LẠC TRÌ - Chương 29
1/5 năm nay được nghỉ dài ngày, cả nhà họ Diệp cùng nhau đến một hòn đảo nhỏ nào đó ở phía Nam để nghỉ ngơi.
Diệp Khâm vốn không muốn đi, nhưng Diệp Cẩm Tường cứ nhất quyết bắt cậu phải tham gia, bảo là phải sắp xếp hành lý trước mấy ngày, ngoài ra còn mua cho cả nhà mỗi người một bộ đồ bơi mới.
Xét trên thói quen của ông già, bình thường cứ mỗi lần đi công tác là sẽ tặng hoa hay mang quà về thì có thể kết luận tất cả những sự ân cần này đều là vì ông ta thấy áy náy mà thôi. Diệp Khâm cảm thấy ở đây có gì đó mờ ám, sợ mẹ La Thu Lăng của cậu bị bắt nạt nên không đi theo lại không yên tâm được.
Cũng may những ngày này ông già coi như cũng biết điều, ngoài trừ ăn ngủ ra thì cũng chỉ có bơi lội, còn chịu đi dạo phố cùng mẹ cậu mấy lần. Diệp Khâm thoáng yên tâm, không muốn đi ra ngoài phơi nắng nên ở lỳ trong khách sạn gửi tin nhắn wechat cho Trình Phi Trì, nếu không có gì để nói thì sẽ kể cho anh nghe những câu chuyện cười nhạt nhẽo tồn kho của cậu, nói chung là không có ngày nào là ngừng liên lạc với nhau.
Vì Trình Phi Trì còn bận đi làm thêm, nên không phải lúc nào anh cũng trả lời ngay được, có lúc khi Diệp Khâm tỉnh dậy nhận được từng câu trả lời đầy đủ của anh, cậu còn cảm thấy mông lung đến nỗi có phải mình đã bị quay ngược về quá khứ hay không.
Ví dụ như đêm qua trước khi đi ngủ Diệp Khâm đã nhắn: 【Thời Nam Tống có một nhà thơ tên gọi là Lục Du, lúc đó giặc Kim đang xâm lấn, đối diện với non sông bị phá nát, dân chúng rơi vào cảnh lầm than, Lục Duy liền nổi cơn tức giận, sau đó…】
Trình Phi Trì đáp: 【Đã viết một bài thơ: Tam vạn lý Hà đông nhập hải, Vạn thiên nhận Nhạc thướng mô thiên. Di dân lệ tận Hồ trần lý, Nam vọng vương sư hựu nhất niên (*).】
(*)= Lục Du làm bài thơ “Thu dạ tương hiểu, xuất ly môn nghinh lương hữu cảm” khi đã 68 tuổi, bị bãi miễn về nhà đã bốn năm, song cuộc sống bình lặng không thể khiến nhà thơ được an dật, vẫn canh cánh trong lòng nỗi nước non.
Dịch nghĩa:
Sông (Hoàng Hà) dài ba vạn dặm chảy ra biển đông,
Núi (Hoa Sơn) chọc trời cao năm ngàn nhận.
Dân trong vùng giặc Hồ đóng, khói bụi tung bay, khóc ráo nước mắt,
Ngóng về phía Nam, mong quân nhà vua kéo lên khôi phục, lại một năm trôi qua.
(theo Thi viện)
… Thầy Trình đúng là thầy Trình mà.
Diệp Khâm cạn lời, đồng thời nói ra kết quả chính xác: 【Sau đó nhân dân cả nước đều đứt mạng】
Lần này người ở đầu dây bên kia lại trả lời rất nhanh: 【Hahaha】
Diệp Khâm lướt lên xem lại, cũng thấy buồn cười thế nên liền ôm lấy bụng lăn lộn trên giường mấy vòng.
Cả nhà bọn họ đều ở chung trong một căn phòng gia đình, lúc này mẹ La Thu Lăng đang gõ cửa bên ngoài hỏi cậu có muốn đi lướt sóng cùng Diệp Cẩm Tường không, Diệp Khâm không cần nghĩ ngợi đã từ chối, lại ôm điện thoại tiếp tục nhắn tin: 【Anh hết bận rồi à?】
Trình Phi Trì: 【Ừ, hết bận rồi】
Diệp Khâm: 【Chỗ anh có wifi không?】
Trình Phi Trì: 【Có】
Diệp Khâm liền gọi video qua.
