LẠC TRÌ - Chương 24
“Ủ ôi hẹn hò rồi cơ à? Động tác cũng nhanh nhẹn đấy!” Biểu cảm gương mặt của cậu ta lập tức thay đổi, vui vẻ vỗ vào vai Diệp Khâm, “Cứ theo cái tiết tấu này ấy mà, trước khi kỳ nghỉ hè bắt đầu là có thể xử xong cậu ta rồi nhỉ?”
Diệp Khâm ghét bỏ tên kia mà tránh về phía sau, thế nhưng Chu Phong vẫn túm vai cậu lại, nghiêm túc chân thành nói: “Cái thói xấu không thích gần gũi người khác của cậu phải thay đổi, Shakespeare đã nói rồi, tiếp xúc tứ chi là một trong những phương thức quan trọng nhất để tình yêu thăng hoa, cậu cứ né qua né lại như vậy làm sao cùng người ta bồi dưỡng tình cảm được?”
Diệp Khâm trừng mắt lên: “Chỉ có đầu cậu mới toàn mấy thứ đen tối như vậy.”
Chu Phong liền kêu oan: “Tôi là thật lòng muốn bày mưu tính kế cho cậu đấy nhé, mọi người đều là con trai mà, lúc nắm tay thì cũng có khác gì là tay trái nắm tay phải đâu.”
Nói xong lại duỗi tay ra, kéo Liêu Dật Phương ngồi hàng trên đến trước mặt, bẹp một cái hôn lên mặt người ta rồi nói: “Đấy nhìn đi, thoải mái đơn giản không, có khác gì là đang hôn lên mặt mình đâu.”
Có bạn học bị cảnh kia làm mù mắt vội la ầm lên là lớp trưởng đỏ mặt rồi kia, Chu Phong vẫn đang nắm lấy cằm Liêu Dật Phương, ngạc nhiên nói: “Hai thằng con trai thì có gì mà phải xấu hổ? Tôi cũng đâu có hôn vào môi cậu.”
Liêu Dật Phương nhích người về phía sau, vất vả lắm mới đẩy được kính mắt lên, che đi vệt mây ửng hồng trên má mình, đôi môi run run lắp bắp nói: “Câu…câu đó… không phải là Shakespeare nói.”
Biểu cảm trên gương mặt của Diệp Khâm mặc dù là chán ghét, nhưng ở sau lưng vẫn lén lút suy nghĩ đến tính khả thi của đề xuất tứ chi tiếp xúc thúc đẩy tình cảm phát triển này.
Cậu là một thằng con trai, chạm vào một tý dựa vào một chút cũng chả thiệt hại gì, nếu như làm vậy có thể nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Trình Phi Trì, ngược lại cũng là một ý kiến hay.
Nhưng chạm vào nhau như thế nào, câu hỏi này lại khiến cậu lâm vào thế khó, cũng không thể như Chu Phong tóm người ta lại mà hôn nhỉ?
Hai tiết trước của buổi sáng, Diệp Khâm đã gửi bảy, tám cái tin nhắn cho Trình Phi Trì, tiếp tục kể mấy câu chuyện cười nhạt nhẽo cho anh.
Người kia mỗi một tin nhắn đều trả lời lại, sau đó có thể là vì cảm thấy tần suất cao quá, trong tin nhắn còn nhắc nhở cậu nhớ phải nghe giảng, cẩn thận không bị giáo viên phát hiện ra.
Diệp Khâm mới không sợ đâu, lúc chào cờ buổi sáng còn nói chuyện được cơ mà, lúc đó cậu trốn ở sau lưng Chu Phong lén lén lút lút gửi tin nhắn hỏi Trình Phi Trì trưa nay ăn gì.
Anh gửi tin nhắn báo lại là hôm nay mình sẽ ăn trong lớp, vì vậy sau khi tiết thứ tư kết thúc, Diệp Khâm liền chạy như bay ra khỏi lớp mình, vượt qua dãy hành lang uốn khúc của hai toàn nhà, thản nhiên đi vào trong lớp Khoa học tự nhiên (1) lúc này chỉ còn lại một người.
