LẠC LỐI - MIU MIU - Chương 36
” Thiếu phu nhân, cậu chủ từ tối hôm qua đến giờ vẫn ở trong thư phòng. Chúng ta không dám vào. Cô xem, có thể vào nhìn cậu chủ một chút không.”
Quản gia là một phụ nữ trung niên, bà dè dặt nói với Giai Kỳ. Cô yên lặng nghe, vốn nghĩ chỉ là Lục Tử Sâm dậy sớm thôi, không nghỉ anh ở thư phòng. Chắc là làm việc mệt quá rồi ngủ luôn trong đó rồi.
” Chắc anh ta ngủ ở trong thư phòng thôi mà, bác cứ vào gọi anh ta dậy.”
” Là thế này, cậu Trần đêm qua đến đây. Trước khi rời đi có dặn tôi là đừng bước vào thư phòng làm phiền cậu chủ. Nhưng đến giờ này, tôi hơi lo. Cũng chỉ nhờ vào phu nhân…”
Giai Kỳ hơi ngạc nhiên. Đêm qua thư kí Trần đến, Lục Tử Sâm lại ở trong thư phòng cả đêm. Tập đoàn sắp phá sản sao?
” Bác có chìa khóa dự phòng không? Cháu đi vào xem sao.”
[…..]
Trong phòng không có bất kì âm thanh nào, rèm cửa đóng kín, ánh sáng không thể lọt vào. Tổng thể nhìn quỷ dị âm u vô cùng. Giai Kỳ bước nhẹ nhàng tới bàn làm việc, nơi Lục Tử Sâm đang ngồi. Anh ngã người ra sau, một tay gác lên trán, có vẻ rất mệt mỏi.
” Lục Tử Sâm.”
Giai Kỳ nhỏ nhẹ gọi tên anh. Nếu anh đang ngủ cô cũng không muốn làm anh thức giấc. Một giây sau đó, cô đã ngồi ngay lên đùi Lục Tử Sâm. Giai Kỳ vùng vẫy muốn đứng lên.
” Anh bỏ tay ra đi, tỉnh rồi thì đi xuống ăn sáng”
Lục Tử Sâm vốn chưa từng tỉnh bởi vì anh không hề ngủ. Sáng nay, viện trưởng gọi cho anh, ông ấy bày tỏ muốn gặp anh để nói rõ hơn về bệnh tình của cô. Ông ấy bảo hy vọng sống vẫn còn rất cao, anh và cô không nên quá suy sụp. Nhưng mà làm sao có thể không suy sụp đây?
Anh chỉ muốn ôm cô một chút, cô vùng vẫy như vậy càng khiến anh đau đớn hơn. Sau đó, liền bất chấp hậu quả ép lên cánh môi cô, hôn một cách tàn bạo.
Giai Kỳ đánh, cào cấu vào cơ thể anh, dùng hết sức để chống cự. Lục Tử Sâm gặp phải vấn đề gì? Từ khi sinh non đến bây giờ anh đều luôn tôn trọng ý muốn cô.
Không để cô nghĩ nhiều, Lục Tử Sâm đã để cô đối diện với anh. Đôi mắt anh dày đặc tơ máu, kéo dây áo ngủ của cô. Để lộ ra hai bầu ngực trắng nuốt. Anh cúi đầu ngậm một bên ngực cô, hung hăng liếʍ ʍúŧ, tay còn lại dùng sức vuốt ve bầu ngực bên kia. Lục Tử Sâm căn bản mặc kệ Giai Kỳ đang chống cự, anh không biết mình đang làm gì chỉ liều mạng tìm kiếm chút xác định, tìm kiếm chút hơi ấm. Cũng chỉ có cô mới cho anh được, cô không đồng ý, anh chỉ còn cách cướp đoạt.
Giai Kỳ tức đến đỏ mắt, cô cảm thấy nhục nhã vô cùng. Đầu lại dâng lên một cơn choáng váng, mắt hoa dần, không còn sức để giãy dụa nữa. Nước mắt như những chuỗi trân châu, từng giọt rơi xuống, càng ngày càng nhiều.
” Anh cút cho tôi!”
Lục Tử Sâm rời khỏi nơi đẫy đà của cô, ngẩng đâu lên. Nước mắt của cô như thức tỉnh lí trí anh, tự trách vô cùng. Ánh mắt phiền muộn phảng phất chút đau thương. Anh mặc lại váy cho Giai Kỳ, đôi tay anh đưa lên mặt cô, lập lờ giữa không trung rồi chần chừ hạ xuống. Đặt cô ngồi cẩn thận lên ghế rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
Từ đầu đến cuối không một lời nói.
Giai Kỳ đờ đẫn ngồi trên ghế, cơn choáng váng vẫn chưa hết. Cô cứ nhắm rồi mở mắt, liên tục như vậy. Sau đó lại nhìn thấy những mảnh giấy rơi vãi trên sàn nhà, chẳng biết cái gì thôi thúc Giai Kỳ lại ngồi xuống. Không biết lí do gì cô trở nên hít thở khó khăn hơn. Cầm lên những mảnh giấy rời rạc đó.
Lâm Giai Kỳ… chuẩn đoán… bạch cầu cấp
Hóa ra anh như vậy là lí do này sao? Là vì cô sắp chết ư? Giai Kỳ không sợ hãi, dường như cô cảm thấy được giải thoát. Thật ra không biết vì sao muốn chết, nhưng mà không tìm được lí do sống nữa. Ở đây, cô không người thân, không vướng bận. Một mình đến lại một mình đi, cũng rất tốt. Đi đến đó đoàn tụ với bảo bảo…
Chỉ là Lục Tử Sâm, người đàn ông đó luôn khiến cô đau đầu. Bây giờ thì hay rồi, sắp chết nên không cần phải quá gò ép bản thân, không cần quá lí trí nữa. Những ngày cuối đời ít ra cô cũng có thể có người ở bên.
Nhớ lại lúc đó Lục Tử Sâm phản ứng mãnh liệt như vậy, cô chẳng thể nào lại tự mình đa tình nghĩ anh rất yêu cô. Chắc là thương hại đi, mà thôi thế nào cũng được chỉ cần ở cạnh nhau là tốt rồi.
Tâm lý những người sắp chết thường bao dung như thế đấy.
Giai Kỳ đờ đẫn ra khỏi thư phòng thì biết được Lục Tử Sâm đã lái xe ra ngoài rồi. Cô một mình ở trong phòng, bỗng dưng nhớ lại rất nhiều điều, anh nấu ăn cho cô đến bỏng tay, anh luyên thuyên không ngừng bên tai cô, anh nói anh yêu cô, không thể sống thiếu cô.
Cô quyết định sẽ tha thứ những lỗi lầm trước đó của anh, chắc là bảo bảo cũng sẽ đồng ý thôi. Cô sẽ nói với nó ba nó rất rất tốt, nó nhất định phải yêu thương ba nó.