LẠC LỐI - MIU MIU - Chương 27
” Cả tuần nay, khẩu vị của em tốt lên thì phải”
Giai Kỳ cầm miếng bánh ngọt cho vào miệng. Ỡm ờ nói
” Anh đang chê em ăn nhiều hả”
Cuối cùng thì cô đã qua thời kì thai nghén rồi, tiến vào thời kì ăn, ăn và ăn bởi vì cô lúc nào cũng thấy đói. Vừa ăn xong một tiếng lại than đói, cô bị trúng ngải heo rồi.
Cái bụng 21 tuần của cô đã to lên, em bé thỉnh thoảng sẽ quẫy đạp. Khi đó, cả cô và anh đều rất phấn khích. Cuộc sống của cả hai vô cùng ngọt ngào, vô cùng hạnh phúc. Chỉ là, anh chưa một lần đề cập đến chuyện tương lai. Cô cũng không biết làm sao nữa, nhưng cô tin rằng mọi chuyện sẽ tốt thôi.
” Em đúng là ăn quá nhiều rồi”
” Có chút xíu đồ ăn anh cũng keo kiệt với em”
” Em nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi”
” 11 giờ”
Giai Kỳ ỉu xìu. Tại vì cô quá đói, ăn một mình thì thấy buồn nên mới lôi kéo anh dậy ăn với cô. Thật ra tình trạng này cũng đã kéo dài cả tuần nay rồi. Lục Tử Sâm phàn nàn thế thôi nhưng có hôm anh còn ra tiệm bánh mua cho cô, rút kinh nghiệm nên lúc nào cũng có sẵn bánh ngọt trong tủ lạnh.
” Nhưng là bảo bảo muốn ăn chứ có phải em đâu. Ăn đi nè”
Giai Kỳ vừa nói vừa đưa một miếng bánh lên miệng anh.
” Em đừng đổ lỗi cho bảo bảo, ăn nhanh đi. Phải đi ngủ nữa, trễ rồi”
Lục Tử Sâm há miệng ăn. Rồi đặt cô ngồi lên đùi mình, xoa xoa bụng cô. Anh rất thích làm việc này.
” Cái gì cũng phải từ từ chứ”
” Ừ, lạnh không”
” Không lạnh”
[……]
Lục Tử Sâm ôm chặt Giai Kỳ vào lòng.
” Em đừng ngọ nguậy nữa, sao không ngủ đi”
Giai Kỳ từ trong lòng anh chui ra, trán tì vào cằm anh
” Không biết nữa, em không ngủ được”
” Không phải mới ăn xong sao. Còn đói hả?”
Lục Tử Sâm giọng ngái ngủ nói với cô. Tay theo bản năng vuốt nhẹ lưng cô.
Vừa nói xong thì tiếng chuông điện thoại của Lục Tử Sâm vang lên, trong màn đêm yên tĩnh đặc biệt chói tai. Anh lười biếng với lấy cái điện thoại, uể oải hỏi.
” Có chuyện gì mà nữa đêm gọi cho tôi vậy”
Bây giờ gần một giờ sáng rồi, thư kí Trần gọi giờ này. Chắc là chuyện quan trọng đây.
” Xin lỗi chủ tịch, chỉ là ngài dặn tôi bất kì chuyện gì của Sở tiểu thư đều phải báo lại ngay.”
Lục Tử Sâm cảm nhận được thân thể trong lòng run lên nhè nhẹ. Càng ôm chặt cô hơn. Chung quy cũng phải cho cô câu trả lời rõ ràng, cho cô một lễ. Có như vậy cô mới không còn ấm ức, khó chịu hay hoảng sợ khi nghe tới cái tên này. Thật lòng thì anh cũng yêu cô.
” Thưa chủ tịch, lúc nãy Sở tiểu thư sinh non đã được đưa vào bệnh viện của Lục thị. Viện trưởng vừa báo cho tôi, tình hình không được tốt lắm”
Lần này thì là Lục Tử Sâm cứng người. Anh không còn tình cảm yêu đương với cô ấy nhưng là cùng nhau lớn lên. Anh vẫn xem cô là bạn là em gái. Nghe tin vẫn rất lo lắng. Gấp gáp mà nói
” Bảo viện trưởng điều hết bác sĩ giỏi đến đó đi. Tôi đến ngay đây”
Dứt lời, Lục Tử Sâm liền đứng dậy. Mau chóng thay đồ. Giai Kỳ nhìn anh ngơ ngác, cô biết Sở Điềm đang nguy hiểm. Anh có đến đó một lát cũng không sao, chỉ là cô cảm thấy trong lòng không biết vì sao hơi chua chát…
” Mai hẵn đi có được không? Đêm nay ở lại với em”
Cô níu lấy cánh tay anh, đôi mắt mở to nhìn thẳng vào anh. Cô biết mình rất ích kỉ, rất vô vị nhưng cô không muốn anh đi.
Lục Tử Sâm cười yêu chiều đáp lại ánh mắt cô, đỡ cô nằm xuống giường, dém chăn kĩ càng rồi hôn lên trán cô.
” Ngoan, ở nhà ngủ cho tốt. Khi em dậy là đã thấy anh rồi. Anh rất nhanh sẽ về với em”
Nói xong thì đi thẳng chỉ để lại cho cô mỗi bóng lưng. Giai Kỳ mấp máy môi muốn nói anh đi đường cẩn thẩn. Cô không phải người không hiểu lí lẽ. Chỉ là một người đàn ông nữa đêm bỏ lại bạn đi đến bệnh viện tìm người mà đối tượng lại là cô gái anh ta từng yêu tha thiết. Ai sẽ không đau lòng đây?
Cô không ngủ được, cứ ngẩn người ngồi trên giường như vậy. Nhìn lên đồng hồ, ba giờ sáng. Anh nói sẽ về rất nhanh, nên cô muốn đợi anh. Cô đợi cả đời còn được nói gì đến vài tiếng này.
Cô nghĩ về rất nhiều điều như là dường như cô trở nên tham lam hơn. Nhận được một chút yêu thương từ anh, lại muốn thêm chút nữa, chút nữa, toàn bộ luôn thì càng tốt. Còn mong yêu thương sẽ vĩnh viễn.
Âm thanh mở cửa lọt vào tai Giai Kỳ, rồi có tiếng bước chân chầm chậm tiến về phía phòng ngủ. Lục Tử Sâm về rồi sao? Giai Kỳ mừng rỡ nghỉ, nhanh chân chạy đi mở cửa phòng ra đón anh.
Không phải… không phải là anh. Giai Kỳ sợ hãi đến quên cả thở, người cô trông thấy không phải anh. Là một người đàn ông xa lạ mặc đồ đen còn có mũ trùm đầu. Cô không biết anh ta là ai! Giai Kỳ nhanh chân chạy vào phòng ngủ, khóa cửa lại.