LẠC ĐƯỜNG - THÁN TÂY TRÀ - Chương 10
Beta: Quanh
Những năm qua tổ chức VIRUS phát triển nhanh chóng. Ngoại trừ nội bộ chính phủ Stan hỗn loạn, không đủ khả năng xử lý, Đinh Tấn vẫn luôn hoài nghi sau lưng chúng có một tập đoàn tư bản chỉ sợ thiên hạ không loạn, duy trì cho các hành động khủng bố của chúng, ít nhất là trong việc cung cấp súng ống đạn dược.
Đây mới chỉ là suy đoán, anh vẫn chưa thể nắm được thế lực sau lưng chúng. Nhưng nếu chính phủ Stan cũng dính dáng đến, chuyện sẽ nghiêm trọng hơn nhiều, tính chất sự việc cũng sẽ khác đi.
Kinh và Stan vẫn luôn giữ quan hệ láng giềng hoà thuận hữu hảo. Hai nước cũng thường hay tiến hành giao lưu kinh tế văn hóa, đặc biệt là từ khi thiết lập ‘vành đai hợp tác con đường mậu dịch cổ’ tới nay, hai nước càng thêm gắn kết chặt chẽ. Theo lý thì đoàn giao lưu Stan đến Vực Thành học tập là chuyện rất đỗi bình thường, nhưng lại vào ngay lúc này, trùng hợp vậy sao.
Mấy năm qua chính quyền Stan liên tục thay đổi, đảng phái đấu tranh kịch liệt, khó mà bảo toàn một ít phần tử có dã tâm sẽ mượn cơ hội này để đục nước béo cò. Đinh Tấn cảm thấy cần phải thăm dò thực hư.
Hạ quyết tâm, anh cất điện thoại đi.
…
Sau khi Đinh Tấn ra ngoài tiếp điện thoại, Châu Dật nhìn hai người như môn thần đứng trước cửa: “Hai cậu đều là cấp dưới của Đinh Tấn?”
Tứ Mã đáp: “Anh ấy ‘nà’ đội trưởng của tụi em.”
“Các cậu thuộc đơn vị cảnh sát nào, Cổ Mộc Lí Nhĩ?” Châu Dật thuận miệng hỏi.
Nhiệt Hắc khó hiểu: “Đơn vị cảnh sát? Chúng em không…”
“À… đơn vị cảnh sát ấy à.” Tứ Mã lập tức cất cao giọng chen ngang, cho anh ấy một ánh mắt.
Nhiệt Hắc lập tức hiểu ra, hấp tấp nói: “Đúng đúng đúng, chúng em là cảnh sát, ở cực Bắc.”
Đầu cuối không khớp, Châu Dật nghi ngờ nhìn hai người họ.
Tứ Mã tinh ý, thấy tình thế không đúng lập tức đổi đề tài: “Vừa rồi xin ‘nỗi’ chị, hiểu ‘nầm’ thôi, không ‘nàm’ chị sợ chứ?”
Châu Dật nhướng mày: “Đội trưởng các cậu chưa kết hôn?”
Nhiệt Hắc lắc đầu, nói đúng sự thật: “Chưa có đối tượng nữa là. Đại đội trưởng của tụi em cũng sốt ruột thay anh ấy, còn dẫn anh ấy đi xem mắt.”
Xem mắt? Châu Dật buồn cười, cái dáng vẻ chính trực cứng nhắc kia vừa nhìn đã biết sẽ không thành rồi.
Tứ Mã thở dài, trông không khác gì ông cụ non: “Đội trưởng Đinh của tụi em đa tài vậy mà. Chậc, đáng tiếc.”
Đinh Tấn vừa vào cửa thì nghe thấy câu đó: “Đáng tiếc gì?”
Nhiệt Hắc và Tứ Mã bị dọa nhảy dựng, sau đó đứng thẳng tắp, vẻ mặt bi tráng.
Đinh Tấn quét mắt nhìn hai người họ, lại nhìn về phía Châu Dật. Ánh mắt cô nhìn anh ẩn giấu nét cười, mang chút chế nhạo.
Không biết hai thằng nhóc này nói gì với cô.
“Hôm nay không đến Cổ Mộc Lí Nhĩ được.”
“Ừ, tôi không vội.” Cô nhìn anh, “Sớm muộn gì cũng tới.”
