LẠC ĐƯỜNG - THÁN TÂY TRÀ - Chương 15
Beta: Nhược Vy
Châu Dật không trò chuyện được với Đinh Tấn, đành dặn Tứ Mã bao giờ Đinh Tấn về thì báo anh một câu cô không sao.
Châu Dật cúp điện thoại, đi ra ngoài. Cô định trả điện thoại cho Trần Hoài Cảnh, bên ngoài không có ai, cuối cùng cô tìm thấy anh ta đang nói chuyện với một cô gái ở ngoài sân. Anh ta đang cao giọng, vừa bất đắc dĩ vừa nôn nóng.
“Cô phải làm tới mức này à? Vì một chiếc vòng ngọc nát mà theo tôi từ Vực Thành tới đây?”
Lan Hề Chi tức tới mức khó thở, “Gì mà vòng ngọc nát, đó là chiếc vòng bà ngoại để lại cho tôi!”
Trần Hoài Cảnh che tai, “Nói nhỏ chút, chỉ là một chiếc vòng thôi mà. Bao giờ về tôi mua đền cô.”
“Tôi chỉ muốn vòng của tôi, trả cho tôi.”
“Tôi đã bảo nhân viên nhà trọ không cẩn thận làm rơi rồi còn gì.” Trần Hoài Cảnh bất đắc dĩ thở dài.
Lan Hề Chi không buông tha, “Vậy anh trả lại mảnh vỡ cho tôi.”
“…”
Cô gái cãi nhau với Trần Hoài Cảnh có mái tóc ngắn, bởi vì uốn cụp nên khuôn mặt khá nhỏ, hai má phúng phính, đôi mắt to tròn trừng lớn.
Châu Dật nhìn bọn họ cãi nhau, lúc này mới biết họ là người quen.
Trần Hoài Cảnh thấy Châu Dật, nở nụ cười xán lạn, “Nói chuyện với người nhà xong chưa?”
“Rồi.” Châu Dật trả điện thoại cho anh ta, thấy cô gái kia đang nhìn cô, cô hơi khó hiểu.
Cô nhìn cánh cổng mở toang, Tứ Mã nói Đinh Tấn đang tìm cô quanh đây. Cô do dự không biết có nên ra ngoài tìm anh hay không, lỡ đâu lại gặp được. Nhưng nếu không gặp anh mà lại đụng trúng lũ khủng bố thì chẳng khác nào chui đầu vào lưới.
Mấy vị khách đang chơi bài trên chiếu vẫy gọi Trần Hoài Cảnh, anh ta đồng ý, mỉm cười nhìn Châu Dật, “Chơi không?”
Châu Dật nhìn chiếc chiếu, lắc đầu.
Trần Hoài Cảnh không nài nỉ, “Cũng muộn rồi, chắc cô mệt lắm. Nghỉ ngơi sớm đi.”
Lan Hề Chi thấy anh ta đon đả ân cần với mỹ nhân, cô ấy khinh bỉ lườm xéo. Thấy Châu Dật quay trở về nhà trọ, cô ấy vội vàng đuổi theo.
Châu Dật nghe tiếng bước chân phía sau, quay đầu, Lan Hề Chi ho khù khụ chỉ cuối hành lang, “Em ở phòng bên.”
Châu Dật không nói gì, quét thẻ chuẩn bị mở cửa.
“Chị là Châu Dật đúng không?”
Châu Dật dừng tay, lạnh lùng quay đầu nhìn cô ấy.
Lan Hề Chi bị ánh mắt của cô dọa sợ, một lúc sau mới giải thích, “Ngày xưa em học mỹ thuật, từng xem tác phẩm của chị, chị vẽ đẹp lắm… cũng rất xinh.”
Ánh mắt Châu Dật dịu lại, “Cảm ơn.”
“Sao chị lại quen Trần Hoài Cảnh? Anh ta không phải người tốt lành gì cho cam.”