Cậu nhấc chân lên ngồi xuống ghế của bạn học bàn trên, Diệp Khâm không đành lòng nhìn Trình Phi Trì lại dùng nước nóng chan cơm, không nói lời nào đã giúp anh đậy nắp hộp cơm vừa mới mở ra lên: “Chúng ta hôm nay gọi đồ ăn ở ngoài đi, tôi muốn ăn sườn.”
Trình Phi Trì nhìn bàn tay đang đặt trên hộp cơm của mình, nói: “Anh đã làm phần ăn cho hai người rồi, có sườn đó.”
Diệp Khâm đã từng ăn cơm anh nấu, lúc này liền đổi ý, cậu ôm hộp cơm cho hai người ăn chạy đến phòng làm việc của giáo viên tầng này, luyên thuyên một hồi nhờ vả cho mình quay cơm trong lò vi sóng.
Giáo viên chủ nhiệm của cậu cũng ở trong văn phòng, thấy vậy liền cảm thán nói: “Không ngờ bạn học Diệp của chúng ta, cũng biết mang cơm từ nhà đi ăn để tiết kiệm tiền như thế.”
Diệp Khâm cắn vào cái thìa cười hì hì, không nói ra cơm này không phải là mang từ nhà đi mà là bạn trai trên danh nghĩa của cậu làm.
Bởi vì cơm và thức ăn trong hộp được cho vào ba tầng khác nhau, nên cho dù đã quay cũng không nóng đều được, may mà trời không lạnh với lúc trước cũng luôn được để trong túi giữ nhiệt vì vậy ăn vào vẫn thấy tươi ngon sướng miệng lắm.
Diệp Khâm không có thịt là không sống được, thế nên chiếc thìa của cậu chỉ múc vào chỗ sườn ở bên kia, Trình Phi Trì ngẫu nhiên sẽ gắp một đũa đậu cô-ve đặt ở trong bát cậu, những lúc đó mặt Diệp Khâm sẽ nhăn lại, lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.
Mấy miếng sườn cuối cùng gần như đều vào bụng Diệp Khâm cả, ăn uống no say xong cậu vừa xoa cái bụng của mình rồi ợ lên một cái vừa đề ra yêu cầu: “Lần sau tốt nhất là anh nấu bằng dẻ sườn ấy, sườn cục ăn không ngon nhất, cắn cũng không cắn được.”
Đây đúng là điển hình của việc được voi đòi tiên, đã ăn cơm người ta nấu lại còn kén cá chọn canh.
Trình Phi Trì thế mà lại sảng khoái đồng ý, sau đó còn bổ sung nói: “Bình thường chỉ cuối tuần anh mới có thời gian nấu cơm, từ thứ hai đến thứ sáu thì em cứ về nhà ăn đi.”
Diệp Khâm nghe thấy thế lại có chút không vui, cậu buồn bã ỉu xìu đong đưa đôi chân nhìn anh dọn dẹp, nhìn thêm một lúc lại như nghĩ ra điều gì đó, bèn hỏi: “Hôm nay nếu tôi không qua đây, có phải anh sẽ rủ người khác cùng ăn cơm trưa không?”
Trình Phi Trì ngẩn ra một lúc, rồi lập tức cười lên: “Có lẽ vậy.”
Diệp Khâm lại càng mất hứng, cậu đạp vào chân bàn biểu thị mình đang bất mãn.
Đạp vài cái cũng không thấy ai đó quay lại dỗ, cậu lẩm bẩm lấy điện thoại ra, nằm úp sấp trên bàn chơi linh tinh. Được một lúc, lại nghe thấy Trình Phi Trì hỏi: “Số wechat của em là bao nhiêu?”
“Để làm gì? Điện thoại cũng có gửi được…”
Nói được một nửa, Diệp Khâm liền ngậm miệng lại.
Cậu nhìn thấy Trình Phi Trì đang cầm trên tay một chiếc di động màu đen mới tinh.
