LÀ AI NỢ AI: CHÂN TÌNH. - Chương Ngoại Truyện 1: Phá Vỡ Tường Thành.
- Trang chủ
- Truyện tranh
- LÀ AI NỢ AI: CHÂN TÌNH.
- Chương Ngoại Truyện 1: Phá Vỡ Tường Thành.
***
Năm tháng trước…
Ngụy Hàn cầm tờ địa chỉ mà Tàu Dũng đưa cho trước khi anh ra tù. Anh rời khỏi thành phố Tân Nam để đến tỉnh Khúc Giang, nơi được mệnh danh là khu vực bất ổn nhất nhì nước, nơi này tập trung một lượng lớn các băng đảng xã hội đen khét tiếng, đây cũng là địa điểm thường xuyên xảy ra các cuộc giao tranh, giải quyết lẫn nhau của các tổ chức thuộc thế giới ngầm.
Một chàng thanh niên từng có ước mơ làm bác sĩ, từng căm ghét cái gọi là chém giết, tranh giành như Ngụy Hàn đây mà phải đến một nơi như thế, cuộc đời, luôn trớ trêu thay. Anh và bố anh từng là đại diện cho giới thượng lưu ủng hộ chống các lực lượng xã hội đen ấy, bố anh từng bảo anh, con đường đen tối đó một khi đã bước vào thì không thể quay đầu, ông cũng tin rằng Ngụy Hàn sẽ không thể nào có quan hệ với thế giới đó. Ngụy Hàn cũng đã từng như thế, anh chưa bao giờ nghĩ rồi cũng có ngày, con đường duy nhất anh có thể đi lại là con đường ngày xưa anh đã xây cho mình bức tường thành ngăn cách vững chắc nhất.
Tàu Dũng khi đưa anh tờ địa chỉ này cũng đã có cảnh cáo trước, ông thừa biết một kẻ mang tiền án phạm tội giết người như anh sẽ chẳng thể nào sống tốt được bởi cái nhìn khinh rẻ của mọi người. Ông đã bảo anh, chỉ khi nào lâm vào bước đường cùng thì hãy suy nghĩ đến việc này. Ngụy Hàn chỉ nhận lấy, và ghi nhớ lời ông nói trong lòng. Bắt đầu từ khi anh nhìn thấy Đổng Tây bước vào quán bar, nơi đầy cạm bẫy và dơ bẩn đó, anh đã hận mình đến mức chỉ muốn ngay lập tức giết chết bản thân anh, và đó cũng chính là nguyên nhân duy nhất để anh tự mình đập bỏ tường thành ngăn cách mà tự nguyện đi vào một thế giới đáng sợ của địa ngục không lối thoát.
Ngụy Hàn theo địa chỉ đến một quán bar, anh bước vào đã nghe thấy rõ tiếng nhạc in ói, trên sàn nhảy, những bóng hồng lả lơi cùng đám ăn chơi buông thả theo điệu nhảy cuồng say. Anh rảo bước nhanh hơn qua sàn nhảy, nhìn rõ trong những góc tối là cảnh âu yếm nóng bỏng. Lúc đã đến quầy rượu, anh vừa ngồi xuống ghế thì một nam phục vụ đã hỏi: “Anh dùng gì ạ?”
“Loại rượu nào uống mãi không say.”
Rõ ràng người phục vụ hiểu ý, ánh mắt anh ta nhìn lướt nhanh quan sát Ngụy Hàn, sau đó lịch sự gật đầu: “Xin đợi một lát.”
Chưa đầy năm phút, đã có thêm một gã mập ú từ trên lầu bước xuống, hắn ta lại lần nữa quan sát Ngụy Hàn, khi chắc chắn điều gì đó rồi mới nói: “Đi theo tôi!”
Ngụy Hàn theo tên mập ú đó lên lầu, bước qua một dãy hành lang dài rồi mới đến căn phòng rộng lớn. Hắn ta mở cửa, ra vẻ mời: “Anh Hứa đợi anh bên trong.”