Châu Dật không hề coi anh ta là người tốt. Người tốt thấy cô nửa đêm nửa hôm như thế kia sẽ vội vàng báo cảnh sát, chứ không phải giúp cô tìm chỗ ẩn nấp.
“Em gọi chị là… chị Châu Dật được không?” Lan Hề Chi hỏi.
“Được.”
Lan Hề Chi bực tức, “Chị phải cẩn thận với anh ta đó. Chắc chắn anh ta mơ tưởng nhan sắc của chị, yêu râu xanh đáng chết!”
Châu Dật thấy cô ấy giống hệt trẻ con, mỉm cười tiếp tục quẹt thẻ, “Chị sẽ cẩn thận, cảm ơn lời khuyên của em. Chúc ngủ ngon.”
Đêm nay Châu Dật không ngủ ngon, một phần do suy nghĩ nhiều, phần khác do chứng mất ngủ quấy phá. Căn bệnh này cũng lạ, ban ngày gật gù một lúc đã ngủ mê mệt, buổi tối người ta nghỉ ngơi cô lại không sao ngủ được.
Nhất là đêm nay, cô bất giác nhớ tới những gì vừa xảy ra. Đúng là gặp quỷ.
Không thể ở lại Mạc Ấp, ngày mai gặp Đinh Tấn, cô phải bảo anh dẫn cô tới Cổ Mộc Lý Nhĩ, mau chóng quay về Ngư Hải mới được. Về phần người kia, chờ bao giờ về Ngư Hải cô sẽ thuê người tìm, cô không còn cách nào ở lại đây thêm nữa.
Châu Dật nửa mê nửa tỉnh nằm trên giường cả đêm. Ngày hôm sau tỉnh dậy, cô hơi uể oải. Nói đi cũng phải nói lại, từ khi tới Vực Thành, mỗi khi ở bên Đinh Tấn, tối nào cô cũng ngủ rất ngon.
Tối qua cô giặt sạch váy phơi trong phòng tắm, sáng nay nó đã khô cong. Châu Dật tròng váy, kéo lớp tà phía dưới, cảm thấy chiếc váy này giống như chiến bào của cô, cùng cô vào sinh ra tử.
Châu Dật ra ngoài sân, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt dần tỏa nắng. Ánh mặt trời vẫn chưa gắt, tối qua người trong sân náo nhiệt, lúc này lại im lặng, chiếc chiếu lộn xộn hỗn loạn.
Trần Hoài Cảnh thấy Châu Dật đứng giữa sân, rón rén lại gần cô, muốn chụp vai dọa cô nhảy dựng. Anh ta còn chưa kịp đụng Châu Dật, đột nhiên một người đàn ông vọt tới, bẻ cổ tay anh ta ra sau.
“Á… đau đau đau.” Trần Hoài Cảnh hoảng hốt.
Châu Dật hoảng hốt quay lại, ngạc nhiên nhìn người đột nhiên xuất hiện, hỏi: “Đinh Tấn, sao anh lại ở đây?”
Trần Hoài Cảnh kêu la, Châu Dật chỉ anh ta, “Thả anh ta đi. Anh ta dẫn tôi vào đây đấy.”
Đinh Tấn bình tĩnh nhìn Trần Hoài Cảnh, bàn tay dần buông lỏng.
Trần Hoài Cảnh nhíu mày xoa tay, bực tức lườm Đinh Tấn, “Anh là ai? Sao vừa tới đã tỏ thái độ vậy hả?”
Đinh Tấn không trả lời anh ta. Anh đánh giá Châu Dật, chăm chú quan sát vết bầm tím trên cổ cô mấy giây, sau đó mới ngẩng đầu nhìn cô.
“Anh tới bao giờ vậy?” Châu Dật hỏi.
“Một tiếng trước.”
Sáng sớm đã tới đây tìm cô, đúng là làm tròn bổn phận.
“Tối qua…”
Đinh Tấn nhìn Trần Hoài Cảnh vẫn đang đứng bên cạnh. Anh ta run rẩy, thức thời tránh ra.
