn nằm lì trên vai Vương Đại Tĩnh không nhúc nhích.
Đánh thức đệ sao?
Ồn quá
Trong thôn nuôi nhiều gà và chó nên rất ồn
Tĩnh ca, đệ cũng muốn một chú chó con
Ừ, huynh sẽ mua cho đệ một con
Phải mua sao? Trần Tiêu ôm cổ Vương Đại Tĩnh hỏi.
Ừ, thời buổi khó khăn, nhà không đủ ăn sẽ phải bán chó con để lấy tiền mua thức ăn
Ta quên không hỏi huynh, Tĩnh ca đồ ăn mấy ngày nay chúng ta ăn là huynh bỏ tiền sao?
Ừ, khi đi lính huynh tích góp được ít bạc, hết vụ mùa huynh lên trấn làm thuê, hiện tại chúng ta có tổng cộng một trăm hai mươi lượng bạc
Woa, nhiều vậy Trần Tiêu kích động ôm cổ Vương Đại Tĩnh.
Những ngày qua chắc ta đã tiêu tốn của huynh không ít bạc phải không?
Bạc hết huynh sẽ kiếm, còn đệ chỉ có một
Hì hì, huynh yên tâm, sau này ta sẽ kiếm được thật nhiều bạc cho huynh
Không cần, bạc đệ kiếm được đệ cứ giữ, huynh sẽ kiếm bạc đưa cho đệ tiêu
Vậy ta là quản gia rồi Trần Tiêu khoái chí đong đưa hai chân.
Không phải
Không phải quản gia vậy là gì Trần Tiêu chớp chớp mắt nghiêng đầu nhìn Vương Đại Tĩnh.
Đừng nghịch nữa đến nhà Trưởng thôn rồi Vương Đại Tĩnh không được tự nhiên nói.
Ừm, huynh thả ta xuống đi Trần Tiêu vỗ vỗ vai Vương Đại Tĩnh ra hiệu thả mình xuống.
Cốc cốc cốc
Ai đấy, đến ngay
Trưởng thôn, là ta, Vương Đại Tĩnh”
Két
Mau vào đi
Cả ba cùng ngồi vào bàn gỗ dưới gốc cây đào trong sân.
Nhìn trán Trần Tiêu còn quấn băng gạc nhưng sắc mặt hồng hào, Trần trưởng thôn cảm thấy yên tâm.
(*** Bắt đầu từ chương này mình sẽ gọi Trưởng thôn là Trần trưởng thôn nhé ^ _^)
Đã khá hơn Trần trưởng thôn hỏi Trần Tiêu.
Vâng, đa tạ Trưởng thôn quan tâm, ta đã khỏe Trần Tiêu cười hì hì đáp lời.
Đến vì Trần lão thái?
Vâng, ta nghĩ mâu thuẫn giữa ta với thẩm thẩm nên đến lúc kết thúc Trần Tiêu gật đầu nói.
Vụ việc ngày đó đã náo động toàn thôn, ta sẽ triệu tập toàn bộ thôn dân đến sân phơi lúa công khai xử lý, lúc đó hai đứa hẵng đến, hiện tại về nhà nghỉ ngơi đi, thời gian có thể kéo dài vài canh giờ, Trần Tiêu mới hồi phục không nên đứng lâu
Đạ tạ Trưởng thôn, ta đưa đệ ấy về trước Vương Đại Tĩnh cúi đầu với Trần trưởng thôn rồi nắm tay Trần Tiêu ra cửa.
Nhìn bóng lưng hai người, Trần trưởng thôn vuốt râu cảm thán.
Lương duyên trời định
Sau đó bật cười, đứng dậy vào nhà.
Tĩnh ca, còn tận hai canh giờ, thời gian rãnh chúng ta làm gì đây Trần Tiêu nhàm chán vừa đi vừa xoay xoay cọng cỏ trong tay.
Huynh dự định về nhà sửa lại những vật dụng bị hỏng, nếu đệ nhàm chán huynh bồi đệ đi chơi Vương Đại Tĩnh cười nói.
Không cần đâu, về nhà thôi, đệ phụ huynh
Ừ
Đi nào Trần Tiêu nắm tay Vương Đại Tĩnh cười hì hì tăng nhanh bước chân.
Không biết xấu hổ, nam nhân chưa cưới song nhi chưa gả, thế mà lại nắm tay nắm chân trên đường
Nhị tỷ, à không hiện tại phải gọi là Đại tỷ, Đại tỷ, tỷ nói vậy không được, nơi sơn dã nào biết lễ nghĩa liêm sĩ
Trần Tiêu chậc chậc lưỡi nhìn lên trời, đúng là lão thiên tuế ưu ái hắn, biết hắn đang nhàm chán nên tạo niềm vui cho hắn đây mà.