Trong căn phòng đó, Ngụy Hàn chỉ nhìn thấy mỗi mình một người đàn ông trung niên đang ngồi bắt chéo chân, ngửa mặt hút xì gà. Nghe tiếng bước chân càng gần, ông ta mới nhìn Ngụy Hàn, vết sẹo bên má trái rất rõ, Ngụy Hàn biết ngay rằng mình đã tìm đúng nơi. Đây là đàn em thân tín trước kia của Tàu Dũng và là đại ca nổi danh nhất ở tỉnh Khúc Giang hiện giờ – Hứa Mạnh.
“Cậu ngồi đi!”
Lần đầu ngồi cùng một bàn với loại người như thế, Ngụy Hàn cũng phần nào khinh rẻ chính mình. Anh ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi tên Ngụy Hàn, chắc chú cũng biết mục đích hôm nay tôi đến đây.”
“Ngụy Hàn… Cái tên này tôi đã được đại ca nhắc đến rất nhiều lần, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội diện kiến. Đúng như đại ca nói, khí chất hơn người. Được lắm!” Ông ta phấn khích tới nổi vỗ mạnh xuống chân mình, Ngụy Hàn hơi ngẩn người, cách nói chuyện của Hứa Mạnh khác xa với vẻ bề ngoài của ông, nếu người này có vẻ bề ngoài hung tợn thì tác phong lại ngược lại, lời nói dứt khoát, không giống đùa mà cũng không phải thật.
Ông ta đích thân rót rượu vào ly đã đặt sẵn trước mặt Ngụy Hàn, lại rất vui vẻ mà trò chuyện: “Tiểu Ngụy! Tôi gọi cậu thế nhé? Nghe đại ca cũng hay gọi cậu như thế…Lúc cậu mới ra tù, tôi đã định đến tìm cậu nhưng đại ca lại cản tôi, bảo tôi đừng ép buộc cậu… Cậu xem đi, anh ấy đã xem trọng cậu hơn cả người anh em này rồi…”
Tàu Dũng cũng đôi lúc nói về thời trẻ của mình cho Ngụy Hàn nghe, người tên Hứa Mạnh này chính là người huynh đệ sống chết có nhau của ông ấy. Ngụy Hàn cầm ly rượu lên uống một hớp nhẹ, loại rượu cay rát cổ họng này, đây là lần đầu anh uống, thấy rõ cách cư xử của Hứa Mạnh với mình nên Ngụy Hàn cũng đổi ngay cách xưng hô cho đúng nghĩa: “Chú Hứa, nếu chú và chú Tàu đã thân thiết như thế thì cháu cũng không giấu gì, vốn dĩ cháu không hề muốn dính vào chuyện giang hồ, nhưng cháu không có lựa chọn khác nên mới đến nhờ chú. Xin chú giúp cháu!”
Hứa Mạnh ngạc nhiên trước tính thẳng thắn này, có ai nhờ giả người khác mà dám nói là bị ép buộc, Ngụy Hàn với Hứa Mạnh là lần đầu, là kẻ dám ngang nhiên nói là không muốn dính vào nhưng không có lựa chọn. Ông ta suy tư chốc lát rồi cười lớn đầy sảng khoái: “Phục cậu rồi… Đại ca nói không sai mà, cậu thật là… Được! Chỉ cần cậu nói, tôi có mười quán bar tầm cỡ lớn, sáu công ty xây dựng, còn có hai công ty chuyên về bất động sản. Cậu chọn đi, thích cái nào tôi tặng cậu cái đó.”
Môi anh khẽ cười, anh nhìn thẳng vào mặt Hứa Mạnh: “Cháu không cần công ty của chú. Hôm nay cháu đến đây cũng chỉ để mượn chú một số tiền, cháu muốn mở công ty.” Hứa Mạnh vô cùng kinh ngạc, chưa để ông ta lên tiếng hỏi thì Ngụy Hàn đã nói luôn: “Cháu biết số tiền để mở công ty là rất lớn, nhưng chỉ cần chú giúp cháu, với năng lực của cháu, cháu tin mình sẽ có thể trong vòng ba năm trả cho chú cả vốn lẫn lời. Không chỉ thế, sau này chỉ cần chú có chuyện khó khăn, cháu dù có chết cũng sẽ giúp.”