Phản ứng của Châu Dật rất nhạt nhẽo, cũng không tức giận. Điều này khiến Đinh Tấn hơi bất ngờ, trong lòng lại sinh ra ngờ vực với cô.
Hôm qua cô còn muốn nhanh chóng rời khỏi, hôm nay lại đột nhiên đổi ý?
“Nghe nói viện bảo tàng Mạc Ấp có xác ướp?” Châu Dật chuyển chủ đề.
“Có có.” Trả lời cô là Tứ Mã, giọng điệu hưng phấn: “Ở tầng hai, có nhiều ‘nắm’, ‘lam’ ‘lữ’ rồi cả trẻ con, đều bảo tồn tốt…”
Câu nói tắt dần trong ánh mắt của Đinh Tấn.
Châu Dật hứng thú. Cô khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu nhìn Đinh Tấn: “Hiếm khi tới một lần, tôi muốn đi xem.”
Cô là nghệ thuật gia, lý do này rất chính đáng, cũng vừa hay giải thích vì sao cô muốn ở lại Mạc Ấp.
“Lúc này tốt nhất cô không nên ra cửa.”
Châu Dật lạnh giọng hỏi: “Bây giờ ngay cả tự do thân thể tôi cũng không có sao?”
Giọng Đinh Tấn nghiêm nghị: “Đây là vì an nguy của cô.”
Châu Dật nhìn phía sau anh: “Anh có thể kêu hai cậu ấy đi theo tôi.”
Nhiệt Hắc và Tứ Mã ở một bên không dám ho he. Ngoại trừ đội trưởng Trần, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy có người dám không nghe theo sắp xếp của đội trưởng Đinh, hơn nữa còn là nữ.
Đinh Tấn nhìn cô, ánh mắt Châu Dật cũng không hề thoái nhượng. Không giống với kẻ địch hung ác ngoan tuyệt, ánh mắt cô nhìn anh là ánh mặt ngạo mạn phản nghịch, là vẻ làm liều và kiêu căng chỉ phụ nữ mới có.
Đối mặt với kẻ địch hung ác tàn bạo bao nhiêu anh cũng chưa bao giờ chịu thoái nhượng, nhưng Châu Dật lại khiến anh thấy khó giải quyết.
“Phải về trước khi trời tối.” Cuối cùng anh nói.
…
Viện bảo tàng Mạc Ấp ở khu phố cũ, nằm trên đường đông.
Tầng một viện bảo tàng là triển lãm di vật văn hóa qua các triều đại của Mạc Ấp, ví như tơ lụa, đồ gốm, giấy tờ. Châu Dật nhìn một vòng tầng một xong lên tầng hai.
Nhiệt Hắc và Tứ Mã một trái một phải theo sát cô, một tấc không rời. Ai không biết còn tưởng cô là nhân vật lớn nào, ra cửa phải mang theo hai vệ sĩ.
Tầng hai là phòng triển lãm xác ướp, trước cửa còn treo tấm biển cảnh báo… người nhát gan và có bệnh tim không nên vào.
“Đi… đi vào thật à?” Nhiệt Hắc nhìn căn phòng u ám, sắc mặt rối rắm, còn nuốt nước miếng.
Châu Dật thấy cậu ta lớn xác như vậy, không ngờ lại sợ cái này: “Nếu cậu sợ thì ở bên ngoài chờ đi.”
“Cậu kém thật.” Người còn dám giết, xem xác ướp lại sợ. Tứ Mã liếc mắt anh ấy một cái, sau đó đến trước mặt Châu Dật, cười he he, “Chị, em không sợ. Em vào với chị.”
Châu Dật không từ chối, dù sao thì họ sẽ không để cô đi một mình.
Trên thế giới có hai nơi khai quật xác ướp nổi tiếng nhất, một là Ai Cập, hai là Vực Thành. Xác ướp Mạc Ấp nổi tiếng nhất Vực Thành, bởi vì phân bố rộng, số lượng nhiều, thời đại lại cách xa nhau. Mạc Ấp còn có thời tiết khô hanh, mưa ít, lượng nước bốc hơi mạnh, cho nên thi thể trong mồ rất ít phân hủy, trăm năm sau vẫn bảo tồn vô cùng hoàn chỉnh.