Châu Dật ngồi xuống xích đu nhỏ cạnh giàn nho, ngẩng đầu nhìn Đinh Tấn.
“Tối qua lũ khủng bố lại xuất hiện.” Cô nói.
“Tôi biết.”
Châu Dật kéo xích đu, “Sao anh không hỏi bọn chúng bắt cóc tôi thế nào?”
“Cô chạy được.” Đinh Tấn đáp: “Tôi thấy bọn chúng tìm cô trong vườn nho.”
Châu Dật thông minh, vừa nghe đã hiểu, “Anh đạp đổ giàn nho à?”
Đinh Tấn gật đầu.
Vốn tưởng trùng hợp, không ngờ anh giúp cô một phen.
“Anh không định hỏi tôi trốn như nào à?”
Đinh Tấn nhìn cô, cô tự đáp: “Dùng dấu nang đâm người rất tốt.”
Châu Dật đứng lên, kéo gần khoảng cách giữa hai người. Cô nhỏ giọng hỏi: “Tôi đâm mù mắt một gã khủng bố, như vậy có được tính là phòng vệ chính đáng không?”
Đinh Tấn hiếm khi ngạc nhiên, ánh mắt dần trở nên phức tạp. Càng làm anh bất ngờ là lòng gan dạ và bản lĩnh của cô, lúc trước cũng vậy, mỗi khi gặp nguy hiểm cô vẫn luôn giữ bình tĩnh.
“Tôi không còn cách nào nên mới…”
“Tính.” Đinh Tấn ngắt lời.
Nếu gã khủng bố gặp anh, gã sẽ không chỉ mất một mắt.
Đinh Tấn nói: “Lần này do lỗi của tôi.”
Châu Dật nhíu mày, không thể trách anh, do cô một mực đòi tới Lễ Nho.
Đinh Tấn qua bên cạnh gọi điện cho Nhiệt Hắc, bảo anh ta và Tứ Mã mau tới đây. Anh vừa gọi vừa nhìn Châu Dật, cô lại ngồi xích đu đung đưa, tà váy phấp phới theo gió.
Đinh Tấn nhìn cô một lúc, dặn: “Trên đường nhớ tìm xem có hiệu thuốc nào bán thuốc trị thương hay thuốc tan vết bầm không.”
Cúp máy, Đinh Tấn lại gần Châu Dật, “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Dẫn cô đi ăn.”
Quán trọ ở lưng chừng sườn núi, dưới chân núi có mấy tiệm cơm nhỏ. Tiệm cơm nào cũng viết biển hiệu bằng tiếng Đông, phía dưới viết tiếng Bốc.
Đinh Tấn dẫn Châu Dật vào một tiệm ăn sáng. Lúc này mới tám giờ, trời hửng sáng, trong quán không quá nhiều người.
Châu Dật ngồi xuống bàn trống. Đinh Tấn ngồi đối diện đưa thực đơn cho cô, anh gọi một bát súp tiêu cay [1] và mấy chiếc bánh samsa [2].
Châu Dật nhìn thực đơn. Khác Đinh Tấn, buổi sáng cô không ăn được mấy món dầu mỡ.
Thực đơn viết rất nhiều món bản địa, Châu Dật nhìn tên cũng không đoán được đó là gì, hoàn toàn không biết nên gọi món nào.
Đinh Tấn thấy cô chọn lựa khó khăn, hỏi: “Uống sữa không?”
“Mặn không?”
Đôi mắt Đinh Tấn thoáng ý cười, “Có thể thêm đường.”
Châu Dật gật đầu, “Còn đề cử gì khác không? Thanh đạm thôi.”
“Vậy ăn ‘thử tháp dầu’ [3] đi.”
Thử tháp dầu? Nghe tên đã biết không phải món thanh đạm, nhưng Châu Dật không từ chối đề nghị của anh. Anh vốn là ‘dân’ Vực Thành, so với người ngoài như cô vẫn am hiểu hơn.
Ông chủ nhanh chóng bưng đồ ăn sáng lên, lúc đưa sữa cho Châu Dật còn nói: “Vừa vắt đã mang đi đun sôi, còn tươi lắm.”
