LÀ AI NỢ AI: CHÂN TÌNH. - Chương Ngoại Truyện 3: Vốn Dĩ Không Nên Bắt Đầu.
- Trang chủ
- Truyện tranh
- LÀ AI NỢ AI: CHÂN TÌNH.
- Chương Ngoại Truyện 3: Vốn Dĩ Không Nên Bắt Đầu.
***
Tưởng rằng đưa Đổng Tây đến nhà Kha Mễ Nhu làm rõ mọi chuyện, cô sẽ tha thứ cho anh, nào ngờ cô lại thờ ơ hơn trước. Tâm trạng Ngụy Hàn ngày càng tồi tệ, sau đó Lương Ứng Nhiên nói Hoắc Thành Quân vừa về nước, còn mang Kha Mễ Nhu đi, chuyện này nằm trong suy đoán của Ngụy Hàn nên anh không lấy làm ngạc nhiên. Con người của Hoắc Thành Quân, ít nhiều Ngụy Hàn cũng biết về hắn, đặc biệt là tình cảm với Kha Mễ Nhu. Vốn định yên ổn vài ngày để lo cho chuyện anh với Đổng Tây, nào ngờ chỉ vài ngày sau, Ngụy Hàn nhận được một cuộc điện thoại, anh không dẫn theo Lương Ứng Nhiên mà chỉ một mình đi đến nhà hàng. Bước vào căn phòng tổng thống rộng lớn, Ngụy Hàn liền trông thấy Kha Mễ Nhu đứng lặng bên cửa sổ nhìn xuống. Bên cạnh cô ta là một bàn ăn đã dọn sẵn, vẫn còn nghi ngút khói, hẳn là dọn lên chưa lâu.
Cửa khép lại, Kha Mễ Nhu liền quay đầu, bắt gặp gương mặt thờ ơ của Ngụy Hàn, đôi mắt cô cụp xuống, đầy đau thương. Cô quay lại mở rèm cửa ra, mở luôn cả cánh cửa sổ lớn, gió thổi vào không ngừng, làm bay mái tóc màu hạt dẻ. Ngụy Hàn đứng đó nhìn, trước mắt anh là một bức tranh bi thương nhuốm màu quá khứ.
Anh còn nhớ, trước đây tóc cô màu đen, lúc hai người bên nhau, anh vẫn hay dùng tay vuốt lên mái tóc ấy. Anh còn bảo tóc cô rất đẹp, đừng làm gì cả, hãy để tự nhiên như thế. Nhưng cô không nghe, nhất quyết đòi đi nhuộm tóc, rồi lại uốn thành lọn.
Kha Mễ Nhu quay lại thấy Ngụy Hàn nhìn mình chăm chú, cô bước đến đứng trước mặt anh, đưa tay lên gò má anh, thỏ thẻ nói: “Em nhớ anh…”
Bỗng Ngụy Hàn bật cười, anh cười không phải vì câu nói của Kha Mễ Nhu mà là vì những hồi ức vừa rồi, vẫn tưởng đã xóa sạch rồi, nhưng một khi có tác động, những gì ở quá khứ đều có thể như trang sách lật ngược, mở ra từng trang, từng trang một.
Còn Kha Mễ Nhu lại nghĩ rằng anh đang cười mình, cô bất chấp bước đến ôm chặt Ngụy Hàn, nước mắt vì thế cũng chảy dài.
“Hàn… Anh thật hận em thế sao?”
“Lúc đầu tôi cũng nghĩ rằng mình rất hận cô, nhưng giờ nghĩ lại, hình như không phải như thế…”
Rõ ràng thân thể Kha Mễ Nhu có run rẩy, Ngụy Hàn giơ tay đặt lên vai cô, cô càng ôm chầm lấy anh. Nào ngờ một giây sau đó, anh đã kéo Kha Mễ Nhu ra khỏi người mình, vô cùng bình thản nói một câu.
“Không còn hận, cũng như cũng không còn yêu.”
Bàn tay lưng chừng của Kha Mễ Nhu thoáng buông lỏng, cả người cô ta như chẳng còn sức lực mà ngã xuống sàn, mắt đờ đẫn ngước nhìn anh, nước mắt như viên pha lê long lanh vươn đậu trên khóe mi.
“Không còn yêu… Không còn yêu…”
“Đúng vậy, không còn yêu.”
“Anh yêu Đổng Tây từ bao giờ thế?”
Ngụy Hàn không đáp, bởi anh không biết, nhiều lần tự hỏi mình, anh yêu cô từ bao giờ, nhưng câu hỏi ấy vẫn mãi chưa có lời giải đáp.
