LÀ AI NỢ AI: CHÂN TÌNH. - Chương Ngoại Truyện 4: Dám Chạm Vào Người Phụ Nữ Của Tôi?
- Trang chủ
- Truyện tranh
- LÀ AI NỢ AI: CHÂN TÌNH.
- Chương Ngoại Truyện 4: Dám Chạm Vào Người Phụ Nữ Của Tôi?
***
Trần Tùng Bách đang đi xung quanh khảo sát hoạt động của quán bar thì lại thấy một người con trai bế một cô gái đi vào trong phòng nghỉ dành cho khách. Phía sau của chàng trai đó lại có thêm hai người mặc áo đen đi theo, Trần Tùng Bách nhận ra hai tên đó chính là thuộc hạ mà đích thân mình tuyển chọn để làm vệ sĩ cho Ngụy Hàn trước đó, còn hiện tại lại đang bảo vệ sự an toàn của Đổng Tây.
Hai tên đó thấy chàng trai kia đã mở cửa phòng thì liền đến chặn trước cửa. Chàng trai đó bực bội quát lên.
“Làm cái gì vậy hả? Các người là ai?”
“Trả người!”
Một tên trong số đó ra lệnh, môi của chàng trai kia giật giật chứng tỏ anh ta đang vô cùng giận.
“Các người mà không đi thì đừng trách tôi, tôi sẽ gọi bảo vệ đó. Bạn gái tôi đang rất say.”
“Tôi nói lại lần nữa, trả người!”
Lần này tên áo đen còn rút luôn cây dao ra mà đe dọa. Mặt của chàng trai liền đỏ bừng, hắn ta tưởng rằng đây chỉ là mấy tên nhãi ranh gây chuyện nên không thèm sợ hãi gì mà nhìn xung quanh rồi hô lớn: “Bảo vệ! Bảo vệ đâu ra đây!”
Tên áo đen vừa định vung tay xuống thì đã có một cánh tay khác khóa chặt tay hắn. Kẻ áo đen còn lại vừa trông thấy người ra tay thì vội vã cúi đầu.
“Anh Bách!”
Thả tay của tên cầm dao vừa rồi ra, Trần Tùng Bách giờ mới chắc chắn hai tên này là người của mình. Một tên là Nhân, còn tên áo đen kia là Kiệt.
Hai người này đáng lẽ phải theo Đổng Tây, sao giờ lại gây chuyện ở đây chứ? Trần Tùng Bách nghi hoặc trong lòng.
Cao Thế Nam thấy có người đến thì liền ra oai, hắn ta nghe nói chủ của bar này là đại ca Bách, nếu tên này được người khác gọi là ‘Anh Bách’ thì hẳn là chủ rồi.
“Bọn này là thuộc hạ anh đúng không? Dám gây rối với tôi, quán bar các người làm việc kiểu gì thế?”
Nhân và Kiệt định lên tiếng nhưng Trần Tùng Bách nhìn bọn họ nên bọn họ đành đứng lùi về sau mà im lặng. Thoáng nhìn cô gái đang trong lòng vị khách đó, mái tóc dài đã che đi gần hết gương mặt, mê man đến độ này thật không giống say.
“Ở đây tuy cũng là chỗ cho các vị khách nghỉ ngơi nhưng tuyệt đối không để xảy ra những vụ án như cưỡng bức.”
“Cô ấy là bạn gái của tôi, cưỡng bức cái đầu các người!!” Cao Thế Nam còn dám lớn tiếng mắng lại.
Mặt Trần Tùng Bách vẫn không đổi sắc, anh tay hướng tầm nhìn về Nhân và Kiệt đang đứng đó tức tối do không thể lên tiếng: “Sao lại chặn đường người ta?”
Kẻ tên Nhân vội vàng đáp lại: “Cô ấy là người của anh Ngụy!”
“Cái gì?” Dường như Trần Tùng Bách rất kinh ngạc.
“Là cô Đổng.”