Nửa phút sau Trình Phi Trì mới nhận, trên màn hình xuất hiện trần nhà sau đó là đến mặt tường cuối cùng mới đến gương mặt của anh.
Diệp Khâm nhìn thấy anh ghé sát vào màn hình, sau đó cậu đột nhiên thả tay đang che camera của mình ra, Trình Phi Trì liền bị giật mình bởi cái mặt đang làm hề của cậu, nghe thấy tiếng cười haha mới thở phào, bất đắc dĩ nói: “Em làm anh giật cả mình.”
“Ừ đó, thích dọa anh đấy.” Diệp Khâm dần dà lại không cười nữa mà hỏi: “Anh chưa từng gọi video với ai à?”
“Chưa từng.” Trình Phi Trì đang bước đi, cho nên hình ảnh có hơi rung lắc, anh cởi một bên khẩu trang ra, rồi ngẩng đầu lên nhìn vào chiếc đồng hồ treo tường trong phòng nghỉ dành cho nhân viên: “Em ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, còn anh, vừa tan làm sao?”
Trình Phi Trì gật đầu, cởi tạp dề đang đeo bên hông ra: “Ừ, anh đang chuẩn bị đi về.”
Diệp Khâm đổi tư thế, nằm ngửa trên giường, giơ điện thoại lên cao, để camera nhắm thẳng vào mặt mình: “Vậy thì là còn chưa ăn rồi!”
“Lát nữa sẽ ăn.” Trình Phi Trì đổi đề tài, hỏi: “Ở bên đấy chơi vui không?”
Diệp Khâm bĩu môi: “Cũng chỉ có vậy mà thôi, đi cùng với phụ huynh có gì thú vị chứ, còn không bằng ở nhà đi làm thêm với anh vui hơn…”
Trình Phi Trì mỉm cười: “Lần tới anh dẫn em lên tầng ăn bánh ngọt nhé, không cần phải xếp hàng nữa.”
Diệp Khâm nửa tin nửa ngờ: “Cửa hàng của anh với tiệm tầng trên đó hợp tác gì với nhau à?”
Trình Phi Trì lặng thinh không nói, Diệp Khâm lại lăn lộn thêm mấy vòng trên giường, cứ thủ thỉ mãi không chịu kết thúc.
“Để anh thay quần áo trước đã nhé.” Trình Phi Trì đặt điện thoại lên bàn rồi giơ tay lên cởi khuy áo đồng phục ra.
Diệp Khâm hít sâu một hơi, tá hỏa lên vội vàng kết thúc cuộc gọi.
Xong xuôi mới thấy mình bị thần kinh, hai người đều là con trai, trong phòng tắm còn có thể trần trụi đứng đối diện nhau cơ mà, nhìn thấy có nửa thân trên sao mà phải xấu hổ?
Cậu nằm lỳ trên giường, úp mặt xuống gối, khẽ cắn vào môi dưới một cái, tàn dư của sức nóng trên gương mặt không tiêu tan được hết dường như không phải thuộc về cậu.
Đều là tại nụ hôn trong lớp học lần đó, thế mà lại để Trình Phi Trì đoạt được trước tiên. Diệp Khâm đấm hai phát vào gối, kiên quyết nghĩ rằng, lần sau cậu nhất định phải đòi lại thế chủ động để cho anh biết ai mới là người có quyền khống chế!
Cuối cùng cũng vất vả vượt qua bảy ngày nghỉ đằng đẵng, nghênh đón Diệp Khâm đến trường hôm nay là tấm bảng dựng ở dưới tòa nhà dạy học và tấm bảng đen sau lớp học với mấy chữ to khổng lồ—— Còn cách kỳ thi Đại học 396 ngày.
Các bạn học vui mừng hớn hở bước vào trường, một giây trước còn đang buôn bán những chuyện thú vị trong kỳ nghỉ nhưng một giây sau mặt cả lũ đã như đưa đám mà ngồi xuống mở sách giáo khoa ra, ngay cả Chu Phong bình thường đều chẳng để tâm vào chuyện học hành cũng sốt hết cả ruột, liền mượn lấy quyển vở ghi chép của Liêu Dật Phương vội vàng chép lấy chép để.