Không thấy anh trả lời, Kha Mễ Nhu thay anh nói: “Rất lâu rồi thì phải…”
“Ừ, rất lâu rồi.”
Trong kí ức của anh, năm anh tám tuổi, lần đầu tiên trông thấy một đứa bé đáng yêu như thế, đôi mắt đầu tiên ấy nhìn anh, anh cảm thấy như quả tim mình đập rất anh, tựa như Thượng đế mang cô đến bên anh.
Trong kí ức của anh, năm anh mười sáu tuổi, lần đầu tiên một thứ ấm nóng mềm mãi chạm vào môi mình, chiếc lưỡi linh hoạt chạm vào lưỡi anh, vị kem ấy, là thứ ngon nhất trong đời này anh từng niếm được.
Trong kí ức của anh, năm anh mười tám tuổi, có một cô nhóc đưa cho anh một món quà được chính tay cô may, lúc ấy cô sợ sệt, sợ anh sẽ chê, trông dáng vẻ đó, không yêu không được, ôm cái gối hình dâu tây đó vào lòng, anh ngủ rất ngon, giống như đang ôm cô.
Anh không biết, đến tận bây giờ cũng không biết trong cái ‘lâu’ đó là từ khi nào. Hôm nay Kha Mễ Nhu thức tỉnh anh, anh mới giật mình nhận ra, dường như trong khoảng thời gian ba mươi năm của anh, người con gái tên Đổng Tây xuất hiện từ rất sớm và gần như chiếm mất toàn bộ cuộc đời anh.
“Anh nói gì đi Hàn… Rốt cuộc anh từng yêu em chưa? Hay là vì một lý do nào khác?”
“Đã từng yêu hay chưa quan trọng lắm sao?”
“Rất quan trọng.”
Không hề trốn tránh, anh nói: “Rồi.”
“Không phải! Không phải!” Kha Mễ Nhu lớn tiếng thét lên, rồi lại như chẳng có hơi sức, tự cúi đầu lẩm bẩm: “Em cũng nghĩ anh từng yêu em… Nhưng hình như không phải… là vì em giống cô ta… là vì em có một nốt ruồi xoan dưới mí mắt…”
Ngụy Hàn không nghĩ rằng Kha Mễ Nhu sẽ nói thế, anh lặng thinh. Cô ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn sự lạnh lùng xa cách ấy. Cả bản thân cô cũng không biết vì sao hôm nay mình lại hẹn anh ra đây, là để làm rõ hay để níu kéo lại những thứ ngay từ đầu đã không phải là của mình. Cô biết, Ngụy Hàn yêu Đổng Tây, cô có thể chấp nhận điều đó, vì trong lúc anh thất bại, chỉ có Đổng Tây ở bên anh, còn cô, lại nhẫn tâm ruồng bỏ anh. Nhưng cô đã tự cho rằng Ngụy Hàn từng yêu mình, nào ngờ mọi thứ đều xoay chuyển kể từ ngày cô thấy Đổng Tây. Cô gái xinh đẹp kia… cũng có một nốt ruồi xoan dưới mí mắt. Buồn cười thay, Kha Mễ Nhu còn từng hiểu lầm rằng Ngụy Hàn yêu Đổng Tây vì cô ấy giống cô. Đến tận sau này, Kha Mễ Nhu mới biết mọi thứ đều ngược lại, Ngụy Hàn trước đây yêu cô vì cô có điểm tương đồng với cô gái đó.
Ai cũng nghĩ rằng hai năm sống ở Mĩ cùng Ngụy Hàn là tháng ngày hạnh phúc của Kha Mễ Nhu, nhưng chỉ mình cô biết bản thân mình khó chịu đến mức nào. Cô rất ghét nghe những hồi ức tuổi thơ của anh mang tên ‘Tiểu Tây’, nơi đâu, nơi nào của anh cũng có hình dáng của cái tên ấy, mặc dù Kha Mễ Nhu thừa biết đó chỉ là một đứa trẻ. Cô rất ghen tị, ghen tị với cả một đứa trẻ chẳng biết chuyện. Anh luôn yêu thương nó, quan tâm nó, thậm chí thuộc lòng thứ nó thích như sở thích của chính mình. Cô đã chật vật khổ đau bao nhiêu, dù rằng thời gian đó cô vẫn luôn cùng Hoắc Thành Quân dối lừa anh.
“Hàn… Em không quan tâm là thực ra anh yêu ai nữa… Em không quan tâm nữa… Chúng ta làm lại từ đầu đi được không?”
“Kha Mễ Nhu… Mọi thứ quá muộn rồi, chúng ta không còn trẻ nữa, không còn thời gian để xây đắp lại tình cảm. Vả lại, trong tim tôi đã có cô ấy, không ai thay thế được. Có thể như cô nói, tôi yêu cô ấy, yêu rất lâu rồi, chỉ là tôi không chịu thừa nhận thôi. Để phạm nhiều sai lầm, chẳng hạn như… yêu cô.”