Sự bình tĩnh vừa rồi của Trần Tùng Bách biến mất sau khi nghe Kiệt nói, anh ta lập tức nhìn vào cô gái đang mê man trong vòng tay của Cao Thế Nam. Còn Cao Thế Nam thì mặt cũng biến sắc, hẳn là anh ta không ngờ hai người kia đi theo để bảo vệ Đổng Tây.
“Tránh ra!” Biết nếu còn ở lại đây thì mọi chuyện sẽ bại lộ nên hắn ta định nhanh chóng rời đi.
Đáng tiếc chưa bước được nước nào đã chạm phải ánh mặt lạnh lẽo ghê người của Trần Tùng Bách.
“Tôi hỏi tránh ra không hả?”
“Tao đếm đến ba! Nếu còn không giao người cho tao thì đừng trách. Một… Hai…”
Bỗng dưng Trần Tùng Bách thay đổi cách xưng hô nên Cao Thế Nam đã vô cùng run sợ, chưa đợi số ba đuợc phát ra thì hắn đã vội vàng giao Đổng Tây lại cho Trần Tùng Bách. Sau đó co chân chuẩn bị bỏ trốn.
“Định đi đâu hả?” Kiệt nhanh chóng tóm lấy áo của hắn ta làm cho hắn muốn chạy cũng rất khó.
“Buông tôi ra! Tôi đã giao cô ấy cho các người rồi còn gì…”
Trần Tùng Bách đá cánh cửa của căn phòng rồi bế Đổng Tây đi vào đặt lên sofa. Tất nhiên Cao Thế Nam cũng bị đám đàn em đó lôi vào, cửa đóng chặt lại. Hắn ta bị trói như đòn bánh rồi đá vào một góc, miệng không ngừng kêu gào.
“Thả tôi ra nhanh! Nếu không các người liệu mà gánh hậu quả… Có biết tôi là ai không hả? Tôi là… úm… úm…”
Một tên đàn em đã dùng băng keo bịt miệng hắn lại. Căn phòng phút chốc trở nên tĩnh lặng, chỉ còn nghe tiếng ú ớ không ra từ của kẻ bị trói đó.
“Báo cho anh Ngụy chưa?”
“Vừa rồi tôi không liên lạc được với anh Ngụy nên đã gọi cho trợ lí Lương, anh ấy bảo chúng tôi bám theo, khi gặp tình thế khẩn cấp thì cứu cô Đổng.”
Ngay sau lời của Nhân vừa kết thúc thì căn phòng lại trở về như cũ. Trần Tùng Bách lúc này mới nhìn rõ gương mặt của Đổng Tây, thoáng chút thất thần. Không ngờ Đổng Tây lại là một cô gái xinh đẹp như thế, cả gương mặt đều toát lên sự trang nhã và trong sáng. Bây giờ Trần Tùng Bách không còn nghi ngờ gì về giới hạn của Ngụy Hàn nữa, đúng là khi con người lựa chọn một điều gì đó để đánh đổi tất cả thì quả nhiên điều đó là vô giá. Hắn ta chỉ có thể đúc kết một câu: ‘Rất đáng’
Cánh cửa lại bị đá tung. Đám đàn em cảnh giác nên lập tức giơ tay về sau định rút súng. Nào ngờ khi nhìn thấy người vào, mọi người đều đồng loạt chào: “Anh Ngụy!”
Ngụy Hàn không nói không rành, mang theo hàn khí trên người bước đến cạnh sofa, cúi người nhìn Đổng Tây rồi ngồi xuống bên cạnh cô, cởi áo vest của mình đắp lên người cô, nhìn cô không giống say rượu nên trong lòng nổi cơn thịnh nộ, mắt vẫn hướng về Đổng Tây mà miệng lại nói ra những câu lạnh băng.
“Cô ấy bị gì?”
“Có thể là thuốc mê.”
“Là ai?”
Không đợi Trần Tùng Bách trả lời thì Ngụy Hàn đã phát hiện ra còn một kẻ đang cố kêu gào không ra tiếng ở góc phòng. Khỏi cần động nào cũng biết tên này là thủ phạm.
“Tháo băng keo trên miệng hắn ra!”