Diệp Khâm ngủ khò suốt một tiết liền, xém chút nữa còn định ngủ luôn cả giờ ra chơi. Lúc này cậu đã tỉnh dậy, ngẩng đầu lên quan sát một vòng, các bạn học khác gần như không có ai rời khỏi chỗ của mình, có người đang vùi đầu vào làm bài, có người thì lại đang giở sách học thuộc từ đơn, chỉ có mình cậu là không lo lắng gì còn mơ mộng muốn ăn cơm Trình Phi Trì nấu, nước miếng cứ gọi là rớt đầy ra bàn.
Chu Phong vẫn đang chép bài, Diệp Khâm liền vỗ vào người cậu ta, hỏi: “Đang làm gì đấy?”
“Sắp chết đến nơi rồi nên phải nhảy đây.” Đầu Chu Phong cũng không ngẩng lên mà đáp lại.
“Thời gian tử vong của cậu tính toán cũng chuẩn xác nhỉ, vừa đúng sau 396 ngày nữa?”
Chu Phong kêu lên một tiếng: “Tôi với cậu không giống nhau nha, cậu không thi được Đại học có thể đi du học, còn có gia tài bạc triệu để mà thừa kế, tôi mà không thi được là phải đi lính đó, thê thảm hơn cả cái chết.”
Diệp Khâm nghĩ một lúc, công nhận thảm thật. Những người lính trên TV phải lăn lộn trong mưa gió trong đất bùn, không thì lại phải phơi người dưới sức nóng của mặt trời, nếu như cái tên nhóc Chu Phong cả ngày chỉ biết ăn chơi này phải trở thành lính, phỏng chừng mới đứng được hai phút thì hai mắt đã nhắm lại ngất lịm luôn rồi.
Buổi trưa lúc ăn cơm, Trinh Phi Trì lấy sách bài tập và vở nháp ra, chỉ lát nữa là anh lại tiến vào biển học mênh mang, chân Diệp Khâm liền đá vào chân người đối diện ở dưới bàn một cái: “Anh nghĩ, tôi có thể thi đậu cùng một trường Đại học với anh được không?”
Trình Phi Trì ngẩn ra một lúc, rồi cầm quyển sách tiếng Anh đưa cho cậu: “Cứ bắt đầu từ phần từ đơn thứ nhất đến thứ năm trước đã.”
Diệp Khâm đang rảnh nên cũng thật sự mở sách ra. Đọc được hai, ba lần lại đá vào chân Trình Phi Trì, hỏi anh định thi vào trường nào.
“Xem tình hình thi đua nửa cuối năm thế nào đã.” Anh nói, “Nếu thành thích tốt thì cũng rất có lợi trong việc được tự chọn trường.”
Mặc dù không nói rõ, nhưng Diệp Khâm vừa nghe đã biết đó sẽ là những ngôi trường Đại học mà cậu không với đến được, tự nhiên lại thấy không vui lắm, phùng má ra rồi nói: “Không phải anh muốn đi du học sao?”
Hãy tưởng tượng đây là kiểu phùng má đó.
Cậu là đang nói đến chuyện đầu năm tham gia ngày hội giao lưu ở trường Quốc tế kia, Trình Phi Trì đáp: “Tạm thời anh không có ý này, lần trước cũng chỉ là đến tham khảo thôi.”
Diệp Khâm thầm nghĩ quả nhiên là vậy, nhà anh nghèo như thế làm gì có tiền cho Trình Phi Trì đi du học? Cho dù Diệp Cẩm Tường có muốn cho đi mà anh không chịu thì cũng toi công.
Trình Phi Trì nhìn thì rất điềm đạm, nhưng trên thực tế lòng tự trọng của anh giống như đa phần những con người có xuất thân khó khăn đều rất lớn, chẳng thà làm thêm vất vả chứ cũng nhất quyết không chịu nhận sự giúp đỡ từ người khác.