Tĩnh ca, đệ đổi ý rồi, có người đưa mặt đến ăn mắng không mắng cho đã miệng thì thiệt có lỗi với họ Trần Tiêu nghiêng đầu thì thầm với Vương Đại Tĩnh.
Ừ, huynh ở sau đệ Vương Đại Tĩnh mặt đầy ý cười đáp lời.
Hì hì, vậy huynh phải học hỏi ở đệ, nói về bản lĩnh mắng người không ai qua đệ được đâu
Được, ta sẽ cố gắng học hỏi Vương Đại Tĩnh nghiêm túc gật đầu.1
Hai người to nhỏ nói chuyện không để ý đến hai người phía sau chọc cho Vương Bảo Thoa và Vương Phúc Đức tức giận.
Này ta đang nói hai ngươi đó, đồ không biết xấu hổ, đừng giả điếc mau trả lời đi Vương Phúc Đức chống nạnh hống hách nói.
Thật nực cười, ngươi tưởng ngươi là ai, chỉ là một đứa nhóc hỉ mũi chưa sạch cũng dám gọi đến gọi đi với ta, ngươi hỏi ta phải trả lời sao Trần Tiêu xoay người, khoang tay đáp trả.
Ngươi chỉ là tên song nhi sơn dã thấp hèn sao so sánh được với ta, ta đường đường là con của phú hộ thôn Sơn Hà chẳng lẽ đến cả một song nhi thấp hèn cũng không sai bảo được Vương Phúc Đức tức giận to tiếng.
Nếu ngươi còn mở miệng một tiếng thấp hèn hai tiếng thấp hèn ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thấp hèn Vương Đại Tĩnh đứng sau Trần Tiêu ánh mắt lạnh lẽo nhìn Vương Phúc Đức gằn giọng nói.
Ta cứ nói đó ngươi làm gì ta, ngươi bất quá chỉ là đứa con bị phụ thân vứt bỏ, có gì hay ho mà lên mặt tỏ vẻ ta đây, a hay là ngươi bị tên thấp hèn này mê hoặc nên ra mặt giúp hắn, chẳng lẽ chuyện mọi người đồn đại là sự thật, ha ha ha, hai người các ngươi chưa thành thân mà sống chung như phu thê, chậc chậc nhìn kĩ hai ngươi cũng xứng đôi đấy chớ, đúng là cá mè một lứa, ha ha ha Vương Phúc Đức cười lớn.
Rắc
Vương Đại Tĩnh nắm chặt nắm tay, nhấc chân tiến lên trước nhưng bị Trần Tiêu cản lại.
Vỗ vỗ tay Vương Đại Tĩnh, Trần Tiêu cười: Để ta
Vương Phúc Đức đang cười hả hê, Trần Tiêu bước đến.
Bốp
Tiếng cười im bật, Vương Phúc Đức đứng nghệt ra, không dám tin mà trừng mắt nhìn Trần Tiêu.
Ngươi làm gì thế, sao ngươi dám đánh đệ đệ ta Vương Bảo Thoa tức giận chắn trước người Vương Phúc Đức.
Ta cứ đánh đó ngươi làm gì được ta Trần Tiêu nhướng mày khiêu khích.
Ngươi, ngươi dám đánh ta, một tên song nhi thấp hèn cũng dám đánh ta Vương Phúc Đức giận đến run tay.
Ta đánh thì thế nào, không ai dạy ngươi ra đường phải biết giữ mồm miệng sao, ngươi đây là thiếu đánh, ta chỉ giúp ngươi thôi
Ngươi biết ta là ai không, ta là học sinh trấn trên, là con trai độc nhất của phú hộ trong thôn, ta quen biết rất nhiều nhân vật lớn, đắc tội với ta ngươi sẽ không có kết cục tốt
Ta sợ quá Trần Tiêu vẻ mặt sợ hãi la lên.
Biết sợ rồi sao, bây giờ ngươi và Vương Đại Tĩnh quỳ xuống xin lỗi ta, tự tát mặt mình ta sẽ bỏ qua, còn không các ngươi tự biết kết quả Vương Phúc Đức đắc ý hắt càm nói.