“Sai lầm sao?” Cô thất thần hỏi lại. Thì ra, với anh, tình yêu ấy chỉ là một sai lầm.
“Giá như tôi biết mình yêu Tiểu Tây sớm hơn, giá như tôi không gặp cô, không cùng cô sang Mĩ thì có lẽ tôi và Tiểu Tây đã có thể ở bên nhau sớm hơn, còn cô, sẽ có một cuộc sống đẹp hơn. Tiếc rằng hai từ ‘giá như’ đó là không thể, vì vậy…” Anh bước đến, dìu Kha Mễ Nhu đứng dậy, cô nương theo người anh, tựa vào anh, nhưng Ngụy Hàn lại giữ khoảng cách vừa phải, bình nhiên nói tiếp: “Tôi có cuộc sống của tôi, đừng làm phiền tôi nữa. Thứ cô nợ tôi, tôi đã đòi đủ rồi, chúng ta không ai nợ ai.”
Nói rồi anh quay lưng chẳng luyến tiếc chút bi thương trong mắt Kha Mễ Nhu. Cô đứng ở đó, nhìn bóng dáng cao ngạo của anh.
Không ai nợ ai?
Nói rất dễ, nhưng mọi thứ đã thành ra như vậy, cô có thể quay đầu sao, có thể sao?
Ngay khi vừa đặt tay lên cánh cửa, Ngụy Hàn lại nghe tiếng Kha Mễ Nhu vọng theo.
“Hàn… Em hỏi anh lần cuối, chúng ta có thể quay lại không?”
Ngụy Hàn chẳng quay đầu, đáp ngắn gọn: “Không.” Tim anh chỉ có một, một trái tim đầy vết thương do cô dùng dao rạch nát, may mắn được người con gái ấy chấp vá lại từng mảnh mới lành lạnh. Trái tim ấy, vốn chẳng còn là của Kha Mễ Nhu nữa… mãi mãi cũng không thể.
Kha Mễ Nhu lùi lại từng bước, đứng cạnh cửa sổ, dõi theo bóng hình anh, cô nắm chặt thanh cửa, rồi ngồi lên đó. Vậy mà lúc này cô vẫn còn có thể khẽ cười mãn nguyện nhưng mang đầy tiếc nuối.
“Nếu cho em chọn lại, em mong mười năm trước mình vẫn gặp anh, nếu có thể, em sẽ không phản bội anh, em sẽ yêu anh thật lòng… Hàn… Em xin lỗi… Tạm biệt…”
Lời nói ấy vừa truyền đến, Ngụy Hàn kinh ngạc quay đầu rồi chạy vụt đến cánh cửa sổ lớn ấy, anh giơ tay giữ lấy cánh tay của Kha Mễ Nhu, giận dữ thét lên: “Cô điên rồi sao?”
“Đúng vậy… Em điên rồi…”
Thân người Kha Mễ Nhu như ngọn đèn treo trước gió, nhưng cô ta vẫn ngẩng mặt mà nói. Bàn tay phải Ngụy Hàn run rẩy vô lực, anh dùng toàn bộ lực của tay trái để nắm lấy những ngón tay của cô.
“Kha Mễ Nhu!”
“Hàn… Tạm biệt…”
Câu ‘Tạm biệt’ ấy vừa dứt, những ngón tay ấy cũng trượt khỏi bàn tay Ngụy Hàn. Anh cố giữ nhưng vẫn để vụt mất bàn tay kia. Kha Mễ Nhu như một cánh bướm thả tự do xuống khoảng không ngoài kia. Anh đứng bên cửa sổ nhìn xuống dáng hình đã từng quá thân quen dần rời khỏi tầm mắt mình, cô ấy vẫn đang nhìn anh, trước mắt Ngụy Hàn hóa đỏ thẫm.
Nếu anh quay đầu sớm hơn, nếu tay phải của anh đủ sức để nắm bàn tay ấy… Mọi chuyện liệu có thay đổi không?
Tại sao anh đã để lại cho cô một con đường, cô lại không đi mà chấp nhận vào địa ngục?
“Mễ Nhu… Tạm biệt…”
Lần cuối cùng trong đời anh gọi cái tên ấy một cách dịu dàng như thế. Ngụy Hàn biết, chẳng còn cơ hội gọi lần nữa. Anh đứng bên cửa sổ thất thần.
Hai con người đã từng yêu nhau tha thiết lại phải đi đến con đường này. Biết như thế thì vốn dĩ không nên bắt đầu.