Những ngày tháng hai người họ ở bên nhau, Diệp Khâm càng nhìn ra điều này rõ ràng hơn, nghĩ đến việc Diệp Cẩm Tường đã nếm trải không ít trái đắng từ Trình Phi Trì, trong lòng Diệp Khâm không kiềm chế được mà dâng lên một cảm giác sảng khoái.
Nhưng sau sự sảng khoái đó lại là trống rỗng. Cậu nhìn thấy những người xung quanh đều lũ lượt tìm lấy cho mình một mục tiêu ngắn hạn, nếu không phải là đỗ vào một trường Đại học ngon nghẻ thì cũng là ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, ngay cả Lưu Dương Phàm và Triệu Dược gần đây cũng không thấy đâu, hai tên đó đều nói là bị gia đình ép thi TOEFL, đến mùa Thu sẽ phải quấn gói sang Mỹ học.
So với tất cả, Diệp Khâm lại rất thoải mái giống như cậu chỉ là một người đi bên lề hết thảy những điều này, ngay cả đến việc học thuộc lòng từ đơn cũng không tìm được lý do.
Thời điểm ánh nắng ban trưa bao phủ lên khắp người, là lúc dễ buồn ngủ nhất. Diệp Khâm ỉu xìu nằm úp mặt vào trang sách, ngón tay lại chọt chọt vào ghi chú bên cạnh những từ đơn của Trình Phi Trì, lúc sắp thiếp đi thì lại nghe thấy anh nói: “Em… thật sự muốn thi cùng một trường với anh à?”
Diệp Khâm chép miệng một cái, dư âm ngọt ngào của món sườn xào chua ngọt trưa nay vẫn còn lưu lại. Giây phút này cậu chỉ nghĩ đến việc giá như được ăn nhiều bữa cơm của Trình Phi Trì nấu hơn thì tốt biết mấy, có thêm vài ngày cùng anh ngồi bên một chiếc bàn, hít thở cùng một bầu không khí cũng không tồi.
Cậu nghĩ như thế nào liền nói như thế, Diệp Khâm há miệng ra ngáp lớn một cái, sau đó díp mắt lại, lẩm bẩm: “Ừm, muốn thế đó.”
Lời đã nói ra như hắt nước đổ đi, không đến nửa tháng, Diệp Khâm đã hối hận rồi.
Trước đây giờ ra chơi với cậu là thời gian dành cho việc chơi game, nhưng hiện tại lại biến thành giao lưu học tập. Sau khi học xong tiết thứ hai của các ngày hai, tư, sáu, Trình Phi Trì sẽ xuống dưới lớp (2) rồi đứng ở cửa lớp, ngoại trừ kẹo mút còn có các đề trắc nghiệm nhỏ mà anh tự tay soạn, đề bài đều được lấy ra từ trong sách bài tập của Diệp Khâm, với những đề bài quen thuộc mà vẫn làm sai, sẽ yêu cầu Diệp Khâm trước khi tan học phải làm lại để anh kiểm tra.
Diệp Khâm làm được hai lần đã kêu mệt, thứ sáu tuần tước mới viết được một ít, lúc tan học khi đưa quyển vở bài tập bỏ trống hơn phân nửa cho thầy Trình kiểm tra, còn ngửa mặt lên cười hihi haha muốn dùng một cái thơm thơm để người này cho qua. Thơm thơm thì thầy Trình có nhận, nhưng sau đó vẫn rất cứng rắn bắt cậu ở lại trong lớp viết xong bài mới thôi.
Hơn nửa tuần này mấy lần qua lớp cậu, anh chỉ mang có mỗi đề thi mà chưa cho kẹo mút, Diệp Khâm đã tìm hết tất cả các túi trên người Trình Phi Trì mà cũng không thấy gì bèn chớp mắt một cái, hỏi: “Kẹo của tôi đâu?”
Trình Phi Trì đáp: “Tuần trước em không hoàn thành bài tập đúng hạn nên bị phạt.”
Cái con người lạnh lùng này nào có giống cái tên nắm chặt lấy tay tôi đi xem phim vào cuối tuần trước.