Ha ha ha, ngươi đây là ngu hay ngốc đây, nhìn xem vẻ mặt của ta giống như đang sợ sao, đừng chọc ta cười đến đau bụng chớ, ta nói này, tên lùn kia ngươi nghe cho kĩ đây, Trần Tiêu ta từ trước đến nay không sợ thứ gì, chướng mắt ta thì ta đánh, miệng ngươi lại thối như vậy mở miệng lần nào ta đánh lần đó, xem xem không tha của ngươi và tay của ta cái nào nhanh hơn Trần Tiêu giơ giơ nắm đấm.
Ngươi mắng ai miệng thối Vương Phúc Đức tức giận lớn tiếng.
Ôi sao thối quá vậy, Tĩnh ca mau mau che miệng mũi lại, thối chết ta mất Trần Tiêu một tay bóp mũi một tay che miệng mũi Vương Đại Tĩnh.
Dưới lòng bàn tay Trần Tiêu Vương Đại Tĩnh nở nụ cười.
Ngươi Vương Phúc Đức định xông lên nhưng bị Vương Bảo Thoa cản lại.
Phúc Đức bình tĩnh đừng để hắn chọc tức
Tỷ, hắn mắng ta Vương Phúc Đức chỉ mặt Trần Tiêu, dậm chân nói.
Để tỷ
Vương Phúc Đức ngậm miệng hậm hực đứng một bên, ánh mắt căm hận liếc Trần Tiêu.
Trần Tiêu nhúng vai, không để tâm còn thảnh thơi ngáp một cái, Vương Đại Tĩnh ánh mắt lại thêm một tầng lạnh lẽo nhìn Vương Phúc Đức.
Trần Tiêu ngươi năm lần bảy lượt gây chuyện với bọn ta là có ý gì?
Gây chuyện, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta gây chuyện, mắt trái hay mắt phải, rõ ràng do hai người các ngươi cản đường bọn ta trước, mắng cũng là do các ngươi mắng trước, ta đây đánh trả thì gọi là gây chuyện, nào có đạo lý như vậy
Cho là chúng ta mắng ngươi trước nhưng ngươi vừa ra tay là đánh đệ đệ ta Vương Bảo Thoa nói.
Đó là do hắn thiếu đánh, sao nào chỉ cho phép tỷ đệ hai người các ngươi mắng người không cho phép bọn ta đánh trả sao?
Trần Tiêu ngươi đổi trắng thay đen, rõ ràng là ngươi ra tay đánh người trước, đệ đệ của ta còn nhỏ, vô tri không hiểu chuyện, ngươi sao lại so đo với nó
Còn nhỏ? Vô tri? Vương Bảo Thoa ngươi cảm thấy tên nấm lùn này xứng với bốn chữ đó sao? Cứ tạm cho là xứng đi nữa ta cũng không quan tâm, ta cứ thích so đo đấy thì sao? Trần Tiêu nhướng mày nói.
Ngươi không thấy vậy là xấu hổ sao? Vương Bảo Thoa chưa từng thấy ai da mặt dày như vậy.
Ha ha ha, xấu hổ, phải khiến ngươi thất vọng rồi, dây thần kinh xấu hổ của ta đứt mất rồi, cho nên ta không biết xấu hổ viết như thế nào Trần Tiêu dựa vào vai Vương Đại Tĩnh cười ha ha.
Ngươi Vương Bảo Thoa tức đến không nói nên lời.
Thật quá đáng, ngươi không cảm thấy mình rất quá đáng sao
Một giọng nói mang theo tức giận vang lên, một lam y nữ tử gương mặt thanh tú, chân mày lá liễu vì tức giận mà cau lại, nàng nhấc váy đi đến.
Nàng ta hậm hực nhìn Trần Tiêu một cái rồi đi lại cạnh Vương Bảo Thoa bất bình nói:
Ta đã thấy hết chuyện vừa rồi, hắn thật quá đáng đã đánh người còn không xin lỗi
What? Gì đây, kẻ qua đường giáp trong truyền thuyết?, Trần Tiêu vẻ mặt hắc tuyến, hắn nhàm chán muốn kiếm chuyện tiêu khiển nhưng không hề muốn dây dưa với mấy nhân vật như thế này, rất phiền phức.
Haiz, Trần Tiêu thở dài trong lòng.
Đệ sao thế, có chỗ nào không khỏe sao? Vương Đại Tĩnh đỡ vai Trần Tiêu hỏi.
Không có, đệ chỉ hơi mệt Trần Tiêu lắc đầu.
Vậy chúng ta về thôi
Ừm Trần Tiêu gật đầu, xoay người muốn đi..