Căn phòng u ám, lại mở điều hòa, cho người ta cảm giác lạnh lẽo rờn rợn. Trong phòng có mấy chục xác ướp, đàn ông, phụ nữ, trẻ con, còn có cả phu thê hợp táng. Mỗi một cỗ xác ướp đều được phân cách đặt trên kệ thủy tinh.
Châu Dật xem rất cẩn thận, từ đầu đến chân mỗi một xác ướp, ngay cả lông tóc và móng tay cũng không buông tha. Biểu cảm của cô rất bình tĩnh, ánh mắt lại đang tỏa sáng, như đang quan sát thứ gì rất quý báu, thành kính lại choáng ngợp.
Tứ Mã nhìn Châu Dật, lại nhìn cô gái đang sợ hãi núp sau bạn trai bên cạnh, cảm thấy người với người đúng là không giống nhau. Gì mà gái phương bắc mạnh mẽ gái phương nam mảnh mai, đều là cái nhìn phiến diện.
Lưu luyến ở viện bảo tàng gần ba tiếng, Châu Dật mới vừa lòng rời đi.
Nhiệt Hắc lái xe, Tứ Mã ngồi ở ghế phó lái, Châu Dật một mình ngồi ở ghế sau.
“Chị, chúng ta về nha?” Nhiệt Hắc hỏi.
Trời chưa tối, cô chưa muốn về khách sạn: “Đưa tôi đi hóng gió một lát đã.”
Châu Dật dựa vào cửa sổ nhìn đường phố bên ngoài, người tới người lui: “Kiến trúc Mạc Ấp không cao lắm nhỉ?”
Tứ Mã đáp rất nhanh: “Xung quanh Mạc Ấp rất nhiều sa mạc, sức chịu đựng của nền móng hữu hạn, cao quá sẽ sập.”
“À.”
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong xe. Châu Dật ngại nắng, dịch ra giữa.
Cô nhìn hai người phía trước: “Hai cậu đều theo tôi, không cần đi giúp đội trưởng của các cậu sao?”
Tứ Mã xua tay: “He he, đội trưởng Đinh tụi em đỉnh ‘nắm’. Có chuyện gì một mình anh ấy cũng xử được, không cần người khác hỗ trợ.”
Châu Dật khoanh tay trước ngực: “Vậy hai cậu tới đây chính là để giám thị tôi?”
“Ờm…” Tứ Mã hơi xấu hổ, nhưng đầu óc lanh lẹ miệng lại ngọt, nhanh chóng cười hì hì nói: “Chị, sao ‘nại’ ‘lói’ vậy được. Giám thị đâu mà giám thị, ‘nà’ bảo vệ mới đúng.”
“Chị nhìn đi, chị muốn đi viện bảo tàng xem xác ướp, chúng em còn ‘nái’ xe đưa chị đi, hết sức tri kỷ.” Tứ Mã quay đầu nhìn Châu Dật, “Chị, cứ coi tụi em như hướng dẫn viên du ‘nịch’, muốn đi đâu chơi thì ‘lói’. Chỗ ‘lày’ em rành ‘nắm’, trước đây em ‘nàm’… cảnh sát ở đây.”
Châu Dật nghĩ rồi lại nghĩ, vẻ mặt thì vẫn thong dong, cứ như không hứng thú với những gì anh ấy vừa nói.
“Vậy cậu biết quân đội Mạc Ấp đóng quân ở đâu không?”
Vấn đề này rất mẫn cảm, nhưng Châu Dật hỏi thật sự tùy ý, lúc nói chuyện còn vân vê tóc mình, dường như không quá để ý.
Trong kính chiếu hậu, Nhiệt Hắc và Tứ Mã im lặng nhìn nhau.
“Chị, chị muốn đến quân khu?” Tứ Mã gãi đầu, “Chỗ đó hơi xa.”
“À, vậy sao.” Châu Dật nói chầm chậm, “Đột nhiên tôi nhớ ra tôi có một anh họ bà con xa đang tham gia quân ngũ ở Mạc Ấp. Vốn định nhân cơ hội tới thăm, nếu xa quá thì thôi vậy.”
Nghe cô nói có vẻ cũng không nhất định phải đi.
“Hình như Vực Thành rất nhiều quân đội.” Châu Dật nổi hứng nói chuyện.