Ánh mắt kiên định, đầy dứt khoát của anh làm cho Hứa Mạnh cảm giác như người mình đang nói chuyện không phải là cậu trai trẻ ở tầm hai mươi mà là một người đã được tôi luyện rất lâu. Ông nghiêm túc hơn, dụi đi tàn thuốc đã cháy quá nửa: “Được! Nhưng mở công ty không đơn giản như cậu nghĩ đâu, dù có vốn mạnh thì vẫn không thể trụ vững được. Thế này, tôi có một công ty xuất khẩu hàng hải đã sắp phá sản, cậu tiếp quản được chứ?”
Ngụy Hàn lại cong môi cười đầy tự tin, không có gì là kinh ngạc, rồi từ tốn đáp: “Được. Tuy trước chưa từng tiếp xúc với lĩnh vực này nhưng cháu tin mình sẽ có thể đảm nhiệm, chắc chắn sẽ không làm chú và chú Tàu thất vọng.” Anh biết rất rõ, muốn người khác tin mình thì trước tiên cần chứng minh năng lực, với một công ty sắp phá sản, có năng lực hay không thể hiện sẽ rất rõ ràng.
Tiếng vỗ tay tán thưởng của Hứa Mạnh vang lên, đúng thật là lần này ông phục Ngụy Hàn thật rồi. Thành công không chỉ là cố gắng và bản lĩnh mà còn phải tự tin vào bản lĩnh của mình. Ông uống cạn ly rượu trong tay: “Ok. Ngày mai tôi sẽ chuyển tiền vốn cho cậu, còn tối nay ở lại đây vui vẻ một đêm đi, tôi sẽ kêu người chọn cho cậu hoa khôi của bar này, tuyệt đối không làm cậu thất vọng.”
“Không cần đâu ạ.”
“Gì đây Tiểu Ngụy? Từ chối tôi sao?” Có vẻ Hứa Mạnh không vui bởi thái độ từ chối không chút kiên nể của Ngụy Hàn. Nhưng lúc nhìn lại sắc mặt của Ngụy Hàn, không luống cuống sợ đắc tội ông như bao kẻ xu nịnh khác, Hứa Mạnh lại kìm nén cơn giận: “Có phải cậu đã có người yêu rồi không?”
Nhắc đến người yêu, người Ngụy Hàn nghĩ đến đầu tiên lại là Đổng Tây, anh cũng không hiểu lí trí mình gần đây phân tích theo kiểu gì, cứ đưa ra những lí luận không thể chấp nhận được. Anh tránh câu hỏi của Hứa Mạnh mà chuyển chủ đề: “Ngoài việc đó ra, cháu còn muốn nhờ chú một việc nhỏ.”
“Chuyện gì cậu nói đi! Muốn tôi làm gì?”
“Làm người xấu.”
Mặt Hứa Mạnh méo bệch, ông bây giờ chưa được gọi là người xấu hay sao mà còn phải đóng giả người xấu. Ngụy Hàn từ từ nói rõ mọi chuyện cho ông ta nghe, nhờ ông ta giúp anh thực hiện luôn chuyện cuối cùng để tháo gở nút thắt trong lòng anh.
Anh thật muốn biết Đổng Tây trong thời gian qua đã lừa dối anh những gì. Anh rất muốn biết, vì anh, cô có phải sẽ hy sinh tất cả như những gì như anh nghĩ. Không phải anh không tin Đổng Tây, chỉ là anh muốn xác nhận lại suy đoán của mình. Anh luôn hy vọng rằng, anh đoán sai. Nhưng sự thật chứng minh, anh nợ cô, suốt đời này nợ cô rất nhiều.