Diệp Khâm về chỗ ngồi làm bộ muốn xé tập đề thi ra, Liêu Dật Phương trông thấy vậy liền vội cản: “Bạn học Diệp, nếu cậu không muốn viết có thể cho tôi mượn photo không? Lớp mình có nhiều bạn…”
“Ai bảo là tôi không viết?” Diệp Khâm thở phì phò cắt ngang lời cậu ta, rồi “bộp” một tiếp đập tập đề kia xuống bàn, “Tờ ghi chú về chất điện phân lần trước đâu rồi? Trả lại cho tôi đi, tôi còn phải dùng đây.”
Sau khi tan tiết học cuối cùng trong ngày, là thời gian nghỉ ngơi trước khi vào tiết tự học buổi tối, bạn học Diệp thì nói không học nhưng lại đến cửa hàng văn phòng phẩm ở cổng trường mua một cái túi đựng tài liệu, bỏ tất cả các đề thi mà Trình Phi Trì soạn cho cậu vào bên trong bao gồm cả tờ ghi chú đã bị vò nhàu nhĩ kia.
Thời gian vui vẻ qua thật là nhanh, đạo lý này rất thích hợp dùng với những lúc hoàn toàn tập trung vào học hành.
Đảo mắt đã học xong tiết tự học buổi tối cuối cùng của ngày hôm nay, ở bãi để xe đạp, Trình Phi Trì đang đứng dưới bóng đèn chấm bài, lúc anh ngẩng đầu lên trông thấy cái miệng của Diệp Khâm chóp chép, liền móc kẹo mút từ trong túi ra còn tự tay bóc vỏ rồi đưa đến trước mặt cậu, nói: “Há miệng ra nào.”
Diệp Khâm lúc này đang bừng bừng khí thế, vốn là định mạnh mẽ kiên trì đến cùng sẽ không ăn đâu, nhưng khi thấy Trình Phi Trì giơ kẹo trước mặt mình một lúc lâu mà vẫn không chịu bỏ xuống, lại sợ anh mỏi tay thế là vẫn mở lòng từ bi mà há miệng ra, rộp một tiếng cắn vào chiếc kẹo.
Hôm nay hai người họ vẫn về muộn nhất như mọi khi, Diệp Khâm ngồi đằng sau được một lúc lại yêu cầu xuống đi bộ, đồng thời tiện tay bỏ cái đệm mới lắp vào yên không được bao lâu ra, kêu là ngồi nóng cả mông còn chẳng bằng đi bộ.
Còn chưa đến tháng Sáu, nhưng thời tiết ở Thủ đô đã bắt đầu oi bức khó chịu, hôm nay học sinh cả trường không hẹn nhau nhưng đều cùng đổi sang đồng phục mùa hè.
Trình Phi Trì cũng không ngoại lệ, quần đồng phục size L với anh có hơi ngắn, vừa mới chờm qua mắt cá chân được một xíu, áo sơ mi cộc tay trên người mở ra hai nút, cổ áo sạch sẽ thơm tho khắp toàn thân từ trên xuống dưới chỗ nhàu nhĩ nhất chắc chỉ có vạt áo do Diệp Khâm ngồi đằng sau nắm vào nhiều quá mà thôi.
Diệp Khâm nhìn thấy lại ngứa tay, không nhịn được mà chỉnh lại cho anh, kéo vạt áo kia thẳng ra xong mới dè dặt thương lượng: “Có chuyện này… đoạn văn ngắn môn Anh ngày mai mới học thuộc có được không, hôm nay bài tập Hóa nhiều quá nên cái kia còn chưa thuộc.”
Trình Phi Trì nghiêng đầu qua nhìn cậu: “Không được.”
Diệp Khâm khóc không ra nước mắt. Ngoại trừ tập đề thi, Trình Phi Trì gần đây còn soạn cho cậu 400 từ đơn tiếng Anh trong các đoạn văn ngắn, nói là học thuộc nhiều sẽ sinh ra ngữ cảm (**), sẽ giúp ích cho việc tích lũy vốn từ, đồng thời cũng là sau khi tan học sẽ kiểm tra.