“Đúng là rất nhiều.” Nhiệt Hắc nói: “Lớn mà, đường biên giới lại dài.”
Châu Dật vuốt mái tóc dài qua một bên: “Có bộ đội đặc chủng không?”
Bên trong xe lập tức yên ắng, Tứ Mã nhanh chóng phản ứng lại: “Chị, sao đột nhiên cảm thấy hứng thú với quân đội thế?”
“Không có gì, tò mò thôi. Xem phim nhiều quá ấy mà, muốn xem bộ đội đặc chủng có giỏi thật vậy không.”
“Đương nhiên là thật rồi.” Đột nhiên cảm xúc của Nhiệt Hắc kích đông, “Không thì sao lại gọi là bộ đội đặc chủng, vì giỏi hơn quân nhân bình thường nhiều.”
“Cậu quen bộ đội đặc chủng?” Tầm mắt Châu Dật chuyển sang anh ấy, ngữ điệu có phần vội vàng.
“Em…”
“Tụi em chỉ ‘nà’ hai tên cảnh sát quèn, sao quen mấy nhân vật ‘nợi’ hại vậy được.” Tứ Mã cười hồn nhiên, ngầm khen mình một phen, lại bốn lạng đẩy ngàn cân nói: “Những người đó đều thâm tàng bất ‘nộ’, không dễ để ‘nộ’ thân phận. Chị, khiến chị thất vọng rồi.”
Châu Dật ý thức mình quá sốt ruột. Cô quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, âm thầm hít một hơi, chậm rãi nói: “Xem ra không cách nào gặp được.”
Những lời này thật sự chứa đựng nỗi thất vọng.
“Quân đội toàn mấy tên đực rựa thôi, có gì đẹp.” Tứ Mã kiến nghị, “Chị, hay ‘nà’ tụi em đưa chị đi xem mặt trời ‘nặn’? Đẹp ‘nắm’!”
Tới thành cổ Giao Hà ngay lúc mặt trời lặn, mấy người họ từ phía dưới đi lên điểm cao nhất của thành cổ. Nhìn xuống là cả tòa thành cổ xưa, nhìn lên là bầu trời đỏ ráng chiều.
“Hoàng hôn ẩm mã bạng giao hà [1]”, Châu Dật khá may mắn, vừa đến đã gặp ngay ráng chiều.
Cô đứng trên đài ngắm nhìn, mái tóc dài bay bay, ống tay áo của chiếc váy Bốc phấp phới. Từ dưới nhìn lên, cô gái đứng ngược nắng, đẹp không dính khói lửa phàm tục.
Tứ Mã cầm điện thoại hướng về Châu Dật: “Chị, em chụp cho chị một bức làm kỷ niệm.”
Châu Dật quay đầu, thoải mái nhìn ống kính, khóe môi hơi nhếch, nở nụ cười nhẹ nhàng. Ánh chiều tà chiếu rọi trên gò má cô, một nửa tươi sáng một nửa mờ ảo.
Cô thoải mái tự nhiên, trên người tỏa khí chất người thường không thể sánh bằng. Đó là khí chất sinh ra đã có sẵn, cao ngạo nhưng cô độc, là cái chất nghệ thuật nhiều năm mài giũa, thảnh thơi mặc kệ sự đời, một mình đứng trên đỉnh cao.
Châu Dật từng lên trang bìa tạp chí nghệ thuật quốc tế, chủ biên tờ báo đánh giá: “Cô ấy vẽ vạn vật, vạn vật cũng là cô ấy”.
Trên đường về Đinh Tấn nhận được ảnh Tứ Mã gửi. Anh mở ra nhìn xem, không dời mắt ngay.
Giờ cô còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, nhưng hình như tâm tình không tồi, cũng không có dáng vẻ sốt ruột lo âu. Đây là lần đầu tiên anh gặp một đối tượng cần bảo vệ như vậy, cũng không biết nên nói cô lớn tâm hay lớn gan.
Anh thoát ra, không đến một giây Tứ Mã lại gửi tin nhắn tới: “Đội trưởng Đinh, em cảm thấy… chị Châu Dật đẹp thế này, không giống người xấu.”
Đinh Tấn mặt không biểu cảm tắt điện thoại. Sau đó nghĩ, bao giờ về đơn vị anh muốn tăng thêm một hạng mục huấn luyện trong đội.