Buổi tối về đến nhà, wechat mới đăng ký của Trình Phi Trì lại nhận được một đoạn tin nhắn thoại dài của Diệp Khâm.
“Ôi tôi càng nghĩ càng tức, bỏ ra hơn ba ngàn tệ để mua mẫu cũ của năm ngoái, mai anh trả lại đi! Thử nghĩ mà xem, bỏ thêm một ít là có thể mua loại giống của tôi rồi, cùng một hệ điều hành lại còn có thể chơi game cùng nhau nữa.”
Diệp Khâm đang đi lại trong phòng, giọng nói pha lẫn với tiếng bước chân. Cuối cùng trong loa còn truyền đến âm thanh ma sát kèn kẹt của ghế ngồi với nền nhà, người ngồi xuống rồi, tiếp theo lại là một loạt tiếng ừng ực vang lên, có vẻ như là đang uống gì đó.
Trình Phi Trì nghe lại đoạn tin nhắn dài hai mươi ba giây này thêm một lần, dường như có thể miêu ta được trong đầu dáng vẻ lười biếng của Diệp Khâm, anh không quen gửi tin nhắn thoại, ngón tay không quá thích ứng gõ trên bàn phím giả lập: 【Anh thấy rất tốt, đủ dùng rồi.】
Nhận được trả lời như trong dự liệu, Diệp Khâm đang uống nước cũng phải phùng má lên, lúc nuốt xuống thì cũng nuốt luôn cả câu “không đủ tiền thì tôi cho anh” vào trong bụng.
Tối nay Diệp Cẩm Tường ở nhà, La Thu Lăng chuẩn bị canh cho con trai xong liền đi lên tầng, ở dưới nhà thỉnh thoảng cậu lại mơ hồ nghe thấy tiếng Diệp Cẩm Tường kêu lên là “nước nóng quá” hoặc “sang xuân rồi mà còn không biết đường đổi cái chăn mỏng hơn sao”, không thì cũng là “ở nhà cả ngày cũng không biết mở cái cửa sổ ra” những câu chỉ trích đại loại như vậy.
Diệp Khâm nghe thấy mà tức, đập cả bát không cùng điện thoại xuống bàn, đến khi âm thanh trên tầng bớt bớt lại mới đứng dậy đi tắm.
Chỉ có những lúc Diệp Cẩm Tường ở nhà, Diệp Khâm mới tắm ở phòng vệ sinh dưới tầng. Sau khi tắm xong đi ra, cậu ngồi xuống sopha gần nhất trong phòng khách lau đầu, cậu không thích dùng máy sấy, những tiếng máy móc ầm ĩ đó khiến lòng người càng thêm buồn bực.
Đã gần tháng Tư, thời tiết đã không còn lạnh nữa, nhưng La Thu Lăng sợ con trai bị cảm lạnh nên trong phòng vẫn mở máy sưởi.
Diệp Khâm bị thứ không khí ẩm ướt ấm áp này khiến cậu buồn ngủ, lau tóc qua loa xong, cậu liền vứt khăn qua một bên nằm xuống ghế sopha.
Đầu cậu không để ý nằm vào áo khoác Diệp Cẩm Tường vứt ở đó, Diệp Khâm nhắm hai mắt lại không nhịn được mà cầm cái áo kia lên muốn kéo rách, nhưng mới chạm vào đã trông thấy một tờ giấy rơi ra từ trong túi áo.
Là một tờ hóa đơn, cậu giơ lên trước mặt tùy tiện nhìn lướt qua danh mục hàng hóa một cái, sau đó trong thoáng chốc mắt cậu liền trợn to lên.
Điện thoại trên tờ hóa đơn kia, cùng một nhãn hiệu, đời máy, đến cả màu sắc cùng giống cái Trình Phi Trì mới mua.
Tầm mắt cậu lại dời lên phía trên, dòng chữ màu xanh lam in ngày tháng năm xuất hóa đơn hiển thị chính là ngày hôm qua.