(**)= trong giao lưu ngôn ngữ chỉ sự phản ánh thói quen sử dụng, giải thích sự biểu đạt của ngôn ngữ gọi là ngữ cảm
Trên phương diện học tập, Trình Phi Trì nói một là một hai là hai, hoàn toàn không nhập nhằng với tình cảm riêng tư, mặc cho Diệp Khâm có làm nũng thế nào cũng không ăn thua, quả thật giống như đã khắc ghi vào trong đầu bảy chữ vàng “việc hôm nay chớ để ngày mai”, không chỉ yêu cầu nghiêm khắc với chính mình mà là còn yêu cầu như thế với người bên cạnh, đồng thời vô cùng công chính nghiêm minh, không nhận thân thích, bạn trai cũng không thể là ngoại lệ.
Nhưng Diệp Khâm cũng rất sợ chiêu mềm nắn rắn buông này, nhìn thấy mặt anh nghiêm lại thì da đầu lại tê hết cả lên, vội vàng cầm sách tiếng Anh lên đọc ê a.
Không dễ dàng gì mà đọc được hết, vừa ngẩng đầu lên đã tới trước cửa lớn của tiểu khu.
Cả đoạn đường đi chẳng nói với nhau được câu gì, trong bụng Diệp Khâm toàn là ấm ức, không nói tiếng nào mà nhận lấy cặp sách của mình từ tay Trình Phi Trì, kéo xoẹt một tiếng lấy tập tài liệu mới mua hôm nay ra rồi bỏ tờ giấy ghi chi chít chữ tiếng Anh kia vào.
Lúc chuẩn bị nhét lại vào cặp thì lại bị Trình Phi Trì giữ lấy.
Anh lật qua lật lại những đề thi mình soạn cùng với tờ tiếng Anh vừa rồi được xếp gọn gàng ở bên trong, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng: “Em không vui?”
Diệp Khâm quay mặt đi: “Không dám.”
Trình Phi Trì khẽ thở dài một tiếng: “Không phải muốn cùng anh học chung một trường Đại học à?”
“Anh đừng đùa tôi nữa.” Diệp Khâm ỉu xìu cúi thấp đầu xuống: “Tôi tự biết năng lực của mình đến đâu chứ, trong lòng cũng hiểu rõ lắm. Muốn cùng anh thi chung một trường, chỉ có hai con đường một là thay não, hai là ba môn Toán Lý Hóa anh đều nộp giấy trắng.”
Trình Phi Trì cười lên: “Không đến nỗi như vậy đâu, bé ngoan nghe lời anh đi, nhất định có thể thi đỗ cùng một trường mà.”
Lời này nghe thì mông lung, nhưng trên thực thế cũng không phải ba hoa.
Trình Phi Trì có thói quen lên kế hoạch cho cuộc sống của mình, sau khi Diệp Khâm biểu đạt bản thân muốn cùng anh học Đại học, anh liền lấy việc nâng cao thành thích học tập của cậu, giúp bé ngoan của anh thi đỗ một trường Đại học không tồi trở thành nhiệm vụ của bản thân.
Giống như giây phút quyết định nhận lấy tình cảm của Diệp Khâm kia, anh đã quy hoạch người này trong tương lai của mình rồi, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể hy sinh hoặc nhượng bộ vì mối quan hệ này, chỉ cần điều đó không vi phạm nguyên tắc của bản thân.
Diệp Khâm được vỗ về bởi những lời động viên của Trình Phi Trì, lại đỏ cả mặt vì bị anh gọi là “bé ngoan”, cậu lấy lại tài liệu trong tay anh vừa cất vào trong cặp vừa hỏi: “Nếu tôi nghe lời như vậy thì thầy Trình có thưởng gì không nào?”
“Thưởng?”
Trong thoáng chốc Trình Phi Trì còn đang ngẩn ra, Diệp Khâm liền chui vào khoảng trống, nắm chặt lấy cổ áo đồng phục của anh rồi hôn lên. Nụ hôn này còn hơi dữ dội, vì đến lúc hai người buông đôi môi nhau ra còn vang lên một tiếng “chụt” rất to.
Diệp Khâm lúc này đang đắm chìm trong vui sướng kiêu ngạo vì mình đã chiếm được quyền chủ động, không còn biết thẹn thùng là cái gì, vừa chạy về phía cánh cửa lớn của tiểu khu vừa vẫy tay với Trình Phi Trì, nói: “Tôi tự nhận thưởng rồi đó, mai gặp lại nha thầy Trình!”