Nhân nghe lệnh liền đến tháo băng keo ra. Cao Thế Nam như được giải phóng liền gào lên: “Tụi xã hội đen các người, còn không mau thả tao ra!”
Nhận ra giọng nói có phần rất quen thuộc, Ngụy Hàn liếc nhìn hắn: “Mày là Cao Thế Nam?”
“Đúng! Là tao đấy! Biết tao là ai thì nhanh chóng thả ra nhanh! Nếu không tao sẽ bảo anh rể tao còng đầu chúng mày!”
Trước đó Ngụy Hàn đã điều tra được kẻ gọi điện hôm đó là Cao Thế Nam. Giờ nghe cái giọng hóng hách đó, anh chỉ cong môi cười. Khi anh cười thế này, quả thật là thảm họa.
Anh vuốt lại mái tóc của Đổng Tây rồi đứng dậy đi về phía đó. Đang hùng hổ kiêu căng bỗng dưng thấy người kia tiến về phía mình với sát khí đằng đằng, Cao Thế Nam đương nhiên kinh hãi cố lùi về sau. Ngụy Hàn vừa nhìn Kiệt đang đứng cạnh đó, Kiệt liền dùng cái gỗ đập mạnh vào lưng của Cao Thế Nam. Hắn ta như bị trời đánh một đòn, ngã xuống sàn đau đớn la lên như con heo bị chọc huyết.
“Á… á…. á….” Nỗi đau trên lưng vừa vơi đi được một chút thì cơn đau xé xa thịt từ bàn tay lại làm hắn kêu gào: “Á…” Không ngừng kêu gào.
Ngụy Hàn xoay đế giày của mình, mỗi lần xoay là anh lại dùng lực ở chân một chút khiến bàn tay kia kêu lên răn rắc, tiếng kêu thảm thiết cũng vì thế mà càng náo động.
“Dám động vào Tiểu Tây của tao? Chẳng phải trước kia tao đã nói một lần rồi à?”
“Tôi… tôi… không… dám nữa… Á…”
Hắn muốn giãy dụa nhưng tay chân đều bị trói nên không tài nào chống cự được, chỉ có thể kêu thật lớn.
Từ phía cửa, Lương Ứng Nhiên vội vã chạy ùa vào, thấy cảnh tượng trước mặt liền hiểu ngay mọi chuyện. Anh nhìn sang Đổng Tây bình an nằm đó nên cũng thở phào nhẹ lòng hơn.
“Anh Ngụy! Đánh chết hắn cũng vậy thôi, chuyện hôm nay không hề đơn giản như thế đâu.”
Cơn giận của Ngụy Hàn đã giảm bớt phần nào, anh rút chân ra khỏi bàn tay của Cao Thế Nam, bàn tay đó đã rịn máu, không biết có phải đã tàn phế rồi không, chẳng ai thèm quan tâm đến điều đó.
“Ném hắn ta xuống lầu.”
“A… Đừng… Đừng mà…”
Cũng không ai nghe lời cầu xin của Cao Thế Nam. Ngụy Hàn càng không nhìn đến hắn ta nữa, nhìn về phía Đổng Tây sau đó vừa đi về phía đó vừa lạnh nhạt dặn dò.
“Chuyện này hai người nhanh chóng điều tra cho tôi!”
Lương Ứng Nhiên thấy Ngụy Hàn bế Đổng Tây đứng dậy nên nói vào ngay: “Anh Ngụy! Bên ngoài đang mưa rất lớn, mấy con đường đều bị kẹt cứng rồi, hay là anh với cô Đổng ở lại đây đi!” Anh liền quay sang hỏi Trần Tùng Bách: “Có phòng riêng không?”
“Ở tầng trên có một phòng tổng thống.”
Ngụy Hàn bế Đổng Tây đi rồi, Lương Ứng Nhiên mới nhìn lại người mình, toàn thân đều bị thấm nước mưa. Do lúc Nhân gọi điện báo tin thì anh đang ở công ty, Ngụy Hàn vừa rời đi, điện thoại lại không liên lạc được nên anh mới chạy theo đến khu đỗ xe của công ty. Cũng may Ngụy Hàn vừa lên xe, vừa nghe Lương Ứng Nhiên nói thì xe của Ngụy Hàn như có gắn thêm tên lửa, nhanh chóng để mặc Lương Ứng Nhiên đứng đó mà phóng nhanh đi.