“Cảm ơn.” Châu Dật khuấy bát sữa, nhìn đĩa ‘thử tháp dầu’.
Nhìn bề ngoài, ‘thử tháp dầu’ không khác bánh bao là mấy, mềm mại sáng bóng.
Châu Dật chạm vào mới phát hiện khác thường. Nó không nhiều nhân như bánh ngô, xé từng lớp không hề dính tay, ngọt ngào thơm hương, không hề ngấy.
Châu Dật vừa ăn vừa uống sữa. Cô chưa từng thử hương vị này, hỏi Đinh Tấn: “Bên trên quét gì vậy?”
“Mỡ dê.”
Châu Dật ngạc nhiên, “Không hề tanh.”
Đinh Tấn mỉm cười, “Dê Vực Thành không tanh.”
…
“Sao cô dán tôi như cao da chó thế? Cả ngày bám tôi không biết chán.”
“Ai thèm bám anh? Anh tưởng tôi vui chắc? Anh trả lại vòng cho tôi thì tôi sẽ tránh xa anh, còn không đừng mơ tách khỏi tôi.”
“Mẹ trẻ của tôi ơi, tôi chịu cô luôn đấy.”
Châu Dật nghe tiếng quay đầu, Trần Hoài Cảnh và Lan Hề Chi một trước một sau cãi cọ đi vào trong quán.
Trần Hoài Cảnh thấy Châu Dật, mỉm cười giơ tay muốn chào cô. Đột nhiên anh ta phát hiện Đinh Tấn ngồi đối diện, ánh mắt nhìn anh ta không hề thân mật.
“Ha ha, trùng hợp quá, đang ăn sáng đấy à.” Trần Hoài Cảnh xấu hổ rụt tay.
Anh ta định ghép bàn với Châu Dật, nhưng vừa nhìn người đàn ông đối diện cô, cổ tay anh ta đau muốn chết. Trần Hoài Cảnh không dám đi quá giới hạn, ngoan ngoãn ngồi ở chiếc bàn trống khác.
Lan Hề Chi thoải mái chào hỏi: “Chị Châu Dật, buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành.”
Lan Hề Chi tò mò nhìn Đinh Tấn, nhưng cô ấy không tọc mạch tới mức dò hỏi chuyện riêng tư của người ta.
Chào hỏi Châu Dật xong, cô ấy tới chỗ Trần Hoài Cảnh, không màng ánh mắt chết chóc của anh ta, kéo ghế ngồi đối diện, tiện tay cầm bảng thực đơn, “Bao tôi đi.”
“Này này, đừng có quá trớn.” Trần Hoài Cảnh gõ bàn, nghiêm túc nói: “Cô đi theo tôi thì thôi, còn dám chiếm hời của tôi?”
“Vậy anh trả vòng tay cho tôi đi.”
“…” Lại là chuyện này. Trần Hoài Cảnh cảm thấy không thể nói chuyện với Lan Hề Chi. Mặc kệ anh ta nói gì, cô ấy đều có thể quay về vấn đề cũ.
Lan Hề Chi lườm anh ta, tiếp tục công kích: “Ông chủ Trần sẽ không keo kiệt đến mức không mời nổi tôi một bữa ăn sáng đấy chứ?”
Cô ấy cố ý cao giọng, Châu Dật mỉm cười, chơi chiêu sành sỏi thật.
Trần Hoài Cảnh nghiến răng ken két, gân xanh nổi đầy Thái Dương. Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Lan Thúy Thúy, đừng có khoe khoang.”
“…” Lần này đến lượt Lan Hề Chi ngẩn ra, “Sao anh…”
Trần Hoài Cảnh thấy cô ấy ngạc nhiên, vui vẻ khiêu khích, “Tên Thúy Thúy nghe rất bình dân, cực kỳ hợp với hình tượng của cô. Sao phải sửa lại làm gì?”
“Trần. Hoài. Cảnh.”