“Để tên đó tôi giải quyết được rồi, anh về nhà thay quần áo đi!”
Trần Tùng Bách nói mà không cần câu trả lời của Lương Ứng Nhiên thì đã kêu người dẫn Cao Thế Nam đi.
Cảnh tượng sau đó thì có thể nói ngắn gọn là, tại một tòa nhà ở cách trung tâm thành phố khá xa có một kẻ hai chân bị buộc vào một sợi dây thừng dài, được thả từ sân thượng xuống, lúc tưởng mình chạm đất thì bị dây kéo lại, cứ như thế, ngỡ chết mà vẫn sống, nhưng sống trong sự sợ hãi cận kề cái chết.
Đặt Đổng Tây nằm xuống giường rồi, Ngụy Hàn đi tìm khăn ấm lau mặt cho cô. Anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, nhưng sau đó thần sắc lại ảm đảm. Trên người Đổng Tây có mùi nước hoa rất nồng, anh biết cô không hề thích những loại nước hoa như thế. Chỉ có một khẳng định, là Cao Thế Nam. Vừa nghĩ đến cái tên đó đã ôm Tiểu Tây của anh, Ngụy Hàn dứt khoát cởi bỏ bộ váy của cô, chỉ để lại cho Đổng Tây bộ đồ lót màu trắng tinh khôi, anh cầm khăn cẩn thận giúp cô lau người.
Trong đầu Ngụy Hàn lúc này đây không cần nghĩ cũng biết có cảm giác gì. Anh chỉ có thể biết rằng cả lí trí và cơ thể đều đang khao khát cô biết nhường nào, giống như trước đây cô cũng say rượu, anh đã tắm cho cô, nhưng khi ấy anh còn chưa biết mình yêu cô nên luôn trốn tránh cảm xúc này, còn bây giờ, cô ở ngay trước mắt, anh không thể lừa dối khát vọng của mình. Cũng như vài tuần trước lúc cô tỉnh táo, anh lại tắm cho cô, thật sự lúc ấy anh chỉ muốn ngay lập tức chiếm hữu cô, nhưng cô lại có vẻ sợ hãi, anh lại không đành lòng.
Mỗi khi bàn tay anh chạm vào cơ thể cơ, làn da ấy đều nóng rực làm anh khó lòng mà tự chủ. Anh cởi quần áo trên người mình rồi ép lên thân thể của cô. Ôm cô, hôn cô, thậm chí còn khám phá những nơi riêng tư nhất của cô. Nhưng rồi khi thấy nước mắt Đổng Tây chảy dài, Ngụy Hàn lại không nỡ, làm như thế này cứ như là anh đang cưỡng ép lợi dụng cô vậy. Anh đã từng hứa sẽ để cô tự nguyện chấp nhận sự giao hòa về thể xác với mình, nay làm chuyện như thế trong lúc cô đang hôn mê thì thật có hơi quá đáng.
Kết quả của quá trình đấu tranh tư tưởng, Ngụy Hàn kiên quyết kiềm chế bản thân, giữ mình không được manh động, cuối cùng anh vẫn không làm. Anh cầm lấy áo sơ mi mặc vào cho cô, sau đó mới cúi xuống hôn lên trán Đổng Tây.
“Em chỉ có thể là của anh.”
Bị Ngụy Hàn triệu tập đột ngột, Lương Ứng Nhiên vừa mới về nhà thay áo thì lại bị gọi đến, nhưng đơn giản chỉ có một việc, mang áo đến cho Ngụy Hàn. Suốt chặn đường, Lương Ứng Nhiên đã phải vắt óc suy nghĩ, Ngụy Hàn cần gì đến áo?
Bước vào phòng thì thấy Ngụy Hàn đang ngồi ở sofa, vấn đề quan trọng ở đây là anh đang để trần nửa thân trên. Lương Ứng Nhiên không nhịn được mà nhìn về căn phòng nhỏ đã đóng cửa đó, cố gạt bỏ mọi suy tưởng mới lấy dũng cảm đến đặt áo sơ mi xuống bàn.
“Anh Ngụy! Không phải anh đã…”
Cầm lấy áo sơ mi mặc vào, Ngụy Hàn không muốn quan tâm đến vấn đề Lương Ứng Nhiên đang nói đến, anh ra đây ngồi đã là một thất bại rồi đấy.
“Cậu thật phiền phức.”
“Không phải đâu anh Ngụy! Lúc trước bác sĩ nói bệnh tâm lí của cô Đổng sẽ từ từ khỏi, không lẽ có thế mà anh cũng không đợi được… Anh mất kiềm chế vậy sao? Lại còn lựa đúng thời điểm cô ấy đang hôn mê.”
Cài xong nút áo trên người mình, Ngụy Hàn mới lườm Lương Ứng Nhiên. Lời của Lương Ứng Nhiên nói chẳng khác nào gián tiếp nói là anh đang lợi dụng Đổng Tây.
“Cậu có ngậm miệng lại không hả?”
“Tôi không nói nữa.” Thấy điện thoại trên bàn đang rung, Lương Ứng Nhiên nhắc nhở: “Có lẽ là Trần Tùng Bách gọi.”
Bên kia Trần Tùng Bách đã điều tra ra tất cả mọi chuyện, đem từng chút một báo cáo rõ ràng mới Ngụy Hàn, cho đến câu cúi cùng, anh ta mới ngưng lại. Ngụy Hàn từ lúc bắt máy đến giờ vẫn chỉ im lặng, sau khi thấy thái độ của Trần Tùng Bách bên kia thì mới nhắc lại.
“Cô ta nói cái gì?”
“Bảo là phải quay lại cảnh đó để đưa cho một người.”
Bàn tay của Ngụy Hàn siết thành nắm đấm, nghe răn rắc của các khớp tay.
“Anh Ngụy!”
“Anh Ngụy!”
Trần Tùng Bách gọi mà Ngụy Hàn đã không còn nghe. Đến lược Lương Ứng Nhiên gọi Ngụy Hàn vẫn xem như vô hình. Trông thái độ này của Ngụy Hàn, Lương Ứng Nhiên đoán chắc là chuyện vô cùng nghiêm trọng, nhưng trước sau gì cũng không thể gây ra án mạng.
“Hay là bảo Trần Tùng Bách dạy cho tên đó một bài học thôi được không anh Ngụy? Anh còn vài tháng nữa mới có thể coi là hoàn toàn tự do, không thể dính vào mấy chuyện này được. Vụ Hoắc Thành Quân lần trước cảnh sát đã nghi ngờ rồi, bây giờ không thể tiếp tục nữa đâu anh Ngụy.”
Đúng là trong thời gian này anh không thể có liên can gì đến bất cứ vụ án nào nữa.
“Tùng Bách!”
“Vâng! Tôi sẽ giúp anh trút giận.”
Những lời khuyên của Lương Ứng Nhiên, Trần Tùng Bách đã nghe tất cả, chỉ cần thấy Ngụy Hàn gọi thì anh đã hiểu ý, tiếp tục ra hiệu cho đám đàn em giúp Cao Thế Nam thử thêm mấy trò mạo hiểm.
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, nhất là trong lòng Ngụy Hàn lúc này, lửa giận càng dâng trào. Điện thoại anh lại reo, Phó Chi Dương đang gọi đến, Ngụy Hàn như không quan tâm gì mà lẳng lặng suy tư.
“Sau này tôi sẽ kêu thêm người bảo vệ tốt cô Đổng!”
“Vấn đề không nằm ở đó. Tôi không muốn day dưa nữa, ngày mai cậu nhanh chóng về thành phố An Lạc tìm thêm nhân chứng, nhất định phải kết thúc chuyện này nhanh chóng. Tuyệt đối không để Tiểu Tây chịu bất kì tổn thương nào nữa.”
Cô là của anh, cuộc đời này không ai được phép tổn thương cô.